Lý Kiến Đức vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại cũng không có ai đáp lại, sau một lúc lâu, ngay khi Lý Kiến Đức thiếu kiên nhẫn đang định nói tiếp thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Biết rồi."
Nghe vậy, trong nháy mắt cái trán của Lý Kiến Đức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người trả lời cuộc gọi hóa ra là Phó Cẩn Diễn!
Sau khi cúp điện thoại, Lý Kiến Đức mặc dù hoảng hốt nhưng ông thực sự rất tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi trở về phòng.
Lý Kiến Đức dù sao cũng không nghĩ đến
mình rời đi ngắn ngủi chưa đầy mười phút Giản Ninh đã bị bắt ở trên bàn uống rượu.
Trên bàn cơm ngay cả một món cũng chưa ăn, trước mặt Giản Ninh đặt một chai rượu trắng đã cạn đáy, Lư Tiểu Tiểu ở bên cạnh trố mắt đứng nhìn, giận mà không dám nói
"Trương tổng, để tôi uống với ngài." - Lý Kiến Đức vừa nói vừa cởi cúc áo khoác.
"Trương tổng, ngài đang làm gì vậy?" - Lý Kiến Đức đỏ mặt quay đầu lại.
Trương Minh Hoa không để ý đến Lý Kiến Đức, thay vào đó, ông ta nhìn Giản Ninh, cười cười, duỗi một ngón tay gõ gõ trước mặt cô: "Cô gái, còn có thể uống được không?"
"Trương tổng sẽ giữ lời chứ?" - Giản Ninh nhếch khóe môi, tay cầm chai rượu trắng, mở ra, nhìn về phía Trương Minh Hoa.
Sau khi Lý Kiến Đức rời đi, Trương Minh Hoa đã cho Giản Ninh một lời hứa hẹn, chỉ cần uống hơn mười chai rượu trắng trên bàn,
chuyện xảy ra ở công ty hôm nay, ông ta sẽ bỏ qua.
Nghe được câu hỏi của Giản Ninh, Trương
Minh Hoa ngả người ra phía ghế, nở nụ cười dâm đãng: "Giữ lời, con người của tôi, có thể nói dối với người khác, nhưng đối với mỹ nữ, tuyệt đối sẽ không nói dối nửa câu."
"Được thôi, nếu tôi uống hơn mười chai rượu này, xin ngài để trưởng bộ phận Lý và đồng nghiệp của tôi rời đi trước." - Giản Ninh nhếch môi, nở một nụ cười.
"Cái này..." - Trương Minh Hoa giống như có chút khó xử, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến
đánh giá trên người Giản Ninh.
+
Nhìn vào đôi mắt của Trương Minh Hoa,
Giản Ninh dù có ngu ngốc đến đâu cũng đoán được suy nghĩ xấu xa của gã, thấy rõ nhưng không vạch trần, Giản Ninh lại mỉm
cười: "Trương tổng, chuyện của công ty quả thật là lỗi của tôi, ngài là đại nhân, đừng
chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, một mình tôi ở đây bồi tội với ngài."
Tửu lượng của Giản Ninh thực sự khá kém, lúc này, cô hoàn toàn đang ép bản thân mình chống đỡ, cô cố nén sự ghê tởm đặt tay lên mu bàn tay của Trương Minh Hoa, giả vờ ngoan ngoãn: "Trương tổng."
Giản Ninh nhẹ nói, cái miệng nói duyên dáng quyến rũ, Trương Minh Hoa bị kêu tên, tâm trạng nhất thời phơi phới, ông ta nắm lại bàn tay của Giản Ninh: "Cô gái nhỏ như mấy em, đúng là tinh nghịch, ỷ mình có vài phần nhan sắc là tùy ý làm bậy..."
Trương Minh Hoa dứt lời, di chuyển chiếc ghế dưới chân, tới gần Giản Ninh hơn một chút: "Lát nữa, tôi sẽ giúp em làm đơn để ở lại đây, phòng Tài vụ có gì tốt đâu, phòng Tiêu thụ mới là công việc béo bở."
Trương Minh Hoa vừa mới nói xong, liền chuẩn bị tới gần vành tai trắng nõn phiếm hồng của Giản Ninh, muốn chiếm tiện của cô, đột nhiên, cửa phòng "âm" một tiếng, cánh cửa bị bên ngoài đấy ra.