Người khác có thể không biết, nhưng Lục Ngọc Tân thì thấu hiểu rất rõ.
Lúc gặp Bùi Kỳ, năm đó cậu mười bảy tuổi, Bùi Kỳ mười chín tuổi, hai người một là diễn viên lênh đênh tuyến mười tám, một là võ sư đóng thế mới vào nghề, vậy nên ít nhiều có cảm giác cùng chung chí hướng. Lục Ngọc Tân hay nghĩ, nếu như năm đó người ta phát hiện ra Bùi Kỳ trước, nếu như da mặt cậu không dày mà đi xin Bùi Kỳ dạy mình đánh võ, nếu như ngày ấy đầu óc không nóng lên sau cơn say, cầm hợp đồng trợ lý đập vào mặt Bùi Kỳ, bảo anh làm trợ lý cho mình, thì liệu bọn họ có thể đồng hành cùng nhau tới ngày hôm nay không?
Hẳn là không. Xét về độ nổi tiếng được mọi người yêu thích cùng với số lần bị thọc gậy bánh xe, tên này mà tham gia ngành giải trí, nhất định có thể bước lên tuyến một, trở thành lưu lượng, còn cậu thì sao, từ lúc mười bảy tuổi đến nay hai mươi lăm tuổi, tám năm rồi, cậu vẫn ở mãi tuyến ba. Nghĩ đến chuyện trước đây cậu vỗ ngực thề non hẹn biển đảm bảo với Bùi Kỳ rằng mình là cục vàng bự, nhất định sẽ tỏa sáng, còn hứa chỉ cần đi theo cậu là sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon suốt ngày, đúng là xấu hổ mà.
Nhưng biết làm sao được, bên cạnh cậu là núi vàng, cục vàng như cậu dù sáng thế nào cũng chỉ y hệt đom đóm bay qua thôi.
Ngôi sao tuyến ba, trợ lý tuyến một, đây chính là lời bình đến từ những người hâm mộ Lục Ngọc Tân khi nói về cậu và trợ lý Bùi Kỳ của cậu.
Lần đầu tiên khi Lục Ngọc Tân nhìn thấy bình luận này, trái tim cậu chịu đả kích nghiêm trọng, thiếu chút nữa là tức đến ói máu.
Cậu không phủ nhận Bùi Kỳ đẹp trai hơn mình, nhưng đã phân tuyến cho minh tinh và trợ lý rồi còn mang minh tinh ra so sánh, có thấy quá đáng không vậy!
Nhắc lại, đây là chuyện do fan của cậu làm… Một phát tan nát trái tim luôn.
Tám năm, từ lúc bắt đầu, cậu đã luôn đề phòng các công ty giải trí đào Bùi Kỳ đi, về sau thì lại phải đề phòng cả người nhà, rồi còn bà cô háo sắc Mạc Tiêu, thứ không biết xấu hổ Văn Mộc Nam. Đám người theo đuổi có nam có nữ, có già có trẻ, hết người này tới người khác vác cuốc đến nhà cậu đào, chưa kể thỉnh thoảng kim chủ của cậu cũng đi theo góp một chân.
Suốt ngày đánh đuổi hết hoa tươi đến lá xanh, đánh đuổi lá xanh xong tới kim chủ, Lục Ngọc Tân có cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.
Bọn họ nói với cậu rằng: Chỉ cần vung cuốc thật tốt thì không có chân tường nào là không sập được.
Cậu khinh!
Chiếc xe rời khỏi phim trường, trên đường đi, Cố Tâm Viễn liếc nhìn Lục Ngọc Tân qua gương chiếu hậu, thấy cậu ngồi nghiêng người ôm bụng, đầu tựa vào cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền mà không biết có phải đang ngủ hay không.
Thật ra vừa rồi nghe hai người cãi nhau, Cố Tâm Viễn cảm thấy có chút mơ hồ. Theo nhìn nhận của cậu, việc người đại diện kiêm trợ lý nghệ sĩ tạm thời chuyển công tác vì một dự án hay kế hoạch nào đó của công ty là chuyện rất bình thường, cậu không hiểu tại sao Lục Ngọc Tân lại phải tức giận như vậy.
Hơn nữa sau khi cậu tạm thời tiếp nhận công việc trợ lý, mặc dù Bùi Kỳ không còn đích thân làm tất cả mọi việc, nhưng mỗi ngày anh ấy đều cho cậu tìm hiểu trước về lịch trình công việc của Lục Ngọc Tân, nếu như không tới được, anh ấy cũng sẽ giải thích cặn kẽ những điều mà cậu cần chú ý. Bùi Kỳ để tâm đến Lục Ngọc Tân thế nào, mọi người trong công ty đều biết rõ.
Cho nên Cố Tâm Viễn nghĩ, chắc chắn là Lục Ngọc Tân đã hiểu lầm cái gì rồi.
“Anh Tân?” Cậu thăm dò gọi một tiếng.
Lục Ngọc Tân ngồi phía sau nghe gọi, nhắm mắt đáp lại.
Cố Tâm Viễn hít thở sâu, an ủi và thuyết phục Lục Ngọc Tân: “Anh Tân, anh đừng giận nữa. Em cảm thấy nhất định là anh hiểu lầm anh Bùi rồi, ở công ty ai cũng biết anh ấy xem anh như bảo bối vậy đó. Anh ấy đi với anh tám năm, qua cái gì mà người ta hay nói là thất niên chi dương [1] ấy, cho nên anh ấy sẽ không theo tên Văn Mộc Nam kia đi ăn máng khác đâu.”
Lục Ngọc Tân nhúc nhích, vươn tay mở hé cửa sổ, nghe được mấy lời này thì tức giận trừng mắt, muốn đánh Cố Tâm Viễn một cái.
“Cầm cái thất niên chi dương của cậu cút đi, môn ngữ văn cậu học là do giáo viên thể dục dạy à? Có thể dùng từ tốt hơn không?”
Đuổi người đang cố an ủi mình, sao mà kỳ vậy không biết.
Cố Tâm Viễn gãi đầu, cười gượng nói: “Nghe thô lỗ nhưng cũng thật thuyết phục.”
Lục Ngọc Tân trợn mắt, mặt đầy ghét bỏ: “… Cậu thô lỗ đấy, ngay cả giáo viên thể dục cũng dạy cậu không được.”
Đã quen với thái độ này nên Cố Tâm Viễn không để ý lắm, một lòng chỉ muốn hóa giải hiểu lầm giữa Lục Ngọc Tân và Bùi Kỳ.
“Anh Tân, anh Bùi rất quan tâm anh.”
Lục Ngọc Tân cười khẩy, quay đầu nhìn bọc thuốc trên chỗ ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Mấy người thật sự cho rằng anh khờ, không biết cái gì hết sao?”
Cậu ngửa đầu dựa vào lưng ghế, một tay che mắt, “Văn Mộc Nam xuất hiện, chị Tuệ bắt đầu cho cậu theo sát lịch trình của anh một cách khó hiểu, Bùi Kỳ không còn quản lý mọi việc liên quan đến anh, không phải là muốn cậu từ từ tiếp nhận công việc của anh ta à?”
“Không phải đâu anh Tân, gần đây có vài nghệ sĩ trong công ty gặp chút rắc rối, chị Tuệ nhờ anh Bùi xử lý giúp nên mới bảo em tạm thời đi theo anh một thời gian.” Cố Tâm Viễn vội giải thích.
Lục Ngọc Tân khẽ cười: “Anh ta đi cùng anh tám năm, cho tới ngày hôm nay, mọi chuyện của anh đều do anh ta quản lý, anh ta cũng chỉ để tâm đến anh như nghệ sĩ của công ty thôi. Nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác sau khi Văn Mộc Nam xuất hiện, anh ta đột nhiên quản thêm người khác nữa, rồi bắt cậu thay thế công việc của anh ta? Cậu nói với anh chuyện này là do công ty sắp xếp, anh không tin có sự trùng hợp như vậy.”
Cố Tâm Viễn nghe Lục Ngọc Tân nói, luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
“Anh Tân… Anh đa sầu đa cảm quá rồi.”
Chỉ là chuyển công tác bình thường thôi, sao cách Lục Ngọc Tân nói giống như đang bị đàn ông phụ lòng vứt bỏ mình vậy?
“Chắc vậy, là đa sầu đa cảm…” Lục Ngọc Tân cười gượng thừa nhận.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là tin nhắn của Thẩm Hương Đình.
[Thẩm Hương Đình: Bé Ngọc Tân, dạo này có nhớ anh không? Anh đi Tam Á có mua quà về nè, hôm nào đưa cho bé nha.]
Lục Ngọc Tân ngây người.
Anh ta thật sự đi gặp Thẩm Hương Đình ư?
“Anh Tân, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cố Tâm Viễn nghĩ Lục Ngọc Tân đang drama hóa, do thấy qua quá nhiều thế sự vô thường cho nên mới sinh ra phiền não như vậy, thế là cậu tiếp tục an ủi, “Anh biết không? Bây giờ anh giống như đứa bé không muốn người khác lấy đi món đồ chơi quý giá của mình vậy, cho rằng đây là đồ vật của riêng mình, không muốn đưa cho người khác. Em biết, ngày nào bọn họ cũng đến đào tường nhà anh, khiến trong lòng anh rất bất an, nhưng anh Bùi không phải là món đồ chơi, anh ấy có tình cảm, đâu thể để người khác muốn lấy là lấy, anh ấy vẫn là của anh thôi. Anh quý trọng anh ấy, anh ấy xem anh như báu vật, đây gọi là hai bên lao tới!”
Lục Ngọc Tân không nói lên lời, tất cả những lời này đều là lời an ủi đến từ một tên mù chữ.
“Theo hai bên lao tới của cậu xuống địa ngục đi, không già mồm được thì đừng có già mồm.”
“Dạ? Không phải ạ? Em cảm thấy đúng là hai bên lao tới mà.” Cố Tâm Viễn hoàn toàn không nghĩ lần này mình dùng từ sai.
“Cậu nói nhiều quá, im lặng lái xe đi.”
Lục Ngọc Tân cúi đầu, nhìn tin nhắn trên điện thoại, mím môi khẽ cười khinh.
[Bùi Kỳ: Mặc kệ thế nào, nhớ uống thuốc, buổi chiều anh nhất định đến đón cậu.]Chú thích:
[1] Thất niên chi dương: có nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời.
Lời tác giả
Cố Tâm Viễn: Tui có mù chữ không?
Quần chúng: Không, mắt cậu sáng lắm.