Mục lục
HỆ THỐNG: MỢ LỤC MẮC CHỨNG CÂU GIỜ - Nhất Vấn Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến ung thư não, Tô Trà đột nhiên tháo bịt mắt xuống.

Cô cầm điện thoại lên, ấn mở một giao diện của một đoạn tin nhắn.

Tin nhắn gần đây nhất được gửi từ ba tháng trước, cô hỏi: “Gần đây cậu sao rồi?”

Không có hồi âm.

Lướt dọc lên trên thì thấy một loạt tin nhắn từ phía cô. Cứ cách ba tháng, cô sẽ nhắn tin hỏi thăm đối phương một lần.

Tô Trì suy nghĩ một lát, rồi coppy tin nhắn phía trên, click vào khung thoại, paste và gửi đi.

Lát sau, ở một nơi cách xa Tô Trì, chiếc điện thoại đang sạc pin được đặt trên chiếc bàn sách màu đen to rộng, bỗng sáng lên.

Người đàn ông ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, cầm di động lên.

Tuy rằng chiếc di động này có chút cũ kỹ, nhưng năm anh mua nó cũng là kiểu mẫu mới nhất. Vì năm năm không được sử dụng, nên thân máy vẫn còn mới tinh.

Trên màn hình mới tinh, hiện rõ một tin nhắn vừa được gửi đến.

[Tia chớp: Gần đây cậu sao rồi?]

Tia chớp à, anh vẫn nhớ người này.

Dường như là một người bạn qua mạng không tệ mà anh quen từ trước khi ra nước ngoài.



Nhưng mà, trong tầm mắt anh, anh không những nhìn thấy tin nhắn mà đối phương gửi đến, mà còn nhìn thấy một hàng chữ nhỏ đính kèm mà người thường không nhìn thấy được:

“Đến từ người công lược mang số hiệu 22.”

Anh mất hứng nhếch môi, mí mặt cụp xuống, để lộ vài phần lạnh nhạt.

Anh khẽ lướt lên trên, phát hiện đối phương vẫn luôn kiên trì, đều đặn gửi tin nhắn cùng một nội dung cho anh suốt năm năm qua, vẫn luôn quan tâm đến anh.

Anh click vào khung thoại, gửi cho đối phương một dấu chấm.

Người đối diện lập tức trả lời bằng ba dấu chấm than.

[Tia chớp: !!!]

[Tia chớp: Bệnh ung thư não của cậu khỏi chưa?]

Anh khẽ ngẩn người, rồi trả lời đối phương một cách nhàm chán.

[L: Không khỏi, chết rồi.]

Phía đối diện trầm mặc trong chốc lát.

[Tia chớp: …]

[Tia chớp: Vậy cậu là người hay là ma?]

[L: Bạn của cô ấy.]



[Tia chớp: Cô ấy?]

Do tính năng gợi ý từ tiếp theo, nên bàn phím anh tự nhảy chữ, gây nên nhầm lẫn về giới tính. Thế nhưng đã đâm lao, anh đàn phải theo lao, bịa chuyện lung tung: [Ừm, cô ấy là con gái.]

Những lời này đổi lấy thời gian trầm mặc của bên phía đối kéo dài hơn.

Ngay khi anh chuẩn bị kéo cô vào danh sách đen, thì người nọ đột nhiên gửi một bao lì xì cho anh.

Anh không hiểu nguyên nhân, nên gửi cho đối phương một dấu hỏi chấm.

[L: …?]

[Tia chớp: Tốt xấu gì tôi và cô ấy cũng là bạn bè, phiền anh giúp tôi dâng một bó hoa cúc đến trước mộ cô ấy nhé.]

Người đàn ông bật cười.

Anh nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình kia trong chốc lát.

Dòng chữ đính kèm “người công lược mang số hiệu 22” nhỏ nhưng chói mắt kia đã nhắc nhở anh, đối phương không có ý tốt.

Chẳng qua, so với những người công lược trước kia, cô thú vị và sáng tạo hơn nhiều.

Nghĩ đến đối phương tiếp cận mình vì có mục đích riêng, anh đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.

Anh rút phích cắm sạc ra, ném điện thoại vào góc ngăn kéo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK