• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Từ Diệp đang cẩn thận sắp xếp lại đống tài liệu ở trên bàn, đột ngột cửa phòng tổng giám đốc bị đá tung ra khiến cho anh ta hoảng hồn, suýt nữa thì rụng tim luôn rồi.

OMG! Nàng thiên kim tiểu thư bệnh tật ốm yếu nào đó lại có thể phá tung cánh cửa làm từ gỗ quý đó ư?!

Miên Lễ với khuôn mặt hằm hằm sát khí đi đến xóc cổ áo của Ngô Từ Diệp lên, giọng nói như nghiến từ trong kẽ răng ra mà thành.

“Nói!”

“Dạ, nhưng, nhưng là nói gì ạ?”

“Nói tại sao, tại sao, tại sao…” Cô mím môi, giọng nói bỗng hạ xuống: “Tại sao Thương Âu lại ở đây?”

Đang tức giận vì Ngô Từ Diệp dám giấu mình chuyện của Thương Âu, nhưng rồi bất chợt lại hạ giọng xuống ôn hoà khi nhắc đến tên Thương Âu. Ngô Từ Diệp thật hết nói nổi với cô luôn.

Yêu người ta đến vậy là cùng! Anh ta ngậm cơm chó hết nổi luôn rồi!

“Ai mà biết được! Tôi chỉ là người quản lí và giao việc cho cấp dưới. Còn chuyện tuyển nhân sự vào làm thì cô phải hỏi người tuyển dụng là Lâm Hâm Bằng chứ!”

Miên Lễ nghĩ nghĩ một lúc cũng cảm thấy hợp lí, đột ngột thả cổ áo của Ngô Từ Diệp ra khiến cho anh ta ngã phịch lại xuống ghế, ôm ngực thở dốc và quá căng thẳng.

Miên Lễ quay trở lại với dáng vẻ ốm yếu, che miệng ho sù sụ, vừa cầm túi xách đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.

“Đợi tôi xử tên Hâm Bằng đó, tôi sẽ quay sang xử anh tiếp vì dám giấu không cho tôi biết chuyện Thương Âu đang ở trong công ty này.”

Ngô Từ Diệp nhìn cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, chỉ biết ngồi ở trong phòng mà chấp tay cầu nguyện cho thằng bạn mình lành lặn vượt qua cơn sóng gió này.

Lâm Hâm Bằng hiện vẫn chưa biết những chuyện sắp tới sẽ diễn ra với mình, vẫn còn đang đi ở trên hành lang phòng làm việc, ở trên tay cẩn thận bê chậu hoa lan rất nhỏ, chỉ có đúng một bông hoa quay trở về văn phòng làm việc của mình.



Đây là hoa lan mà anh ta nuôi mãi mới nở ra một bông, mà bông hoa này còn yếu ớt vô cùng, chỉ cần một tác động nhẹ như là gió thổi qua cũng có thể rụng cuống.

Vì vậy mà Lâm Hâm Bằng hết mực cẩn trọng, nhích từng bước chậm rãi mà đi, hai tay khom lên bế chậu cây, thở cũng không dám thở mạnh.

Đột nhiên, từ đằng sau anh ta có một tràng các tiếng bước chân vội vã và những tiếng ho khan vọng đến.

“Lâm! Hâm! Bằng!... Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Lâm Hâm Bằng hoảng hốt quay đầu ra đằng sau, vừa vội vàng giấu chậu hoa chỉ bằng một cái cốc uống nước của mình sau lưng.

Nhìn vào nét mặt đen như đít nồi ấy của Miên Lễ, anh ta cũng đã đoán ra lí do mà cô tìm đến anh ta trong một tâm trạng tức giận như vậy.

Lâm Hâm Bằng nhìn Miên Lễ lù lù đứng ở trước mặt mình, mà anh ta hiện tại thì không thể di chuyển nhanh được, chỉ có thể quỳ rạp gối xuống đất, vẻ mặt thú tội, đưa hai tay bế chậu cây hoa lan ra trước mặt của Miên Lễ, miệng liến thoắng.

“Đại nhân bớt giận, tiểu nhân quả nhiên đã đắc tội lớn với ngài! Từ nay về sau không dám làm vậy nữa!”

“Một người bạn của tôi giới thiệu Thương Âu nên tôi nhận cậu ấy với một lí do hoàn toàn chính đáng! Đó là vì năng lực làm việc của cậu ấy chứ không phải vì muốn tạo kịch tính ở trong công ty đâu! Xin đại nhân soi xét!!!”

Miên Lễ nhìn anh ta, vẻ mặt vô cảm.

Cô cóc cần quan tâm mấy cái lí do chính đáng của anh ta là gì, cô chỉ quan trọng một việc rằng anh ta nhận Thương Âu vào trong công ty mà không báo cô lấy một tiếng.

Trước chậu cây hoa lan mà Lâm Hâm Bằng đang bế ở trên tay, Miên Lễ phũ phàng thổi phù một cái.

Bông hoa lìa cành.



“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”

Lâm Hâm Bằng hét lên trong đau đớn, hai tay run rẩy bế bông hoa yếu ớt, ngước mặt lên nói lớn với cô.

“Cái con bé này?! Sao cô lại làm hại đến bông hoa bé bỏng của tôi thế hả?! Nó làm gì cô sao?!”

“Tôi thích có được không?”

Miên Lễ lạnh nhạt phun ra một câu đó rồi quơ một tờ tạp chí ở kệ sách gần đấy, cuộn lại thành hình một cái ống rồi dơ lên không trung. Lâm Hâm Bằng bị doạ thì một vàng che lấy đầu, mĩ nữ thất thanh.

Bất chợt, khi tờ tạp chí trên tay của Miên Lễ vẫn còn chưa kịp hạ xuống, một tiếng gọi cách đó không xa đã khiến cho cả hai con người đều khựng lại.

“Quản lí Lâm, Hạ tổng…”


Cả hai người lập tức quay phắt sang, lập tức đều bị làm cho hoảng hồn.


Bên cạnh cô nhân viên vừa mới cất tiếng gọi đó còn có cả… Thương Âu!


Hiện tại đây, anh đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ với một ánh mắt không thể nào kì cục hơn được nữa.


Lâm Hâm Bằng lắp bắp, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Miên Lễ bung tờ tạp chí kia ra, phẩy phẩy quạt cho anh ta, làm bộ như vô tình bắt gặp mà dịu dàng mỉm cười chào hai người họ.


Đứng trước Thương Âu, Miên Lễ sợ đến mặt đổ mồ hôi hột. Không biết anh đã thấy gì chưa!


“Ừ. Hai người tìm quản lí Lâm sao? Vừa nãy đột nhiên anh ấy bị tụt huyết áp, nằm ngã lăn ra đây nên tôi có chút gấp gáp. Ha ha ha…”


Lâm Hâm Bằng: Tôi đã tìm ra một khía cạnh mới của Miên Lễ. Nhỏ này diễn giỏi vãi l**!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK