• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

51.

Quà tặng.

Tính luôn cả Trần Đại Xuyên và chính hắn, tiệc sinh nhật của Lý Tùng Nhất chỉ có bảy người. Vì thế Khang Kiều chẳng có chỗ phát huy ngọn lửa đam mê, bảy người cứ tìm bừa nhà hàng nào đó ăn bữa cơm, cần chi phải sắp xếp.

Kỳ thực Lý Tùng Nhất cũng gọi điện cho Châu Nghệ và Tào Xuân Lan. Châu Nghệ đang quay phim nên không về được, nhưng cô đã gửi bao lì xì lớn cho Lý Tùng Nhất trên WeChat. Tào Xuân Lan thì bảo mình già rồi, không đến tham gia cuộc vui của giới trẻ, cũng gửi bao lì xì đỏ choét cho Lý Tùng Nhất.

Lý Tùng Nhất vui đến mức suýt phát lì xì cho cả nhóm.

Khang Kiều tương thân tương ái là người đầu tiên đến nhà hàng, còn những người khác thì đang trên đường tới đây.

Châu Gia Mậu nhìn gian phòng riêng nhỏ nhắn mà tinh xảo, bèn cười mỉa: "Tùng Nhất, cậu không được lòng bạn bè à nha."

Lý Tùng Nhất đáp trả bằng nụ cười ngạo mạn: "Hừ, anh chả biết gì hết. Bạn bè trọng chất lượng chứ không phải trọng số lượng."

"Cũng đúng." Châu Gia Mậu gật đầu. "Có bạn bè như anh, còn đòi hỏi gì nữa."

Lý Tùng Nhất cười khẩy: "Tôi có vedette, một người bằng cả quân đoàn. Còn anh, chỉ là nhiêu đây thôi." Lý Tùng Nhất giơ một đốt ngón út.

Châu Gia Mậu bặm môi: "Ai hả?"

Lý Tùng Nhất nhếch mép cười: "Cứ chờ đi."

Một lúc sau, Hà Gia đến.

Những người có mặt ở đây đều là tiền bối trong làng giải trí. Hà Gia cúi đầu chào hỏi như học sinh tiểu học, may mà có một Triệu Thi Ảnh tương đối thân quen nên cũng chẳng gò bó là mấy.

Hai phút sau, Hà Gia hoàn toàn hết nhẵn gò bó. Châu Gia Mậu chẳng có khí chất của một đàn anh trong nghề, quậy tưng bừng đến độ làm Hà Gia nảy sinh cảm giác bất lực, suýt thì thốt: "Chao ôi, đứa nhỏ này."

Thai Hành là người đến tiếp theo.

Lý Tùng Nhất giới thiệu hắn cho mọi người.

Châu Gia Mậu hồ hởi bắt tay: "Anh là Thai Hành, giai đẹp kết CP với Tùng Nhất nhỉ. Hân hạnh hân hạnh!" Giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ.

Thai Hành nhướng mày, thế mà hắn chẳng thể phân biệt đây là ngưỡng mộ hay nói móc.


Châu Gia Mậu tự dưng nhăn mặt: "Ủa mà tại sao anh kết CP với Tùng Nhất, anh có chỗ nào tốt hả? Tùng Nhất, sao cậu không nghĩ tới anh? Tụi mình còn đồng cam cộng khổ nữa mà."

Thai Hành nhướng luôn bên mày còn lại. Hắn nghe hiểu, đây là điệu khiêu khích nhỉ?

Lý Tùng Nhất: "..."

Tạm thời không nhắc đến chuyện khác, kết CP với cậu vinh dự lắm chắc?

Triệu Thi Ảnh nói: "CP Hành Lý, nghe hay mà. Tôi suýt chút nữa làm fan rồi."

"Hành Lý xui gần chết. Thu thập hành lý, bỏ của chạy lấy người." Châu Gia Mậu hết sức khinh bỉ. "Nếu tôi kết CP với Tùng Nhất thì gọi là gì ta? Châu Lý? Mậu Nhất? Nghe cứ sường sượng thế nào ý... À, Thứ Hai! Đúng đúng, CP Thứ Hai, nghe oách vãi!"

Châu Gia Mậu như thể khám phá ra chân trời mới. Hắn lắc vai Lý Tùng Nhất, muốn đạt được cái gật đầu từ cậu.

Triệu Thi Ảnh cũng bắt đầu "tranh sủng" với hắn: "Tôi ghép với Tùng Nhất thành CP Tùng Ảnh nè. Vừa tượng trưng cho nghề nghiệp chúng ta, vừa mang ý nghĩa như hình với bóng. Một từ hai nghĩa, gom đủ trong ngoài luôn!"

Hà Gia cũng khơi dậy chút ý tưởng: "Còn em nữa, còn em nữa. Em kết với anh Tùng Nhất thành CP Gia Nhất nè. Gia Nhất lận đó.". Truyện Truyện Teen

Châu Gia Mậu hùa: "Ê, anh mày cũng có Gia Nhất nha!"

Hà Gia nói: "Nhưng chữ "Gia" của anh không hay bằng em."

"Rồi, Gia Nhất cho cậu. Thứ Hai của tôi là bất khả chiến bại, ai dám đứng ra cản hử?" Châu Gia Mậu tuyên chiến, vẻ mặt kiêu ngạo đến mức làm người ta muốn vả cho mấy phát.

Triệu Thi Ảnh soi mói: "Anh không biết Thứ Hai đáng ghét lắm hả? Dân đi làm ghét nhất Thứ Hai đầu tuần."

Thai Hành nuốt nước bọt, khẽ nháy mắt với Lý Tùng Nhất: Bạn bè cậu đều vầy hết à?

Lý Tùng Nhất khổ tâm hết sức, bèn kêu Khang Kiều đứng ra dạy dỗ đám con nít đi lạc này.

Ngờ đâu Khang Kiều đang lẩm bẩm một mình bên kia, nghiêng tai lắng nghe thì phát hiện: "Khang Tùng? Khang Nhất? Kiều Tùng? Kiều Nhất? Sao cái nào cũng sượng vậy cà..."

Lý Tùng Nhất hiểu, đây đích thị là "con hư tại cha".

Chợt, cửa phòng bị đẩy ra. Trận tranh đấu tên CP khiến Lý Tùng Nhất tái mặt rốt cuộc chấm dứt.

Và một giọng nam trầm thấp bùi tai, mang đậm khí chất đàn ông cất vang: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Sáu người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa.

Như thể đã cài đặt một chương trình thống nhất, sáu khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau đột nhiên ăn nhịp cách ngay ngắn. Đầu tiên mở to mắt; tiếp theo là miệng há hốc, vẻ mặt bàng hoàng, ánh mắt hoảng sợ; sau rốt trong đầu cùng toát ra một suy nghĩ: Đi nhầm phòng ư?

Kể cả Lý Tùng Nhất, người đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Lý Tùng Nhất biết rằng Trần Đại Xuyên đến vào phút chót. Nhưng điều mà cậu không biết, là Trần Đại Xuyên còn trích thời gian đi làm tóc.

Trần Đại Xuyên chẳng đi theo hình tượng cái đầu đen bỏng bảy vốn là, tóc mái chải hai – tám tưởng chừng tuỳ tiện nhưng thực ra đã được xử lý cẩn thận. Hơn nữa phần tóc bên trái cong nhẹ, khiến đuôi tóc gọn gàng rủ xuống ngay giữa khoé mày và tai trái. Thoạt trông từa tựa dáng vẻ của Leonardo trong phim "Titanic".

Hôm nay anh gói người trong chiếc áo len dệt kim cổ thấp màu đen và áo khoác dáng dài màu xám bạc, phối với quần jean xanh đậm và đôi bốt đen —— Đơn giản mà thanh lịch, trông anh như trẻ hơn chục tuổi.

Thậm chí Lý Tùng Nhất còn lờ mờ nhìn thấy mái tóc nhuộm nâu chocolate đậm dưới ánh đèn... Cậu bị hoa mắt chăng?

Nhưng dáng vẻ không hung hãn, không tỏ vẻ uy nghiêm của Trần Đại Xuyên lại dịu dàng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trần Đại Xuyên bước vào trong dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, mạnh mẽ bác bỏ suy đoán đã vào nhầm phòng của họ.

"Xin chào." Trần Đại Xuyên cất tiếng trước.

"Chủ, chủ tịch?" Khang Kiều lắp bắp.

Trần Đại Xuyên mỉm cười: "Đêm nay tôi là bạn của Lý Tùng Nhất, không phải chủ tịch công ty."

Mọi người ngoảnh phắt lại nhìn Lý Tùng Nhất đang thất thần. Cậu đột nhiên hoàn hồn, song đã quên hết những gì mình tính nói lúc trước. "Tôi, tôi giới thiệu với mọi người. Đây là Trần Đại Xuyên."

Mọi người: ... Cái này cũng cần cậu giới thiệu hả?

Lý Tùng Nhất cắn lưỡi, sắp xếp lại câu chữ: "Mấy người thấy rồi đó. Trần Đại Xuyên là người bạn cuối cùng mà tôi nói, thân thiết như mấy người vậy. Không cần lo cho ảnh, hôm nay tôi mới là vai chính mà. Mấy người cứ ăn uống thoải mái đi."

Đáy lòng mọi người dâng lên cảm giác sùng bái, giọng điệu ai nấy cũng hết sức dè dặt: "Ồ."

Lý Tùng Nhất ho khan, sao cậu cứ thấy bầu không khí cứng còng thế nào ấy?

Khang Kiều tự thấy bản thân vừa là người lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật vừa là người đại diện, đồng thời phải gánh trên vai vai trò cầu nối giữa chủ tịch và nghệ sĩ, thế nên trọng trách khuấy động bầu không khí là nhiệm vụ của hắn. Nhưng Khang Kiều vẫn chẳng dám hỏi Trần Đại Xuyên, thay vào đó nhìn về phía Lý Tùng Nhất: "Tùng Nhất nè, cậu thân với chủ tịch từ hồi nào vậy?"

Lý Tùng Nhất toan trả lời một cách nghiêm túc, song thấy rằng bầu không khí cứng nhắc thế này cần phải điều chỉnh, nhân tiện cũng nên phá vỡ hình tượng cố hữu của Trần Đại Xuyên trong lòng họ. "Nói ra sợ mấy người không tin, tụi tôi biết nhau từ kiếp trước rồi."

Trần Đại Xuyên nói: "Đúng vậy."

Khang Kiều: "..."

Những người còn lại: "..."

Muốn cười, nhưng không dám. Muốn quậy, nhưng tim yếu.

Cuối cùng chỉ mỗi Lý Tùng Nhất bật cười thành tiếng, sau đó phát hiện ra sự thật tàn khốc này thì xấu hổ tột cùng. Cậu nín bặt, bầu không khí tức khắc càng tệ hơn.

Lý Tùng Nhất ném ánh mắt cầu cứu cho Thai Hành: "Tôi nói với Thai Hành rồi, tôi và Trần Đại Xuyên đã biết nhau từ lâu."

Thai Hành khẽ gật đầu: "Khoảng hai năm trước, Tùng Nhất nói với tôi kịch bản cậu ấy viết đã bán cho Bình Xuyên. Trao đổi trực tiếp với chủ tịch luôn. Nhưng tôi không hề biết, Tùng Nhất và chủ tịch có quan hệ tốt như vầy..."

Lý Tùng Nhất vội tiếp lời: "Đây là kiểu thưởng thức tài năng lẫn nhau. Tụi tôi chủ yếu nói về lịch sử và tương lai, thường xuyên trò chuyện rồi cảm thấy đối phương là bạn tâm giao hiếm có, vượt qua thời không sông núi mới tìm thấy tri âm tri kỷ. Mối quan hệ của tôi và Trần Đại Xuyên là từ bỏ vật chất lẫn giai cấp, là một tình bạn thiêng liêng trong sáng!"

Thai Hành: "..."

Những người còn lại: "..."

Trần Đại Xuyên nghĩ mình nên nói gì đó bèn khẽ ho một tiếng, song điều mà anh nhận được là dáng vẻ nghiêm túc, căng thẳng, hồi hộp, ngoan ngoãn của mọi người. Trong công ty, hễ anh muốn phát biểu thì các nhân viên bên dưới cũng phản ứng theo cách tương tự.

Trần Đại Xuyên thở dài, xem ra dù anh có thay đổi cách ăn mặc hay sửa soạn thành dáng vẻ bình dị thì vẫn tồn tại một rào cản khó vượt qua trong lòng bạn bè Lý Tùng Nhất.

Hai nhân viên phục vụ lên món ăn, Trần Đại Xuyên thấy vậy bèn im lặng.

Người khác làm sao dám lên tiếng trước khi chủ tịch phát biểu, và thế cả bọn ngậm chặt miệng.

Mạch nước ngầm lặng lẽ dâng trào, tất cả mọi người ngoại trừ Trần Đại Xuyên đều trao đổi ánh mắt với nhau. Họ đọc trong mắt đối phương là hoang mang, ngạc nhiên, sợ hãi, câu nệ và biết bao cảm xúc đang ùn ùn kéo đến.

Lý Tùng Nhất khóc không ra nước mắt, nếu biết trước lá gan mấy người này nhỏ xíu đã chẳng mời Trần Đại Xuyên tới đây.

Nhân viên phục vụ thắc mắc, phòng này là tiệc sinh nhật cơ mà? Trên tay cậu còn cầm bánh kem đây này? Sao cảnh tượng hệt như ông chủ đang chuẩn bị khiển trách nhân viên thế?

Thậm chí cậu ta chẳng dám nói lời chúc mừng sinh nhật đã soạn trước, sau khi dọn món với cậu phục vụ bên cạnh thì lật đật rời đi.

Lý Tùng Nhất hít vào thở ra, trường hợp đặc biệt cần dùng thủ đoạn đặc biệt.

Cậu quẹt một ít lớp kem trên bánh sinh nhật, đoạn trét lên mặt Trần Đại Xuyên: "Ăn sinh nhật tôi mà, sao mấy người mặt mày hình sự vậy?"

Trần Đại Xuyên sững sờ.

Mọi người nín thở, nhìn chằm chằm vào Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên bằng ánh mắt kinh hoàng. Họ sợ một giây kế tiếp, Trần Đại Xuyên lật bàn bỏ đi.

Ai ngờ Trần Đại Xuyên bật cười, lau kem trên mặt rồi trét lên mũi Lý Tùng Nhất: "Em, sinh nhật vui vẻ nhé."

Mọi người rùng mình, đây là điềm báo trước cho chủ tịch nổi trận lôi đình ư?

Châu Gia Mậu nghĩ mình có bổn phận phải cứu vớt mảnh đời CP Thứ Hai, bèn chủ động lái đề tài sang hướng khác: "Ờm, Tùng Nhất. Hôm nay là sinh nhật cậu, tuy anh đã chuẩn bị quà nhưng mấy cái đó toàn là vật chất, không thể đại diện cho thành ý của anh. Anh quyết định tặng cậu một bài há..."

"Nín ngay!" Lý Tùng Nhất, Khang Kiều và Triệu Thi Ảnh biến sắc, quát lên cùng lúc.

Khang Kiều ngồi bên cạnh vội bịt miệng Châu Gia Mậu.

Châu Gia Mậu gào thét trong tuyệt vọng.

Triệu Thi Ảnh ngồi bên kia cũng vội siết chặt tay hắn.

Lý Tùng Nhất chỉ huy: "Thai Hành, cắt miếng bánh cho tôi!"

Thai Hành chả hiểu gì cả, nhưng vẫn nhanh chóng cắt miếng bánh cho Lý Tùng Nhất.

Lý Tùng Nhất lại đưa nó cho Triệu Thi Ảnh.

Triệu Thi Ảnh nhận đĩa bánh, phối hợp hoàn hảo với Khang Kiều. Ngay khi Khang Kiều vừa thả tay ra thì Châu Gia Mậu há to miệng hít thở theo bản năng, Triệu Thi Ảnh thừa cơ ụp cả miếng bánh vào cái miệng rộng của hắn.

Thế giới bình yên.

Ba người ngồi phịch xuống ghế, thở phào như vừa thoát khỏi cảnh hiểm hóc.

Sự phối hợp trôi chảy của cả ba khiến ai nấy cũng hết hồn.

Hà Gia run run: "Mấy anh đang làm gì vậy ạ?"

Lý Tùng Nhất nói, giọng rầu rầu: "Cậu có biết tôi từng dính vụ hút chích ma tuý không?"

Hà Gia gật đầu.

"Tại ổng hát mà ra đó!"

Hà Gia giật bắn người.

Nhưng sau màn quậy phá của Châu Gia Mậu, không khí bữa tiệc trở nên sôi động lạ thường.

Sau khi Châu Gia Mậu nuốt miếng bánh, thì tố khổ hết người này tới người khác. Lý Tùng Nhất và hai người còn lại nhìn nhau, khí thế hùng hổ như kiểu "anh mà còn hát thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn". Thai Hành và Hà Gia bấm bụng nín cười, bu lại an ủi cho tâm hồn của Châu Gia Mậu.

Dẫu sao đã sôi nổi hơn, trọng tâm không còn đặt trên Trần Đại Xuyên nữa.

Mặc dù Trần Đại Xuyên vẫn ít nói, song điều đó không ảnh hưởng đến cuộc chơi của họ.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người ít nhiều gì cũng ngà ngà say.

Khang Kiều dặn trợ lý đưa Triệu Thi Ảnh và Châu Gia Mậu về nhà; còn Thai Hành và Hà Gia, Lý Tùng Nhất đã gọi người lái thay chở họ về.

Chỉ còn lại Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên.

Lý Tùng Nhất mệt đến mức nói không ra hơi: "Tụi mình về sao đây?"

"Tôi gọi tài xế rồi." Trần Đại Xuyên nói. "Nhưng ngày mai tôi phải đến công ty, không về biệt thự được. Khu biệt thự hẻo lánh, chắc người lái thay không muốn chở đâu. Hoặc là tôi kêu tài xế đưa em về biệt thự, rồi kêu người ta lái về đây. Hoặc là, em đến Quảng trường Thiên Thần ngủ với tôi?"

Lý Tùng Nhất đáp ngay: "Tôi theo anh tới Thiên Thần. Đi đi về về khu biệt thự mất mấy giờ đồng hồ, có khi tới nhà gần mười một giờ cũng nên. Vả lại hôm nay tôi lái xe tới, không mang xe về thì mai khỏi ra đường luôn."

Trần Đại Xuyên gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng khó xử: "Quảng trường Thiên Thần không có phòng cho khách."

"Có gì đâu." Lý Tùng Nhất choàng vai Trần Đại Xuyên, cười. "Làm như tôi với anh chưa từng ngủ chung giường đó."

Hai người ngồi vào hàng ghế sau, tài xế lái xe về hướng Quảng trường Thiên Thần.

Trần Đại Xuyên bỗng nói: "Xin lỗi em."

Lý Tùng Nhất chớp mắt: "Anh xin lỗi gì?"

"Phá rối tiệc sinh nhật của em."

Lý Tùng Nhất cười: "Đâu có. Tôi thấy mấy người kia chơi vui phết."

"Thị lực của tôi vẫn còn tốt lắm." Ánh đèn bên ngoài rơi trên mặt Trần Đại Xuyên, trông anh có vẻ gì nhang nhác buồn buồn.

Lý Tùng Nhất thở ra: "Đó là họ chưa hiểu anh thôi, cứ tưởng anh giống mấy ông chủ dữ dằn khác. Mai mốt thì hết rồi, họ thân thiện hoà đồng lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi bảo đảm đây là tiệc sinh nhật đáng nhớ nhất mà mấy người kia từng tham dự."

Trần Đại Xuyên bật cười, đây là kiểu an ủi gì vậy?

Lý Tùng Nhất nói: "Thực ra tôi không chú trọng ngày sinh nhật, nên dù có tính cũng không lỗ."

"Em không để bụng à?" Trần Đại Xuyên nói. "Vậy em còn muốn quà sinh nhật không?"

"Muốn muốn muốn!" Lý Tùng Nhất gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng rỡ. "Ông chủ Trần tặng quà, không để bụng cũng phải để bụng."

Trần Đại Xuyên lấy một túi quà đã chuẩn bị từ lâu trên ghế lái phụ, đưa cho Lý Tùng Nhất.

"Đừng nói là tiền mặt nha, nhiều quá tôi cầm không xuể đâu." Lý Tùng Nhất mở ra, nhưng không phải mấy tờ tiền nhiều màu sắc mà là một xấp kịch bản.

Hết chương 51

Giải thích tên CP.

CP Hành Lý
CP Thứ Hai
CP Tùng Ảnh
CP Gia Nhất

Ps. Xin hãy thứ lỗi cho một đứa không biết tiếng Trung ạ. Mình tra từ điển chỉ biết sơ sơ, nếu có thể hãy giúp mình kiểm tra lại nhé ^-^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK