Bên trong phòng, Tứ di nương từng tiếng từng tiếng kêu đau, lập tức làm cho mọi người khẩn trương một hồi. Đều nói đời người như vỡ kịch, phải hóa trang lên sân khấu diễn trò, tiền nhân thật đúng là nói không sai, kiếp trước có lẽ đứa bé này mang tội nghiệt nên mới ở trên người tứ di nương, kiếp này coi như xuôi xẻo, ngươi cần phải tự mình gánh chịu a. Ở đây cũng chỉ có phụ mẫu thân cùng lão thái thái là l.q.d thật lòng khẩn trương, nhị di nương mặc dù cầm khăn tay vẻ mặt lo lắng, chỉ e là trong lòng càng cầu khấn đứa bé này mất đi. Tam di nương cũng là bộ dạng thương tâm, bất quá là khẩn trương vò nát chiếc khăn trong tay. Nghĩ cũng đúng, tam phu nhân xuất thân là thứ nữ, sao có thể để tứ phu nhân sinh ra đứa nhỏ, thay thế vị trí của nàng. Tuy nói hai người vẫn quan hệ thân thiết. Bàng Lạc Băng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tam di nương, bộ dáng chăm chú nhìn.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động, mà trong lòng lại là náo nhiệt lợi hại. Bên trong kia tiếng kêu đau mỗi lúc càng lớn.
vẻ mặt thái y thương tiếc đi ra, lau chùi vết máu trên tay: “Hiện tại xạ hương đã xâm nhập cơ thể người mẹ, lão phu bất lực nên đứa nhỏ của tứ phu nhân cũng không giữ lại được, chỉ mong Bàng quốc công nén bi thương, phu nhân nén bi thương.”
“Tứ di nương sao có thể tiếp xúc với loại xạ hương này?” Bàng quốc công vỗ lên bàn một cái thật mạnh.
“Thái y nói xạ hương trong thân thể tứ muội muội nhiều ngày bị tích tụ lại mới dẫn đến sinh non, muội muội biết rõ mình mang thai đương nhiên sẽ không chạm, chính là người khác cố ý gây nên.” Nhị di nương nhìn Bàng quốc công, sắc mặt cẩn thận từng li từng tí nói.
“Vậy nàng nói xem là người nào đã làm như vậy.” Bàng quốc công nhìn nhị di nương nói.
Nhị di nương vui mừng trong bụng, lại lộ ra vẻ khó xử: “Cái này thiếp thân cũng không dám nói, vạn nhất….”
“Ngươi cứ yên tâm nói, có ta ở đây, xem ai dám to gan hại cháu của ta như vậy.” Lão phu nhân nhíu chân mày.
“ Lúc tứ muội muội có thai đương nhiên là sẽ được lão gia cưng chiều, khó tránh khỏi có lúc sẽ không quan tâm tới cảm thụ của phu nhân, từ khi phu nhân phạt muội muội cấm túc, lại nghe nói l.q.d tứ muội muội vẫn có khi nói năng lỗ mãng, phu nhân lại ngày ngày mang thuốc dưỡng thai cho muội muội uống, nếu là phu nhân, có lẽ phu nhân chỉ nghĩ khiển trách muội muội một chút, nhưng mà lại không điều tiết được lượng thuốc.”
“Nói bậy, lão gia, thần thiếp không có, lúc xử phạt muội muội lão gia cũng có ở đó, huống chi ta đã xử phạt nàng rồi, làm sao có thể tâm sinh đố kỵ mà đi hạ dược hại nàng, hơn nữa đứa nhỏ của tứ muội muội này cũng là đứa nhỏ của lão gia.” Dương thị vội vàng nói, rất sợ Bàng quốc công không tin nàng.
Mặc dù tình cảm của Bàng quốc công gắn bó cùng nàng, thế nhưng dù sao cũng có không ít mỹ thiếp, cảm tình của phu quân cũng chia sẻ cho vài người, nói không khó xữ là không có khả năng, lại nhìn sắc mặt Bàng quốc công nhìn về phía nàng, vì lời nói của nhị di nương mà đối với nàng sản sinh hoài nghi, lòng nàng giống như có trăm nghìn vết nứt. Dương thị lộ vẻ cười sầu thảm, ngay cả sức lực biện bạch cho mình cũng không có.
Nhị di nương thấy có hiệu quả, cau mày vẻ mặt đau lòng: “Tỷ tỷ không muốn tứ muội muội được sủng ái cũng không cần ngày ngày cho người đưa thuốc dưỡng thai đến cho nàng, xạ hương này liều lượng tuy nhỏ, nhưng cũng có thể sẽ làm cho hài nhi trở nên đần độn, tỷ tỷ thế nào lại nhẫn tâm như vậy.”
“Nhị di nương sao biết thuốc này có vấn đề.” Bàng Lạc Tuyết lẳng lặng nhìn nhị di nương, một đôi con ngươi tựa như giếng sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy vô vàng mong lung.
“Tứ muội muội mang thai, thiếp lại bận chăm sóc Vũ nhi, lại vì muội muội bị phạt nên không thăm hỏi sức khỏe được, vẫn chưa mang thứ gì đến đó, chỉ còn cách chờ muội muội sinh xong hài nhi mới đến chúc mừng. Có lẽ tam muội muội cũng vậy, dù sao gia chủ cũng là phu nhân, đại tỷ mệnh lệnh là vạn vạn không ai được bước vào viện này.” Trong lòng nhị di nương lúc này một trận đắc ý, mặc dù nàng có tâm tự hại đứa bé này, thế nhưng gần đây bận chuyện Bàng Lạc Vũ, nên cũng chưa tính toán đến việc này, thực sự đúng là trời cũng giúp ta, đại phu nhân ra tay trước. Nàng chỉ cần đứng một bên xem, mặc kệ việc này có phải phu nhân làm hay không, chỉ cần đem tội danh này đặt lên người phu nhân, chắc rằng nàng có tránh cũng không khỏi.
“Nhị di nương nói thế không đúng lắm, mặc dù mẫu thân ngày ngày mang đến thuốc dưỡng thai, thế nhưng tứ di nương có uống qua hay không là một chuyện, hạ dược hay không hạ dược là một chuyện khác. Thái y vẫn còn đang ở đây, đừng nghĩ muốn vu tội cho mẫu thân ta, không bằng mời thái y xem thật kỹ trong thuốc dưỡng thai này có cái gì không ổn, cũng không uổng phí một phen nhị di nương ngấm ngầm hại người.” Bàng Lạc Tuyết đối chọi gay gắt nói.
Thái y theo ý lão gia đi đến chén thuốc bên giường, cầm lên tỉ mỉ xem xét nói: “Thuốc này là thuốc dưỡng thai thượng hạng, chỉ là bên trong có một chút xạ hương, không xem kỹ thì không thể nhận ra được.”
Vẻ mặt Bàng quốc công vô cùng đau đớn nhìn phu nhân nói: “Nàng còn có gì để nói nữa không?”
Dương thị nghe thế lại yên tĩnh lại nói: “Nghĩ chàng cùng ta phu thê nhiều năm, lại bị lão gia hoài nghi thế bày, thần thiếp chưa từng làm. Lão gia muốn như thế nào thì như thế đó đi.” Nói xong xoay mặt đi lặng lẽ rơi lệ.
Bàng quốc công tuy có chút không đành lòng, thế nhưng nghĩ đến con của mình không còn liền hạ khẩu khí: “Dương thị thủ đoạn độc ác, hiện tại phạt nàng đến từ đường cấm túc, chuyện trong nhà tạm thời giao cho nhị di nương cùng tam di nương xử lý, nàng hãy tưởng niệm thật tốt, không có mệnh lệnh của ta không cho nàng ra ngoài.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị di nương cùng tam di nương nở nụ cười, khóe miệng lạnh lùng vẽ ra một nụ cười: “Phụ thân, thái y nói xạ hương này là tích lũy nhiều ngày, huống chi bát thuốc này để ở đây, trong đại sảnh nhiều người như vậy, ai cũng có thể hạ thủ, trọng yếu hơn là bát thuốc này cũng không có dấu hiệu đã uống, tại sao có thể phán định là mẫu thân làm ra? Tứ di nương vừa mất đứa nhỏ, nếu như không thể tìm ra hung thủ, chắc hẳn tứ di nương cũng sẽ không yên lòng.”
Bàng Lạc Tuyết nói xong câu đó, mắt nhìn chăm chú đến trên người tam di nương, tam di nương muốn nhảy dựng, cúi đầu nghĩ nghĩ, mình làm bí mật như vậy, nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu cỏn con, sao có thể phát hiện, nghĩ đến chỗ này liền yên tâm lớn mật hơn một chút, hỏi: “Biết nhị tiểu thư là lo lắng phu nhân khổ sở, muốn giúp phu nhân giải vây, muốn bắt người phàm là đều phải lấy ra chứng cứ, nhị tiểu thư không có chứng cứ không nên nói lung tung.”
“Tam di nương khẩu khí thật lớn, phải nhớ rằng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiếp của phụ thân mà thôi, mà mẹ ruột của ta mới là Quốc công phu nhân Quốc công phủ này, bản tiểu thư là đích nữ của quý phủ này, ta mới là chủ tử danh chính ngôn thuận, cho dù là quản gia, cũng là việc đáng làm của bản tiểu thư.”
“Tỷ tỷ, ngươi tại sao có thể nói mẫu thân ta như vậy, mẫu thân mặc dù là thiếp, nhưng mẫu thân dù sao cũng là trưởng bối, tỷ tỷ tuy có phu nhân giáo dục, nhưng lại không biết lễ nghi như vậy.” Bàng Lạc Băng oán hận nói.
“Muội muội thực sự là được giáo dưỡng tốt, ở đây là đang trách đích tỷ không đúng sao.” Nàng nhìn ánh mắt Bàng Lạc Băng có chút chột dạ, bất quá mới hơn mười tuổi lại học theo mẫu thân nàng đi hại người, quả nhiên là hung ác như vậy mới có thể trèo đến cái vị trí kia.
“Được rồi, không bàn cãi nữa, chuyện này ta đã quyết như vậy, Tuyết nhi không cần nói.” Vẻ mặt Bàng quốc công không vui nói.
“Quyết định của phụ thân chưa chắc chính xác, Tuyết nhi nghĩ nếu như ca ca trở về biết phụ thân oan uổng mẫu thân như vậy, chắc hẳn trong nhà sẽ bị náo ngất trời, Tuyết nhi cũng là suy nghĩ cho phụ thân. Phụ thân cũng không muốn bị ca ca oán hận đi.”
“Tuyết nhi, ngươi tại sao có thể lấy ca ca ngươi đến áp cha ngươi chứ, cha ngươi thương ngươi như vậy, nếu như…….” Tam di nương vẻ mặt ân cần.
“Di nương là chột dạ sao?” Bàng Lạc Tuyết từng bước ép sát hỏi.
“Ta chột dạ cái gì?” Tam di nương vẻ mặt kinh ngạc.
“Người đương nhiên chột dạ , bởi vì tên đầu sỏ chính là người.”
Chương 24: Tìm ra chứng cứ.
Lúc Bàng Lạc Tuyết nói ra tam di nương là tên đầu sỏ, phu nhân, lão gia, lão phu nhân đều ngây người.
Vẻ mặt tam di nương ủy khuất, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Mà Bàng Lạc Băng thì mặt đầy oán hận lôi kéo gốc váy tam di nương.
“Tuyết nhi có thể có chứng cứ sao?” Bàng quốc công nói.
“Tỷ tỷ có thể mang chứng cứ nói mẫu thân ta hại tứ di nương ra, nếu như không có, mong tỷ tỷ im miệng, tránh tự làm cho mình khó xữ.” Bàng Lạc Băng hung dữ nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng một cái, vốn là muốn tha cho nàng một lần, nhưng nha đầu này lại không biết sống chết như vậy, vậy ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.
“Thái y cũng nói, xạ hương này là tích lũy nhiều ngày, hôm nay thuốc trong bát này cũng chưa uống, nếu ta có thể chứng minh tứ di nương chưa từng uống qua thuốc dưỡng thai mẫu l.q.d thân đưa tới, thì có thể chứng minh mẫu thân ta chưa bao giờ hạ xạ hương hại hài tử của nàng?” Bàng Lạc Tuyết hỏi, vẻ mặt thành thật, lời này chính là muốn nói rõ.
“Việc này cứ tự nhiên, nếu ngươi có thể chứng minh, nói rõ việc này không có quan hệ cùng mẹ của ngươi” Lão phu nhân nói.
Nàng cười cười: “Đa tạ lão phu nhân.” Lại hướng ra phía ngoài kêu “Tử Quyên, cho người đem đồ vật vào đây.”
Tử Quyên trả lời “Vâng” Liền bắt đầu sai hạ nhân chuyển vào hơn mười chậu hoa sơn trà đã héo rũ đến.
“Tuyết nhi, cái này là có ý gì?” Nhị di nương nói.
“Mọi người đừng nóng vội, tứ di nương thích hoa sơn trà mọi người đều biết, đây là loại hoa mới được gây trồng trong vườn tên là hàn nhị tuyết, đặc điểm của hoa sơn trà này là cánh hoa l.q.d trắng tinh như tuyết, hương khí tươi mát lại chứa khí lạnh nhàn nhạt. Vì vậy tên mới được gọi như vậy, hoa này ở trong vườn được trồng rất nhiều, bởi vì tứ di nương thích cho nên đưa rất nhiều đến đây.
“Ngươi nói chuyện này làm gì?” Nhị di nương không hiểu.
Bàng Lạc Tuyết vứt cho nàng một cái liếc mắt, “Hoa này trồng rất dễ, mà lại cũng rất khó. Nuôi dưỡng dễ là bởi vì nhu cầu của nó đối với lượng nước mưa không lớn, khó nuôi trồng là bởi vì không thể dùng nước nóng, thậm chí là nước ấm, một khi nhiễm nước, nóng hoa này sẽ héo rũ chết đi. Hiện tại mọi người thấy chính là loại tình huống này. Thái y, dù cho thuốc ngấm vào trong đất, đại khái ngươi cũng có thể nhìn ra chứ?”
“Bẩm báo nhị tiểu thư, việc này đương nhiên có thể, lão phu làm nghề y mấy chục năm nay, điểm này lão hủ vẫn có thể nhìn được.” Thái y tự tin trả lời.
“Vậy thì mời thái y nhìn kỹ một chút, đất trong chậu hoa này có gì không?”
Nàng nháy mắt ra hiệu với Tử Quyên, Tử Quyên liền cho người lấy mấy chậu hoa này mang đến bên cạnh thái y, để cho người xem qua từng cái từng cái một.
Thái y cũng không từ chối, dùng tay cầm lên mỗi một chậu hoa cẩn thận xem xét, sai người lấy ra cái xẻng, đào đất trong chậu lên, nhìn về phía nhị tiểu thư.
“Thái y cứ nói đừng ngại.”
“Đúng theo như lời nhị tiểu thư, đất trong chậu hoa sơn trà này có mùi thuốc, ta sai người đào đất lên mới phát hiện, lượng thuốc ở đây tầm một tháng.”
Bàng quốc công nói: “Thái y, thuốc bên trong đều là loại giống nhau sao?”
Thái y lắc lắc đầu, “Giống nhau là thuốc dưỡng thai thượng hạng, chỉ bất quá bên trong chỗ thuốc này cũng không có thêm xạ hương vào, chỉ là thuốc dưỡng thai thượng hạng bình thường mà thôi.”
“Bàng quốc công nghe như vậy cũng hiểu được, thế là nói với thái y: “Hôm nay phiền phức thái y rồi, chuyện hôm nay mong rằng thái y có thể giữ kín.”
Thái y biết người bên trong mấy gia đình giàu có này đều có ngấm ngầm việc xấu xa, cho nên nói với Bàng quốc công: “Quốc công gia yên tâm, lão hủ biết. Chỉ là thân thể tứ di nương cần phải cẩn thận điều dưỡng.”
“Việc này tất nhiên, người tới tiễn thái y, đến quầy hàng lĩnh bạc nhiều hơn.”
“Tử Quyên tự mình tiễn thái y ra, đợi đi tới cửa, Tử Quyên lặng lẽ đem một tấm ngân phiếu đặt vào tay thái y. “Hôm nay đa tạ thái y.”
“Nào có, lão hủ cũng là ăn ngay nói thật.”
Tử Quyên cung kính tiễn thái y tới ngoài cửa.
Bên trong phòng, lão phu nhân tay lần tràng hạt nhìn Dương thị nói: “Tốt thay, hôm nay thế nhưng ủy khuất cho ngươi. Lão bà ta cũng lớn tuổi, chuyện của các ngươi ta cũng không xen vào nữa, đợi hạ nhân giao chìa khóa khố phòng cho đại phu nhân, ta thấy Tuyết nhi mặc dù còn chưa cập kê, nhưng so với các ngươi lại hiểu biết nhiều hơn, sau này để nàng theo Dương thị học tập quản gia. Sau này những chuyện này cũng không cần tới tìm ta.”
“Mẫu thân, việc này nhi tử biết, sắc trời đã tối, ngài nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nhi tử sẽ đi đến thỉnh an người.”
Lão phu nhân được người đỡ một tay, từng bước một đi ra ngoài.
bầu không khí bên trong phòng cũng không vì lão phu nhân đi mà có điều giảm bớt. Vẻ mặt phu nhân thương tâm, nhị phu nhân vẻ mặt không được như ý biểu tình rối rắm, tam phu nhân lại là khẩn trương níu khăn trong tay.
Bàng quốc công chậm rãi gõ bàn, tiếng gõ từng chút đánh vào tâm của những người ở đây.
Trong lòng Dương thị một mảng lạnh lẽo, mười bảy năm phu thê hòa hợp, thanh mai trúc mã từ nhỏ cũng chống không lại được người khác ám hại, phu quân của mình thế nhưng đối với mình không tín nhiệm, từ đầu đến cuối ở bên cạnh bảo vệ nàng chỉ có con gái. Nàng biết đối với nam nhân mà nói quyền vị mới là quan trọng, thế nhưng đối với nữ nhân mà nói chẳng qua chỉ là nguyện cùng một người đồng tâm, đến già không chia lìa.
Vẻ mặt Dương thị bi thương, Bàng Lạc Tuyết đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Nếu như cuộc đời này không thể tìm được một người tâm chỉ hướng tới một mình nàng, như vậy Bàng Lạc Tuyết nàng thà rằng chính mình cô độc một đời còn hơn.
“Lão gia, tứ phu nhân đã tỉnh, khóc náo không ngừng.” Vẻ mặt nha đầu sốt ruột quỳ trên mặt đất.
Bàng quốc công dẫn mọi người đi đến bên cạnh giường tứ di nương, tứ di nương tóc đen tán loạn, mặc một bộ tẩm y màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch hòa với bộ y phục đỏ sẫm như máu của nàng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trên nói lảm nhảm: “Con à, con của ta, con của ta.”
Vẻ mặt Bàng quốc công đau lòng nhìn yêu thiếp an ủi: “Dĩnh nhi, đừng khổ sở, đứa nhỏ chúng ta còn có thể có lại.”
“Lão gia, là ai muốn hại đứa nhỏ của thiếp, người nói cho ta biết là ai muốn hại con của ta.” Tứ di nương hai mắt đầy tơ máu nắm chặt ga giường, ánh mắt lạnh như băng giống như ác quỷ tới từ địa ngục. Chăm chú nhìn chằm chằm mỗi người ở đây.