Mấy ngày qua phủ của Biện vương và Tề tướng quân vô cùng nhộn nhịp. Từ trên xuống dưới ai ai cũng bận rộn ra ra vào vào để kịp cho hôn lễ của Biện vương và Tề tiểu thư vào ngày mai.
Biện vương phủ đã treo lồng đèn đỏ thắm, màn che cũng được thay sang màu đỏ. Hoa cưới đỏ được kết treo khắp phủ, dọc đường đi cũng đầy ấp chậu hoa tươi. Lý Thấm - đại quản gia của Biện vương phủ đang chỉ đạo các gia nhân sắp xếp đồ đạc, bố trí cho lễ đường. Mọi người ai cũng bận đến độ sức đầu mẻ trán nhưng không có một tiếng than vãn ngược lại ai cũng cười vui vẻ đến độ miệng cũng muốn treo đến vành tai. Vương gia của họ cuối cùng cũng chịu thành thân, đối phương lại là Tề tiểu thư đúng là song hỉ lâm môn.
Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt ra sao, Triệu Cẩn Vân vẫn còn đang ngồi trong thư phòng bận bịu công việc. Có nhiều chuyện cần nàng xử lý, đối phương đã hành động nàng cũng không thể ngồi yên, nàng không thể để hắn hủy hoại giang sơn này. Trước lúc băng hà tiên hoàng đã một mực căn dặn nàng phải phò trợ thật tốt cho Triệu Cẩn Du, nàng không thể để tiên hoàng thất vọng. Mãi lo xử lí chính sự mà Triệu Cẩn Vân không biết Thái phi đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng một chén chè. Thái phi nhìn nàng vẫn cặm cụi ghi ghi chép chép mà đau lòng: “Vân nhi không nghỉ ngơi sao? Ngày mai thành thân rồi vẫn không chịu bỏ bớt công việc đi sao?”
- “Mẫu phi đến lúc nào vậy?” Nghe tiếng nói Triệu Cẩn Vân ngẩng đầu thì thấy Thái phi đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
- “Mẫu phi cũng vừa tới thôi, con ăn chè đi cho mát”. Đặt chén chè xuống trước mặt Triệu Cẩn Vân, ánh mắt bà nhìn nàng thật dịu dàng. Đứa trẻ này sinh ra trong hoàng tộc nhưng đã chịu biết bao thiệt thòi chứ, người làm mẹ như bà thật đau lòng mà.
Triệu Cẩn Vân rất thích chè của mẫu phi nấu, vừa nhìn thôi mà nàng đã nuốt nước bọt rồi. Cũng không đợi lâu liền bưng chén chè lên ăn, cũng đứng lên nhường ghế lại cho Thái phi vì trong thư phòng của nàng chỉ có một cái ghế: “Mẫu phi tìm con có việc gì sao?”
Thái phi cũng không ngồi xuống ghế mà vỗ vỗ vai nàng ý bảo nàng cứ ngồi tiếp đi, bà nhìn nàng đau lòng nói: “Là mẫu phi không tốt, đã hại con bây giờ còn kéo theo Tề Minh Nguyệt”.
Tay đang cầm chiếc muỗng cũng dừng lại, Triệu Cẩn Vân an ủi bà: “Mẫu phi cũng là vì con, con không trách người. Còn Tề Minh Nguyệt chúng con tự có sắp xếp, mẫu phi đừng quá lo lắng”.
Triệu Cẩn Vân biết bà đang nhắc đến chuyện thân phận của nàng. Nàng không trách mẫu phi, tất cả việc mẫu phi làm đều vì sự an toàn của nàng. Nhớ năm xưa vì giao tình giữa hai nước, tiên hoàng đã ra một chiếu chỉ vị công chúa tiếp theo chào đời sẽ được gả sang Phiên bang. Người làm mẹ như bà làm sao nỡ để con gái mình gả đến một nơi xa xuôi mà lúc nào cũng có chiến sự xảy ra liên miên. Chính vì lẽ đó nên bà mới cả gan đánh tráo thân phận của Triệu Cẩn Vân. Nhưng người tính không bằng trời tính, bà thật không ngờ hoàng thượng sẽ ban hôn cho nữ nhi của bà, nếu việc này bại lộ sẽ phạm phải tội khi quân, sẽ bị chém đầu.
- “Là mẫu phi suy nghĩ không chu toàn đã hại đến con. Bây giờ lại ủy khuất cho Tề Minh Nguyệt, con phải đối xử tốt với Tề Minh Nguyệt có hiểu không?” Mặc dù Triệu Cẩn Vân không trách bà nhưng Thái phi vẫn tự thấy dằn dặt trong lòng khôn nguôi.
- “Mẫu phi yên tâm, con sẽ đối xử với nàng thật tốt”. Triệu Cẩn Vân cam kết nói với mẫu phi.
- "Mẫu phi không làm phiền con nữa, con nghĩ ngơi sớm đi ngày mai còn phải thành thân”. Thái phi nhẹ nhàng sờ lên đầu Triệu Cẩn Vân nhắc nhở.
- "Nhi thần biết rồi, mẫu phi cũng nghĩ ngơi sớm đi”. Triệu Cẩn Vân vừa đáp lời vừa dìu bà ra cửa.
Tiễn mẫu phi đi Triệu Cẩn Vân cũng khép lại cánh cửa phòng. Nhìn bộ hỉ phục đang treo trên móc kia cười khỗ, không biết là ủy khuất cho ai nữa? Nữ nhân kia có điểm nào là chịu ủy khuất, ngược lại là bản vương ta đây, một bụng ủy khuất. Nếu không phải tại nàng chạy đến ép buộc bản vương thì bản vương ta vẫn đang sống một cuộc đời tiêu soái rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ nàng mà bản vương thoát khỏi kiếp nạn, ai biết được nếu bản vương không đi cầu thân thì hoàng thượng sẽ ban hôn cho ta cùng vị tiểu thư nào khác, đến lúc đó mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. Bản vương thà chịu chút ủy khuất cũng không sao.
Đêm đã khuya nhưng đèn trong phòng ngủ của Tề Minh Nguyệt vẫn còn sáng. Nàng ngồi trên ghế giữa phòng, tay vuốt ve bức họa đặt trên bàn mà vô thức mỉm cười. Người trong bức họa là Biện vương Triệu Cẩn Vân, đôi lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sâu hút, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng, cả người tỏa ra khí chất ngời ngời làm nàng nhìn không chớp mắt.
Tề Minh Nguyệt không biết bản thân nàng đã động tâm với Triệu Cẩn Vân từ khi nào. Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt người kia ở tiệc mừng thọ của lão thái quân, người kia ngồi bên hồ đánh một khúc nhạc mà đến bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng. Cũng có thể là lúc nàng nghe phụ thân nhắc về sự tài giỏi của người kia. Cũng có thể là lúc nàng bị té trật chân được người kia cõng về. Cũng có thể là lúc người kia đưa cho nàng chiếc ô vào ngày mưa phùn đầu xuân với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Từng chút từng chút kí ức về quãng thời gian đó nàng chưa từng quên. Vì muốn gây sự chú ý với người kia nên nàng luôn tìm cách bắt nạt người kia, đôi khi nàng cảm thấy bản thân mình thật trẻ con nhưng ngoài những việc đó ra nàng không biết làm sao để người kia chú ý. Đến khi biết được Biện vương mà nàng thầm thương trộm nhớ lại là một nữ nhân, Tề Minh Nguyệt đã rất hoang mang. Nàng không thể chấp nhận được sự thật nàng có tình cảm với một nữ nhân. Nàng đã cố chối bỏ đoạn tình cảm này nhưng nàng không thể. Càng cố ý tránh mặt Triệu Cẩn Vân thì nàng lại càng nhung nhớ người kia. Dần dần nàng đã chấp nhận sự thật nàng thích Triệu Cẩn Vân, thứ nàng muốn không còn là sự chú ý của người kia nữa mà là muốn ở cạnh người kia cả một đời. Bảo nàng thủ đoạn cũng được, nhưng nàng không thể từ bỏ Triệu Cẩn Vân được.
- “Nguyệt nhi, con còn thức sao? Mẫu thân vào được không?”
Nghe tiếng mẫu thân ngoài cửa, Tề Minh Nguyệt vội cuốn bức họa lại sau đó cất đi rồi mới đi ra mở cửa cho mẫu thân nàng: “Đã muộn rồi mẫu thân vẫn chưa ngủ sao?”
- “Ta là tới nhìn con một chút, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng nên ta mới vào”. Tề phu nhân nắm tay nàng đi vào trong.
Tề tướng quân Tề Minh Cảnh chỉ có một người phu nhân là Tô Văn Khanh cũng chính là mẫu thân của Tề Minh Nguyệt. Trên nàng còn có hai ca ca là Tề Minh Hạo và Tề Minh Tống đều là tướng quân theo phò trợ cho phụ thân. Tề Minh Nguyệt là nữ nhi duy nhất cũng là người có dung mạo rất giống mẫu thân khi còn trẻ nên nàng được xem như hòn ngọc quý trên tay của Tề tướng quân. Hôm nay nàng xuất giá gả vào hoàng tộc. Tuy là thân phận cao quý nhưng ai ai cũng biết hoàng tộc nguy hiểm đến nhường nào. Chỉ một bước đi sai có thể dẫn đến mất mạng. Tuy rằng Biện vương tài giỏi nắm trong tay binh quyền nhưng cuộc chiến quyền lực vẫn chưa kết thúc. Chính vì lẽ này mà làm Tề phu nhân lo lắng khôn nguôi, đêm đến lại muốn đến nhìn nữ nhi của mình một lát.
- “Có phải mẫu thân có chuyện gì muốn nói với con không?” Tề Minh Nguyệt theo mẫu thân đi vào trong, cả hai ngồi xuống ghế nhưng mẫu thân vẫn nắm tay nàng không buông.
- “Là mẫu thân với a di của con chậm trễ, để lỡ duyên phận của con với biểu ca Tô Văn Hành”. Tề phu nhân cảm thấy tự trách trong lòng, đáng lí lúc Tô Văn Hành đỗ võ trạng nguyên thì bà và tỷ tỷ nên sớm quyết định mối hôn sự này. Bây giờ thánh chỉ hạ xuống chỉ đành chia rẽ uyên ương.
- “Mẫu thân con không có tình cảm với biểu ca. Nữ nhi cũng sắp xuất giá, mẫu thân không nên nhắc đến chuyện này, lỡ như bị truyền ra bên ngoài thì thật không tốt”. Tề Minh Nguyệt dứt khoác phủ nhận. Nàng chỉ xem Tô Văn Hành là biểu ca của mình, cũng chưa từng để mắt đến hắn nói chi là có tình cảm gì với hắn.
Tề phu nhân nhìn con gái lạnh lùng phủ nhận, có phải bà nhằm lẫn gì không. Trước đây bà thấy nàng thường xuyên đến doanh trại của phu quân để xem tập trận. Nếu không phải vì thích Tô Văn Hành vậy nàng thường xuyên đến đó làm gì? Không đúng, bà từng nghe phu quân nhắc qua Biện vương cũng đến tham gia tập trận, lẽ nào người trong lòng của nữ nhi bà không phải là Tô Văn Hành mà là Biện vương Triệu Cẩn Vân. Nếu suy xét kỹ lại thì quả là không sai mà, lúc thánh chỉ ban xuống nữ nhi bà còn có điểm vui mừng, đến hỉ phục cũng là tự tay may mà không để người khác đụng vào, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận. Nữ nhi của bà từ xưa đến nay có bao giờ quan tâm đến chuyện gì, vậy mà nay lại tích cực như vậy. Cho dù là thành thân nhưng với tính cách của nàng nếu nàng không thích sẽ không thật sự quan tâm.
- "Có phải người trong lòng con là Biện vương không?” Tề phu nhân vẫn nhất quyết không buông tha, hạnh phúc cả đời của nữ nhi bà, bà không thể không quản được.
- “Mẫu thân không liên quan đến ngài ấy, cũng đã muộn rồi người mau về nghỉ ngơi đi”. Tề Minh Nguyệt chột dạ nói sang chuyện khác.
Nhìn thái độ của nữ nhi bà biết bà đã nói đúng rồi, cũng không tiếp tục làm khó Tề Minh Nguyệt nữa: “Được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai là ngày trọng đại có biết không”. Tề phu nhân nói xong cũng rời đi không tiếp tục làm phiền nàng nữa.
Tề Minh Nguyệt khép cửa phòng lại thở phào nhẹ nhõm, bước tới sờ sờ bộ hỉ phục mỉm cười. Ai cũng nhận ra nàng có tình cảm với người kia, vậy mà người kia vẫn như một khúc gỗ vậy. Hay vốn dĩ người kia nghĩ giữa hai nữ nhân thì không thể phát sinh tình cảm được. Nếu thật như vậy thì nàng phải làm sao đây? Tất cả vốn liếng nàng đều đem đi cược cho mối hôn sự này, Tề Minh Nguyệt nàng không thể thua được. Tề Minh Nguyệt ta mặc kệ, đã đi đến bước này nàng cũng không thể quay đầu. Tề Minh Nguyệt thổi tắt nến, ôm mớ muộn phiền lên giường đi ngủ, nàng tự nhủ trong lòng cho dù nàng có tính toán giỏi đến thế nào cũng không thể tính được chuyện xảy ra vào ngày mai. Thôi thì cứ để số phận định đoạt vậy.
Biện vương phủ đã treo lồng đèn đỏ thắm, màn che cũng được thay sang màu đỏ. Hoa cưới đỏ được kết treo khắp phủ, dọc đường đi cũng đầy ấp chậu hoa tươi. Lý Thấm - đại quản gia của Biện vương phủ đang chỉ đạo các gia nhân sắp xếp đồ đạc, bố trí cho lễ đường. Mọi người ai cũng bận đến độ sức đầu mẻ trán nhưng không có một tiếng than vãn ngược lại ai cũng cười vui vẻ đến độ miệng cũng muốn treo đến vành tai. Vương gia của họ cuối cùng cũng chịu thành thân, đối phương lại là Tề tiểu thư đúng là song hỉ lâm môn.
Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt ra sao, Triệu Cẩn Vân vẫn còn đang ngồi trong thư phòng bận bịu công việc. Có nhiều chuyện cần nàng xử lý, đối phương đã hành động nàng cũng không thể ngồi yên, nàng không thể để hắn hủy hoại giang sơn này. Trước lúc băng hà tiên hoàng đã một mực căn dặn nàng phải phò trợ thật tốt cho Triệu Cẩn Du, nàng không thể để tiên hoàng thất vọng. Mãi lo xử lí chính sự mà Triệu Cẩn Vân không biết Thái phi đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng một chén chè. Thái phi nhìn nàng vẫn cặm cụi ghi ghi chép chép mà đau lòng: “Vân nhi không nghỉ ngơi sao? Ngày mai thành thân rồi vẫn không chịu bỏ bớt công việc đi sao?”
- “Mẫu phi đến lúc nào vậy?” Nghe tiếng nói Triệu Cẩn Vân ngẩng đầu thì thấy Thái phi đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
- “Mẫu phi cũng vừa tới thôi, con ăn chè đi cho mát”. Đặt chén chè xuống trước mặt Triệu Cẩn Vân, ánh mắt bà nhìn nàng thật dịu dàng. Đứa trẻ này sinh ra trong hoàng tộc nhưng đã chịu biết bao thiệt thòi chứ, người làm mẹ như bà thật đau lòng mà.
Triệu Cẩn Vân rất thích chè của mẫu phi nấu, vừa nhìn thôi mà nàng đã nuốt nước bọt rồi. Cũng không đợi lâu liền bưng chén chè lên ăn, cũng đứng lên nhường ghế lại cho Thái phi vì trong thư phòng của nàng chỉ có một cái ghế: “Mẫu phi tìm con có việc gì sao?”
Thái phi cũng không ngồi xuống ghế mà vỗ vỗ vai nàng ý bảo nàng cứ ngồi tiếp đi, bà nhìn nàng đau lòng nói: “Là mẫu phi không tốt, đã hại con bây giờ còn kéo theo Tề Minh Nguyệt”.
Tay đang cầm chiếc muỗng cũng dừng lại, Triệu Cẩn Vân an ủi bà: “Mẫu phi cũng là vì con, con không trách người. Còn Tề Minh Nguyệt chúng con tự có sắp xếp, mẫu phi đừng quá lo lắng”.
Triệu Cẩn Vân biết bà đang nhắc đến chuyện thân phận của nàng. Nàng không trách mẫu phi, tất cả việc mẫu phi làm đều vì sự an toàn của nàng. Nhớ năm xưa vì giao tình giữa hai nước, tiên hoàng đã ra một chiếu chỉ vị công chúa tiếp theo chào đời sẽ được gả sang Phiên bang. Người làm mẹ như bà làm sao nỡ để con gái mình gả đến một nơi xa xuôi mà lúc nào cũng có chiến sự xảy ra liên miên. Chính vì lẽ đó nên bà mới cả gan đánh tráo thân phận của Triệu Cẩn Vân. Nhưng người tính không bằng trời tính, bà thật không ngờ hoàng thượng sẽ ban hôn cho nữ nhi của bà, nếu việc này bại lộ sẽ phạm phải tội khi quân, sẽ bị chém đầu.
- “Là mẫu phi suy nghĩ không chu toàn đã hại đến con. Bây giờ lại ủy khuất cho Tề Minh Nguyệt, con phải đối xử tốt với Tề Minh Nguyệt có hiểu không?” Mặc dù Triệu Cẩn Vân không trách bà nhưng Thái phi vẫn tự thấy dằn dặt trong lòng khôn nguôi.
- “Mẫu phi yên tâm, con sẽ đối xử với nàng thật tốt”. Triệu Cẩn Vân cam kết nói với mẫu phi.
- "Mẫu phi không làm phiền con nữa, con nghĩ ngơi sớm đi ngày mai còn phải thành thân”. Thái phi nhẹ nhàng sờ lên đầu Triệu Cẩn Vân nhắc nhở.
- "Nhi thần biết rồi, mẫu phi cũng nghĩ ngơi sớm đi”. Triệu Cẩn Vân vừa đáp lời vừa dìu bà ra cửa.
Tiễn mẫu phi đi Triệu Cẩn Vân cũng khép lại cánh cửa phòng. Nhìn bộ hỉ phục đang treo trên móc kia cười khỗ, không biết là ủy khuất cho ai nữa? Nữ nhân kia có điểm nào là chịu ủy khuất, ngược lại là bản vương ta đây, một bụng ủy khuất. Nếu không phải tại nàng chạy đến ép buộc bản vương thì bản vương ta vẫn đang sống một cuộc đời tiêu soái rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ nàng mà bản vương thoát khỏi kiếp nạn, ai biết được nếu bản vương không đi cầu thân thì hoàng thượng sẽ ban hôn cho ta cùng vị tiểu thư nào khác, đến lúc đó mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. Bản vương thà chịu chút ủy khuất cũng không sao.
Đêm đã khuya nhưng đèn trong phòng ngủ của Tề Minh Nguyệt vẫn còn sáng. Nàng ngồi trên ghế giữa phòng, tay vuốt ve bức họa đặt trên bàn mà vô thức mỉm cười. Người trong bức họa là Biện vương Triệu Cẩn Vân, đôi lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sâu hút, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng, cả người tỏa ra khí chất ngời ngời làm nàng nhìn không chớp mắt.
Tề Minh Nguyệt không biết bản thân nàng đã động tâm với Triệu Cẩn Vân từ khi nào. Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt người kia ở tiệc mừng thọ của lão thái quân, người kia ngồi bên hồ đánh một khúc nhạc mà đến bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng. Cũng có thể là lúc nàng nghe phụ thân nhắc về sự tài giỏi của người kia. Cũng có thể là lúc nàng bị té trật chân được người kia cõng về. Cũng có thể là lúc người kia đưa cho nàng chiếc ô vào ngày mưa phùn đầu xuân với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Từng chút từng chút kí ức về quãng thời gian đó nàng chưa từng quên. Vì muốn gây sự chú ý với người kia nên nàng luôn tìm cách bắt nạt người kia, đôi khi nàng cảm thấy bản thân mình thật trẻ con nhưng ngoài những việc đó ra nàng không biết làm sao để người kia chú ý. Đến khi biết được Biện vương mà nàng thầm thương trộm nhớ lại là một nữ nhân, Tề Minh Nguyệt đã rất hoang mang. Nàng không thể chấp nhận được sự thật nàng có tình cảm với một nữ nhân. Nàng đã cố chối bỏ đoạn tình cảm này nhưng nàng không thể. Càng cố ý tránh mặt Triệu Cẩn Vân thì nàng lại càng nhung nhớ người kia. Dần dần nàng đã chấp nhận sự thật nàng thích Triệu Cẩn Vân, thứ nàng muốn không còn là sự chú ý của người kia nữa mà là muốn ở cạnh người kia cả một đời. Bảo nàng thủ đoạn cũng được, nhưng nàng không thể từ bỏ Triệu Cẩn Vân được.
- “Nguyệt nhi, con còn thức sao? Mẫu thân vào được không?”
Nghe tiếng mẫu thân ngoài cửa, Tề Minh Nguyệt vội cuốn bức họa lại sau đó cất đi rồi mới đi ra mở cửa cho mẫu thân nàng: “Đã muộn rồi mẫu thân vẫn chưa ngủ sao?”
- “Ta là tới nhìn con một chút, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng nên ta mới vào”. Tề phu nhân nắm tay nàng đi vào trong.
Tề tướng quân Tề Minh Cảnh chỉ có một người phu nhân là Tô Văn Khanh cũng chính là mẫu thân của Tề Minh Nguyệt. Trên nàng còn có hai ca ca là Tề Minh Hạo và Tề Minh Tống đều là tướng quân theo phò trợ cho phụ thân. Tề Minh Nguyệt là nữ nhi duy nhất cũng là người có dung mạo rất giống mẫu thân khi còn trẻ nên nàng được xem như hòn ngọc quý trên tay của Tề tướng quân. Hôm nay nàng xuất giá gả vào hoàng tộc. Tuy là thân phận cao quý nhưng ai ai cũng biết hoàng tộc nguy hiểm đến nhường nào. Chỉ một bước đi sai có thể dẫn đến mất mạng. Tuy rằng Biện vương tài giỏi nắm trong tay binh quyền nhưng cuộc chiến quyền lực vẫn chưa kết thúc. Chính vì lẽ này mà làm Tề phu nhân lo lắng khôn nguôi, đêm đến lại muốn đến nhìn nữ nhi của mình một lát.
- “Có phải mẫu thân có chuyện gì muốn nói với con không?” Tề Minh Nguyệt theo mẫu thân đi vào trong, cả hai ngồi xuống ghế nhưng mẫu thân vẫn nắm tay nàng không buông.
- “Là mẫu thân với a di của con chậm trễ, để lỡ duyên phận của con với biểu ca Tô Văn Hành”. Tề phu nhân cảm thấy tự trách trong lòng, đáng lí lúc Tô Văn Hành đỗ võ trạng nguyên thì bà và tỷ tỷ nên sớm quyết định mối hôn sự này. Bây giờ thánh chỉ hạ xuống chỉ đành chia rẽ uyên ương.
- “Mẫu thân con không có tình cảm với biểu ca. Nữ nhi cũng sắp xuất giá, mẫu thân không nên nhắc đến chuyện này, lỡ như bị truyền ra bên ngoài thì thật không tốt”. Tề Minh Nguyệt dứt khoác phủ nhận. Nàng chỉ xem Tô Văn Hành là biểu ca của mình, cũng chưa từng để mắt đến hắn nói chi là có tình cảm gì với hắn.
Tề phu nhân nhìn con gái lạnh lùng phủ nhận, có phải bà nhằm lẫn gì không. Trước đây bà thấy nàng thường xuyên đến doanh trại của phu quân để xem tập trận. Nếu không phải vì thích Tô Văn Hành vậy nàng thường xuyên đến đó làm gì? Không đúng, bà từng nghe phu quân nhắc qua Biện vương cũng đến tham gia tập trận, lẽ nào người trong lòng của nữ nhi bà không phải là Tô Văn Hành mà là Biện vương Triệu Cẩn Vân. Nếu suy xét kỹ lại thì quả là không sai mà, lúc thánh chỉ ban xuống nữ nhi bà còn có điểm vui mừng, đến hỉ phục cũng là tự tay may mà không để người khác đụng vào, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận. Nữ nhi của bà từ xưa đến nay có bao giờ quan tâm đến chuyện gì, vậy mà nay lại tích cực như vậy. Cho dù là thành thân nhưng với tính cách của nàng nếu nàng không thích sẽ không thật sự quan tâm.
- "Có phải người trong lòng con là Biện vương không?” Tề phu nhân vẫn nhất quyết không buông tha, hạnh phúc cả đời của nữ nhi bà, bà không thể không quản được.
- “Mẫu thân không liên quan đến ngài ấy, cũng đã muộn rồi người mau về nghỉ ngơi đi”. Tề Minh Nguyệt chột dạ nói sang chuyện khác.
Nhìn thái độ của nữ nhi bà biết bà đã nói đúng rồi, cũng không tiếp tục làm khó Tề Minh Nguyệt nữa: “Được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai là ngày trọng đại có biết không”. Tề phu nhân nói xong cũng rời đi không tiếp tục làm phiền nàng nữa.
Tề Minh Nguyệt khép cửa phòng lại thở phào nhẹ nhõm, bước tới sờ sờ bộ hỉ phục mỉm cười. Ai cũng nhận ra nàng có tình cảm với người kia, vậy mà người kia vẫn như một khúc gỗ vậy. Hay vốn dĩ người kia nghĩ giữa hai nữ nhân thì không thể phát sinh tình cảm được. Nếu thật như vậy thì nàng phải làm sao đây? Tất cả vốn liếng nàng đều đem đi cược cho mối hôn sự này, Tề Minh Nguyệt nàng không thể thua được. Tề Minh Nguyệt ta mặc kệ, đã đi đến bước này nàng cũng không thể quay đầu. Tề Minh Nguyệt thổi tắt nến, ôm mớ muộn phiền lên giường đi ngủ, nàng tự nhủ trong lòng cho dù nàng có tính toán giỏi đến thế nào cũng không thể tính được chuyện xảy ra vào ngày mai. Thôi thì cứ để số phận định đoạt vậy.