Cô Lý ôm sách giáo khoa vào lớp học, "Các em, tiết hôm nay chúng ta sẽ học ghép lớp với lớp năm nhé"
Trong phòng phát ra tiếng ồn ào thảo luận.
Đối với những học sinh đang thấy buồn chán thì ghép lớp chính xác là việc khá thú vị
Học sinh lớp năm ôm sách, ghế sang lớp một, ai biết nhau thì tự động tụ lại một chỗ, xì xào nói chuyện, không quen nhau thì kéo bạn cùng lớp ngồi ở ngay lối đi nhỏ hoặc dưới cuối lớp. Đến khi chuông vang lên trong phòng học vẫn còn lộn xộn.
Vân Phương một mình ngồi ở dãy bàn cuối cùng, có rất nhiều ngươi biết anh, nhưng vì danh hiệu học thần mà không dám đến gần.
Một quyển sách hoá được đặt lên bàn của anh, trên bìa sách có viết hai chữ 'Tống Tồn'
"Bạn cũ, lại gặp nhau rồi!"
Vân Phương ngẩng đầu liền nhìn thấy người quẹt thẻ hộ mình ở siêu thị lúc nãy.
"Sao thế, mới có chút mà quên mình rồi à?" Tống Tồn dùng ánh mắt hài hước nhìn anh.
Vân Phương gật gật đầu với cậu ta, giáo viên hoá trên bục giảng đang tức giận trên bục giảng.
Tống Tồn kéo ghế ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu dạo này thay đổi nhiều ghê"
Cô Lý theo thói quen gọi kiểm tra bài, Vân Phương vội vàng học thuộc bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học, không để ý cậu ta.
Tống Tồn có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó cũng thành thật nghe giảng.
Quả nhiên cô Lý đã gọi Vân Phương, anh đứng lên đọc phần cô hỏi, có hơi vấp một chút, nhưng cũng tính là thuận lợi qua cửa.
Chuyện sợ giáo viên, quả nhiên dù 15 tuổi hay 35 tuổi thì cũng không có cách nào chữa được.
Vân Phương một bên nghe giảng một bên vừa đem những gì mình vừa học thuộc viết ra giấy mấy lần, trước mắt thì toán anh có thể miễn cưỡng đuổi kịp, còn hoá và lý là hai môn khá khó nhằn với anh. Anh thật sự rất cảm kích vì may sao Vân Phương chỉ mới học năm nhất, chứ nếu là năm ba thì đúng là chết giữa đường thật sự.
Tống Tồn không tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng đều quay sang nhìn anh, tiếc thay Vân Phương đang chú tâm học tập, căn bản không để ý đến.
Chuông tan học vang lên, Tống Tồn không nhịn được, "Vân Phương, cậu không muốn nói gì với mình sao?"
Vân Phương bị tiết hoá hành hạ suốt một tiết, tinh thần uể oải, đang rũ mi cầm bút hì hục giải phương trình trên giấy nháp, nghe vậy nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, "Sao?"
Tống Tồn theo bản năng dựng thẳng lưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, lời nói ban đầu cũng tắt lại cổ họng, "Không, không có gì đâu, mình phải đi rồi"
Vân Phương nhìn trở lại bài giải trên tờ giấy nháp, hung hăng ném bút xuống.
Khi Tống Tồn bước ra khỏi lớp, cậu thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, kỳ lạ, vừa rồi khi nhìn cậu ánh mắt của Vân Phương thật đáng sợ, ánh mắt đó sao mà giống y hệt ánh mắt lạnh lùng của của ba cậu.
Phi phi!
Vân Phương không biết rằng mình vừa trở thành ba của Tống Tồn, nhân lúc giờ giải lao anh đem đề ra ngồi giải 10 câu đầu, Ngô Hà và Trần Thiến Dương đang ở phía trước dò đáp án.
"Vân Phương, câu 12 ông chọn gì?". Ngô Hà xoay đầu hỏi anh.
Vân Phương nhìn thoáng qua số đáp án đã được lựa chọn, chậm rãi nói: "Chưa làm ra"
"Tốc độ như này là không được nha". Ngô Hà lẩm bẩm, "Không có chút phong thái của học thần gì hết"
Vân Phương giựt giựt khéo miệng, ấn đầu cậu ta xoay trở về, "Đừng làm phiền tôi học tập"
Nguyên chủ có thể làm hẳn một bộ đề cho một môn, anh làm được 10 câu trong tiết thì đã là tiến bộ rất lớn rồi. Đâu phải ai cũng có bộ não thông minh.
Vân Phương đương nhiên biết rõ trình độ của bản thân lúc này như thế nào, anh không phải thiên tài, chỉ số thông minh cũng không khác người thường. Trong khoảng thời gian ngắn để duy trì năng lực của Vân Phương là điều không thể nào. Nhưng cần cù bù thông minh, hơn nữa anh phải thật sự cảm ơn Vân Phương vì có thói quen viết nhật ký, nguyên chủ đã ghi chép lại các phương pháp học tập rất hữu ích.
Cho nên trước hết Vân Phương vẫn kiên nhẫn học bù, ít nhất cũng phải theo kịp tiến độ giống các học sinh khác, xem lại trình độ của bản thân, học bổ túc là hợp lý.
So với khi làm nhiệm vụ, Vân Phương còn kiên nhẫn hơn gấp bội.
Trong tương lai, anh sẽ rửa tay gác kiếm, làm người lương thiện, trở thành tấm gương tốt cho con cháu mình - đặc biệt là Dịch Trần Lương.
Vân Phương nghĩ như vậy, vừa yêu vừa hận nhìn qua tờ đề hoá trên tay, bắt đầu nhập tâm học tập.
Khi tập trung học hành thì thời gian trôi qua thật nhanh, Vân Phương vào ban ngày liều mạng nghe giảng, buổi tối liều mạng học bù, cả người đều phủ một thân áp suất khí lạnh.
Hôm nay khi ăn cơm tối, Đường Ý nhìn Vân Phương rồi đột nhiên nói: "Đường Đường, con đang giảm cân à?"
Vân Phương đang gặm miếng xương sườn động tác khựng lại, ngẩng đầu nhìn bà một cách khó hiểu, "Không có"
"Tên nhóc thối mỗi ngày đều ăn thịt mà không thấy béo lên cân nào". Vân Hoà Dụ bật cười, "Đừng có mà học theo mấy cô gái nhỏ mà giảm cân cái gì"
"....." Vân Phương nhất thời không nói nên lời chớp mắt một cái, "Con không phải con gái"
Vân Hoà Dụ ngượng ngùng cười, "Đúng, đúng vậy, Đường Đường nhà mình là nam tử hán"
Vân Phương hung dữ mà gặm khúc xương, âm thanh buồn bực nói: "Đừng gọi con là Đường Đường"
Đường Ý gọi thì anh cũng còn nhịn được, chứ lão già này mà kêu Đường Đường làm anh thật sự muốn cùng ông ta đánh nhau một trận.
"Được được được, ba không gọi". Vân Hoà Dụ không để ý, lại gắp thêm cho anh một miếng thịt.
Được cha già gắp đồ ăn cho, Vân Phương miễng cưỡng tha thứ cho ông.
Cơm nước xong Vân Phương tự giác ngồi vào bàn học bắt đầu sự nghiệp học bổ túc thêm. Cuối cùng anh cũng xem xong vật lý cấp 2, khi lật đến chương cuối cùng, liền thấy một bức ảnh kẹp ở đó.
Là một bức ảnh hai người chụp chung.
Trong hình là hai thiếu niên, mặc đồng phục cấp 2 trắng đen đứng dưới một gốc đại thụ. Vân Phương hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt cậu nhóc bên cạnh, khoé miệng hơi cong lên.
Cậu nhóc khoác vai Vân Phương cười rạng rỡ, người đứng kế bên Vân Phương đúng là Tống Tồn, chính là người ở lớp năm đã tự xưng là bạn học cũ của cậu.
Đúng thật là bạn học cũ.
Vân Phương cầm tấm ảnh lật qua, liền nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được viết ở mặt sau.
Tống Tồn and Vân Phương.
Chữ a mang theo nét gượng gạo dễ thấy, có lẽ ban đầu là muốn vẽ hình trái tim nhưng lý trí lại mạnh mẽ giữ lại.
Một thiếu niên với tình yêu thầm kín.
Đúng là rất phù hợp với tính cách Vân Phương.
Vân Phương nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay, duỗi tay lấy từ ngăn kéo lấy ra di thư của nguyên chủ.
Một thiên tài thành tích từ trung học đến trung học phổ thông đều đạt hạng nhất, không có bất kỳ sở thích xấu nào, bạn học thân thiện, thậm chí có cả crush "bí mật", nhưng lại vì không chịu được thành tích suy giảm, cha mẹ mắng mỏ mà lựa chọn thuốc thuốc ngủ tự sát.
Vân Phương nhăn mày.
Anh nhìn vào phong di thư, rốt cuộc cũng biết được cảm giác kỳ lạ không đúng đến từ đâu
Tự sát vì lý do như thế thật không phù hợp với tính cách của một học thần.
Trong khoảng thời gian này, anh đã đọc đi đọc lại nhật ký của Vân Phương rất nhiều lần. Có thể nhận ra rằng, nguyên chủ là một con người có tư suy logic và cẩn thận, thậm chí mơ hồ nhìn ra được sự kiêu ngạo ẩn bên trong từng con chữ cậu viết.
Anh thử đặt mình vào tình cảnh của cậu, chuyện bị ba mẹ quở trách hình như không nghiêm trọng bằng việc không thi được hạng nhất toàn trường.
Cho nên tại vì sao cậu ấy lại tự sát?
Vân Phương có chút đau đầu, anh trước đây chỉ nghĩ cách làm sao để giết người khác, chứ bắt tìm hiểu lý do tử vong thì thật sự làm khó anh.
Anh cầm bức ảnh nhìn một lúc lâu cũng không có thêm kết quả gì, lấy một tờ đề vật lý ra làm.
Nếu chỉ số thông minh không đủ thì nhất định phải làm bài đủ nhiều.
"Thứ Tư tuần sau thi tháng!". Ngô Hà suy sụp ném mấy cuốn sách văn cổ hán tự lung tung, "Sao học hoài không thuộc vậy trời!"
Trần Thiến Dương ôm bình nước trái cây uống vài ngụm, "Đồng chí Ngô Hà hãy cố học thuộc đi, nó liên quan đến việc ông đi hay ở lại lớp này đấy".
"Nếu tui mà đi thì tui cũng kéo bà theo!". Ngô Hà căm phẫn mà vò vò giấy.
Vân Phương cúi đầu chép lại những chú thích văn cổ, nghe vậy nói: "Hai lần thi tháng là sẽ phân lớp?"
"Cũng không hẳn là phân lớp". Trần Thiến Dương từ túi tài liệu lấy ra một chồng đề thi, "Những ai lọt khỏi top 50 sẽ bị phân xuống các lớp bình thường, muốn trở về lại thì đợt thi lần sau phải thi được vào top 50. Nhưng mà nếu là học thần thì khỏi phải lo vấn đề này rồi"
Vân Phương ngao ngán nhìn đống chú thích trong tay, chuyện anh lo lắng chính là cái này.
"Sẽ được phân đến lớp nào?" Vân Phương hỏi.
"Coi xếp hạng". Ngô Hà nói: "Lớp ba và lớp chín là lớp thực nghiệm, thi được top 100 đều thuộc hai lớp này, còn lại thì thì phân ra các lớp còn lại. Xem nào, ai muốn vào lớp thực nghiệm đều phải thi được trên top 100, người đi người vào, chiêu này thật sự rất độc nha, quả thật chính là gây thù.
Dịch Trần Lương đang giải đề toán trên giấy nháp, viết đầy cả một trang nhưng cũng chưa tìm được đáp án. Tức giận đem tờ giấy vò thành cục ném vào phía sau thùng rác.
"Dịch Trần Lương, có người tìm". Ai đó hướng cậu gọi
Dịch Trần Lương sắc mặt không tốt ngẩng đầu, thì thấy Vân Phương đứng ngay cửa.
Tuy không đến mức khoa trương thu hút người vây xem, nhưng vẫn có người lén lút nhìn anh. Dù sao danh hiệu đệ nhất toàn trường rất hấp dẫn sự chú ý.
Dịch Trần Lương không thích bị người khác nhìn chằm chằm, cậu đứng dậy kéo Vân Phương ra ngoài. Lớp mười nằm tại lầu 6, lên trên nữa là cửa sân thượng khoá chặt, nơi nay rất ít người lui tới.
"Tìm tao làm gì?" Dịch Trần Lương theo thói quen nhìn tay trái của anh.
"Lâu rồi không gặp, tôi đến gặp cậu". Vân Phương tay phải xách theo túi giấy, "Sẵn tiện đem cho cậu chút đồ".
Dịch Trần Lương hồ nghi mà nhìn anh, “Cái gì?”
"Tài liệu học tập". Vân Phương đẩy đẩy mắt kính, đem túi giấy đưa cho cậu, "Sắp thi tháng rồi, cậu chắc phải cần tới"
Dịch Trần Lương có chút nỗi giận, "Dù cho giáo viên nói mày giúp tao học tập thì mày cũng không cần coi trọng như thế, giáo viên chỉ là thuận miệng nói"
Vân Phương nghiêm túc nói: "Bạn học giúp đỡ nhau là lẽ thường, cùng nhau tiến bộ"
Dịch Trần Lương dựt túi giấy trong tay anh, "Rồi rồi, đồ cũng đã đưa, phắn lẹ đi"
Vân Phương nghiêm túc dặn dò nói: "Học tập cho tốt"
Đồ thần kinh!
Dịch Trần Lương thầm mắng một tiếng, xoay người bỏ đi, kết quả lại bị người túm chặt sau cổ.