• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 7: Cô gái nhỏ đã lớn

Hương thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra trong đêm tối, bên trong “phòng dành cho tổng thống” xa hoa, mặt trăng lẳng lặng tựa mặt hồ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất mà đi vào.

“Lão đại, đây là tư liệu người muốn!” Phong sau khi được sự cho phép của Lãnh Thiên Dục thì bước đến, đưa chút tư liệu ít ỏi cho hắn.

Đôi con ngươi băng giá của Lãnh Thiên Dục khẽ giương lên :”Chỉ có bao nhiêu đây?”

Phong gật đầu một cái nói :”Đúng vậy, chỉ có những thứ này, tư liệu của tổ chức này rất ít, phải điều tra rất nhiều nguồn, mới tra ra được tư liệu của đặc công này!”

Lãnh Thiên Dục lật từng tờ từng tờ, nét mặt hắn không chút biến đổi khiến người ta không nhìn ra lòng hắn đang nghĩ gì.

“Lão đại, theo như tôi được biết, mười năm nay Nhiếp Ngấn đã huấn luyện được ba người đứng đầu trong hàng ngũ sát thủ đặc công, một nam hai nữ. Lão đại, chẳng lẽ người cho rằng cái chết của thượng sư hôm nay có liên quan đến tổ chức này sao?”

Sau khi bàn tay Lãnh Thiên Dục lật tới một trang tài liệu, không lật tiếp nữa, ánh mắt băng hàn khóa tại những chữ viết trên tờ tài liệu!

Một lát sau, hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới tủ rượu bên cạnh, vừa nghiêng người về một bên nói :

“Tôi xem qua vết thương của thượng sư nên nghĩ tới, kết quả chứng minh tất cả suy đoán đều đúng. Phong, cậu đã xem qua vết thương của thi thể rồi, vết thương này thuộc loại “tứ biện thương”, mà có thể sử dụng loại vũ khí giết người này, cũng chỉ có Nhiếp hoặc là sát thủ của hắn!”

“Tứ biện thương?” Phong giật mình nói.

Cái gọi tứ biện thương chính là là vết thương nội bộ do bị vũ khí sắc bén đâm sâu tạo thành hình hoa bốn cánh. Vết thương này thuộc loại trí mạng, bởi vì cho dù là bác sĩ có mặt liền tức khắc, cũng chỉ có thể may lại vết thương bên ngoài, mà bên trong thì không cách nào có thể vá lại, cho nên cuối cùng chỉ có thể chảy máu đến chết!

“Nhưng lão đại, chúng ta phong tỏa thành phố cả ngày, cũng không phát hiện dấu vết của sát thủ đặc công, nhất là phụ nữ!” Phong càng thêm không hiểu.

Lãnh Thiên Dục sau khi uống một hớp cạn ly rượu, đi tới xấp tài liệu, dùng ngón tay gõ hình trong tài liệu trước mặt nói :”Nếu như tư liệu mà cậu điều tra đều là chính xác, vậy thì người này cũng đã sớm rời khỏi Lhasa rồi!”

Phong nghi ngờ cầm tư liệu nhiền lại một lần.

Thượng Quan Tuyền, người Châu Á mang 1/3 huyết thống Canada, số tuổi không rõ, quê quán không rõ, sát thủ đặc công cấp cao của BABY-M, sau khi hoàn thành huấn luyện đã thực hiện được không dưới mười đại án quốc tế, lạnh lùng và tỉnh táo, tinh thông Dị Dung Thuật, vũ khí trí mạng —“Hạnh vận thảo” (Cỏ may mắn)

Phong lại chuyển tầm mắt đến tấm hình bên cạnh, đó lại là một cô gái nhỏ hết sức xinh đẹp !

“Cái này?” Phong kinh ngạc nói, đặc công quốc tế này không phải là một tiểu cô nương chứ? Đùa gì thế! Nhìn bộ dáng của tiểu cô nương này quá lắm cũng chỉ chừng tám tuổi!

“Đây là hình lúc bé của cô ta!” Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục vang lên, tròng mắt của hắn lần nữa quét qua con ngươi của cô gái nhỏ trong hình một cách bất lịch sự.

Không tệ, hắn nhớ con ngươi này, ở đêm cuối thu mười năm trước kia, tiểu cô nương này đứng bên cạnh Nhiếp Ngấn. Một đôi mắt trong suốt tựa đáy hồ nước, chính là kinh hồn thoáng nhìn, hắn thế nhưng lại bị dao động bởi ánh mắt của một cô bé.

Không ngờ, mười năm sau cô lại xuất hiện, không chỉ giành phần giết thượng sư Đạt Lai của hắn, hơn nữa còn cứng rắng cướp đi con chip công nghệ quan trọng nhất. Thậm chí cô còn thần không biết quỷ không hay có thể thoát khỏi thiên la địa võng mà hắn đã giăng ra khắp chốn này!

Không khó tưởng tượng ra, cô dùng Dị Dung Thuật* lừa gạt ánh mắt của mọi người!

Không đơn giản, quả thật không đơn giản!

Nghĩ tới dây, ý lạnh nơi đáy mắt Lãnh Thiên Dục ngày càng tăng, môi lại nâng lên làm người ta giật mình, cô gái nhỏ mười năm trước nay đã trưởng thành, ngược lại hắn thật sự có hứng thú gặp cô!

 

Quyển 1 – Chương 8: Nhiệm vụ đặc biệt

Bầu trời vốn sáng sủa cuối cùng cũng vì cơn mưa mà hóa thành đêm tối, mưa bụi giăng tế tế* trong không trung, trong giây lát liền bị gió nhẹ thổi đi.

Cửa sổ sát đất to chiếm phần lớn diện tích trong thư phòng, mà phong cách thiết kế bên trong cao nhã cũng nêu lên cuộc sống và phẩm chất của chủ nhân.

Thân thể Nhiếp Ngân khí thế bừng bừng ngồi ngay ngắn trên ghế da, một thân áo đen cũng không thể che đậy tư thế oai hùng trác nhĩ bất quần*. Hắn là người đàn ông ba mươi hai tuổi thành thục, sức quyến rũ trí mạng, có tiền bạc còn có quyền thế!

Hắn đốt một điếu xì gà, không biết đang đợi gì, ánh mắt thâm thúy phóng ra phía xa xa—

Đến khi, tiếng chuông điện thoại trên bàn đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh của màn đêm.

“Nhiếp tiên sinh, Thượng Quan tiểu thư đến!”

Mi tâm Nhiếp Ngân run lên, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp và dễ nghe nhàn nhạt vang lên :”Cho cô ấy vào!”

“Dạ!”

Một sát lau, bóng dáng mỹ lệ của Thượng Quan Tuyền lưu loát đi vào, con ngươi lạnh lùng thấy sau khi thấy Nhiếp Ngân, trong nháy mắt lướt qua vẻ mặt khó có thể thấu hiểu.

“Anh tìm em?” Cô hé mở đôi môi anh đào.

Từ lần thành công lấy được con chip công nghệ cao, Nhiếp Ngân liền tốt bụng cho cô nghỉ ngơi một thời gian dài. Không ngờ, chỉ được vỏn vẹn mấy ngày, cô lại nhận được lệnh triệu tập của Nhiếp Ngân.

Nhiếp Ngân không nói gì, hắn chỉ nhìn Thượng Quan Tuyền một chút, sắc mặt từ từ trở nên khác thường đôi chỗ. Ngay sau đó, hắn khẽ khom người đứng lên, chậm rãi bước về phía Thượng Quan Tuyền.

Khi bóng dáng cao lớn dứng lại ở trước mặt mình thì Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không chút để lộ chút vui vẻ và lo lắng trong lòng cô.

“Tuyền, em đi theo tôi bao lâu rồi?” Nhiếp Ngân cuối cùng mở miệng.

“Mười hai năm!” Thượng Quan Tuyền nhanh nhẹn trả lời đơn giản.

Không sai, năm sáu tuổi cô liền theo học hỏi Nhiếp Ngân, hôm nay cô đã mười tám tuổi, vừa tròn mười hai năm

Nhiếp Ngân gật đầu một cái, ngay sau đó lại nói :”Vậy thì, trong thời gian mười hai năm, có bao giờ em hận tôi?”

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, đôi con ngươi lạnh lùng thoáng qua tia sửng sốt. Ngay sau đó, cô lập tức thu lại sự khác thường trong lòng, cung kính đáp :”Không có!”

Nhiếp Ngân dần dần nâng bàn tay to lên, nhẹ nhàng đặt trên bả vai của cô. Khi hắn rõ ràng cảm thấy thân thể của Thượng Quan Tuyền run lên thì từ từ nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, để bên trong bàn tay to lớn của hắn.

“Anh —”

Thượng Quan Tuyền bị hành động của Nhiếp Ngân làm cho hơi ngẩn ra, đây là cử động Nhiếp Ngân thường làm với cô khi cô còn bé. Vì vậy, bất kể huấn luyện có khổ cực đến bao nhiêu hoặc là cô gặp phải bao nhiêu bi thống, cô đều sẽ nghĩ đến đôi bàn tay này của hắn. Nhưng là, khi cô dần dần lớn lên, Niếp Ngân cũng không dắt tay mình nữa rồi.

Cô thừa nhận trong lòng mình tồn tại một loại tình cảm không biết tên đối với Nhiếp Ngân. Nhưng cô biết mình chỉ là một sát thủ đặc công mà thôi, sát thủ, thì không nên có bất kỳ tình cảm nào, huống chi là người huấn luyện sát thủ.

Điều này, Thượng Quan Tuyền biết rõ, Nhiếp Ngân còn rõ hơn!

Gian phòng im lặng vô cùng, chỉ có thể nghe âm thanh khi có khi không của giọt mưa.

Một lát sau, Nhiếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, nhẹ nhàng cười một tiếng, môi mỏng khêu gợi làm người ta bị mê hoặc ôn nhu nói :”Tôi không quên, hôm nay là sinh nhật của Tuyền!”

Trong lòng Thượng Quan Tuyền đột nhiên chấn động, hắn — nhớ ngày sinh nhật của mình sao? Ngay cả chính cô cũng quên ngày sinh nhật, hắn nhớ sao?

Cô đứng tại chỗ sửng sờ, không hề chớp mắt nhìn Nihếp Ngân trước mặt hồi lâu, không nói gì.

Một tiếng than nhẹ từ môi Nhiếp Ngân bật ra, đáy mắt hắn cũng dần dần hiện lên một tia bi thương, sau đó, hắn nói :”Nhưng mà tôi lại nghĩ, hôm nay cũng là ngày em sẽ hận tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK