Beta: Cải Trắng
“Cảm ơn anh đã đến đón em…”
Mưa không có dấu hiệu ngừng, giống hệt ngày cô mới tới thành phố Kinh Châu. Song, Cố An nhỏ giọng bổ sung, “Cũng cảm ơn anh vụ trước đó.”
Cô cột tóc lên, tóc mái chỉ ngang lông mày, ánh mắt không có gì che chắn, sạch sẽ vô tội giống như chú chó chăn cừu Đức mới sinh ra ở căn cứ, thỉnh thoảng nhìn anh lại rụt rè co rúm người.
Giang Nghiên dời mắt sang hướng khác, hơi cụp mắt xuống, thản nhiên nói, “Vì dân phục vụ.”
Về đến nhà đã 12 giờ, thức ăn được bưng sẵn lên bàn, có cả bí ngô nấu với lòng đỏ trứng mà cô thích.
Trên bàn trà đặt một túi giấy to nồng nàn hương thơm. Cố An hít hít mũi ngửi thử. Woa! Thơm quá!
Liếc thấy Cố Trinh vào phòng bếp, cô như kẻ trộm thò tay gỡ túi giấy ra liếc nhìn.
Ánh mắt không tự chủ được trợn tròn xoe, răng khểnh lộ ra thể hiện cô đang rất vui.
Bánh bao xanh(1), bánh ngọt lòng đỏ trứng, bánh trân châu khoai môn nghiền… Còn có thêm ly trà sữa đầy ắp topping!
(1)Bánh bao xanh: có nguồn gốc từ Giang Nam nhưng phổ biến trên khắp Trung Quốc. Nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Sau đó, món này thường được làm đầy với bột đậu đen hoặc đỏ ngọt ngào.
Cố An ngẩng đầu nói với Giang Nghiên bằng khẩu hình, mắt sáng rỡ như những vì sao, “Ăn ngon lắm, cái nào cũng ngon hết!”
Giang Nghiên cong môi, mắt thấy cô bé vươn tay ôm quà vặt vào lòng, giống như đứa trẻ chỉ cần một viên kẹo là có thể lừa được.
Mất liêm sỉ.
Anh xoay người vào phòng bếp, bắt gặp cảnh sát hình sự họ Cố đang mặc tạp dề nấu cơm, nhìn thế nào cũng thấy quái quái. Sau đó, anh đi vào lấy sách mượn được đập vào ngực Cố Trinh.
“Đây là cái gì?”
“Sách cậu bảo mượn hộ đấy.”
Nhân lúc Cố Trinh ngơ ngác, vòi nước phòng bếp bị mở, người họ Giang mắc bệnh sạch sẽ ung dung rửa tay, còn để ý gấp trăm lần khi rửa rau.
Vị đại thiếu gia này lúc mới vào trường cảnh sát đã nổi danh với style thiếu gia, sau khi làm cảnh sát thì tính tình thiếu gia cũng bớt không ít. Bây giờ không chỉ giúp anh đón em gái, còn tốt bụng mượn sách hộ.
Đúng là một…
Thiên sứ nhỏ mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Cố Trinh: “Cảm ơn.”
Giang Nghiên cười nhẹ, “Khách sáo quá.”
Chờ Cố Trinh lòng đầy cảm động lật ngược sách lại, mấy chữ to trên bìa sách lấp lánh thiếu chút nữa làm mù mắt anh:
… Tôi cảm ơn cậu cái búa!
–
Tết Trung thu năm nay trùng với Tuần lễ vàng(2).
(2)Tuần lễ vàng này là kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài 7 ngày bên TQ bắt đầu từ 1/10.
Cố Trinh đã sớm chuẩn bị nhân bánh Trung thu. Nào là nhân hạt sen, nhân việt quất, nhân trứng,… Hôm nay chỉ cần nhét vào vỏ bánh rồi cho vào lò nướng là xong.
Cuối cùng cũng có thể đón tết Trung thu với anh trai rồi!
Sáu giờ sáng, tiếng vang dưới lầu gọi Cố An tỉnh.
Cố Trinh chỉnh lại balo rồi ném qua một bên, đang khom người đổi giày ra cửa.
“Anh, anh không ở nhà đón Trung thu sao?”
Cô mặc đồ ngủ hình trứng ốp la, không ngừng dụi đôi mắt kèm nhèm buồn ngủ.
“Vụ án giết người trước đó…” Cố Trinh mặc đồ đen, nhét thẻ cảnh sát vào túi quần, “Có người báo hôm qua thấy hung thủ lảng vảng ở quê cũ. Quê hắn ở tỉnh phía Nam.”
“Tết Trung thu muốn ăn gì thì tự mua, đừng tiếc tiền, anh em vẫn đủ sức nuôi heo.”
Mắt Cố An nóng lên, cúi đầu nhìn nấm nhỏ trên dép lê: “Em biết rồi, anh nhớ cẩn thận…”
Cố Trinh nhướn mày, vươn tay xoa tóc mái cô cho xù lên, “Đi đây.”
Giang Nghiên ăn sáng xong đến đơn vị. Cố An ở nhà cho nhân vào vỏ bánh, nhìn nó chen chúc trong lò nướng, phòng bếp dần tràn ngập hương thơm ngọt ngào, lặng lẽ thở dài.
Sáu giờ chiều, Giang Nghiên về nhà, tắm xong thay đồ khác.
Bình thường ra ngoài anh thường mặc áo khoác gió đen bên ngoài, ở nhà thì áo phông đen hoặc trắng, quần thể thao chỉ độc màu đen.
Hôm nay không như vậy.
Áo sơ mi trắng thanh lịch, đường vai vừa vặn, đôi chân được bọc bởi quần tây đen lịch thiệp thẳng tắp, áo khoác tây trang đen đắt tiền vắt ở cánh tay.
Anh có hàng lông mày đẹp, khí chất sạch sẽ. Bởi vì dáng người hơi gầy nên trông anh rất trẻ, như thiếu niên trạc tuổi đôi mươi, thoạt nhìn rất giống thiếu gia nhà giàu sống trong nhung lụa.
“Anh qua nhà ông nội đây.” Bởi vì chênh lệch chiều cao nên lúc nào nói chuyện với cô anh cũng phải cụp mắt, làm hàng lông mi hơi rũ, “Ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Cố An gật đầu, đưa cho anh một hộp bánh trung thu đã nướng xong, cười tươi, “Giang Nghiên, chúc anh trung thu vui vẻ, cũng chúc ông bà anh có một tết trung thu vui vẻ!”
Giang Nghiên ngồi trong xe, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó chịu không cách nào giải thích được.
Chắc hẳn do trong xe không gian chật chội, không khí không lưu thông rồi. Anh đưa tay gỡ hai cúc áo trên cùng, hạ cửa kính xe xuống cho gió lùa vào.
Xe SUV đen dừng lại trước sân căn nhà lớn ở ngoại ô, có người giúp việc ra đón, “Cậu chủ về rồi.”
Giang Nghiên gật đầu.
Nhà họ Giang rất coi trọng ngày tết Trung thu. Vào ngày này, già trẻ lớn bé đều phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Đây là tết Trung thu đầu tiên anh ở nhà sau bảy năm. Lúc Giang Nghiên đẩy cửa vào, người lớn đang ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, còn con cháu đang lễ phép đứng một bên hỏi thăm sức khỏe.
Giang Ninh theo thói quen báo cáo thành tích học tập gần đây với người lớn, xoay người thấy Giang Nghiên, lập tức kêu váng trời: “Chú út! Tết trung thu vui vẻ!”
Anh là em họ của cha cô, là bề trên chênh lệch tuổi với cô nhỏ nhất.
Giang Ninh quả thật vừa sợ vừa ngưỡng mộ Giang Nghiên.
Ngay từ khi mới đi học, anh đã sở hữu một trí óc cực kỳ thông minh, tiểu học đã nhảy lớp hai lần, thành tích ổn định luôn đứng top 3 toàn trường, lên cấp ba còn được tuyển thẳng không cần khổ cực học lớp 12.
Hơn nữa, lý lịch rất truyền kỳ. Nghe cha nói, em họ nhỏ nhất của ông thích vật lý thiên văn từ bé, có ước mơ trở thành nhà thiên văn học.
Nhưng khoảng năm mười mấy tuổi anh từng bị bắt cóc. Không một ai biết lúc đó anh trải qua những gì. Trong khi mọi người lo lắng chuyện ấy sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh thì anh thẳng tay điền nhập học trường cảnh sát trực thuộc bộ Công an.
Rất nhiều người sau khi gặp biến cố sẽ ôm bóng ma tâm lý cả đời.
Nhưng Giang Nghiên thì khác. Anh vẫn thong thả ung dung, quần là áo lượt như thường, tinh thần cũng hăng hái.
“Ninh Ninh, tới phụ mẹ đi con, đừng chơi điện thoại nữa.”
“Mẹ chờ con chút, con bye bye với bạn cùng bàn.”
Giang Ninh lè lưỡi nghịch ngợm, nói, “Giờ không phải bên ngoài đang mưa như trút nước sao, nhà bạn ấy bị cúp điện, anh trai lại đi công tác nên giờ bạn ấy ở nhà một mình… Con lo cho bạn.”
“Có phải là bạn mới chuyển đến lớp con không?”
“Dạ!
Giang Ninh đang định quay qua hỏi Giang Nghiên có biết anh trai Cố An không, lại thấy Giang Nghiên cau mày ngồi ở ghế salon, quanh người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, mặt như la sát.
Cô tưởng mình nói to quá làm ồn anh, vội vàng ngậm miệng.
Giang Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc mưa lốp bốp rơi xuống, lòng khó chịu không biết từ đâu đến dưới tiếng mưa lại tăng thêm.
–
Một mâm bánh trung thu nướng còn nóng, Cố An ăn hai cái, đột nhiên bụng quặn đau.
Thì ra… là tới tháng.
Cô co rúm người, cuộn tròn trên ghế salon, yên lặng chờ cơn đau qua đi. Nghe Giang Ninh nói hôm nay cô ấy được gặp chú út. Đã mấy năm không gặp chú út, giờ trông chú đẹp trai hơn nhưng cũng đáng sợ hơn nữa…
Chợt… mọi thứ trước mắt biến mất, tòa nhà đối diện ngoài cửa sổ cũng hòa mình vào bóng tối. Tiếng gió lẫn tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa vào nhau, giống như ác ma muốn phá cửa sổ lùa vào.
Điện thoại chỉ còn 10% pin.
Cố An nói rõ tình huống với Giang Ninh, sợ lỡ Cố Trinh tìm mình.
Tết Trung thu những năm trước, dường như chẳng năm nào vui vẻ.
Khi bé, cô được ông bà ngoại nuôi, sau đó ông bà ngoại qua đời, cô được nhà cậu nhận nuôi.
Còn cha mẹ vẫn sống và hạnh phúc với tổ ấm mới.
Cha mẹ ruột không quản cô, mà cậu lại chịu chăm sóc cô, trong lòng cô rất biết ơn.
Cho dù rất có thể… Mục đích chỉ là tiền nuôi dưỡng được chu cấp hàng tháng.
Cha gọi đến, mẹ gọi đến, anh gọi đến…
Tết trung thu năm nay, mặc dù anh không ở bên cạnh nhưng cô có nhà.
Suy nghĩ này làm lòng cô ấm áp dễ chịu.
Cô mơ mơ màng màng ngủ, cơn đau dưới bụng cũng vơi dần.
Đúng lúc này, chuông cửa bất thình lình vang lên, nghe cứ tưởng gặp ảo giác. Cô mở màng tỉnh lại, lần này thì nghe rõ tiếng chuông.
… Ai đến lúc này?
Có nên làm bộ như nhà có người không nhỉ?
“Anh à, hình như có khách đến thăm!”
Cố An siết tay thành nắm đấm, giọng hơi run run, nói xong câu đấy thì cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, hỏi người ngoài cửa: “Xin hỏi ai vậy?”
Giọng người bên ngoài ung dung lại lạnh nhạt, nghe như cậu chủ lớn, “Mở cửa, cảnh sát đây.”
Tim Cố An nhảy đến cổ họng lại chạy ngược về.
Phòng khách không có đèn, cũng không có nến, bởi vì mưa như thác nên không có vì sao nào chiếu vào cửa số sát đất.
Giang Nghiên bật đèn pin điện thoại lên, chiếu sáng được một khoảng.
“Sao anh lại nhấn chuông cửa?”
Giang Nghiên nhớ tới cô gọi “anh trai” để cho mình thêm cam đảm, giọng không tự chủ được dịu dàng hơn, “Sợ mở cửa bất thình lình làm em sợ phát khóc.”
“À…” Cố An đau đến mức cong người, “Vậy sao anh lại về?”
“Quên mang đồ sạc di động.” Giang Nghiên bịa đại một lý do, đưa hộp thức ăn cho cô, “Thuận tiện cầm đồ ăn cho em.”
Anh mang nến từ nhà đến, thắp lên để nó tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được chiếu sáng, ánh mắt chạm nhau, khó chịu trong ngực tích tụ một đêm bỗng nhiên biến mất.
“Chọn mấy món thích ăn ăn đi, không thích thì bỏ.”
Đúng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa.
Mấy món đồ trước mắt được bày trí đẹp đến mức cô không nhẫn tâm đụng đũa, có món ăn ngon đến mức cô phải trợn tròn mắt dù không biết tên.
Cố An thõa mãn nheo mắt lại, “Cảm ơn anh Giang Nghiên.”
Cố An ăn xong, rửa sạch lau khô hộp đựng thức ăn, đồ ăn chưa ăn xong phân loại gói lại cất đi, cầm một tấm chăn nhỏ nằm nép vào góc sôpha.
“Sao không lên lầu ngủ.”
Cố An không muốn nói mình sợ bóng tối, sợ nói ra Giang Nghiên phải để ý tâm trạng của cô, không nỡ rời đi, nhưng nhỏ giọng hỏi, “Anh Giang Nghiên, anh không đi sao?”
Rõ ràng sợ muốn chết.
Giang Nghiên hời hợt nói, “Chờ mưa nhỏ chút rồi đi, lúc đó lái xe dễ hơn.”
Cố An không nhịn được cong mắt, giọng cũng mang theo ý cười ngọt ngào: “Vậy anh có thể kể cho em nghe một chút về mấy vụ án không cần giữ bí mật không?”
Anh trai là cảnh sát, anh cũng vậy, như là thần thánh không thể xúc phạm mà cũng không với tới.
Cô muốn biết.
Giang Nghiên không biết làm sao, xoa sống mũi.
Đưa trẻ đi học, đưa cơm cho trẻ, bây giờ còn kể chuyện cho trẻ trước khi ngủ.
Ngọn nến ấm áp chiếu vào đường cong khuôn mặt anh, đẹp khiến động lòng người.
“Từng có một đứa trẻ chậm phát triển được mẹ chăm sóc trong nhiều năm.”
“Vậy đứa bé chậm phát triển đó sau này có được chữa khỏi không? Được sống cùng những bạn đồng trang lứa không ạ?”
Giang Nghiên lạnh lùng phá nát ảo tưởng của cô bằng chất giọng dịu dàng, “Một ngày nọ, cậu ta chết, cậu ta bị giết.”
Tay Cố An nổi da gà.
Giang Nghiên lược bỏ một số chi tiết quan trọng và bí mật, nghe càng giống như câu chuyện ở một thế giới khác.
Cô gái bên cạnh trùm chăn bọc mình thành một cục, giương mắt nhìn anh, không nháy mát dù chỉ một cái.
“Cho nên mẹ của đứa bé ấy vì lo sau này không có ai chăm sóc cho con trai của mình nên mới tự tay giết chết con sao?”
“Sau khi giết xong lại đi công an tự thú sao?”
“Vậy cuối cùng sao?”
“Xử lý sao?”
“Không biết.”
“Câu chuyện kể xong.”
Chuyện phía sau anh không muốn nói.
Cả cuộc đời cô sẽ không thấy những mặt tối mà anh đã thấy.
Thế giới này so với suy nghĩ của cô càng phức tạp và độc ác hơn nhiều.
Đúng lúc ấy, đèn sàng, Cố An theo phản xạ quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt kia quá đỗi dịu dàng. Ban nãy, dưới ánh sáng vàng nhu hòa, nó đẹp đến nao lòng, khiến người ta không nỡ rời mắt. Mà giờ đây, đôi mắt kia chỉ lẳng lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh cứ như vậy, ngồi với cô một buổi tối.
Vào ban đêm không có ánh đèn.
Vào tết Trung thu mưa như thác.
Giang Nghiên đứng lên, áo sơ mi không còn phẳng phiu như lúc ra khỏi nhà, cổ áo mở hai nút áo, từ góc nhìn của cô có thể thấy xương quai xanh làm người ta suy nghĩ viễn vông, yết hầu sắc nét.
Chỉ trong vài giây anh đã quay về bộ dạng thiếu gia lạnh lùng thường ngày, lười biếng nói: “Không còn sớm nữa.”
Thấy cô không có phản ứng gì, anh khẽ khom người, ánh đèn trắng sáng chiếu vào khuôn mặt gầy gò trắng nõn, bên dưới áo sơ mi cùng quần tây, nhìn cấm dục lại… văn nhã bại hoại.
Sau đấy, anh nhéo nhẹ mũi cô, ngữ điệu ung dung, ánh mắt lơ đãng:
“Cô nhóc tò mò, nên đi ngủ thôi.”