Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dùng thiện xong Thái phi cũng không nán lại lâu, nha hoàn thiếp thân dìu bà về hậu viện của mình nghỉ ngơi. Phần lớn thời gian Thái phi đều ở hậu viện của mình ăn chay niệm phật, chỉ khi nào có việc quan trọng bà mới ra ngoài.

Triệu Cẩn Vân cho tập hợp tất cả người trong phủ lại ở trước đại sảnh, cũng cho gọi các quản sự làm việc dưới quyền của Biện vương phủ quay về. Tề Minh Nguyệt đã là Vương phi của Biện vương phủ, sau này chuyện lớn nhỏ đều do nàng tiếp quản dĩ nhiên phải để tất cả người trong phủ biết đến nàng.

Triệu Cẩn Vân mang Tề Minh Nguyệt đến đại sảnh, theo sau còn có Trầm Sơ, Mục Đình và Đông Phương Hà. Nơi đó đã được đặt sẵn cái bàn trà cùng điểm tâm, phía trước còn có một tấm bình phong chắn lại.

Triệu Cẩn Vân cùng Tề Minh Nguyệt ngồi xuống bàn, phía sau là ba người Trầm Sơ, Mục Đình và Đông Phương Hà.

Trước tiên là gia nhân sống trong phủ, đa số là phụ nữ, Triệu Cẩn Vân cho từng người đều diện kiến qua Tề Minh Nguyệt. Trước hết là đại quản gia Biện vương phủ - Lý Thấm.

Lý Thấm bước tới trước mặt hai người, cung kính mà hành lễ: “Vương Gia, Vương phi.”

Triệu Cẩn Vân hướng lão nhân tóc muối tiêu giới thiệu cho Tề Minh Nguyệt biết: “Đây là Lý thúc Đại quản gia của vương phủ, là trưởng bối trong phủ ta, sau này nàng quản chuyện trong nhà nếu có vấn đề gì không rõ nàng có thể đi hỏi lão, lão sẽ giúp đỡ nàng, có biết không.”

Tề Minh Nguyệt đã đến Biện vương phủ không ít lần, dĩ nhiên đã gặp qua Lý Thấm nhưng Tề Minh Nguyệt vẫn lễ phép đứng lên thưa: “Lý thúc”.

Lý Thấm cùng Tề Minh Nguyệt cũng không có xa lạ gì, trong mắt lão Tề tiểu thư là một cô nương tốt, vương gia cưới được Tề tiểu thư là phúc khí của vương gia. Lúc này lại nghe Tề Minh Nguyệt gọi mình một tiếng “Lý thúc” thì rất vui vẻ vội xua xua tay: “Nô tài không dám, vương phi cứ gọi nô tài là Lý Thấm được rồi”.

- "Lý thúc không cần khách khí, lão là trưởng bối trong phủ, Vương gia nhà ta cũng đã gọi lão là Lý thúc ta đương nhiên phải thuận theo Vương gia gọi ngài một tiếng Lý thúc mới phải đạo”. Tề Minh Nguyệt mỉm cười hòa nhã giải thích với Lý Thấm cũng không quên quay sang nhìn nhìn Triệu Cẩn Vân đang uống trà.

Mọi người nghe Tề Minh Nguyệt giải bày đều cảm thấy rất đỗi bình thường chỉ có Triệu Cẩn Vân vì một câu “Vương gia nhà ta” mà rối tinh rối mù. Tai của nàng cũng đã đỏ ửng lên, vội bưng tách trà lên hốp một hốp che đi bối rối, trong lòng thầm căm hận Tề Minh Nguyệt này đến nói chuyện cũng khiến bản vương ngại ngùng nữa.

Sau khi gặp Lý Thấm, Triệu Cẩn Vân gọi thêm các quản sự khác trong vương phủ cho Tề Minh Nguyệt gặp gỡ. Tề Minh Nguyệt thật cẩn thận nhớ mặt nhớ tên từng người một.

Tiếp đó Triệu Cẩn Vân còn gọi các quản sự quản lý sản nghiệp ở bên ngoài của Biện vương phủ vào. Nhân cơ hội này Triệu Cẩn Vân để cho các quản sự mang tất cả sổ sách đến cho Tề Minh Nguyệt xem qua, nàng muốn xem thử ngoài việc biết bắt nạt mình ra Tề Minh Nguyệt còn giỏi chuyện gì nữa.

Các quản sự trông coi sản nghiệp ở bên ngoài của Biện vương phủ từng người từng người đi tới trước mặt Tề Minh Nguyệt nộp sổ sách và trình bày tất cả các khoản ghi chép tài sản bao gồm báo cáo về tình hình sản nghiệp mà mình quản lý, thu chi bao nhiêu, thất thoát bao nhiêu và nguyên nhân gây ra thất thoát trong thời gian qua.

Triệu Cẩn Vân ngồi bên cạnh vừa nhàng nhã uống trà vừa xem Tề Minh Nguyệt làm việc, cũng không phát hiện trong mắt mình khi nhìn Tề Minh Nguyệt có bao nhiêu là ôn nhu.

Trầm Sơ đứng phía sau quan sát nhất cử nhất động của vương gia nhà mình mà âm thầm lắc đầu. Xem ra kế hoạch của vương phi đã sắp thành công rồi ai biểu vương gia nhà mình thiếu nghị lực như vậy chứ.

Tề Minh Nguyệt nghiêm túc lật xem từng trang giấy trong mỗi quyển sổ sách, cũng hỏi các chủ quản về từng điểm bất thường trong đó, còn không quên đưa ra tình huống giải quyết các điểm còn bất cập khiến Triệu Cẩn Vân phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Thật không ngờ Tề Minh Nguyệt lại có năng lực cao hơn nàng tưởng tượng, không những thế mà lúc tập trung làm việc trông cũng thật là xinh đẹp mà.

Sau khi kết thúc công việc, các chủ quản được cho lui ra hết, trước đại sảnh chỉ còn lại chủ tử Triệu Cẩn Vân và Tề Minh Nguyệt.

- “Vương gia, thật không ngờ ngài có nhiều tài sản đến như vậy”. Tề Minh Nguyệt thì thầm với Triệu Cẩn Vân chỉ đủ hai người nghe.

Tề Minh Nguyệt xem qua một lượt sổ sách trong lòng kinh ngạc không ít, nàng biết Biện vương phủ có nhiều tài sản nhưng không ngờ nó còn vượt xa tưởng tượng của nàng. Ngành nghề nào Biện vương phủ cũng có cơ nghiệp riêng, có thể nói ngân khố của Biện vương phủ chỉ còn kém mỗi ngân khố của hoàng thượng mà thôi.

Nghe Tề Minh Nguyệt nói Triệu Cẩn Vân không trả lời chỉ cười cười rót cho nàng tách trà: “Vương phi thích không?”

Nhận tách trà của Triệu Cẩn Vân, Tề Minh Nguyệt nhẹ nhàng đưa lên miệng uống một ngụm, trong lòng có chút suy tư: “Nhiều như thế đương nhiên là thích rồi, nhưng mà quản lý cũng thật mệt”.

- “Nàng quản cho thật tốt vào, từ bây giờ chúng đều là của nàng”. Triệu Cẩn Vân cũng uống một hốp trà cảm thấy mùi vị không tệ.

Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt nhắc đến tiền tâm trạng vui vẻ như thế nàng cũng cảm thấy vui, nếu vương phi của nàng thích tiền như thế thì nàng cho vương phi hết thôi.

Tề Minh Nguyệt mở to mắt nhìn Triệu Cẩn Vân nửa tin nữa ngờ hỏi lại: “Vương gia nói thật?”

- "Nhìn bản vương giống đùa sao?” Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt dịu dàng nói ra, còn thuận tay lấy trong tay áo ra một xâu chìa khoá cùng quyển sổ ngả màu đưa cho Tề Minh Nguyệt.

- “Vương gia đưa cho ta hết rồi nhỡ vương gia cần tiền thì phải làm sao?” Cầm xâu chìa khóa trên tay Tề Minh Nguyệt có chút nghi vấn hỏi lại.

- “Bản vương tự có cách, vương phi không cần lo lắng”. Triệu Cẩn Vân mỉm cười gian tà nói.

Triệu Cẩn Vân ta đường đường là Biện vương đương triều dĩ nhiên không chỉ có bấy nhiêu đây sản nghiệp, Tề Minh Nguyệt đây là lo xa cái gì chứ? Hay nàng ta nghĩ bản vương là một vương tử nghèo khỗ đây? Tuy rằng bản vương không tranh đoạt quyền thế nhưng bản vương thích tiền thích một cuộc sống vương giả.

- “Ngài có quỷ đen sao?” Tề Minh Nguyệt không buông tha tiếp tục truy hỏi.

Triệu Cẩn Vân nghe Tề Minh Nguyệt hỏi thì không khỏi buồn cười, nàng dùng ngón tay trỏ điểm điểm lên chóp mũi xinh xinh của Tề Minh Nguyệt cưng chiều trả lời: “Nàng ngốc”.

Triệu Cẩn Vân không cảm thấy hành động của mình có điểm gì bất thường nhưng Tề Minh Nguyệt đã triệt để ngây ngốc tại chỗ. Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Minh Nguyệt lúc này đã đỏ như quả hồng, Vương gia của nàng vừa làm hành động thân mật với nàng ư?

Không chỉ Tề Minh Nguyệt ngượng ngùng mà ba người phía sau đã triệt để hóa đá tại chỗ. Vương gia vương phi hai người có thể để ý đến tâm trạng của bọn nô tài chúng tôi hay không đây.

- "Bẩm vương gia có Trình tiểu thư đến”. Một nô tài bên ngoài chạy vào bẩm báo.

- "Là tiểu thư Trình Vân Y sao?” Triệu Cẩn Vân thu lại nụ cười, quay sang gia nô nghiêm nghị hỏi.

- “Dạ đúng ạ”. Gia nô gật đầu cung kính đáp lời.

Trong phút chốc không khí rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Trầm Sơ và Đông Phương Hà không hẹn mà cùng nhìn nhau thầm nhủ không ổn cho vương gia nhà họ. Ai trong vương phủ đều biết Trình tiểu thư - biểu muội của vương gia yêu thích vương gia đến nhường nào, một lòng một dạ muốn được gả cho vương gia. Nhưng vì thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng mà Trình tiểu thư đành ngậm ngùi bỏ qua cơ hội làm Biện vương phi.

Chuyện Trình Vân Y thích Triệu Cẩn Vân chủ tử Tề Minh Nguyệt cũng không lạ gì, tất cả hành tung của Triệu Cẩn Vân và cả những người liên quan đến Triệu Cẩn Vân đều được Trầm Sơ bẩm báo lại cho Tề Minh Nguyệt bao gồm cả chuyện này. Nên chuyện Trình tiểu thư tìm đến Biện vương phủ ngay sau khi Vương gia đại hôn cũng là chuyện rất đỗi bình thường, chuyện này Tề Minh Nguyệt đã sớm dự liệu được cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với vị tiểu thư này.

- “Mời Trình tiểu thư vào đây đi”. Triệu Cẩn Vân hạ lệnh cho nô tài đang chờ kia, mắt thì nhìn nhìn sắc mặt của Tề Minh Nguyệt không biết nàng ta đang nghĩ gì.

- “Nô tài tuân lệnh”. Nô tài nhận lệnh liền rời đi không dám chậm trễ.

Sau khi nô tài kia rời đi cũng không ai lên tiếng tiếp nữa, Triệu Cẩn Vân nắm tay dẫn Tề Minh Nguyệt đi vào bên trong đại sảnh. Mới đó mà mặt trời đã đứng bóng, ở phía trước đại sảnh cũng đã thật nóng, mặt Tề Minh Nguyệt cũng đã đỏ ửng lắm tắm mồ hôi, Triệu Cẩn Vân nhìn thấy không hiểu sao có chút đau lòng, bàn tay đang nắm tay Tề Minh Nguyệt vô thức siết chặt thêm tí nữa.

Đám người Trầm Sơ, Mục Đình và Đông Phương Hà cũng đi theo sau hai người họ vào trong đại sảnh. Sắp có chuyện hay để xem họ không thể bỏ qua vở kịch hấp dẫn này được.

- "Trình Vân Y tham kiến vương gia”. Một lúc sau Trình Vân Y từ bên ngoài tiến vào, váy hoa xanh ngọc, trang điểm thật tinh xảo còn không quên nở nụ cười ngọt ngào với Triệu Cẩn Vân, hoàn toàn không xem vị vương phi ngồi bên cạnh ra gì.

- “Đây là Biện vương phủ, biểu muội không cần đa lễ”. Triệu Cẩn Vân khoác khoác tay bảo. Nàng không phải người quá câu nệ lễ tiết, là người thân của nhau chuyện gì không cần thiết thì không cần quá cẩn trọng như thế.

- “Đa tạ biểu ca” Được Triệu Cẩn Vân cho phép Trình Vân Y cũng không tiếp tục câu nệ lễ tiết nữa. Nàng thực tự nhiên đi lại ngồi cạnh Triệu Cẩn Vân.

Triệu Cẩn Vân bảo nô tài đem tách trà lên cho Trình Vân Y khách khí hỏi chuyện: “Hôm nay sao biểu muội có nhã hứng đến đây vậy? Có phải có chuyện gì không?”

- "Phải có chuyện thì Vân Y mới đến tìm biểu ca được sao? Nhớ khi xưa ngày nào biểu muội chẳng đến, chẳng lẽ bây giờ không giống xưa, phải có việc mới đến được ”. Trình Vân Y nửa thật nửa đùa nói ra còn không quên liếc liếc nhìn Tề Minh Nguyệt.

- “Ta không có ý đó, dạo này công vụ bận rộn ta sợ không có thời gian bồi tiếp muội.” Triệu Cẩn Vân nhàng nhạt đáp lời.

Vị biểu muội này thường xuyên quấn lấy nàng, nàng cũng hiểu được tâm ý của biểu muội nhưng nàng đối với biểu muội không có chút tâm tư nào ngoài tình cảm “huynh muội”.

Thân phận của Triệu Cẩn Vân nàng là điều tối kỵ, nếu không phải Tề Minh Nguyệt ép buộc nàng thì nàng cũng không nghĩ đến chuyện thành hôn.

Nhưng nếu không phải là Tề Minh Nguyệt mà là một ai khác thì liệu nàng có đồng ý mối hôn sự này hay không? Triệu Cẩn Vân lắc đầu mỉm cười chắc là không rồi, không ai có thể uy hiếp nàng trừ phi nàng cho phép, có lẽ đây là đặc quyền mà nàng dành riêng cho Tề Minh Nguyệt.

- “Ta cũng không làm phiền biểu ca, ta chỉ ở bên cạnh biểu ca thôi”. Trình Vân Y giả vờ không hiểu ý của Triệu Cẩn Vân trong lòng thầm có tính toán của riêng mình.

Nếu nàng đã không được làm thê thì nàng cũng phải giành được vị trí thiếp thất. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, nàng tin Triệu Cẩn Vân cũng không ngoại lệ.

- “Cũng đã tới giờ ngọ, biểu muội ở lại dùng thiện cùng ta và vương phi đi, rồi ta bảo Đông Phương Hà đưa biểu muội về phủ”. Triệu Cẩn Vân ta còn rất nhiều việc phải xử lý, quả thật lúc này không rảnh để tiếp đón vị biểu muội này.

- “Để thần thiếp căn dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa”. Tề Minh Nguyệt tiếp lời Triệu Cẩn Vân hận không thể lập tức đuổi vị biểu muội kia đi ngay.

- “Vương phi mau đi đi”. Triệu Cẩn Vân vỗ vỗ bàn tay của Tề Minh Nguyệt lời nói thật dịu dàng khiến Trình Vân Y ghen đến mắt nổi đom đóm.

Rất nhanh một bàn đầy ấp thức ăn được dọn lên. Những người có mặt ở đó nhìn một bàn thức ăn đến hóa hốc, người đau khỗ, kẻ hào hứng xem chuyện vui.

Trên bàn bày đầy các món chua cay nào là cá nấu giấm, bò xào chua cay, sườn xào chua ngọt, cá hấp tiêu...

Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt đau khỗ, bản vương không ăn chua cay. Vương phi đây là có ý gì? Tại sao dặn đầu bếp nấu toàn món chua cay? Có phải ta lại đắc tội nàng chuyện gì không?

- "Lần này vương gia thảm rồi”. Trầm Sơ thì thầm với Đông Phương Hà. Hủ giấm của vương phi cũng thật nặng mùi rồi, trong lòng vô cùng đồng cảm cho vương gia nhà mình.

- "Ngươi lo cho bản thân mình trước đi”. Đông Phương Hà nhìn Trầm Sơ ghét bỏ. Thấy người gặp họa ngươi còn cười, sau này đến lượt ngươi thì ta sẽ cười thật to.

- “Ta có gì phải lo chứ?” Trầm Sơ khó hiểu hỏi ngược lại Đông Phương Hà.

Đông Phương Hà quay mặt đi cũng không có nhìn Trầm Sơ lạnh nhạt phun ra vài lời: “Rồi ngươi sẽ biết”.

- “Tẩu tẩu không biết biểu ca không ăn được thức ăn chua cay hay sao?” Trình Vân Y giả vờ nhắc nhở nhưng trong tâm lại vô cùng vui sướng.

Trình Vân Y nhìn một bàn đồ ăn này thầm đắc ý. Ai cũng biết xưa nay Triệu Cẩn Vân không ăn đồ chua cay, lần này Tề Minh Nguyệt làm như thế sẽ phật ý Triệu Cẩn Vân, đây là cơ hội của mình.

- “Ngài không ăn được hay sao?” Tề Minh Nguyệt cũng không có trả lời Trình Vân Y, ngược lại thực tự nhiên gấp một miếng cá to bỏ vào chén Triệu Cẩn Vân giọng nói không có chút ấm áp nào hỏi Triệu Cẩn Vân.

Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt cười lấy lòng, cũng gấp cá trong chén ăn thật ngon lành: “Thức ăn vương phi chuẩn bị bản vương dĩ nhiên là thích rồi”.

- "Vân Y muội còn có ý kiến gì nữa không?”. Tề Minh Nguyệt nhìn Trình Vân Y khiêu khích, ngươi không thấy tình cảm phu thê chúng ta đang tốt đẹp hay sao? Trình Vân Y ngươi tốt nhất nên tránh xa phu quân nhà ta ra nếu không đừng trách Tề Minh Nguyệt ta vô tình.

Trình Vân Y lắc đầu mỉm cười nhưng trong lòng đã dâng trào ngọn lửa từ lâu. Tề Minh Nguyệt ngươi thị uy với ai chứ? Bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK