• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuệ Minh vào nhà, lạnh lùng lướt nhìn một vòng phòng khách, trực tiếp vô thẳng vấn đề.

“Lục Ngọc Tân đâu?” Cô nhìn Cố Tâm Viễn đang lo lắng khẩn trương bên cạnh, tức giận hỏi.

Tay Cố Tâm Viễn run run chỉ lên lầu, giải thích với cô: “Hôm nay anh Tân bị đau bụng, bác sĩ đang tiêm thuốc cho anh ấy.”

Lục Tuệ Minh cười khẩy, không tin lời giải thích này, nhìn người ở phía sau đóng cửa, lạnh giọng ra lệnh: “Gọi cậu ta xuống nhanh lên, đừng nói với tôi mấy lời nhảm nhí đó.”

Thật sự không biết đồ chó con đang nghĩ cái gì, cô không hiểu, có gan gây họa sao không có gan gánh chịu hậu quả chứ?

Bùi Kỳ lên tiếng: “Chị Tuệ, Ngọc Tân đau bụng do hôm qua ăn uống không tốt, em thấy đau thật, Trì Vũ đang tiêm cho em ấy.”

Lục Tuệ Minh nghe vậy, trừng mắt về phía Cố Tâm Viễn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Không phải tôi giao cho cậu nhiệm vụ giám sát chế độ ăn uống mỗi ngày của cậu ta sao!”

“Em…” Cố Tâm Viễn không biết nói gì đành ngậm bồ hòn mà im, có nỗi khổ không nói ra được, vô cùng oan ức, rõ ràng chuyện Lục Ngọc Tân đã muốn làm, cậu làm sao ngăn được chứ?

Khi tiếp nhận công việc trợ lý cho Lục Ngọc Tân, Cố Tâm Viễn cứ nghĩ đây là công việc đơn giản và dễ dàng, trong lòng vui mừng khôn xiết. Theo những gì cậu biết, quản lý và trợ lý của Lục Ngọc Tân đều do một mình anh Bùi Kỳ kiêm nhiệm, đã vậy anh còn làm rất tốt, cho nên cậu thấy, Bùi Kỳ là người có năng lực, còn Lục Ngọc Tân thì tốt tính, ai ngờ đâu thực tế lại là: Nhìn vậy chứ đâu phải vậy, cậu gặp phải tổ tông rồi.

Lục Tuệ Minh nhìn hai người, gần như là tức xì khói: “Không làm cái gì để tôi bớt lo được mà.” Nói xong, cô định tự mình lên lầu bắt người.

Đoạn video phát tán, Lục Ngọc Tân biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, dù có ngốc đến đâu cũng phải bắt đầu nhìn nhận lại tình cảm giữa cậu và Bùi Kỳ, hai người này dính lấy nhau ngày qua ngày, nếu không cẩn thận, Lục Tuệ Minh sợ rằng cậu sẽ bị Bùi Kỳ đầu độc…

“Lục tổng…” Một bàn tay kéo lại bước chân của Lục Tuệ Minh.


Lục Tuệ Minh híp mắt đánh giá người trước mặt.

Cô bị cận, vừa vào nhà đã lo tìm Lục Ngọc Tân, thấy trên sô pha có những người khác nhưng không nhận ra đó là ai, bây giờ đến gần rồi mới biết được.

“Tổng biên tập Thẩm, cậu có ý gì đây?”

Thẩm Hương Đình tỏ ra kinh ngạc, chớp mắt cười nói: “Không ngờ Lục tổng còn nhớ tôi.”

Lục Tuệ Minh mỉa mai: “Năm đó tổng biên tập Thẩm theo đuổi chàng bác sĩ kia, gây ra không ít sự kiện chấn động, tôi nhớ cũng phải thôi.” Nói đến đây, cô dừng một chút, nhìn thoáng qua bên cạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp lời, “Hơn nữa, cậu và trợ lý Bùi nhà chúng tôi là bạn tốt kiêm đối tác, sao tôi quên cho được.”

“…” Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào được cửa mà, lời lẽ đâm chọt so ra còn mạnh hơn ai kia.

Có điều từ trước tới nay Thẩm Hương Đình đã quen với việc không biết xấu hổ, hắn cũng chẳng quan tâm đến mấy lời mỉa mai đó của cô, nụ cười trên mặt hắn càng thêm xán lạn, vui vẻ nói: “Nhớ thì tốt, đỡ mắc công giới thiệu nhiều lần. Mà tôi ấy, quen biết Bùi Kỳ đâu đó hơn mười năm rồi, coi như là hơn phân nửa gia đình cậu ấy. Chị xem, hiếm khi hai nhà chúng ta được dịp gặp mặt, chuyện của cậu ấy và bé Ngọc Tân, có hai bên gia trưởng chúng ta cũng dễ nói.”

Lục Tuệ Minh nghiến răng, trong mắt hiện lên một tia tức giận không kiềm chế được, điên tiết đến mức ngũ quan méo mó.

“Cậu đang nói hươu nói vượn gì đấy!”

Bùi Kỳ nghe đoạn đối thoại, mạch máu trên trán nổi lên, khó chịu trợn mắt, thật sự muốn đấm cho hắn mấy quyền.

Mỗi lần mở miệng, tên này không khi nào chịu nói năng giống người cả.

Thẩm Hương Đình: “Úi? Chị chưa xem video đó à? Hai đứa nó vừa nhìn một cái là biết ngay có tình cảm với nhau, tôi nói này bà chị thông gia, bộ chị định chia rẽ uyên ương hả?”

Lúc bấy giờ, đến trợn mắt Bùi Kỳ cũng không muốn làm, anh kéo hắn một cái thật mạnh, thì thầm bảo hắn im đi.

Mặt Lục Tuệ Minh đen tới mức không thể đen hơn được nữa, lần đầu tiên bất kể giáo dục và lý trí, nghĩ đến việc bóp chết người này.

“Tổng biên tập Thẩm, mong cậu đừng đùa giỡn vô lý như vậy! Cậu là người làm báo, phải biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ.”

Mỗi câu mỗi chữ đều là bật ra từ kẽ răng, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hương Đình, cơ hồ mang theo lưỡi dao sắc bén, hận không thể chém ngàn nhát dao lên người đối phương.

Thẩm Hương Đình vén phần mái dài trước trán, cười nói: “Có phải đùa giỡn hay không, Lục tổng hẳn là biết rõ.”

Lục Tuệ Minh hung hãn liếc hắn, lười để ý thêm.

Vừa nhấc chân đi hai bước, Thẩm Hương Đình lại ngăn cô: “Ấy, chờ đã Lục tổng…”

Bùi Kỳ kéo không được, cũng đành cười bất lực.

Lục Tuệ Mình hết chịu nổi, tức giận quát: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?!”

Thẩm Hương Đình chớp mắt đầy vô tội, nghiêm túc đáp: “Lục tổng chưa từng nghe qua à? Bác sĩ xem bệnh, người nhà không được quấy rầy, chị mà xông vào đột ngột, lỡ làm bác sĩ Trì nhà tôi giật mình, anh ấy run tay, đâm kim tiêm vào thịt bé Ngọc Tân là tiêu đấy.”

“…” Bùi Kỳ cạn lời.

Lục Tuệ Minh cắn răng nghiến lợi trừng hắn, hai tay siết chặt thành quyền, hai mắt đỏ lên.

Nếu như có thể, cô muốn bẻ hết răng của người này, để hắn không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

“Được, tạm thời tôi sẽ không lên lầu.” Cô nhìn sang Bùi Kỳ, lạnh lùng nói, “Bây giờ tôi sẽ tâm sự với trợ lý Bùi về chuyện video trước.”

⁂ 

Trên lầu, Trì Vũ cầm hộp thuốc tiến vào phòng, thấy Lục Ngọc Tân đang nằm trên giường đắp chăn.

Đèn phòng không quá sáng, anh nhìn không rõ nét mặt của cậu, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cậu lầm bầm mắng Bùi Kỳ.

Anh đặt hộp thuốc lên tủ đầu giường, khẽ cười hỏi: “Còn giận Bùi Kỳ sao?”

Lục Ngọc Tân hừ một tiếng, giận dỗi phàn nàn: “Em lười hơn thua với con heo thổi kèn ấy, cũng chẳng phải mới một hai ngày ăn cây táo rào cây sung.”

Trì Vũ mở hộp thuốc, nhẹ giọng hỏi: “Anh cần bật đèn sáng, được không?”

Lục Ngọc Tân nghe vậy, bò dậy mở đèn cho anh.

Trì Vũ mỉm cười nói cảm ơn, bắt đầu chuẩn bị kim và thuốc.

“Cậu có thể tức giận, điều đó chứng tỏ cậu rất quan tâm cậu ấy.”

“Ai thèm quan tâm anh ta!” Lục Ngọc Tân trừng mắt phủ nhận.

Trì Vũ cúi đầu cười khẽ: “Cậu biết không? Hôm nay khi anh xem video, anh rất… ừm, mừng cho các cậu.”

Lục Ngọc Tân sững sờ, mừng á? Quả reaction kỳ lạ gì đây.

Cậu mất tự nhiên xoa xoa chăn bông trên người, nhỏ giọng hỏi: “… Tại sao?”

Trì Vũ cười cười, không vội giải đáp, lấy bông gòn tẩm cồn i-ốt, ra hiệu bảo cậu ngồi dậy tiêm trước.

Tiêm xong, Lục Ngọc Tân ngồi bên mép giường, thấy anh không trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, bèn nhắc lại.

Thay vì trả lời, Trì Vũ hỏi cậu: “Đã nhiều năm như vậy, cậu thật sự không có một chút cảm giác gì sao?”

Lục Ngọc Tân ho hai tiếng, gãi gãi trán, giả ngu hỏi: “Cảm… cảm giác gì?”

Trì Vũ thu dọn đồ nghề, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ấm áp nói: “Ngọc Tân, thật ra cậu cũng biết mà, trước đây anh không dám nói tới, nhưng anh có thể khẳng định, sau khi xem video, cậu đã hiểu rồi.”

“…” Lục Ngọc Tân cúi đầu, nhiệt độ trên mặt từ từ tăng lên, “Hôm đó em say…”

Trì Vũ: “Anh biết, cho nên cậu phải suy nghĩ về điều này, rốt cuộc mình có say hay không. Trong lòng cậu biết rõ, bất luận cậu say hay tỉnh, Bùi Kỳ cũng sẽ không ép buộc cậu gì cả.”

Bùi Kỳ sẽ không ép buộc cậu, tất nhiên Lục Ngọc Tân biết.

Dù sự việc đã xảy ra hơn hai tháng, cho đến tận ngày hôm nay đoạn video được tung ra, Bùi Kỳ vẫn luôn dùng thái độ nuông chiều đối xử với cậu, như thể chỉ cần cậu không muốn đối mặt, Bùi Kỳ sẽ có thể xem như chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Đây cũng chính là lý do cậu đoán Bùi Kỳ thích mình, nhưng sau đó lại không dám chắc lắm.

Lục Ngọc Tân im lặng một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trì Vũ, cẩn thận hỏi: “Vậy nếu như… Bùi Kỳ cũng say thì sao?”

Nụ cười của Trì Vũ càng thêm sâu, anh nhìn cậu nhẹ nhàng nói: “Nếu như cậu đã nghĩ thông thì sẽ tự biết cậu ấy có say hay không, hoặc cũng có thể đi hỏi cậu ấy xem sao.”

Lục Ngọc Tân mím môi không nói gì.

Trì Vũ cười dịu dàng, cảm thấy đến đây dừng được rồi nên cũng không nói thêm gì nữa, vác hộp thuốc sau lưng và đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Lục Ngọc Tân dang rộng hai tay nằm xuống giường, trong lòng có chút phiền muộn.

Cậu không ngốc, Trì Vũ bảo cậu suy nghĩ kỹ lại xem đêm đó cậu có say hay không, thật ra là muốn cậu suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Bùi Kỳ, nhưng mà cậu nghĩ thế nào được… Cậu cảm thấy mình càng nghĩ thì càng trở nên khó xử hơn thôi.

Cậu thật sự nghĩ mãi cũng không ra, Bùi Kỳ thích cậu, vì cái gì chứ?

Nhan sắc của cậu? Dẹp đi.

Tiền của cậu? Không thể nào.

Tài năng của cậu, nét đẹp nội tâm? Đến cậu còn thấy buồn nôn.

Không phải, liệt kê kiểu này, cảm giác như cậu mới là người lời nhất ở đây.

Hơn nữa vừa nghĩ đến chuyện sau này ở bên nhau, ngày ngày đều phải đề phòng đám người thọc gậy bánh xe, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu… Con heo thổi kèn này thu hút ong bướm quá rồi! Chưa kể anh ta còn dài dòng, thích mách lẻo, quan trọng nhất là nếu như hai người bọn họ cãi nhau, cậu muốn đánh anh ta, nhất định không thể đánh thắng.

Nhìn thoáng qua tương lai một tí, bằng mắt thường cũng có thể thấy được địa vị trong gia đình.

Khoan đã, không đúng, chẳng phải cậu đang nghĩ về tình cảm của mình dành cho Bùi Kỳ sao? Sao tự nhiên bay đến địa vị trong gia đình luôn vậy?

Lục Ngọc Tân lắc đầu thật mạnh, hai tay liên tục vỗ vào hai bên má, thầm nghĩ có khi mình bị điên rồi.

Trở mình, cậu nhìn điện thoại bên cạnh, do dự một hồi, quyết định bật lên, chuyển sang chế độ máy bay, bấm vào weibo.

Nếu cậu xem lại đoạn video kia, chắc có lẽ cậu sẽ thông suốt.

Tuy nhiên vào rồi mới phát hiện video đã bị công ty dùng tiền gỡ xuống, chỉ còn hai hashtag có vẻ bắt nguồn từ video: #tám năm #người yêu hệ dưỡng thành có bao nhiêu ngọt ngào

Cậu hơi tò mò bấm vào một hashtag, quả nhiên, mọi người ở đây đều đang thảo luận về đoạn video. Nhưng điều làm cậu bất ngờ chính là, không có quá nhiều lời mắng chửi, lướt xuống một lượt, hầu như đều là lời chúc phúc.

Chị Tuệ chắc sẽ không mua “thủy quân” kiểu này cho cậu đâu… Vậy nên những lời này có lẽ đều đến từ bản thân của mỗi người.

Tám năm, hệ dưỡng thành, sức tưởng tượng của mọi người thật phong phú, cậu và con heo thổi kèn kia, tám năm qua chỉ đơn giản là trợ lý và nghệ sĩ thôi đấy được không?!

Tháng nào cậu cũng trả cho Bùi Kỳ hai phần tiền lương hết á!


Ngón tay đang trượt đột nhiên dừng lại ở một bài viết có hàng trăm lượt thích và bình luận.


Bảo vệ nhỏ hôm nay ngủ ngáy tới rồi đây: Tui chưa bao giờ chịu thua trước tốc độ gỡ hotsearch của công ty, tui đã tải về ngay khi nó được đăng lên, chị em nào chưa ăn được viên đường khổng lồ này thì like cho em em gửi tin nhắn riêng nhá.


Ô có người lưu nó này…


Bấm like sẽ gửi tin nhắn riêng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK