• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa phòng cấp cứu, Dương Hiểu Trần đi đi lại lại, chân tay run lẩy bẩy. Cứ vài giây cô lại kiễng chân lên ngó đầu cố ngóng tin tức bên trong. Dương Hiểu Trần quần áo ướt sũng tóc tai bết nước mệt mỏi dựa lưng vào cửa sổ. Quay đầu áp mặt vào cửa kính, qua khe hở tấm rèm chưa kéo kín cô nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị sử dụng máy kích tim. Dương Hiểu Trần chắp tay trước ngực chân run run cứ đập vào nhau.

"Ông trời ơi, con xin ông mà, xin ông đừng cướp anh ta đi. Anh ta đáng được sống."

Qua khe hở ấy cô nhìn thấy Phong Đình Huy giật nảy người lên khi bác sĩ dùng máy kích tim đặt lên ngực anh. Từng cú giật nảy ấy là từng ca nín thở của Dương Hiểu Trần. Cô thật sự lo lắng đến nỗi ruột gan rối bời, chân tay co quắp lại. Nhìn Phong Đình Huy đang giằng co giữa sự sống và cái chết, dưới bộ máy kích tim và những cơn đau điếng đốt lạnh gân cốt. Dương Hiểu Trần không sao cầm được nước mắt, trái tim cô thắt lại từng cơn, dường như nó đang rất đau xót.

"Thiếu gia, thiếu gia!"

Lão quản gia chạy tới cùng Chiêu Nam, vừa nhìn thấy Dương Hiểu Trần đứng dán mắt vào cửa kính, lão Phi đột nhiên không kìm được sự kích động trong lòng.

"Thiếu phu nhân!"

"Cô làm gì thiếu gia nhà tôi vậy hả? Cô nói đi, cô đã làm gì mà ngài ấy phải nhập viện thế này hả?"

Dương Hiểu Trần nhất thời không để ý vì quá quan tâm đến Phong Đình Huy ở bên trong. Cô hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của hai người họ. Lão quản gia tức lắm, ông nổi cơn thịnh nội lật ngửa Dương Hiểu Trần ra rồi túm chặt hai vai cô, mắt lão to tròn trắng dã nhìn xoáy thẳng vào mắt cô khiến cô không thể trốn tránh.



"Cô nói cái gì đi chứ, sao cô im lặng?"

"Tôi là Dương Hiểu Trần là em gái sinh đôi của chị Hiểu Phi."

Dương Hiểu Trần đành nói ra thân phận thật của mình chỉ mong rằng họ sẽ cho phép cô ở lại bên cạnh theo dõi tình hình của đại thiếu gia. Nhưng trời cao nhanh tay vô tình quá, ông đã nhót đi một thiếu gia si tình bất hạnh đáng thương.

"Tít tít tít tít!"

Tiếng máy kêu liên hồi làm tim Hiểu Trần như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Tiếng máy kêu inh ỏi mà con người không bao giờ có nhu cầu muốn nghe nó lại vang lên ngay lúc này. Dương Hiểu Trần sửng sốt hất văng tay lão quản gia ra, cô úp mặt vào cửa kính nhìn qua khe hở rèm vải. Đập vào mắt cô bây giờ là hình ảnh bác sĩ bất lực lắc đầu đứng im nhìn các y tá xung quanh.

"Không thể nào!"

Một phụ tá đi ra mở cửa phòng phẫu thuật, cô ta cúi đầu ủ rũ nói với cả ba người câu nói đau buồn nhất.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân không qua khỏi.."

Dương Hiểu Trần chẳng chờ cô phụ tá nói hết câu, cô lao thẳng vào trong phòng với tốc độ tên bắn. Nắm chặt tay Phong Đình Huy, cô ôm ghì anh ta vào lòng khóc nức nở.

Lão quản gia và Chiêu Nam chầm chậm bước vào nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngăn lại được cảm xúc đau buồn nên hai người cũng sụt sịt khóc theo.

Dương Hiểu Trần quay đầu nhìn bác sĩ đang đứng gọn trong góc, cô mếu máo cầu khẩn van nài.

"Bác sĩ ơi, ông mau cứu anh ấy đi mà. Ông cứu anh ấy đi."



Lão quản gia nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ Dương Hiểu Trần, ông chỉ biết quay đầu giấu mặt mà khóc. Đối với Hiểu Trần đây là một đả kích vô cũng lớn. Cô chẳng khác gì đứa trẻ con mếu máo khóc thút thít. Cô vuốt ve khuôn mặt lạnh ngắt của Phong Đình Huy. Manh áo sơmi mỏng vẫn chưa khô nước mưa, vệt máu đỏ tươi loang rộng từ bả vai xuống tận mép vải cuối vạt áo.

Dương Hiểu Trần nhìn cái vẻ tàn tạ thê lương của Đình Huy mà thấy cổ họng nghẹn đắng chân tay bủn rủn, mắt cô lờ đờ mệt mỏi từ từ ngả người ra sau ngất đi.

Trời trưa nắng gắt, đám tang Phong Đình Huy được tổ chức rất long trọng nhưng chỉ có loáng thoáng mấy cô hầu gái, mấy anh vệ sĩ cùng đứa con út nhà họ Phong - Phong Trắc Ninh đến thăm viếng, ngoài ra thì chẳng còn ai cả. Cái nơi "lãnh địa" lạnh lẽo u ám này giờ điểm thêm sự sầu não thê lương đến tan thương làm cho không khí nơi đây càng quạnh quẽ hơn. Tiền giấy và những cánh hoa hồng trắng trải dài lối đi, khăn tang giật lượn cứ phất phơ theo từng đợt gió trưa hiu hắt. Tất cả như đang vẫy tay đưa tiễn linh hồn bất hạnh phía trong biệt thự về cõi vĩnh hẵng.

Dương Hiểu Trần đứng nhận lễ thay cho Dương Hiểu Phi nhưng tính ra thì cũng chẳng phải làm gì cả. Ôi cái xã hội sao lại vô tình bạc bẽo với cả người đã khuất. Quan tài đã vùi dưới lớp đất dày rồi mà người thân của người đã mất vẫn chưa đến tiễn biệt.

Phong Đình Huy quá cô đơn, ngay cả khi chết đi cũng cô quạnh hẩm hiu như khi còn sống. Chỉ đáng tiếc cho đời thiếu gia cũng là thân tổng tài nhưng lại chịu bao cay đắng đau thương.

Dương Hiểu Trần đứng lặng mấy tiếng đồng hồ trước mộ Phong Đình Huy như đang ăn năn hối hận và thật lòng thật dạ u sầu đau xót trong lòng vì sự ra đi của anh.

Ba ngày sau khi Phong Đình Huy mất, Dương Hiểu Trần vật vạ lăn lộn không yên thân. Một buổi tối trăng sáng vằng vặc trên bầu trời vắng sao Hiểu Trần kẹp nách phải một chai rượu, trên tay trái cầm một chai đang uống dở. Cô liêu xiêu loạng choạng đi đến đoạn đường mà Phong Đình Huy bị tai nạn giao thông. Dừng lại đúng chỗ anh ta nằm trên đất, cô ngồi sụp xuống vỉa hè đưa mắt nhìn ra khoảng trống ấy. Hiểu Trần say khướt làu bàu trong cổ họng.

"Phong Đình Huy, anh xem, đời này quá bất công rồi."

Dương Hiểu Trần nhếch mép cười khẩy một cái thật khinh bỉ rồi líu lưỡi nói tiếp.

"Phong Đinh Uẩn quá độc ác, quá quyền lực rồi. Anh biết không, chỉ cần ông ta mở miệng nói thôi.. là Phong Ưu Vũ từ một thằng vô nhân tính tung cánh biến thành chính nhân quân tử. Hứ! Chính ông ta đã chối bỏ hoàn toàn tội lỗi cho đứa cháu trai trời đánh đó của ổng."

"Hơ hớ, hơ hớ! Ông ta chỉ cần vung tiền ra một phát thì, chẳng có ai dám nói Phong Ưu Vũ là kẻ giết anh trai để tranh cướp gia tài. Đồng tiền! Nó uy lực thật đấy!"



Dương Hiểu Trần cười run vai, cô dốc cạn chai rượu vào dạ dày rồi ném cái chai ra giữa lòng đường. Mảnh chai vỡ ra bắn tung tóe khắp nơi, Dương Hiểu Trần nheo mắt nhìn đầy thích thú.

"Thế đấy, kẻ giết người vẫn ung dung thong dong hưởng thụ cuộc sống cao sang tự do tự tại, chẳng có ai dám bắt tội anh ta. Còn người bị hại là anh thì lại chết thảm như vậy. Ông trời không có mắt rồi! Kha ha ha ha ha!"

Dương Hiểu Trần bật nắp chai rượu kẹp ở nách ra uống tiếp. Xong cô cầm chai rượu đứng phắt dậy chỉ ngón trỏ lên trời mà mắng chửi.

"Ông trời quả thật không có mắt mà!"

Mệt mỏi rũ rượi, tay chân bủn rủn, Dương Hiểu Trần ngã ngửa người nằm dài trên vỉa hè. Cô lờ đờ nở nụ cười sảng khoái vừa thư tái nhưng lại mang vẻ thất vọng. Đôi mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại. Cứ như thế cô chìm vào cõi vĩnh hằng, nơi cô có thể được nhìn thấy Phong Đình Huy. Ánh trăng đêm nay sáng rực cả vùng trời soi rõ cái xác đang nằm dưới đất.

Trăng vô tình trăng chỉ nhìn như thế thôi, cứ nhìn nhau rồi lướt qua nhau. Theo quy luật của thời gian, khi mặt trời lên cũng là lúc ánh trăng kia rời mắt khỏi cái xác ấy. Lúc bấy giờ, con mắt khác của bầu trời sẽ lại vô tình nhìn cô và từ từ lướt qua cô.

* * *

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK