• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“… Ba, bắn nó đi!”

Tên cướp còn lại giật mình mà giơ súng lên, chĩa thẳng vào người của Tình Phong.

Câu vì quá hoảng hốt mà theo phản xạ lùi chân ra sau, vô tình đập lưng vào cánh cửa của chiếc két sắt khổng lồ sau lưng.

Hầu hết lũ tội phạm thuộc nhóm cướp đó đang ở bên trong két lấy tiền cùng với con tin là một người nhân viên ngân hàng nữ, sau khi chất đầy hai ba lô tiền thì đang chuẩn bị bước ra bên ngoài.

Nhưng mới chỉ có người nhân viên nữ bước ra trước, còn lũ kia chưa kịp đi ra đã thấy cánh cửa két sắt bị đóng sập lại rồi.

Bên trong vọng ra tiếng la hét thất thanh.

Tình Phong bị tiếng hét đó dọa cho sợ hãi, cộng thêm cả cú đập mạnh lưng vào cánh cửa khến cho cả người cậu run lên, hai tay vô tình bóp mạnh vào cò súng cầm nhầm.

Một tiếng đạn “đoàng!” phát ra, bắn rơi chiếc đinh cố định một bức tranh sơn dầu khổng lồ gắn ở trên tường, rơi rầm cái vào người của tên cướp đang dùng súng nhắm vào cậu, đè cho hắn ta không nhúc nhích nổi.

Nghe thấy tiếng súng, cảnh sát ở bên ngoài đã phá cửa cuốn ngân hàng mà xông vào bên trong, đồng loạt giơ súng lục và khiên chống đạn lên chĩa vào tên cướp.

“Cảnh sát đây! Giơ tay lên! Bỏ hung khí xuống!!!”

Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh đến tất cả mọi người đều không thể phản ứng được.

Chỉ còn lại một tên cướp nữa, hắn ta lắp bắp.

Với tình thế này, hắn ta bị bắt là quá mức dễ thấy.

Vậy là không những lấy được tiền mà còn bị bắt vào đồn cảnh sát. Tình thế tiến thoái lưỡng nan.



Nếu như vậy thì số tiền nợ mà hắn đã vay với bọn xã hội đen thì phải xoay sở như thế nào?

Đã đến nước này thì không thể dừng lại được nữa!

Tên cướp nghiến răng, nghĩ gì đó mà hắn nhào đến xách lấy cổ váy của Miên Lễ đang ngồi ở gần đó.

Cổ của cô bị cánh tay của hắn kẹp lấy, ở thái dương thì bị khẩu súng của hắn đì mạnh vào.

“Nếu mà bọn mày đến gần đây thì tao sẽ giết nó! Mau cút ra! Nhanh lên!”

Hắn không hề biết Miên Lễ vô cùng yếu ớt, lực tay siết lấy cổ cô quá mức mạnh bạo.

Miên Lễ kêu lên đau đớn rồi sụp chân ngã xuống, kéo cả tên cướp kia bị mất thăng bằng.

Ngay tại thời điểm ấy, Thương Âu đã vọt dậy mà đá gãy tay tên cướp, khẩu súng ngắn bị văng đi xoay thành nhiều vòng ở trên sàn nhà rồi va đập mạnh vào góc tường.

Tên cướp kia thét lên thảm thiết, lập tức bị Thương Âu bóp miệng mạnh đến mức sắp vỡ cả quai hàm, vật ngã xuống chiếc bàn lễ tân gần đó.

Trước khi bị đánh đến sống dở chết dở, hắn chỉ có thể nhớ được một đôi mắt tối sậm đầy hung ác của Thương Âu.

Anh đánh hắn đến máu từ mặt hắn văng ra tung tóe, phun cả vào mặt anh, càng nhuốm thêm một gang màu đáng sợ hơn cho khuôn mặt đầy cuồng nộ của anh.

Anh đã định đánh chết hắn nhưng những người cảnh sát đã kịp đến để gỡ anh giật ra rồi khống chế lấy tên cướp, tách anh ra xa.

Thương Âu gần như đã kích động đến đánh mất lí trí, đột ngột khuôn mặt đang trắng bệch vì sợ hãi của Miên Lễ thoáng xẹt qua trong đầu óc của anh khiến cho từng khối cơ đang căng lên của anh chợt khựng lại.

Anh gấp gáp thở dốc, vùng ra khỏi sự kìm kẹp của mấy người cảnh sát cơ động rồi vội vàng đi tới, quỳ gối xuống bên cạnh Miên Lễ, nâng lấy vai cô lên, lòng bàn tay run rẩy khẽ vuốt lên má cô.

“Miên Lễ, em có sao không? Có đau ở đâu?” Vừa nãy cô sợ lắm có phải không?



Miên Lễ ngẩng đầu lên nhìn anh, tròng mắt cô hoe đỏ, ẩm ướt.

“Thương Âu, em đau lắm…”

Thấy vậy, Thương Âu vội vàng nắm lấy eo cô đỡ đứng lên.

Bỗng nhiên, từ trong tay áo của Miên Lễ rơi xuống đất leng keng một con dao bấm lấy trộm được từ người của tên cướp vừa nãy.

Miên Lễ giật mình, hớt hải dẫm chân lên con dao bấm ấy.

Nghe thấy có tiếng động sắc bén, Thương Âu khó hiểu nhìn xuống dưới chân của Miên Lễ, may mà cô đã kịp giấu con dao đó đi.

“Anh vừa nghe thấy có tiếng gì đó.” 눈_눈?


“Có, có tiếng gì đâu? Em chẳng nghe thấy gì cả. Mau bế em đi, em mỏi chân quá.” ( ̄ε ̄ )


Thương Âu bỏ qua sự nghi hoặc ở trong lòng mình mà cẩn thận bế Miên Lễ lên theo kiểu công chúa. Còn cô thì yêu ớt dựa vào trong lòng anh mà che miệng ho khan, nhưng thực chất trong lòng lại đang há há cười lên cực kì sung sướng.


Anh nhanh chóng bế cô đi đến bệnh viện để kiểm tra, vô tình bỏ quên mất một cậu thanh niên nào đó vẫn còn đang sốc mà ngồi khóc ròng ở bên cạnh cánh cửa két sắt.


“Cậu trai trẻ, lũ cướp đã bị bắt đi. Hãy yên tâm, đã có chúng tôi ở đây, tất cả mọi thứ đều đã ổn rồi!”


Tình Phong ngước đầu nhìn người cảnh sát cao to lực lưỡng đang giơ ngón tay cái an ủi mình ấy, bặm môi oán thán trong lòng.


Chỉ ổn với mấy người thôi chứ tôi không hề ổn chút nào hết!!!


Có người nào lần đầu tiên vô tình động vào súng thật mà còn có thể giữ được bình tĩnh không? Aaaaaa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK