Chuyển ngữ: Thuỳ Dương Ý
''Em đến đây tìm anh sao, Khả Khả?''
Quý Lăng Hàn khuôn mặt tuấn tú có chút vui mừng, chậm rãi hỏi: ''Làm sao em biết anh sẽ tới?''
Úc Khả Khả là một người trung thực thẳng thắn, vì vậy cô đã phủ nhận một cách không thương tiếc: ''Không, tôi chỉ vừa đến tìm vị hôn phu của mình thôi.''
Nghe đến tên của Quý Cảnh Diệp, khuôn mặt của Quý Lăng Hàn trầm xuống một cách khó nhận ra, nhưng anh ta cũng không nói gì quá đáng, chỉ hỏi một cách thờ ơ: ''Chú Hai lại bắt ép em tới?''
''Một nửa, dù sao tôi cũng có phần muốn đến''.
Không nghĩ tới cô lại trả lời như vậy, Quý Lăng Hàn kinh ngạc liếc cô: ''Tại sao?''
"Bởi vì anh ấy là vị hôn phu của tôi." Dư Khả Khả bình tĩnh nói: "Lâu như vậy không gặp, tôi vừa mới quay phim xong, đến đây gặp mặt không phải rất bình thường sao?"
Quý Lăng Hàn cau mày.
Nhìn đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp của cô, anh ta trầm ngâm một lúc: "Em không vui sao, em giận anh sao?"
Úc Khả Khả:?
Cô không hiểu lắc đầu: "Không có."
''Anh không phải là không muốn tới thăm ban, chỉ là công việc dạo này bận quá không dứt ra được.'' Quý Lăng Hàn thở dài, lộ ra vẻ mệt mỏi thích hợp: ''Em tha lỗi cho anh được không?''
Úc Khả Khả suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: ''Vậy anh bận cái gì vậy? Đổi công việc sao? Nhưng tôi hình như cũng không có nghe qua?''
Mặc dù ông Quý có sắp xếp một vị trí cho anh ta ở công ty, thế nhưng nhân vật phản diện ngầm khiến anh ta bị mất thực quyền ở công ty, vì thế mà anh ta có đến công ty hay không cũng đâu có quan trọng.
Quý Lăng Hàn nghẹn: ''.....''
Hệ thống điên cuồng tán thưởng: [hahaha Ký chủ cô thực sự có thể làm người ta tức chết, bây giờ tôi thực sự tin là cô đang muốn cứu vớt nhân vật phản diện rồi, bởi cô cũng chưa nói chuyện với hắn ta như vậy.]
Úc Khả Khả nghiêm túc mà chỉ trích: [ Mi xem chị đây là ai hả, chị đây chỉ thực sự tò mò, anh ta có cái chức ''hữu danh vô thực'' ở công ty như vậy, không được chia chút hoa hồng nào, vậy lấy gì ăn cơm nhỉ?]
Hệ thống: [Cô quên sao? Với tư cách là nam chính, tuy bề ngoài chỉ là một đứa con ngoài giá thú, gia thế khó coi, nhưng anh ta đã sớm sở hữu tài sản riêng của công ty, nếu không thì làm sao có thể bị gọi là "tổng tài phúc hắc"?]
Đúng ha, cô thực sự quên mất cái thiết lập này, dù sao nam chính đầu tư vào giới giải trí cũng là để bảo vệ nữ chính.
Úc Khả Khả đột nhiên bừng tỉnh.
Quý Cảnh Diệp đang ở trong văn phòng cũng dừng lại một khắc.
Mặc dù hắn không biết chính xác Úc Khả Khả cùng Quý Lăng Hàn đã nói những gì, thế nhưng qua những gì cô cùng Hệ thống nói chuyện hắn cũng có thể đoán ra được phần nào.
Nghĩ đến bây giờ người phải chịu đựng sự mồm mép của Úc Khả Khả là Quý Lăng Hàn, Quý Cảnh Diệp không khỏi hơi ngả về sau lưng ghế, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy.
Xem ra ở mặt này, cô ta quả nhiên có chút hữu dụng.
''..... Anh biết Khả Khả em là người rất điệu thấp, không muốn anh giúp em.''
Trước thang máy, Quý Lăng Hàn tầm mắt hạ xuống, coi như không có việc gì mà nói sang chuyện khác: ''Nhưng đoàn phim trước đó anh đã đến qua, thực sự là không tốt với em. Chuyện này em cũng đừng cậy mạnh, trong tay anh còn một chút tài nguyên, em có thể suy xét thử xem.''
Có lẽ là để lừa gạt người nhà họ Quý, nhưng nguyên nhân thực chất là nữ chính Lê Hinh Nhuỵ cũng đang lăn lộn ở giới giải trí. Bất kể Quý gia có tin hay không, Quý Lăng Hàn đều ra điệu bộ đầu tư vào giới giải trí mà không quan tâm đến gia sản Quý gia.
Úc Khả Khả tiến vào giới giải trí cũng là vì anh ta, thế nhưng cô gái ngốc này lại không nhận ra, căn bản những tài nguyên cô được nhận trong đó đều có sự có mặt của Lê Hinh Nhuỵ. Sau đó thì trở thành lá chắn mà nam chính dùng để bảo vệ nữ chính.
Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả không khỏi cảm khái cho nguyên chủ.
Làm người yêu đương thực sự phải cần não!
Cho nên, Quý Lăng Hàn vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ nhận được ánh mắt cảm động của cô, lại không ngờ tới —--
''A, tại sao tôi không biết bản thân mình thích điệu thấp?'' Cô nghiêm túc tự hỏi: ''Anh thực sự hiểu tôi hơn cả chính tôi sao? Ghê gớm đấy!''
Quý Lăng Hàn: ''....''
Cuộc trò chuyện hết lần này đến lần khác rơi vào bế tắc, không biết là cô chỉ thực sự đang tự hỏi hay cố tình âm dương quái khí, anh không khỏi dừng lại mà chăm chú nhìn vào cô.
Con ngươi của anh ta có màu hơi nhạt, khi nhìn người khác dường như mang theo ý dịu dàng, có loại cảm giác ''nhu tình mật ý'', khiến đối phương vô thức bình tĩnh lại.
Cũng khó trách nguyên chủ lại cho rằng bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, thì ra là ''chết'' ở chỗ này, không cách nào cứu nổi.
Úc Khả Khả không chút lúng túng mà thản nhiên nhìn lại, một chút ý định lảng tránh cũng không có.
Hai người nhìn nhau, có thể thấy rõ ràng Quý Lăng Hàn lúc này đã thu liễm lại ý dò xét nơi đáy mắt, sau đó đột nhiên đối diện cô cười: ''Đây là vinh hạnh của anh.''
Thật không hổ danh là nam chính, thủ đoạn đối phó quả không tầm thường.
Úc Khả Khả khâm phục mà nhìn anh ta nhiều thêm đôi chút, không khỏi cảm khái, sau đó chớp chớp cụp mi, dịu giọng hỏi: ''Còn việc gì nữa không?''
Tưởng mình đã dỗ cô đâu vào đấy, trong mắt Quý Lăng Hàn hiện lên ý cười: ''Hiện giờ anh ở công ty cũng không còn có việc gì, giờ này chắc em còn chưa ăn cơm, không thì,...
Úc Khả Khả: ''Phiền anh đứng sang đây một chút.''
Quý Lăng Hàn đơ người, tuy rằng không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn chiều theo ý cô, đôi chân dài một bước đứng ra khỏi thang máy.
Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp hỏi lại điều gì đó, anh ta đã thấy Úc Khả Khả lướt qua mình mà bước vào thang máy.
Cô lưu loát mà nhấn nút đóng cửa, khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, cô cuời cười mà vẫy tay với anh ta: ''Chó ngoan không cản đường, bye bye.''
Quý Lăng Hàn: ''.......''
Quý Lăng Hàn:?????
Anh ta quả thực không thể tin vào hai mắt mình, Úc Khả Khả thế mà thực sự bỏ lại anh ta ở lại một mình, đi rồi?
...... Đợi đã, cô ta vừa mới chửi mình à?
Quý Lăng Hàn sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Vốn tưởng rằng cô ta chỉ là ra ngoài quay phim một chút, hơn nữa người anh ta thật sự muốn gặp lại không ở trong đoàn làm phim kia, tự nhiên cũng không đáng để đặc biệt tới thăm.
Hiện ra xem ra có chút thất sách, ngược lại là đã bỏ lỡ mất những chuyện gì đã xảy ra với cô ta thời gian đó.
Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người, anh ta cảm thấy có gì đó sai sai. Quý Lăng Hàn không khỏi khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu. Cho nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, không chỉ việc cô ta đóng máy xong cũng không lập tức đi tìm mình, bây giờ còn nói chuyện kiểu đó nữa.
—-----
Sau khi vui vẻ thưởng thức đồ nướng một mình, Úc Khả Khả vui vẻ về nhà.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy ngay dì Úc cũng vừa trở về, cô không khỏi hơi nhướng mày.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, dì Úc lộ vẻ tươi cười, dịu dàng hỏi: ''Khả Khả cũng vừa về à cháu, Cảnh Diệp nó thế nào rồi, nó có giải thích gì với cháu không?''
Hôm nay dì ta và mối tình đầu cùng đi gặp vị bác sĩ kia, tuy rằng ông ta thề thốt rằng nửa lời cũng không có để lộ chuyện đó ra ngoài, nhưng nhìn chung trong lòng họ vẫn mang tâm trạng hoài nghi.
Dù sao thái độ lần này của Úc Khả Khả rất kì quái. Còn chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân thì mối tình đầu của bà ta đã vội vàng khuyên nhủ không nên chọc tức cô ta kẻo gặp rắc rối vô cớ.
Dì hai Úc mặc dù có không cam lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ. Vì vậy chỉ có thể cố gắng giả vờ thêm một thời gian nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gượng gạo của dì ta, Úc Khả Khả trong lòng đã đoán ra ý đồ của dì ta. Cô đảo đảo mắt, đột nhiên chuyển thành vẻ mặt do dự.
Cô mấp máy miệng nhưng lại chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Dì Úc không khỏi giật mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ cái con nữ thư ký thật sự cùng Quý Cảnh Diệp nó..."
"Không phải ạ." Úc Khả Khả thở dài, "Chỉ là—"
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì không sao."
Nghe được câu phủ định của cô, dì Úc cũng cảm thấy yên tâm, không cho là đúng nói: '' Chẳng qua lần này cũng xem như một bài học, Khả Khả cháu sau này đừng nên vô tâm với Quý Cảnh Diệp nữa, cháu cần phải chủ động lên. Nhớ chưa?''
''Cho dù cậu Quý có giữ mình trong sạch, cháu cũng không thể lơ là cảnh giác.'' Dì ta lời lẽ thấm thía dạy bảo: ''Cho dù là loại đàn ông nào đi chăng nữa, cháu cũng không thể để họ quá tự do, đôi lúc phải nắm thật chặt, như thế mới không hối hận.''
Vẻ mặt Úc Khả Khả lại càng thêm rối rắm, liếc liếc đầu dì ta rồi lại nặng nề thở dài.
Dì Úc bị động tác của cô doạ cho sống lưng sởn gai ốc, dì ta không khỏi nhíu mày, có chút không vui nói: ''Cháu làm sao vậy, rốt cuộc là cháu muốn nói chuyện gì?''
''À thì,... vừa rối mấy lời dì nói là dì dựa vào kinh nghiệm của chính mình sao?''
Dì hai Úc khó hiểu: ''.....?''
''Kinh nghiệm gì, dì chỉ là ở trong giới thấy loại chuyện này rất nhiều, cho nên nhắc nhở cháu một chút."
Cứ tưởng rằng nó lại sẽ ám chỉ cái gì, dì Úc đã sớm có chuẩn bị, lần này sẽ không lại để nó doạ sợ nữa, dì ta ho nhẹ một tiếng: ''Dì đương nhiên là tin tưởng chú cháu, cháu cũng đừng có mà suy nghĩ linh tinh.''
''Thật ra... Hôm sau sau khi cháu đến gặp Quý Cảnh Diệp, anh ấy vì bị cháu nghi ngờ mà đã rất giận, sau đó còn nói với cháu.'' Úc Khả Khả mặt không đỏ tim không đập nhanh mà chém(gió): ''Anh không biết có nên nói với dì Hai em không.''
Dì Úc đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười an ủi: "Con bé này, dì là dì hai của cháu, có chuyện gì lại không thể nói với dì sao?"
''Vậy để cháu nói cho dì biết, dì đừng tức giận.'' Úc Khả Khả chân thành nói: ''Là như này ạ, chú Hai cháu không chỉ có người phụ nữ khác ở bên ngoài mà có cả con riêng luôn rồi ạ, kém em Nhiễm Nhiễm nhà mình một tuổi.''
Dì hai Úc: ''Gì cơ—---?''
Nhận thấy vẻ mặt dì ta đang đông cứng lại, sau đó dâng chuyển sang phẫn nộ, Úc Khả Khả nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước để tránh bị ngộ thương, vẻ mặt đau khổ nói: ''Quý Cảnh Diệp hắn ta còn chế nhạo dì, có thời gian để quan tâm đến chuyện của hắn, không bằng dì quản cho tốt chú Hai của dì.''
Cô vội thề thốt: ''Nhưng dì yên tâm, dì yêu thương cháu như vậy, cháu nhất định sẽ đứng về phía dì.''
Úc Khả Khả: [Quào, mi nhìn xem đi, hoá ra con người lại có thể thay đổi biểu cảm nhanh đến như vậy! Có vẻ như chúng ta đang chứng kiến một kỳ tích]
Hệ thống: [Quá lợi hại!]
Sắc mặt dì hai Úc lúc này còn xanh tái hơn cả đầu của dì ta, suýt nữa thì cho rằng mình đang gặp ảo giác, đầu óc quay cuồng trống rỗng, không thể tin được.
Thân thể dì ta lung lay, mãi cho đến khi vịn vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững: ''Không, không thể nào có chuyện như vậy được, chắc Quý Cảnh Diệp bởi vì tức giận quá nên nó mới kể một câu chuyện cười như vậy.''
Người mà mình cho đội nón xanh bao nhiêu năm thực ra ông ta cũng đã cắm sừng mình?
Khuôn mặt dì Úc méo mó, vô cùng tức giận: ''Úc Nhị, sao ông dám?''
Úc Khả Khả nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó gật đầu nói: ''Dì nói đúng, tình cảm của chú dì tốt như vậy, sao có thể nói lừa dối là lừa dối được chứ? Vậy cháu cũng yên tâm rồi, dì Hai cũng đừng để ý nhiều quá.''
Cô không ủng hộ còn tốt, vừa nói, vốn dĩ dì Úc cũng không quá xác định có nghi ngờ chú Úc hay không, nhưng như bây giờ thì theo bản năng lại sẽ tin lời Quý Cảnh Diệp nói.
Dù sao thì chính dì ta cũng vẫn đang cùng vị mối tình đầu kia ''dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng''.( trích Truyện Kiều - ý nói dẫu đã bị chia lìa, chia ly nhưng trên thực tế vẫn còn thương nhớ không nguôi - vương tơ lòng).
Hơn nữa, đứa con ngoài giá thú kia lại được che giấu kỹ như vậy, nhất định là đang tính kế để nó thừa kế công ty, lại dám cướp tài sản từ tay Nhiễm Nhiễm của dì ta—
Chẳng qua, tạm thời bây giờ chuyện gì dì ta cũng không thể làm.
Sự tàn nhẫn trong đáy mắt dì Úc dần nhạt đi, dì ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thứ nhất, đây chỉ là lời nói từ một phía của Quý Cảnh Diệp mà không có bằng chứng gì. Thứ hai, bản thân chính dì ta cũng không trong sạch, đặc biệt là vì Nhiễm Nhiễm không phải là con của lão Úc Nhị. Dì ta không thể hành động hấp tấp cho đến khi mọi việc đều đã được chuẩn bị đầy đủ và chắc chắn rằng có thể giấu chuyện xuất thân của Nhiễm Nhiễm một cách kín kẽ.
Bởi vậy, việc này tuyệt đối không thể để ai biết nữa, để tránh rút dây động rừng.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, nhìn Úc Khả Khả trước mắt, dì Úc quyết định trước tiên trấn an nó trước: ''Dì cũng nghĩ như vậy, Khả Khả, cháu cũng đừng có nói chuyện này cho chú Hai cháu biết, chú ấy sẽ rất tức giận đấy!''
Úc Khả Khả chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười thuần khiết vô hại: ''Vâng, dĩ nhiên rồi ạ.''
Không thì đợi sao được cảnh nhà mấy người chó cắn chó đây.
''Quả nhiên vẫn là Khả Khả nghe lời nhất.''
Thấy cô phối hợp ăn ý như vậy, vẻ mặt dì hai Úc lập tức dịu đi, rất hài lòng, lại quyết định dỗ dành cô: "Cháu đi ra ngoài chắc mệt rồi, cháu có muốn ăn gì không để dì đi làm cho?''
Vì thế, vừa vất vả cố gắng nhịn cơn tức đi ra - Úc Nhiễm biểu thị dấu hỏi chấm to đùng trên đầu?
Không đúng, con gái người còn chẳng ăn được mấy lần cơm mẹ tự tay nấu, người rốt cuộc là mẹ của ai thế?
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện khác mở ra - Úc lão Nhị vì không có con nối dõi, biến đau thương thành động lực mà nỗ lực chăm chỉ làm việc vì nữ chính (chắc t tin).
- Hay lắm, vậy trước tiên để ông ta vực dậy Úc gia đã.
(2910 từ - 26/07/23)
''Em đến đây tìm anh sao, Khả Khả?''
Quý Lăng Hàn khuôn mặt tuấn tú có chút vui mừng, chậm rãi hỏi: ''Làm sao em biết anh sẽ tới?''
Úc Khả Khả là một người trung thực thẳng thắn, vì vậy cô đã phủ nhận một cách không thương tiếc: ''Không, tôi chỉ vừa đến tìm vị hôn phu của mình thôi.''
Nghe đến tên của Quý Cảnh Diệp, khuôn mặt của Quý Lăng Hàn trầm xuống một cách khó nhận ra, nhưng anh ta cũng không nói gì quá đáng, chỉ hỏi một cách thờ ơ: ''Chú Hai lại bắt ép em tới?''
''Một nửa, dù sao tôi cũng có phần muốn đến''.
Không nghĩ tới cô lại trả lời như vậy, Quý Lăng Hàn kinh ngạc liếc cô: ''Tại sao?''
"Bởi vì anh ấy là vị hôn phu của tôi." Dư Khả Khả bình tĩnh nói: "Lâu như vậy không gặp, tôi vừa mới quay phim xong, đến đây gặp mặt không phải rất bình thường sao?"
Quý Lăng Hàn cau mày.
Nhìn đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp của cô, anh ta trầm ngâm một lúc: "Em không vui sao, em giận anh sao?"
Úc Khả Khả:?
Cô không hiểu lắc đầu: "Không có."
''Anh không phải là không muốn tới thăm ban, chỉ là công việc dạo này bận quá không dứt ra được.'' Quý Lăng Hàn thở dài, lộ ra vẻ mệt mỏi thích hợp: ''Em tha lỗi cho anh được không?''
Úc Khả Khả suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: ''Vậy anh bận cái gì vậy? Đổi công việc sao? Nhưng tôi hình như cũng không có nghe qua?''
Mặc dù ông Quý có sắp xếp một vị trí cho anh ta ở công ty, thế nhưng nhân vật phản diện ngầm khiến anh ta bị mất thực quyền ở công ty, vì thế mà anh ta có đến công ty hay không cũng đâu có quan trọng.
Quý Lăng Hàn nghẹn: ''.....''
Hệ thống điên cuồng tán thưởng: [hahaha Ký chủ cô thực sự có thể làm người ta tức chết, bây giờ tôi thực sự tin là cô đang muốn cứu vớt nhân vật phản diện rồi, bởi cô cũng chưa nói chuyện với hắn ta như vậy.]
Úc Khả Khả nghiêm túc mà chỉ trích: [ Mi xem chị đây là ai hả, chị đây chỉ thực sự tò mò, anh ta có cái chức ''hữu danh vô thực'' ở công ty như vậy, không được chia chút hoa hồng nào, vậy lấy gì ăn cơm nhỉ?]
Hệ thống: [Cô quên sao? Với tư cách là nam chính, tuy bề ngoài chỉ là một đứa con ngoài giá thú, gia thế khó coi, nhưng anh ta đã sớm sở hữu tài sản riêng của công ty, nếu không thì làm sao có thể bị gọi là "tổng tài phúc hắc"?]
Đúng ha, cô thực sự quên mất cái thiết lập này, dù sao nam chính đầu tư vào giới giải trí cũng là để bảo vệ nữ chính.
Úc Khả Khả đột nhiên bừng tỉnh.
Quý Cảnh Diệp đang ở trong văn phòng cũng dừng lại một khắc.
Mặc dù hắn không biết chính xác Úc Khả Khả cùng Quý Lăng Hàn đã nói những gì, thế nhưng qua những gì cô cùng Hệ thống nói chuyện hắn cũng có thể đoán ra được phần nào.
Nghĩ đến bây giờ người phải chịu đựng sự mồm mép của Úc Khả Khả là Quý Lăng Hàn, Quý Cảnh Diệp không khỏi hơi ngả về sau lưng ghế, tâm trạng cũng tốt lên trông thấy.
Xem ra ở mặt này, cô ta quả nhiên có chút hữu dụng.
''..... Anh biết Khả Khả em là người rất điệu thấp, không muốn anh giúp em.''
Trước thang máy, Quý Lăng Hàn tầm mắt hạ xuống, coi như không có việc gì mà nói sang chuyện khác: ''Nhưng đoàn phim trước đó anh đã đến qua, thực sự là không tốt với em. Chuyện này em cũng đừng cậy mạnh, trong tay anh còn một chút tài nguyên, em có thể suy xét thử xem.''
Có lẽ là để lừa gạt người nhà họ Quý, nhưng nguyên nhân thực chất là nữ chính Lê Hinh Nhuỵ cũng đang lăn lộn ở giới giải trí. Bất kể Quý gia có tin hay không, Quý Lăng Hàn đều ra điệu bộ đầu tư vào giới giải trí mà không quan tâm đến gia sản Quý gia.
Úc Khả Khả tiến vào giới giải trí cũng là vì anh ta, thế nhưng cô gái ngốc này lại không nhận ra, căn bản những tài nguyên cô được nhận trong đó đều có sự có mặt của Lê Hinh Nhuỵ. Sau đó thì trở thành lá chắn mà nam chính dùng để bảo vệ nữ chính.
Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả không khỏi cảm khái cho nguyên chủ.
Làm người yêu đương thực sự phải cần não!
Cho nên, Quý Lăng Hàn vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ nhận được ánh mắt cảm động của cô, lại không ngờ tới —--
''A, tại sao tôi không biết bản thân mình thích điệu thấp?'' Cô nghiêm túc tự hỏi: ''Anh thực sự hiểu tôi hơn cả chính tôi sao? Ghê gớm đấy!''
Quý Lăng Hàn: ''....''
Cuộc trò chuyện hết lần này đến lần khác rơi vào bế tắc, không biết là cô chỉ thực sự đang tự hỏi hay cố tình âm dương quái khí, anh không khỏi dừng lại mà chăm chú nhìn vào cô.
Con ngươi của anh ta có màu hơi nhạt, khi nhìn người khác dường như mang theo ý dịu dàng, có loại cảm giác ''nhu tình mật ý'', khiến đối phương vô thức bình tĩnh lại.
Cũng khó trách nguyên chủ lại cho rằng bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, thì ra là ''chết'' ở chỗ này, không cách nào cứu nổi.
Úc Khả Khả không chút lúng túng mà thản nhiên nhìn lại, một chút ý định lảng tránh cũng không có.
Hai người nhìn nhau, có thể thấy rõ ràng Quý Lăng Hàn lúc này đã thu liễm lại ý dò xét nơi đáy mắt, sau đó đột nhiên đối diện cô cười: ''Đây là vinh hạnh của anh.''
Thật không hổ danh là nam chính, thủ đoạn đối phó quả không tầm thường.
Úc Khả Khả khâm phục mà nhìn anh ta nhiều thêm đôi chút, không khỏi cảm khái, sau đó chớp chớp cụp mi, dịu giọng hỏi: ''Còn việc gì nữa không?''
Tưởng mình đã dỗ cô đâu vào đấy, trong mắt Quý Lăng Hàn hiện lên ý cười: ''Hiện giờ anh ở công ty cũng không còn có việc gì, giờ này chắc em còn chưa ăn cơm, không thì,...
Úc Khả Khả: ''Phiền anh đứng sang đây một chút.''
Quý Lăng Hàn đơ người, tuy rằng không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn chiều theo ý cô, đôi chân dài một bước đứng ra khỏi thang máy.
Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp hỏi lại điều gì đó, anh ta đã thấy Úc Khả Khả lướt qua mình mà bước vào thang máy.
Cô lưu loát mà nhấn nút đóng cửa, khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, cô cuời cười mà vẫy tay với anh ta: ''Chó ngoan không cản đường, bye bye.''
Quý Lăng Hàn: ''.......''
Quý Lăng Hàn:?????
Anh ta quả thực không thể tin vào hai mắt mình, Úc Khả Khả thế mà thực sự bỏ lại anh ta ở lại một mình, đi rồi?
...... Đợi đã, cô ta vừa mới chửi mình à?
Quý Lăng Hàn sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Vốn tưởng rằng cô ta chỉ là ra ngoài quay phim một chút, hơn nữa người anh ta thật sự muốn gặp lại không ở trong đoàn làm phim kia, tự nhiên cũng không đáng để đặc biệt tới thăm.
Hiện ra xem ra có chút thất sách, ngược lại là đã bỏ lỡ mất những chuyện gì đã xảy ra với cô ta thời gian đó.
Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người, anh ta cảm thấy có gì đó sai sai. Quý Lăng Hàn không khỏi khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu. Cho nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, không chỉ việc cô ta đóng máy xong cũng không lập tức đi tìm mình, bây giờ còn nói chuyện kiểu đó nữa.
—-----
Sau khi vui vẻ thưởng thức đồ nướng một mình, Úc Khả Khả vui vẻ về nhà.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy ngay dì Úc cũng vừa trở về, cô không khỏi hơi nhướng mày.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, dì Úc lộ vẻ tươi cười, dịu dàng hỏi: ''Khả Khả cũng vừa về à cháu, Cảnh Diệp nó thế nào rồi, nó có giải thích gì với cháu không?''
Hôm nay dì ta và mối tình đầu cùng đi gặp vị bác sĩ kia, tuy rằng ông ta thề thốt rằng nửa lời cũng không có để lộ chuyện đó ra ngoài, nhưng nhìn chung trong lòng họ vẫn mang tâm trạng hoài nghi.
Dù sao thái độ lần này của Úc Khả Khả rất kì quái. Còn chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân thì mối tình đầu của bà ta đã vội vàng khuyên nhủ không nên chọc tức cô ta kẻo gặp rắc rối vô cớ.
Dì hai Úc mặc dù có không cam lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ. Vì vậy chỉ có thể cố gắng giả vờ thêm một thời gian nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gượng gạo của dì ta, Úc Khả Khả trong lòng đã đoán ra ý đồ của dì ta. Cô đảo đảo mắt, đột nhiên chuyển thành vẻ mặt do dự.
Cô mấp máy miệng nhưng lại chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Dì Úc không khỏi giật mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ cái con nữ thư ký thật sự cùng Quý Cảnh Diệp nó..."
"Không phải ạ." Úc Khả Khả thở dài, "Chỉ là—"
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì không sao."
Nghe được câu phủ định của cô, dì Úc cũng cảm thấy yên tâm, không cho là đúng nói: '' Chẳng qua lần này cũng xem như một bài học, Khả Khả cháu sau này đừng nên vô tâm với Quý Cảnh Diệp nữa, cháu cần phải chủ động lên. Nhớ chưa?''
''Cho dù cậu Quý có giữ mình trong sạch, cháu cũng không thể lơ là cảnh giác.'' Dì ta lời lẽ thấm thía dạy bảo: ''Cho dù là loại đàn ông nào đi chăng nữa, cháu cũng không thể để họ quá tự do, đôi lúc phải nắm thật chặt, như thế mới không hối hận.''
Vẻ mặt Úc Khả Khả lại càng thêm rối rắm, liếc liếc đầu dì ta rồi lại nặng nề thở dài.
Dì Úc bị động tác của cô doạ cho sống lưng sởn gai ốc, dì ta không khỏi nhíu mày, có chút không vui nói: ''Cháu làm sao vậy, rốt cuộc là cháu muốn nói chuyện gì?''
''À thì,... vừa rối mấy lời dì nói là dì dựa vào kinh nghiệm của chính mình sao?''
Dì hai Úc khó hiểu: ''.....?''
''Kinh nghiệm gì, dì chỉ là ở trong giới thấy loại chuyện này rất nhiều, cho nên nhắc nhở cháu một chút."
Cứ tưởng rằng nó lại sẽ ám chỉ cái gì, dì Úc đã sớm có chuẩn bị, lần này sẽ không lại để nó doạ sợ nữa, dì ta ho nhẹ một tiếng: ''Dì đương nhiên là tin tưởng chú cháu, cháu cũng đừng có mà suy nghĩ linh tinh.''
''Thật ra... Hôm sau sau khi cháu đến gặp Quý Cảnh Diệp, anh ấy vì bị cháu nghi ngờ mà đã rất giận, sau đó còn nói với cháu.'' Úc Khả Khả mặt không đỏ tim không đập nhanh mà chém(gió): ''Anh không biết có nên nói với dì Hai em không.''
Dì Úc đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười an ủi: "Con bé này, dì là dì hai của cháu, có chuyện gì lại không thể nói với dì sao?"
''Vậy để cháu nói cho dì biết, dì đừng tức giận.'' Úc Khả Khả chân thành nói: ''Là như này ạ, chú Hai cháu không chỉ có người phụ nữ khác ở bên ngoài mà có cả con riêng luôn rồi ạ, kém em Nhiễm Nhiễm nhà mình một tuổi.''
Dì hai Úc: ''Gì cơ—---?''
Nhận thấy vẻ mặt dì ta đang đông cứng lại, sau đó dâng chuyển sang phẫn nộ, Úc Khả Khả nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước để tránh bị ngộ thương, vẻ mặt đau khổ nói: ''Quý Cảnh Diệp hắn ta còn chế nhạo dì, có thời gian để quan tâm đến chuyện của hắn, không bằng dì quản cho tốt chú Hai của dì.''
Cô vội thề thốt: ''Nhưng dì yên tâm, dì yêu thương cháu như vậy, cháu nhất định sẽ đứng về phía dì.''
Úc Khả Khả: [Quào, mi nhìn xem đi, hoá ra con người lại có thể thay đổi biểu cảm nhanh đến như vậy! Có vẻ như chúng ta đang chứng kiến một kỳ tích]
Hệ thống: [Quá lợi hại!]
Sắc mặt dì hai Úc lúc này còn xanh tái hơn cả đầu của dì ta, suýt nữa thì cho rằng mình đang gặp ảo giác, đầu óc quay cuồng trống rỗng, không thể tin được.
Thân thể dì ta lung lay, mãi cho đến khi vịn vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững: ''Không, không thể nào có chuyện như vậy được, chắc Quý Cảnh Diệp bởi vì tức giận quá nên nó mới kể một câu chuyện cười như vậy.''
Người mà mình cho đội nón xanh bao nhiêu năm thực ra ông ta cũng đã cắm sừng mình?
Khuôn mặt dì Úc méo mó, vô cùng tức giận: ''Úc Nhị, sao ông dám?''
Úc Khả Khả nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó gật đầu nói: ''Dì nói đúng, tình cảm của chú dì tốt như vậy, sao có thể nói lừa dối là lừa dối được chứ? Vậy cháu cũng yên tâm rồi, dì Hai cũng đừng để ý nhiều quá.''
Cô không ủng hộ còn tốt, vừa nói, vốn dĩ dì Úc cũng không quá xác định có nghi ngờ chú Úc hay không, nhưng như bây giờ thì theo bản năng lại sẽ tin lời Quý Cảnh Diệp nói.
Dù sao thì chính dì ta cũng vẫn đang cùng vị mối tình đầu kia ''dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng''.( trích Truyện Kiều - ý nói dẫu đã bị chia lìa, chia ly nhưng trên thực tế vẫn còn thương nhớ không nguôi - vương tơ lòng).
Hơn nữa, đứa con ngoài giá thú kia lại được che giấu kỹ như vậy, nhất định là đang tính kế để nó thừa kế công ty, lại dám cướp tài sản từ tay Nhiễm Nhiễm của dì ta—
Chẳng qua, tạm thời bây giờ chuyện gì dì ta cũng không thể làm.
Sự tàn nhẫn trong đáy mắt dì Úc dần nhạt đi, dì ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thứ nhất, đây chỉ là lời nói từ một phía của Quý Cảnh Diệp mà không có bằng chứng gì. Thứ hai, bản thân chính dì ta cũng không trong sạch, đặc biệt là vì Nhiễm Nhiễm không phải là con của lão Úc Nhị. Dì ta không thể hành động hấp tấp cho đến khi mọi việc đều đã được chuẩn bị đầy đủ và chắc chắn rằng có thể giấu chuyện xuất thân của Nhiễm Nhiễm một cách kín kẽ.
Bởi vậy, việc này tuyệt đối không thể để ai biết nữa, để tránh rút dây động rừng.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, nhìn Úc Khả Khả trước mắt, dì Úc quyết định trước tiên trấn an nó trước: ''Dì cũng nghĩ như vậy, Khả Khả, cháu cũng đừng có nói chuyện này cho chú Hai cháu biết, chú ấy sẽ rất tức giận đấy!''
Úc Khả Khả chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười thuần khiết vô hại: ''Vâng, dĩ nhiên rồi ạ.''
Không thì đợi sao được cảnh nhà mấy người chó cắn chó đây.
''Quả nhiên vẫn là Khả Khả nghe lời nhất.''
Thấy cô phối hợp ăn ý như vậy, vẻ mặt dì hai Úc lập tức dịu đi, rất hài lòng, lại quyết định dỗ dành cô: "Cháu đi ra ngoài chắc mệt rồi, cháu có muốn ăn gì không để dì đi làm cho?''
Vì thế, vừa vất vả cố gắng nhịn cơn tức đi ra - Úc Nhiễm biểu thị dấu hỏi chấm to đùng trên đầu?
Không đúng, con gái người còn chẳng ăn được mấy lần cơm mẹ tự tay nấu, người rốt cuộc là mẹ của ai thế?
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện khác mở ra - Úc lão Nhị vì không có con nối dõi, biến đau thương thành động lực mà nỗ lực chăm chỉ làm việc vì nữ chính (chắc t tin).
- Hay lắm, vậy trước tiên để ông ta vực dậy Úc gia đã.
(2910 từ - 26/07/23)