• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Lão thái thái trở về

Sau bữa cơm chiều, phụ thân đi đến chỗ Tứ di nương, mà Lạc Tuyết lo lắng không yên lòng bồi mẫu thân về Cẩm Tú các. Mẫu thân khẽ cười nói: “Tuyết nhi đang có tâm sự gì.”

“Không có gì, chỉ muốn bồi mẫu thân đi một chút.” Nàng dịu dàng cười nói,

“Tứ di nương nhập phủ cũng đã ba năm, sớm nên có một nữ nhi rồi, để tránh về sau dưới gối tịch mịch. Mẫu thân cũng không phải là người hẹp hòi, trở về sớm một chút nghỉ ngơi, rồi chăm chỉ đọc sách.”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng ôn nhu của mẫu thân, nhất thời cảm thấy thê lương, chắc hẳn mẫu thân cũng ngóng trông với người mình yêu một đời một kiếp, đáng tiếc là mẫu thân luôn l.q.d tuân theo truyền thống tiểu thư khuê các, trượng phu là tất cả. Theo trong mắt người nàng thấy được bất đắc dĩ và thỏa hiệp. Nàng mỉm cười hành lễ lui ra.

Một đường mang theo Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, nàng vẫn đang suy nghĩ, cuộc đời này như nếu không thể toàn tâm toàn ý yêu một người, nàng, Bàng Lạc Tuyết thà rằng độc thân một đời. Cũng không muốn cùng người khác chung một phu quân.

Vào lúc gần đêm, Liên Diệp trở về nói cho nàng biết, cô nương kia tỉnh lại một lần, lại ngất đi.

“Đại phu nói cần tĩnh dưỡng. Liên Ngẫu ở nơi đó chiếu cố nàng. Nô tỳ về trước đến nói cho tiểu thư một tiếng, tiểu thư đừng lo lắng.

“Ân, trước tiên giúp ta tháo trang sức đi.”

Liên Ngẫu rất nhanh lấy nước ấm đến, giúp nàng tháo kẹp tóc xuống, lại dùng khăn lông thấm nước ấm lau mặt. Thay tẩm y, tiến vào nội thất nằm trên giường, nhìn giường chạm trổ những đóa hoa lớn nghĩ đến toàn bộ chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nữ tử kia rốt cuộc là thân phận gì? Vì sao lại xuất hiện gần Thích phủ? Nghĩ đi nghĩ lại nàng liền rơi vào giấc ngủ.

Trong mộng có âm thanh trẻ con khóc vang vọng nỉ non bên cạnh nàng, là kiếp trước đứa nhỏ nàng chưa sinh ra sao? Nàng sắp sửa hướng về phía trước đi tới, đột nhiên chuyển sang một mảnh địa phương xa lạ, khắp nơi tràn đầy hơi thở tuyệt vọng, đau khổ tuyệt vọng như muốn đem nàng chôn vùi.

Trên giường Bàng Lạc Tuyết nhíu chặt chân mày, ngủ thật sự không an ổn. Liên Diệp nghe thấy trong giường Bàng Lạc Tuyết nói mê, liền đứng dậy đốt ít hương an thần. Khí hương tỏa ra, Bàng Lạc Tuyết mới ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết đã tỉnh, có lẽ hương an thần kia có tác dụng, Bàng Lạc Tuyết trái lại có vẻ tinh thần sáng láng. Gọi Liên Diệp tiến vào hầu hạ rửa mặt.

“Hôm nay lão phu nhân sẽ trở về, muốn sớm một chút đi Hà Hương viên, thỉnh an. Sau đó tìm cách xuất phủ. Đi xem chỗ Liên Ngẫu thế nào.”

“Dạ tiểu thư, tiểu thư hôm nay cần phải trang điểm tỷ mỷ, lão phu nhân ánh mắt cao, yêu cầu lại nhiều.”

“Không cần, ta tự nhiên thoa vào một chút son là được, nhân tiện đem bộ bách hợp như ý đến cho ta.”

“Dạ.”

Tùy ý thoa một chút son lên, nhìn trong gương, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười diễm lệ, như thế này tổ mẫu sẽ không nói nhiều như vậy đi.

“Đi thôi.”

Liên Diệp đỡ tay nàng đi đến Hà Hương viên, phụ thân cùng mẫu thân đã ở đó. Di nương cùng các tiểu thiếp khác đều trang điểm xinh đẹp đứng một bên.

Bàng Lạc Vũ mặc một thân váy đỏ đứng phía sau phụ thân, vẻ mặt ý cười dịu dàng.

“Muội muội thế nhưng lại tới trễ.”

Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, kiếp trước như thế thế nào lại không cảm thấy ngươi có ác tâm như vậy, làm bộ làm tịch.

“Bái kiến phụ thân mẫu thân, hôm qua con đích thân đi chuẩn bị lá trà mà tổ mẫu thích, sợ bọn hạ nhân không tận tâm, chính mình tự tay làm, cho nên đã đến muộn. Xin phụ thân hãy trách phạt.”

“Khó có được Tuyết nhi một mảnh hiếu tâm, tổ mẫu biết nhất định rất vui vẻ.” Phụ thân từ ái cười nói.

“Tỷ tỷ, hiểu chuyện như vậy, hôm nay lại thức dậy sớm như vậy, có thể thấy là rất nhớ tổ mẫu, nhất định là có kinh hỉ cho tổ mẫu, tỷ tỷ là cái gì, Tuyết nhi thực sự rất tò mò.” Nàng cười híp mắt nói.

“Ta. . .”

“Vũ nhi cũng chuẩn bị, thực sự là hiếu thuận.” Mẫu thân đúng lúc nói thêm vào, trái lại, lại làm cho Bàng Lạc Vũ tiến thoái lưỡng nan.

Hừ, ta tự nhiên biết ngươi không chuẩn bị, bằng không làm sao có thể nói được mặt tối của ngươi. Ngươi cho rằng, sáng sớm tinh mơ muốn làm ta không thoải mái, nghĩ rằng ta sẽ dễ bị bắt nạt sao.

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ xấu hổ nhìn Vương di nương, Vương di nương cười nói: “Đại tiểu thư đương nhiên là rất nhớ tổ mẫu.”

“Nghe lời này ý chính là chỉ nhớ một chút mà thôi, cái gì cũng không chuẩn bị, đại tiểu thư thực sự là tấm gương tốt, thực sự là người đức hạnh hiền lành a.”

Bàng Lạc Vũ nghe Tam di nương nói như vậy,tâm liền nổi lên một tia sát khí, đâu còn đầu óc suy nghĩ lời nàng nói.

Xác thực sắc mặt Bàng Lạc Vũ lúc này một mảnh dữ tợn, trong lòng thầm mắng Tam di nương này là hồ ly tinh, thời thời khắc khắc luôn tìm cách gây phiền phức cho mình. Nửa khắc cũng không để cho mình sống yên ổn, Bàng Lạc Vũ len lén ngẩng đầu nhìn phụ thân mình một cái, nhìn thấy phụ thân rõ ràng không vui, trong lòng liền lộp bộp một chút, phụ thân đã không vui, nhưng như thế nào cho phải, chính mình cái gì cũng không chuẩn bị, chẳng phải là làm cho phụ thân bất mãn vớ mình. Nghĩ đến chỗ này không khỏi cắn cắn môi.

“Được rồi, lão thái thái cũng đã gần trở về, tất cả cùng ta cùng đi nghênh tiếp đi, Vũ nhi thân là đại tỷ sau này phải học tập nhiều nữ đức, vì các đệ muội làm gương mẫu.”

“Dạ, phụ thân, Vũ nhi biết.”

“Được rồi, đi thôi.”

“Dạ, lão gia.”

“Dạ, phụ thân.”

Nàng cùng đi theo phía sau mẫu thân phụ thân đi tới trước đại môn, liền có quản gia tới báo, xe lão thái thái đã tới cửa, phụ thân vội vàng đi đón.

“Cung nghênh mẫu thân.”

“Cung nghênh lão thái thái hồi phủ.”

Lão thái thái đã qua hơn phân nửa đời người, trên người mặc áo khoác, bên trong mặc váy nhũ kim, trên đầu một cây trâm chim phượng hoàng, đầu đầy tóc bạc rất nổi bật, vẻ mặt lão thái thái nghiêm túc, ánh mắt khôn khéo theo trên người chúng nàng nhìn đảo qua. Phụ thân mẫu thân tự mình tiến lên nâng lão thái thái.

“Mẫu thân, một đường vất vả. Ta cùng với Dương thị đã đợi người đã lâu rồi. Mẫu thân phải bảo trọng thân thể, mau một chút hồi phủ đi.”

“Cung nghênh tổ mẫu, nguyện tổ mẫu thân thể an khang.” Lạc Tuyết cùng với Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Băng hành đại lễ.

“Tất cả đứng lên đi, lão bà tử mấy ngày không trở về, trong phủ trái lại náo nhiệt, nghe nói tứ di nương mang thai, hôm nay nên sớm một chút trở lại nghỉ ngơi, sau đó ta bảo Dương mụ mụ đưa đến một chút thuốc bổ, đúng rồi trong nhà kho có chút đồ tốt, lát nữa sẽ cho người đưa đến cho ngươi, có thai không nên ở chỗ này mệt nhọc.”

Vẻ mặt tứ di nương thẹn thùng nói: “Đạ tạ lão thái thái, thần thiếp cũng muốn vì lão thái thái ở thêm một chút, phu nhân đã thưởng cho thiếp thân rất nhiều thuốc bổ.”

Lão thái thái tựa hồ rất hài lòng với hành động của mẫu thân, liền khen ngợi nói: “Dương thị Dung nhi thật là rộng lượng, cử chỉ lại thỏa đáng, Dương quốc công đã giáo dục rất tốt. Rất có phong cách quý phái. Dung nhi làm rất tốt, mẫu thân rất hài lòng.” Lại nhìn về phía nàng “Tuyết nhi hôm nay mặc cũng rất thỏa đáng, làm ta rất thích, một hồi cùng tổ mẫu trở về mẫu ăn điểm tâm.”

“Dạ, tổ mẫu, Tuyết nhi chuẩn bị bộ đồ trà, sau đó vì tổ mẫu pha chế. Hi vọng tổ mẫu không chê thủ pháp của Tuyết nhi tầm thường.”

“Tổ mẫu, Vũ nhi cũng muốn nhìn tài nghệ pha trà của Tuyết nhi muội muội, có thể hay không cho Vũ nhi phụng dưỡng bên cạnh?”

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ không cam lòng nói, nhưng nàng lại xem nhẹ sắc mặt tổ mẫu, lão thái thái thích nhất là nói quy củ, đích tôn, thứ tôn đều có vị trí khác nhau, một gia đình nhỏ cũng còn có quy củ huống chi là hào môn đại tộc. Thực sự là nóng ruột. Quả nhiên thấy lão thái thái sắc mặt trầm xuống.

“Đây là váy màu đỏ, sắc đỏ chỉ có con trai trưởng, đích nữ mới có thể mặc, ngươi được đại phu nhân nuôi dưỡng mấy năm, dù sao mẹ đẻ cũng là một di nương, lại nửa phần quy củ cũng không hiểu. Đợi lát nữa trở lại cùng nhị di nương học tập phép tắc nữ nhi, không có lệnh của ta không cho phép đến, các ngươi lui ra đi.”

“Dạ, mẫu thân.”

Nhị di nương kéo vẻ mặt không cam lòng của Bàng Lạc Vũ cùng xin cáo lui, cùng nhau trở lại Thính Vũ hiên.

 

Chương 8: Thích Dao

Mọi người theo lão thái thái trở lại Hà Hương viện, đồ ăn cũng đã bày trên bàn. Phụ thân đỡ lão thái thái ngồi xuống. Dương thị ngồi ở bên cạnh nàng. Bàng Lạc Tuyết ở bên cạnh lão thái thái gắp thức ăn cho người. Một bữa cơm bình yên vô sự.

Sau khi ăn xong để lại quốc công gia và Dương thị nói chuyện. Bàng Lạc Tuyết ngoan ngoãn pha ly trà liền lui ra ngoài, lưu lại không gian cho vợ chồng bọn họ.

Lạc Tuyết vội vã trở lại Lạc Tuyết các thay đổi nam trang, dặn Tử Quyên một tiếng, liền mang Liên Diệp từ cửa sau đi ra ngoài. Trên đường nàng đi quanh co vòng vèo gần Thích phủ, xác định không có người đi theo, rất nhanh từ cửa sau Thích phủ đi vào. Liên Ngẫu đã sớm chờ ở bên trong.

“Tiểu thư, người đã tới, dựa theo phân phó của người, đã tìm được chỗ tin cậy mua nha hoàn cùng gã sai vặt. Quét dọn nơi đây sạch sẽ. Tiểu thư, cô nương kia đã tỉnh, chỉ là trọng thương chưa lành, không thể xuống giường.”

“Đã biết, ta đây liền đi xem nàng, Liên Ngẫu ngươi như thế nào lại mua được tòa nhà này?”

“Tòa nhà này đã bị bỏ rất lâu, người vùng gần đây cũng không có ai ra vào, ta nghĩ tiểu thư nhất định không muốn để cho mọi người biết, liền mua ngôi nhà này, sai người quét tước tất cả, không ngờ trông vậy mà vẫn còn rất tốt.”

“Không ngờ ngươi còn có chút thông minh, quả nhiên biết tâm tư của ta, sau này ngươi cùng Liên Diệp chính là trợ thủ đắc lực của ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta đương nhiên xem các ngươi làm muội muội. Thử kêu ta một tiếng tỷ tỷ thì tốt rồi.”

“Tiểu thư. . . .”

“Lại kêu ta tiểu thư, ta lúc này thật muốn tức giận.” Nàng cố ý nghiêm mặt nói.

“Tiểu thư chính là đang ăn hiếp chúng ta, xem chúng ta ai còn để ý người.” Liên Diệp nghe thấy liền qua đây cùng nói giúp Liên Ngẫu.

“Hai người các ngươi đâu còn là cô gái nhỏ, chẳng lẽ là muốn liên hợp lại bắt nạt ta hay sao, được rồi, trước mang ta đến nhìn cô nương kia, một lúc nữa ta sẽ thu thập các ngươi.”

“Nô tỳ nào dám, bây giờ liền dắt tỷ tỷ người đi.”Nói xong liền đi phía trước dẫn đường cho nàng.

Phủ đệ đã được dọn dẹp, quả nhiên rực rỡ hẳn lên. Dọc theo đường, đi theo các nàng qua những khúc khúc vòng vòng đi tới gian phòng. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, pha lẫn nhàn nhạt mùi máu tươi trong đó.

Trong phòng trên giường, dưới màn sa đang hạ, là một bóng dáng nhỏ bé gầy yếu trong chăn có vẻ đáng thương. Sắc mặt trắng bệch không có nửa điểm hồng hào. Có lẽ là cảm giác được có người tiến vào, khí tức có chút dao động. Quả nhiên là người tập võ. Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi màu hổ phách có sự tang  thương bất đồng với độ tuổi, làm cho người ta đặc biệt cảm thấy thương tiếc. Loại hận ý đó dường như cho nàng nhìn thấy nàng kiếp trước. Cô nương này lai lịch sợ là cũng không đơn giản, lúc này sự hận ý nồng đậm mới là động lực cho nàng sống tiếp, nghĩ đến đây không khỏi nghĩ đến chính mình hận ý cũng nồng đậm mới có thể sống tiếp.

“Cô nương, tiểu nữ là Bàng Lạc Tuyết, cách miếu đổ nát nghe thấy tiếng la lên, thấy ngươi liền cứu ngươi trở về, ta không biết người nhà cô nương ở đâu, ta đã sai người đi tìm bọn họ? Chỉ là vết thương của ngươi quá nặng, đại phu nói không thể di chuyển, cho nên mang theo ngươi tới đây. Mong cô nương đừng trách.”

“Đa tạ Bàng cô nương cứu giúp, nhìn cô nương ăn mặc không tầm thường nhất định là nữ tử nhà giàu, tiểu nữ là Thích Dao, đa tạ ân công cứu giúp, nhất định xả thân báo đáp. Tiểu nữ lẻ loi một mình, đã không còn nhà để về.” Nói xong trên mặt lộ ra nhàn nhạt u sầu.

Thích Dao? Chẳng lẽ là nữ nhi Thích đại tướng quân? Trong ấn tượng so với nàng lớn hơn ba tuổi, năm cả nhà Thích tướng quân bị đi lưu đày nghe đâu toàn bộ cũng đã chết rồi, chẳng lẽ tin đồn là giả? Vì thế nàng cẩn thận nói “Ngươi chính là nữ nhi Thích tướng quân?”

Thích Dao vừa nghe, lập tức người đầy đề phòng, nàng liền biết việc này tám chín phần, cô nương này chắc chắn là nữ nhi Thích tướng quân, Thích Dao không sai. Nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, liền cười nói. “Thích tướng quân trung thành vì nước, ta quả quyết sẽ không tin tưởng ông ấy cắt xén quân lương, đưa tính mạng tướng sĩ vào nơi nguy hiểm. Việc vu oan hãm hại lớn này sợ là có người ra tay.”

“Hừ, đâu chỉ là việc lớn, quả thực chính là vu oan hãm hại, bất quá cũng là bởi vì cha ta không muốn quy thuận Tấn vương, mới rơi vào kết cục như vậy.” Nói xong hai mắt trở nên đỏ bừng.

Quả nhiên là Tấn vương đang làm trò quỷ, làm hại người khác tan cửa nát nhà, người như vậy sao xứng đáng làm vua của một nước.

“Thích Dao tỷ tỷ không cần khổ sở, ở lại nơi này dưỡng thương thật tốt, nơi này vốn dĩ chính là Thích phủ, ta sẽ sai người sửa chữa, tỷ tỷ an tâm ở lại đây. Ta cùng với Tấn vương cũng có chút thù hận, tạm thời sẽ không gặp khó khăn với tỷ tỷ, mong tỷ tỷ yên tâm, l.q.d cừu hận của ta đối với hắn không ít hơn người. Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì những gì đã làm.” Trong mắt nàng phát ra nồng đậm hận ý khiến Thích Dao cũng phải cả kinh, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng đề phòng lại giảm đi rất nhiều.

Sau đó Thích Dao kể là do đi ám sát Tấn vương không thành mà bị thị vệ gây thương tích, ngày đó cả nhà dùng tính mạng để bảo vệ Thích Dao một mạng, Thích Dao sao có thể không hận. Bàng Lạc Tuyết lập tức nói “Báo thù không vội trong nhất thời được, trong mắt của ta Tấn vương ti tiện kia cùng tỷ tỷ tôn quý của ta, mạng bọn họ sẽ rất nhanh sẽ bị lấy đi, hà tất phải uổng phí một phen khổ tâm của người nhà, tỷ nếu có gì xảy ra thì người nhà tỷ dưới suối vàng làm sao an tâm đây ?”

Thích Dao nghe thấy vậy liền rơi lệ không ngớt.

Lạc Tuyết thấy nàng hình như suy nghĩ đã thông suốt nên cũng không ép nàng, người bên nàng vẫn còn quá yếu làm sao có thể qua cửa. Thế nên để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.

“Ta ngày khác lại đến thăm tỷ, có chuyện gì phân phó hạ nhân là được. Nếu tỷ có chuyện thì sai người báo cho ta biết. Hiện tại, việc chính là dưỡng thương thật tốt.”

Thích Dao ngoại thương nội thương đều có, vì thế thành thành thật thật đi ngủ. Bàng Lạc Tuyết mang theo Liên Diệp, Liên Ngẫu lui ra ngoài. Để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.

“Tiểu thư mua phòng ở này, tháng này chi phí của tiểu thư chi tiêu hơn phân nửa, tuy rằng trước đây mỗi tháng đều có không ít tiền lãi, nhưng bây giờ chắc tiêu không đủ, tiểu thư cần phải tìm phu nhân thương lượng.”

“Chuyện tiền bạc muội sẽ tự nghĩ biện pháp, việc này muội không muốn cho mẫu thân biết, các tỷ đã hiểu ý tứ của muội chưa?”

“Vâng.”

“Tốt lắm, hôm nay đi về trước, ngày mai chính là Mẫu Đơn yến, muội còn muốn nắm chắc thời gian thêu thứ tốt nhất cho mẫu thân, bằng không sẽ không kịp nổi.” Quan trọng hơn là ngày mai là mẫu đơn yến, Vương di nương khẳng định sẽ tìm cách đưa Bàng Lạc Vũ ra. Cơ hội  như vậy, nàng sao có thể không quý trọng. Chắc hẳn buổi tối hôm nay tỷ tỷ tốt sẽ thể hiện mọi thứ hãnh diễn ra cho nàng xem. Cần phải chuẩn bị tốt đại lễ cho nàng ta, cần phải trù tính thật kỷ một chút.

Vì vậy nàng liền căn dặn hạ nhân chăm sóc cho Thích cô nương, liền sai người đi lấy sâm linh chi cho Thích Dao tẩm bổ thân thể, sau đó cùng Liên Diệp Liên Ngẫu về phủ.

Các nàng từ cửa sau len lén trở lại Lạc Tuyết các, vừa mới đổi y sam, liền nghe được bên ngoài nô tỳ tới báo, đại tiểu thư sai thiếp thân nha hoàn Tụng Chi đến nói, hôm nay khí trời rất tốt, muốn cùng nhị tiểu thư nói chuyện với nhau. Lạc Tuyết đương nhiên là cầu còn không được, ngươi lại tới tìm ta, vì thế liền gật đầu nói “Đã biết”, nàng tất nhiên sẽ chờ đợi tỷ tỷ qua đây. Sẽ phải chuẩn bị cho tốt đại lễ chờ nàng ta. Hi vọng Bàn Lạc Vũ không nghi ngờ món quà tặng nhỏ của nàng mới tốt. Tỷ tỷ tài nữ ôn nhu hiền lành của ta.

Nghĩ đến cũng là, Vương di nương quả nhiên thật thủ đoạn, Bàng Lạc Vũ nhanh như vậy có thể được thả ra, ai cũng biết lão thái thái tính tình cổ quái, chắc hẳn cũng là mất một phen công phu đi, nàng thực sự là càng lúc càng mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK