Chờ đến hôm sau, khi Khương Vân Hạ lại xe đến đón cô, cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được nữa.
“Ký chủ.” Giọng điệu hệ thống khó giấu được sự đắc ý: “Cô không biết đúng không? Homestay Lộc Minh kia được nhà họ Lục đầu tư, hôm nay Lục Quy Viễn cũng xuất hiện ở đó. Cô yên tâm đi, cho dù cô không quay về hào môn, tôi cũng sẽ tìm mọi cách giúp cô hoàn thành nhiệm vụ công lược nam chính.”
Hẹ thống cố ý đợi đến khi cô xuất phát đến homestay Lộc Minh rồi mới tiết lộ chuyện này, trách cho cô đổi ý.
Tô Trì thản nhiên ngắm cảnh ngoài cửa sổ, giọng điệu khá thờ ơ: “Ồ, tôi biết rồi.”
Cô chẳng hề có cảm giác bị hệ thống tính kế.
Bởi vì ra ngoài chơi vốn là một chuyệnnằm trong kế hoạch của cô, chút ý đồ nhỏ của hệ thống cũng không quấy rầy đến ké hoạch của cô.
Còn về phần nhiệm vụ công lược nam chính kia…
Để sau hẵng nói.
Đi chơi là để thư giãn đầu óc.
Cô không điên mà tự rước phiền vào người.
Đến nơi, Tô Trì xuống xe, đập vào mắt cô là cả biển cây màu xanh lục tươi mát.
Gió núi mát lạnh phả vào mặt, thoang thoảng mùi cây cỏ và bùn đất. Trời trong như gương, xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng bay trên không trung.
Cô chậm rãi hít sâu một hơi, cảm giác thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn nhiều.
Xem ra quyết định đi ra ngoài vẫn khá chính xác.
Tô Trì và Khương Vân Hạ kéo vali tiến vào khu nghỉ dưỡng.
Khu nghỉ dưỡng bao gồm nhiều biệt thự độc lập hai tầng tạo thành. Căn biệt thự mà Tô Trì đặt có giá đắt nhất, bên trong có suối nước nóng riêng, thêm cả sân vườn rộng lớn.
Sau khi cất hành lý, hai người đến khu ăn uống ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng hai người, người đó gọi tên cô: “Tô Trì?”
Tô Trì quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vũ đứng phía sau nhìn cô cười toe toét.
Mà bên cạnh Tô Vũ, là một cặp vợ chồng trung niên… Ồ, cũng chính là bố mẹ ruột của cô.
Cho dù Tô Trì không cố ý đi tìm hiểu, nhưng cô cũng đã nghe bố mẹ nuôi nhắc đến tên bố mẹ ruột của mình. Bố tên Tô Bách, mẹ là Trình Du Quân.
Nhìn thấy cô, biểu cảm gương mặt Tô Bách có chút tránh né, còn trong mắt Trình Du Quân hiện lên một tia ghét bỏ, tuy chỉ thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Tô Trì nhìn thấy.
“Chị nhìn bóng lưng thấy quen quen, quả nhiên là em.”
Tô Vũ cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt vô cùng sống động: “Hôm qua chị còn đang suy nghĩ xem có nên gọi em đi chung với gia đình không, không ngờ em cũng tới Homestay Lộc Minh. Em đi chơi cùng bạn ư?”
Hệ thống vừa nhìn thấy Tô Vũ đã cảm thấy ngứa mắt: “Ký chủ, cô đừng nói chuyện với cô ta. Cô ta đang thử cô, xem có phải cô đến tìm Lục Quy Viễn không đó.”
Tô Trì không thèm để tâm chút ý đồ quanh co của cô ta.
Cô nhìn thoáng qua Khương Vân Hạ, giới thiệu: “Đây là em họ tôi - Khương Vân Hạ. Vân Hạ, đây là Tô Vũ.”
“Ồ, ồ. Chị Tô Vũ, em biết chị.” Chỉ mất một giây, Khương Vân Hạ đã phản ứng lại, nhận ra Tô Vũ là ai: “Chào chị, em là chị của em cùng đến giây giải buồn.”
“Giải buồn ư?” Tô Vũ muốn nói lại thôi, mặt mang theo vẻ lo lắng: “Vốn chị cũng muốn mời Tiểu Trì đi cùng, nhưng nghĩ đến bệnh của em ấy yêu cầu tĩnh dưỡng…”
Khương Vân Hạ quay đầu nhìn về phía Tô Trì: “Chị, chị bị bệnh gì thế?”
Tô Trì nói: “Không có gì, bệnh tâm trạng không tốt ấy mà.”
“Ồ…”
“Ký chủ.” Giọng điệu hệ thống khó giấu được sự đắc ý: “Cô không biết đúng không? Homestay Lộc Minh kia được nhà họ Lục đầu tư, hôm nay Lục Quy Viễn cũng xuất hiện ở đó. Cô yên tâm đi, cho dù cô không quay về hào môn, tôi cũng sẽ tìm mọi cách giúp cô hoàn thành nhiệm vụ công lược nam chính.”
Hẹ thống cố ý đợi đến khi cô xuất phát đến homestay Lộc Minh rồi mới tiết lộ chuyện này, trách cho cô đổi ý.
Tô Trì thản nhiên ngắm cảnh ngoài cửa sổ, giọng điệu khá thờ ơ: “Ồ, tôi biết rồi.”
Cô chẳng hề có cảm giác bị hệ thống tính kế.
Bởi vì ra ngoài chơi vốn là một chuyệnnằm trong kế hoạch của cô, chút ý đồ nhỏ của hệ thống cũng không quấy rầy đến ké hoạch của cô.
Còn về phần nhiệm vụ công lược nam chính kia…
Để sau hẵng nói.
Đi chơi là để thư giãn đầu óc.
Cô không điên mà tự rước phiền vào người.
Đến nơi, Tô Trì xuống xe, đập vào mắt cô là cả biển cây màu xanh lục tươi mát.
Gió núi mát lạnh phả vào mặt, thoang thoảng mùi cây cỏ và bùn đất. Trời trong như gương, xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng bay trên không trung.
Cô chậm rãi hít sâu một hơi, cảm giác thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn nhiều.
Xem ra quyết định đi ra ngoài vẫn khá chính xác.
Tô Trì và Khương Vân Hạ kéo vali tiến vào khu nghỉ dưỡng.
Khu nghỉ dưỡng bao gồm nhiều biệt thự độc lập hai tầng tạo thành. Căn biệt thự mà Tô Trì đặt có giá đắt nhất, bên trong có suối nước nóng riêng, thêm cả sân vườn rộng lớn.
Sau khi cất hành lý, hai người đến khu ăn uống ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng hai người, người đó gọi tên cô: “Tô Trì?”
Tô Trì quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vũ đứng phía sau nhìn cô cười toe toét.
Mà bên cạnh Tô Vũ, là một cặp vợ chồng trung niên… Ồ, cũng chính là bố mẹ ruột của cô.
Cho dù Tô Trì không cố ý đi tìm hiểu, nhưng cô cũng đã nghe bố mẹ nuôi nhắc đến tên bố mẹ ruột của mình. Bố tên Tô Bách, mẹ là Trình Du Quân.
Nhìn thấy cô, biểu cảm gương mặt Tô Bách có chút tránh né, còn trong mắt Trình Du Quân hiện lên một tia ghét bỏ, tuy chỉ thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Tô Trì nhìn thấy.
“Chị nhìn bóng lưng thấy quen quen, quả nhiên là em.”
Tô Vũ cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt vô cùng sống động: “Hôm qua chị còn đang suy nghĩ xem có nên gọi em đi chung với gia đình không, không ngờ em cũng tới Homestay Lộc Minh. Em đi chơi cùng bạn ư?”
Hệ thống vừa nhìn thấy Tô Vũ đã cảm thấy ngứa mắt: “Ký chủ, cô đừng nói chuyện với cô ta. Cô ta đang thử cô, xem có phải cô đến tìm Lục Quy Viễn không đó.”
Tô Trì không thèm để tâm chút ý đồ quanh co của cô ta.
Cô nhìn thoáng qua Khương Vân Hạ, giới thiệu: “Đây là em họ tôi - Khương Vân Hạ. Vân Hạ, đây là Tô Vũ.”
“Ồ, ồ. Chị Tô Vũ, em biết chị.” Chỉ mất một giây, Khương Vân Hạ đã phản ứng lại, nhận ra Tô Vũ là ai: “Chào chị, em là chị của em cùng đến giây giải buồn.”
“Giải buồn ư?” Tô Vũ muốn nói lại thôi, mặt mang theo vẻ lo lắng: “Vốn chị cũng muốn mời Tiểu Trì đi cùng, nhưng nghĩ đến bệnh của em ấy yêu cầu tĩnh dưỡng…”
Khương Vân Hạ quay đầu nhìn về phía Tô Trì: “Chị, chị bị bệnh gì thế?”
Tô Trì nói: “Không có gì, bệnh tâm trạng không tốt ấy mà.”
“Ồ…”