Chỉ dẫn.
Thịnh Thiên Nhu nở nụ cười trìu mến, nắm tay Lý Tùng Nhất: "Tùng Nhất nè, chị Thiên Nhu nghĩ kỹ rồi. Đây là lần đầu tiên cậu đóng nam chính, đúng không? Nếu là mấy người khác, chị Thiên Nhu nhất định không bỏ qua đâu. Là cậu, nên mới ngoại lệ đó. Thứ nhất, cậu với chị có duyên; thứ hai, cậu diễn được lắm. Cậu cũng biết chị thích nhất là nhìn mấy người trẻ có tiềm năng phát triển mà. Cậu tôn trọng chị nên mới ngại diễn cảnh hôn. Chị cũng không nên vì vụ đó làm khó cậu. Cảnh hôn thôi mà, mượn góc là được. Có khi còn đẹp vượt ngoài mong đợi —— Tôi tin tưởng đạo diễn của chúng ta nhất định hoàn thành xuất sắc. Đạo diễn, anh có nghĩ giống tôi không?"
Đạo diễn ngơ ngác gật đầu.
Thịnh Thiên Nhu ân cần vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lý Tùng Nhất: "Rồi, đừng căng thẳng nữa. Cậu xem lại kịch bản đi, lát nữa chúng ta quay cảnh ban nãy."
"Cảm ơn chị Thiên Nhu ạ." Lý Tùng Nhất nhủ bụng, mẹ nó giỏi thật đấy. Cậu nghĩ mãi mà không ra cách giải quyết, suýt chút nữa phải hiến thân vì nghệ thuật. Ấy thế trong vài phút, Khang Kiều đã xử lý gọn ghẽ mọi thứ. Quả nhiên có người đại diện làm chỗ dựa thì khác hẳn.
Nữ phụ cắn môi nhìn thái độ quay ngoắt của Thịnh Thiên Nhu đối với Lý Tùng Nhất. Trước đây, thái độ hoà ái của cô ta là kiểu "Tú bà muốn bán mày"; song bây giờ, Thịnh Thiên Nhu rõ là đang lấy lòng người nọ. Nữ phụ nhìn Lý Tùng Nhất bằng ánh mắt dò xét, chẳng lẽ cậu ấy có gia thế khủng khiếp nào đó? Nhưng nếu có thể áp chế Thịnh Thiên Nhu trong một câu, cớ sao phải đóng bộ phim chết tiệt không có tương lai này? Dẫu là nam chính thì cũng chẳng hơn gì rác thải với bao bì sang xịn.
Thực ra, Thịnh Thiên Nhu cũng đang bồn chồn lắm. Nhà sản xuất của phim này là người mà cô vừa ngậm đêm qua. Gã mới gọi điện, bảo rằng cứ cho Lý Tùng Nhất làm bất cứ điều gì mà cậu thích. Miễn là không thay đổi từ phim hiện đại thành phim cổ trang.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Thịnh Thiên Nhu âm thầm gửi tin nhắn cho nhà sản xuất cốt hỏi tình huống cụ thể.
Nhà sản xuất nhanh chóng trả lời: Trợ lý của Trần Đại Xuyên vừa liên hệ với anh. Hỏi anh có thể cho cảnh hôn của Lý Tùng Nhất mượn góc quay không! Em nói đi, Lý Tùng Nhất là ai vậy? Ở đoàn phim em hả?
Mí mắt Thịnh Thiên Nhu nhảy dựng. Đôi mí vốn cứng ngắc do trải qua nhiều lần dao kéo mà vẫn nhảy lên kịch liệt, chứng tỏ cô đang bàng hoàng đến cùng cực.
Mặc dù Lý Tùng Nhất do công ty trực thuộc Bình Xuyên giới thiệu, song Thịnh Thiên Nhu chưa bao giờ đặt cậu vào mắt. Nếu có gia thế, vậy vì sao giám đốc Triệu đưa cậu ấy tới đây? Những người nào xuất hiện ở đây đồng nghĩa có thể tuỳ ý đưa sang nơi khác. Nhà sản xuất đã nói, trợ lý của Trần Đại Xuyên đích thân lên tiếng... Chả nhẽ Lý Tùng Nhất có quan hệ với trợ lý này?
Thịnh Thiên Nhu tài nào dám nghĩ đến Trần Đại Xuyên. Chẳng qua sắp tới, cô phải thay đổi chiến lược với Lý Tùng Nhất, chưa kể còn phải tìm cách đối phó với giếng dầu đêm qua.
Cảnh hôn tiếp tục quay. Lúc này không cần tiếp xúc trực tiếp, Lý Tùng Nhất tự nhiên hơn hẳn. Nam chính ngu ngục thế nào chăng nữa thì Lý Tùng Nhất vẫn tỏ ra hết sức khoan dung, miễn là không ảnh hưởng đến cậu.
Để chứng tỏ mình có khả năng "làm cảnh hôn xuất sắc vượt ngoài mong đợi ngay cả khi mượn góc quay", đạo diễn liên tục chỉ đạo người quay phim kéo ống kính – đẩy ổng kính – xoay ống kính* và bắn liên thanh các thuật ngữ chuyên môn mà ông đã học cách đây hơn chục năm. Kết thúc cảnh quay, đạo diễn xem lại thước phim vừa rồi trên màn hình theo dõi. Ông tấm tắc khen đẹp, còn có ý định chèn thêm hiệu ứng mưa bong bóng từ nhỏ đến lớn xung quanh hai người. Tốt hơn hết là vô số hoa hồng bay lượn phấp phới để khán giả dù không thấy mặt thì vẫn biết hai người hôn nhau.
[1] Kéo và đẩy ổng kính: Đẩy ống kính có nghĩa là tầm nhìn của người xem dần dần tiếp cận đối tượng (từ tổng thể đến bộ phận). Kéo ống kính thì ngược lại với đẩy, nhằm thu hút sự chú ý của người xem từ bộ phận đến tổng thể, để mọi người có cái nhìn toàn diện hơn. Đẩy và kéo ống kính thực chất là một phương pháp thay đổi dần khoảng cách quan sát, bằng cách đặt máy ảnh trên một chiếc ô tô đang di chuyển để quay. Xoay ống kính, nghĩa là vị trí máy ảnh không di chuyển, nhưng ống kính thay đổi hướng chụp. Chức năng của xoay ống kính là thể hiện không gian tốt hơn; mối quan hệ giữa người và vật trong không gian; có thể kết nối nhiều thứ cần biểu đạt.
Đạo diễn vỗ đùi đen đét vì ý tưởng tuyệt vời này, còn không ngớt lời tán thưởng.
Và hiển nhiên Lý Tùng Nhất cho rằng những chữ "Đẹp" đó đều dành cho màn trình diễn của cậu.
Ngày hôm nay kết thúc cảnh quay, Lý Tùng Nhất nhận được tin nhắn từ Thai Hành. Hắn muốn hẹn cậu ra ngoài ăn uống, sẵn tiện chụp ảnh chung và "rải đường". Lý Tùng Nhất sực nhớ cậu chưa nói với Thai Hành rằng mình đã nhận vai chính, thành thử háo hức đến điểm hẹn.
"Gì cơ? Nam chính? Thịnh Thiên Nhu?" Thai Hành há hốc miệng, miếng bít tết nát nhừ chưa kịp nuốt đập thẳng vào mắt Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất nhắm mắt lại trong chua xót, có phải mình đã sai lầm khi nói về chủ đề này trên bàn ăn không nhỉ?
Thịnh Thiên Nhu chẳng là cóc ổi mía ghim trong mắt Trần Đại Xuyên, nhưng từ góc độ diễn viên quần chúng gạo cội của Thai Hành đã là cực kỳ khó tin. Ít nhất cũng có cơ hội trở thành ngôi sao phim truyền hình và ló mặt trên mỗi kênh TV, thậm chí còn có khả năng nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Thai Hành mải không ngậm miệng, giọng run run: "Ngư, ngư, ngư*..."
"Ngực* bình thường, tám mươi phần trăm là silicone." Lý Tùng Nhất nhớ lại bộ ngực của Thịnh Thiên Nhu.
"Người anh em!" Thai Hành giật nảy mình, miếng bít tết xấu số cuối cùng trôi tuột xuống bụng theo ngụm nước. Hắn chộp lấy tay Lý Tùng Nhất, nũng na nũng nịu. "Người anh em, cậu nhận vai bằng cách nào? Chả lẽ cậu có số vượng phu*?"
[2] Ngư và ngực: Theo bản gốc thì lời thoại ngay "Ngư, ngư, ngư" là "兄, 兄, 兄" (Huynh, huynh, huynh; huynh trong huynh đệ) mới đúng. Chữ "Ngư..." thật ra là chữ "Người", nhưng do lắp bắp nên phát âm không hết chữ (ý mình edit là vậy đó haha...). Mà chữ "Huynh" (兄/ Xiōng) phát âm y hệt chữ "Ngực" (胸/ Xiōng) nên Lý Tùng Nhất mới hiểu nhầm và trả lời vậy đó. Mình cố gắng tìm một từ đồng âm của Việt Nam mà vẫn chưa ra...
[3] Số vượng phu: nôm na là người sở hữu mệnh cách có thể giúp chồng thăng tiến, gặp nhiều may mắn trên con đường xây dựng sự nghiệp công danh.
Lý Tùng Nhất lặng lẽ rút tay ra, đoạn lấy khăn lau tay. Cậu kể lại quá trình tìm miếng cơm manh áo bằng con đường khác cho tới khi nhận vai chính.
Thai Hành sửng sốt.
"Anh nói muốn chụp hình chung, đúng không?" Lý Tùng Nhất nhớ rõ mục đích cuối cùng của hôm nay. Cậu luôn có một niềm yêu thích mãnh liệt không thể lý giải đối với chụp ảnh. Đây còn là lần đầu tiên chụp chung với người khác, cậu nôn nao thật đó.
"Ờ." Thai Hành hãy còn chìm đắm trong câu chuyện làm quen giữa Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên, ngơ ngơ ngác ngác bật camera lên. Lý Tùng Nhất mỉm cười ghé đầu vào khung hình. "Tách." Chín tấm ảnh ra lò trong một nháy.
Lý Tùng Nhất vừa lướt album ảnh vừa tận hưởng khoái cảm đè ép giá trị nhan sắc người khác. Chợt, cậu nghĩ tới một chuyện quan trọng —— Dựa theo thói quen, Thai Hành nhất định đòi "rửa" vai chính. Nhưng vấn đề ở đây là cậu chưa có lương. Lý Tùng Nhất nhìn Thai Hành đang ngẩn ngơ ở đối diện, quyết định rời đi trước khi hắn kịp phản ứng.
"Tôi đi trước nhé." Lý Tùng Nhất vỗ vai Thai Hành, rồi... lướt qua hắn như một cơn gió.
"Hay mình cũng tìm cách khác?" Thai Hành lẩm bẩm. Hắn mở Weibo theo bản năng, đăng ảnh chụp vừa nãy lên đó.
Nhưng hắn có kỹ năng gì đâu? Thai Hành chuyển sự chú ý sang ứng dụng văn học Tấn Giang trên giao diện màn hình chính, hắn tự dưng cảm thấy sau khoảng thời gian "nghiên cứu thị trường", mình đã thành thạo bí quyết viết tiểu thuyết đam mỹ.
Phần bình luận trên Weibo tăng nhanh chóng mặt, ít nhiều gì cũng xoa dịu trái tim đau đớn của hắn. Thai Hành vừa nhấp vào đã thấy:
"Sao tui thấy biểu cảm của Thai Thai như mới bị chà đạp vậy ta? Nghịch CP hả? Tui đoán sai công thụ rồi hả?" — Hơn hai ngàn lượt thích.
Đậu moá!
*
Khi Lý Tùng Nhất nhận cuộc gọi từ Trần Đại Xuyên hỏi thời gian cụ thể, cậu sửng sốt một thoáng mới nhận ra người nọ đang nói về việc chỉ dẫn lần trước.
"Ra là thật à, tưởng nói chơi thôi chứ." Lý Tùng Nhất lẩm bẩm.
Trần Đại Xuyên: "..."
"Vậy bây giờ luôn đi." Lý Tùng Nhất đút tay vào túi, rảo bước về nhà. Buổi chiều có ít cảnh diễn, cậu quay xong thì về nhà nghỉ ngơi. Cậu gửi địa chỉ khu chung cư cho Trần Đại Xuyên, đoạn trông thấy Tiểu Vương trong siêu thị mini trước cổng. Tiểu Vương nhướn cổ, hét: "Tùng Nhất, bia đang giảm nè! Mua một tặng một, anh không mua hử?"
Lý Tùng Nhất cười khinh. Giờ đây cậu đã là nam chính đích thực hai mươi mốt ngàn cho một tập phim, cậu còn hốt hàng giảm giá như trước nữa ư?
Ừ, còn.
Lý Tùng Nhất khiêng hai thùng bia lên lầu. Cậu có nhiều nét đẹp đạo đức lắm, và tiết kiệm là một trong những điểm đáng khen nhất.
Đến khi chất hết bia vào góc, cậu nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lý Tùng Nhất nhìn thấy một người đàn ông cao ngất mặc áo gió dáng dài màu camel, bên trong là áo len trắng tinh; nửa mặt trên giấu sau cặp kính râm bản to, nửa mặt dưới thì khuất sau khăn quàng cổ màu xám nhạt.
Lý Tùng Nhất ngó nghiêng ngó dọc phía sau người nọ, đoạn thấp giọng ra điều thần bí: "Ám hiệu."
Sau này, Lý Tùng Nhất mới thấy tiếc nuối vì Trần Đại Xuyên đeo kính râm. Chứ không cậu đã có thể thưởng thức cặp mắt khinh thường có một không hai của ảnh đế.
"Vào đi." Lý Tùng Nhất mãi không nghe thấy người nọ lên tiếng, bèn đánh trống lảng. "Anh bắt mắt cực kỳ, dù che kín mặt cũng nhận ra được." Lý Tùng Nhất "mượn hoa kính Phật", mượn lời khen dành cho chính mình tặng cho Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên vừa tháo kính râm, vừa đưa cho Lý Tùng Nhất món đồ dưới cánh tay: "Tặng cậu."
Lý Tùng Nhất nhận quà trong sự ngạc nhiên —— Đó là một cuốn sách có nhan đề "Sự tự tu của diễn viên", tác giả là Stanislavski*.
[4] Sự tự tu của diễn viên (演员的自我修养): Tên tiếng Anh là "Actor's self-cultivation". Stanislavski là một nhà biên kịch người Nga. Ông nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng chủ yếu với những nguyên tắc trong hệ thống Stanislavski về kĩ thuật đào tạo diễn viên, chuẩn bị và diễn tập.
"Hình như tôi có cuốn này nè." Quyển sách ấy nổi tiếng đến mức khiến người ta gán nó với danh hiệu "Ai chưa từng đọc cuốn sách này thì không xứng làm diễn viên".
Trần Đại Xuyên cúi nhìn một lúc nhưng không tìm thấy tủ giày, đành bước thẳng vào nhà: "Tôi nghĩ, cuốn sách này và cuốn kia của cậu hoàn toàn khác nhau."
"Thật hả?" Lý Tùng Nhất tò mò lật xem, hoá ra đây là một cuốn sách cũ. Trần Đại Xuyên đã viết dày đặc chú thích lên đó. Cậu vừa thấy vài dòng đã u oa tán thưởng một câu.
Trần Đại Xuyên ngước mắt nhìn cậu, có thể trong thời gian ngắn đã hiểu tường tận đôi dòng trong đó thì quả thật là hạt giống tốt trong ngành giải trí.
Chẳng qua... Lý Tùng Nhất tấm tắc: "Công nhận chữ anh đẹp thật, suýt chút nữa bằng tôi rồi."
Trần Đại Xuyên im lặng một thôi một hồi, đoạn nói: "Tôi thấy cậu bằng tuổi này mà vẫn không nhận được vai nào đàng hoàng, âu cũng có lý do của nó."
"Lý do là gì?" Lý Tùng Nhất đóng sách lại, nhìn chằm chằm vào Trần Đại Xuyên bằng ánh mắt sáng rực. "Anh cũng thấy tôi là —— Trời giao sứ mệnh trọng đại, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của tôi được chui rèn; làm cho gân cốt của tôi bị mệt nhọc; làm cho thân xác của tôi bị đói khát; làm cho tôi chịu nỗi khổ nghèo túng; làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí của tôi; để tính tình tôi trở nên kiên nhẫn; để tăng thêm tài năng của tôi*..."
[5] Đây là một câu nói của Mạnh Tử. Mình chỉnh sửa một chút từ bản dịch của Nguyễn Hải Hoàng, trong trang Tia Sáng.
Trần Đại Xuyên hết biết nói gì với người này. Anh nhìn thoáng qua căn nhà thuê ọp ẹp, hệt như những gì Lý Tùng Nhất đã nói lúc trước —— Trong nhà không hề có lấy một chút ánh sáng. Mới ba giờ chiều mà căn phòng tối mờ như sáu, bảy giờ tối. Trần Đại Xuyên tự hỏi, Lý Tùng Nhất có thật đã nhìn thấy chữ viết tay của anh không?
Trần Đại Xuyên khẽ cau mày: "Sao cậu không bật đèn?"
"Đợi khách tới tôi mới bật, đây là thể hiện sự tôn trọng." Lý Tùng Nhất nhảy lên bấm công tắc, đèn chớp tắt mấy bận rồi sáng hẳn. Dưới ánh đèn, Lý Tùng Nhất nghiêm trang vỗ tay tỏ lòng hoan nghênh.
Hết chương 7