Phong Đinh Uẩn chẹp môi nhếch mép cười khoái chí. Anh đưa tay ra nhận lấy túi xách đựng rượu.
"Cô làm rất tốt, nhưng vẫn phải phiền cô lần nữa."
Dương Hiểu Trần chậc lưỡi cười nhẹ.
"Chuyện gì?"
Phong Ưu Vũ nở nụ cười mỉm chi rất đỗi tự nhiên.
"Mong cô ngày tới có thể ra mặt làm chứng cho chuyện này."
Dương Hiểu Trần bụng bảo dạ mà gật đầu không chút do dự.
"Biết rồi!"
Sung sướng như được mùa lúa bội thu, Dương Hiểu Trần tỏ ra khoái cảm, hất tay hờ hững.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây. Rất vui được nhận tin tốt lành từ cậu."
Dương Hiểu Trần sải chân rảo bước về phía trước. Phong Ưu Vũ chui đầu vào xe ô tô, anh ngồi trên ghế lật tấm khăn lên, thấy cạnh mấy chai rượu thượng hạng có một hộp gỗ. Ưu Vũ cầm hộp, mở nắp ra thì thấy con dấu lưu ly sáng bóng. Anh mỉm cười thích thú hất cằm nói với tài xế.
"Lái xe đi!"
Chiếc xe rồ máy lao vút về phía trước, nhả lại khói bụi trắng toát mặt đường.
Phong Đình Huy đi dạo trong công ty, bước vào thang máy, anh lấy trong túi quần ra một hộp trang sức nhỏ màu trắng sữa. Nhẹ nhàng mở nắp, Đình Huy nở một nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt anh thích thú ngắm nhìn vật phẩm bên trong cái hộp. Một sợi dây chuyền ngọc thủy trong suốt bao bọc ông trăng lưỡi liềm có ánh sáng màu xanh nõn chuối, nó nằm gọn bên trong chiếc hộp nhỏ xinh. Phong Đình Huy cẩn thận bỏ nó vào túi áo rồi tiếp tục chờ thang máy.
"Tinh!"
Cửa thang máy dần mở ra, phong thái và sắc mặt của Phong Đình Huy cũng thay đổi theo. Anh trở nên lạnh lùng, băng giá, khó gần. Bước ra khỏi thang máy, anh biến thân thành vị chủ tịch nghiêm túc, quý phái, oai phong sang trọng.
Buổi sáng trời trong gió mát, Phong Đình Huy đi xuống phòng khách, vừa đi anh vừa chỉnh chu lại quần áo. Ra tới ghế sofa, anh vắt chéo chân ngồi đối diện Dương Hiểu Trần.
"Cô lên phòng chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi về nội gia ở Bất Thái."
Dương Hiểu Trần đang ngồi lướt điện thoại, nghe Phong Đình Huy nói vậy cô bèn đứng dậy mỉm cười.
"Không chỉ có tôi phải chuẩn bị đâu. Anh cũng phải chuẩn bị thật kĩ càng nữa."
Ngước mặt lên, Phong Đình Huy nhíu mày lạ lẫm.
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Anh đừng căng thẳng như vậy."
Dương Hiểu Trần bước tới đứng trước mặt Phong Đình Huy, cô lướt ngón tay kiêu hãnh của mình trên hàng mi mắt trái của anh ta.
"Chẳng phải anh cần giả mù hay sao?"
Phong Đình Huy không hề kháng cự hay phản đối, ngược lại anh còn tỏ vẻ rất hưởng thụ. Anh thì thầm.
"Cô biết tôi giả mù rồi. Vậy cô định vạch trần tôi sao?"
Dương Hiểu Trần khự người lại, ngón tay cô dừng ngay ở đuôi mắt Phong Đình Huy. Giật mình thu tay về, Dương Hiểu Trần ấp lúng.
"Anh giả mù là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi đâu. Đừng nghĩ nhiều."
Phong Đình Huy vẫn thản nhiên với khuôn mặt bất biến.
"Thay đồ đi, tôi chờ cô."
"Vậy anh chờ tôi một chút nhé! Tôi lên thay đồ rồi sẽ xuống ngay."
Khu biệt thự Hách Liên Kỳ bành chướng rộng lớn nhưng vắng vẻ vô cùng. Chiêu Nam đẩy xe lăn đưa Phong Đình Huy đi vào sân biệt thự. Dương Hiểu Trần lẽo đẽo đủng đỉnh theo sau. Đang thong dong đi đến khoảng giữa sân thì Phong Đình Huy gọi cô với chất giọng rất nhẹ.
"Hiểu Phi, hay là cô vào trong xe ngồi chờ đi."
"Sao vậy?"
Phong Đình Huy cúi đầu nhìn xuống đất.
"Không biết sao, nhưng tôi không muốn cô vào trong."
Dương Hiểu Trần mím môi cười, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai Phong Đình Huy.
"Tôi muốn cùng anh đi vào trong."
Chiêu Nam đứng bên cạnh ngứa miệng bức xúc.
"Cô muốn vào gặp nhị thiếu gia chứ gì."
"Hả?"
Trong khi Dương Hiểu Trần đang tròn mắt ngạc nhiên thốt lên tiếng lòng kinh ngạc thì Phong Đình Huy gằn giọng trầm xuống.
"Chiêu Nam!"
Chiêu Nam nhìn thiếu gia mà lòng anh đau như cắt, bức xúc trong lòng không chịu được, anh làu bàu cáu giận.
"Tại sao anh không nói rằng anh sợ thiếu phu nhân bị đại lão gia trách mắng, nên anh không muốn cô ta vào trong cùng anh. Thiếu gia thì hay rồi, lúc nào anh cũng lo lắng cho thiếu phu nhân. Còn cô ta thì sao, suốt ngày bày kế hãm hại anh. Rồi còn ân ân ái ái ngang nhiên bên cạnh.."
"Chiêu Nam!"
Dương Hiểu Trần thấy chậc lưỡi làm quà cho qua, cô cố điềm tĩnh nở nụ cười xoàng xĩnh dễ thương với bộ não thấu hiểu từng cái nhả giọng nhấn nhá của Chiêu Nam. Cô nhẹ nhàng buông lời êm dịu.
"Chiêu Nam, tôi hiểu anh lo cho thiếu gia. Nhưng tôi thật lòng muốn vào trong cùng với anh ấy. Tôi không hề có suy nghĩ khác."
Phong Đình Huy chậc lưỡi ấm giọng.
"Vậy cô đi cùng tôi vào trong cũng được."
Chiêu Nam bức bách lắm nhưng chẳng thể nói được gì thêm. Anh chỉ biết cúi đầu thuận theo.
"Vâng."
Dương Hiểu Trần mím môi cười, cô tiến tới đi sát phía sau Phong Đình Huy.
"Đi thôi!"
Cả ba người cùng đi vào trong. Vừa vào đến phòng khách, Phong Đinh Uẩn còn chưa kịp nhìn xem ai tới thì ông ta đã oang oác cái miệng mắng mỏ.
"Tập đoàn đang yên đang lành lại bại mất hai tỷ, cái thằng mất dạy kia nó điều hành cái kiểu gì không biết."
Chiêu Nam đẩy xe lăn đến sát ghế sofa, Phong Đình Huy vừa hay nghe được lời nói vừa rồi, anh trả lời cố ý móc máy xỉa xói.
"Thưa ông nội, là do thằng mất dạy làm ra thì hãy để thằng mất dạy nó gánh vác. Ông không nên tức giận như vậy mà tổn hại sức khỏe."
Dương Hiểu Trần mím môi che miệng cười thầm một mình. Cô nhớ lại kiếp trước, đại lão gia Đinh Uẩn này chính là chủ mưu hãm hại Phong Đình Huy bị lỗ hợp đồng. Sau đó lão già ta còn cố ý đổ tội lên đầu đứa cháu tội nghiệp nhằm dìm đứa này xuống nâng đứa kia lên. Nhớ lần đó Phong Đình Huy ăn đòn te tua, Dương Hiểu Trần đủng đỉnh trong dạ.
"Xem ra đại thiếu gia cũng biết chuyện thua lỗ này là do ông nội chủ mưu nhằm hãm hại anh ta."
Dương Hiểu Trần hít thở sâu thầm khen Phong Đình Huy.
"Anh ta quả thật rất tinh ý, cái gì cũng biết hết trơn!"
* * *
"Cô làm rất tốt, nhưng vẫn phải phiền cô lần nữa."
Dương Hiểu Trần chậc lưỡi cười nhẹ.
"Chuyện gì?"
Phong Ưu Vũ nở nụ cười mỉm chi rất đỗi tự nhiên.
"Mong cô ngày tới có thể ra mặt làm chứng cho chuyện này."
Dương Hiểu Trần bụng bảo dạ mà gật đầu không chút do dự.
"Biết rồi!"
Sung sướng như được mùa lúa bội thu, Dương Hiểu Trần tỏ ra khoái cảm, hất tay hờ hững.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây. Rất vui được nhận tin tốt lành từ cậu."
Dương Hiểu Trần sải chân rảo bước về phía trước. Phong Ưu Vũ chui đầu vào xe ô tô, anh ngồi trên ghế lật tấm khăn lên, thấy cạnh mấy chai rượu thượng hạng có một hộp gỗ. Ưu Vũ cầm hộp, mở nắp ra thì thấy con dấu lưu ly sáng bóng. Anh mỉm cười thích thú hất cằm nói với tài xế.
"Lái xe đi!"
Chiếc xe rồ máy lao vút về phía trước, nhả lại khói bụi trắng toát mặt đường.
Phong Đình Huy đi dạo trong công ty, bước vào thang máy, anh lấy trong túi quần ra một hộp trang sức nhỏ màu trắng sữa. Nhẹ nhàng mở nắp, Đình Huy nở một nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt anh thích thú ngắm nhìn vật phẩm bên trong cái hộp. Một sợi dây chuyền ngọc thủy trong suốt bao bọc ông trăng lưỡi liềm có ánh sáng màu xanh nõn chuối, nó nằm gọn bên trong chiếc hộp nhỏ xinh. Phong Đình Huy cẩn thận bỏ nó vào túi áo rồi tiếp tục chờ thang máy.
"Tinh!"
Cửa thang máy dần mở ra, phong thái và sắc mặt của Phong Đình Huy cũng thay đổi theo. Anh trở nên lạnh lùng, băng giá, khó gần. Bước ra khỏi thang máy, anh biến thân thành vị chủ tịch nghiêm túc, quý phái, oai phong sang trọng.
Buổi sáng trời trong gió mát, Phong Đình Huy đi xuống phòng khách, vừa đi anh vừa chỉnh chu lại quần áo. Ra tới ghế sofa, anh vắt chéo chân ngồi đối diện Dương Hiểu Trần.
"Cô lên phòng chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi về nội gia ở Bất Thái."
Dương Hiểu Trần đang ngồi lướt điện thoại, nghe Phong Đình Huy nói vậy cô bèn đứng dậy mỉm cười.
"Không chỉ có tôi phải chuẩn bị đâu. Anh cũng phải chuẩn bị thật kĩ càng nữa."
Ngước mặt lên, Phong Đình Huy nhíu mày lạ lẫm.
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Anh đừng căng thẳng như vậy."
Dương Hiểu Trần bước tới đứng trước mặt Phong Đình Huy, cô lướt ngón tay kiêu hãnh của mình trên hàng mi mắt trái của anh ta.
"Chẳng phải anh cần giả mù hay sao?"
Phong Đình Huy không hề kháng cự hay phản đối, ngược lại anh còn tỏ vẻ rất hưởng thụ. Anh thì thầm.
"Cô biết tôi giả mù rồi. Vậy cô định vạch trần tôi sao?"
Dương Hiểu Trần khự người lại, ngón tay cô dừng ngay ở đuôi mắt Phong Đình Huy. Giật mình thu tay về, Dương Hiểu Trần ấp lúng.
"Anh giả mù là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi đâu. Đừng nghĩ nhiều."
Phong Đình Huy vẫn thản nhiên với khuôn mặt bất biến.
"Thay đồ đi, tôi chờ cô."
"Vậy anh chờ tôi một chút nhé! Tôi lên thay đồ rồi sẽ xuống ngay."
Khu biệt thự Hách Liên Kỳ bành chướng rộng lớn nhưng vắng vẻ vô cùng. Chiêu Nam đẩy xe lăn đưa Phong Đình Huy đi vào sân biệt thự. Dương Hiểu Trần lẽo đẽo đủng đỉnh theo sau. Đang thong dong đi đến khoảng giữa sân thì Phong Đình Huy gọi cô với chất giọng rất nhẹ.
"Hiểu Phi, hay là cô vào trong xe ngồi chờ đi."
"Sao vậy?"
Phong Đình Huy cúi đầu nhìn xuống đất.
"Không biết sao, nhưng tôi không muốn cô vào trong."
Dương Hiểu Trần mím môi cười, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai Phong Đình Huy.
"Tôi muốn cùng anh đi vào trong."
Chiêu Nam đứng bên cạnh ngứa miệng bức xúc.
"Cô muốn vào gặp nhị thiếu gia chứ gì."
"Hả?"
Trong khi Dương Hiểu Trần đang tròn mắt ngạc nhiên thốt lên tiếng lòng kinh ngạc thì Phong Đình Huy gằn giọng trầm xuống.
"Chiêu Nam!"
Chiêu Nam nhìn thiếu gia mà lòng anh đau như cắt, bức xúc trong lòng không chịu được, anh làu bàu cáu giận.
"Tại sao anh không nói rằng anh sợ thiếu phu nhân bị đại lão gia trách mắng, nên anh không muốn cô ta vào trong cùng anh. Thiếu gia thì hay rồi, lúc nào anh cũng lo lắng cho thiếu phu nhân. Còn cô ta thì sao, suốt ngày bày kế hãm hại anh. Rồi còn ân ân ái ái ngang nhiên bên cạnh.."
"Chiêu Nam!"
Dương Hiểu Trần thấy chậc lưỡi làm quà cho qua, cô cố điềm tĩnh nở nụ cười xoàng xĩnh dễ thương với bộ não thấu hiểu từng cái nhả giọng nhấn nhá của Chiêu Nam. Cô nhẹ nhàng buông lời êm dịu.
"Chiêu Nam, tôi hiểu anh lo cho thiếu gia. Nhưng tôi thật lòng muốn vào trong cùng với anh ấy. Tôi không hề có suy nghĩ khác."
Phong Đình Huy chậc lưỡi ấm giọng.
"Vậy cô đi cùng tôi vào trong cũng được."
Chiêu Nam bức bách lắm nhưng chẳng thể nói được gì thêm. Anh chỉ biết cúi đầu thuận theo.
"Vâng."
Dương Hiểu Trần mím môi cười, cô tiến tới đi sát phía sau Phong Đình Huy.
"Đi thôi!"
Cả ba người cùng đi vào trong. Vừa vào đến phòng khách, Phong Đinh Uẩn còn chưa kịp nhìn xem ai tới thì ông ta đã oang oác cái miệng mắng mỏ.
"Tập đoàn đang yên đang lành lại bại mất hai tỷ, cái thằng mất dạy kia nó điều hành cái kiểu gì không biết."
Chiêu Nam đẩy xe lăn đến sát ghế sofa, Phong Đình Huy vừa hay nghe được lời nói vừa rồi, anh trả lời cố ý móc máy xỉa xói.
"Thưa ông nội, là do thằng mất dạy làm ra thì hãy để thằng mất dạy nó gánh vác. Ông không nên tức giận như vậy mà tổn hại sức khỏe."
Dương Hiểu Trần mím môi che miệng cười thầm một mình. Cô nhớ lại kiếp trước, đại lão gia Đinh Uẩn này chính là chủ mưu hãm hại Phong Đình Huy bị lỗ hợp đồng. Sau đó lão già ta còn cố ý đổ tội lên đầu đứa cháu tội nghiệp nhằm dìm đứa này xuống nâng đứa kia lên. Nhớ lần đó Phong Đình Huy ăn đòn te tua, Dương Hiểu Trần đủng đỉnh trong dạ.
"Xem ra đại thiếu gia cũng biết chuyện thua lỗ này là do ông nội chủ mưu nhằm hãm hại anh ta."
Dương Hiểu Trần hít thở sâu thầm khen Phong Đình Huy.
"Anh ta quả thật rất tinh ý, cái gì cũng biết hết trơn!"
* * *