Beta: Cải Trắng
Ngoan. Anh trai không thích cô ấy.
Cố An nín thở, hoảng loạn hệt chú thỏ con bị dọa sợ. Gương mặt non nớt căng cứng, tim đập mạnh mẽ như muốn nhảy thẳng lên cổ họng, suýt chút nữa là thốt ra câu:
Thế anh thích ai?
Hay đúng hơn là, anh thầm thương ai rồi?
Anh nằm nghiêng đối diện với cô, đường nét trên gương mặt trở nên dịu dàng dưới ánh đèn mờ.
Cô ngồi trên thảm nhìn thẳng vào mắt anh. Người trước mặt có cặp lông mày kiếm rậm sắc bén, là kiểu trông cực kỳ mạnh mẽ. Và, thứ tạo nên sự tương phản là cặp lông mi vừa dài vừa mềm như lông hồng, trông đến là dịu dàng vô hại.
Hình như anh vẫn còn ngái ngủ, hơi khó chịu nên vô thức nhăn mày lại. Lời Cố An định nói vừa tới miệng lại nuốt trở về, ngón tay cô cách lớp chăn bông mỏng màu xám chọc vào vai anh: “Anh, dậy uống thuốc.”
Lúc Giang Nghiên mở mắt vừa hay đối diện với đôi mắt to tròn ngây thơ của Cố An. Cô co người ngồi trên tấm thảm cạnh giường anh, khuỷu tay chống đầu gối, cằm chống lên mu bàn tay, nhìn anh không chớp mắt.
Giang Nghiên gối lên cánh tay quay về phía cô: “Em ở đây bao lâu rồi.”
Giọng của anh nghe không rõ ràng như mọi khi, nhuốm chút âm khàn uể oải do vừa thức dậy, không hiểu sao lại có chút… gợi cảm.
“Vừa tới ạ.” Cố An xoa xoa vành tai, nhanh chóng đưa thuốc và cốc nước qua.
Giang Nghiên vùi mặt vào gối, lông mi hơi khép lại, uể oải nói: “Có thể không uống không?”
“Không được!” Cố An gằn từng chữ một. Mặc dù sắc đẹp trước mắt khiến cô u mê, nhưng cuối cùng cô vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, lắc đầu: “Uống thuốc sẽ khỏi nhanh hơn, không khó chịu như vậy nữa.”
Lúc này Giang Nghiên mới ngẩng lên nhìn, lạnh nhạt liếc qua viên thuốc không có vỏ bọc đường: “Để đó đi, tí nữa anh uống.”
Giọng điệu kết hợp với biểu cảm đó không hiểu sao khiến Cố An nhớ tới mấy bạn nhỏ cam đoan với bố mẹ: “Con sẽ làm bài tập luôn mà”, ánh mắt đầy trông mong và cẩn thận, thậm chí còn có chút đáng thương lấy lòng.
Cố An nhíu mày, nhận ra mọi chuyện không đơn giản chút nào, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tranh thủ nước đang ấm, anh uống ngay đi.”
Giang Nghiên thở dài, mặt mày thoáng nhăn nhó trông đến là bất lực. Anh ngồi dậy bật đèn đầu giường, căn phòng ngủ ngay lập tức sáng như ban ngày.
Làn da anh vốn thuộc kiểu trắng lạnh hiếm thấy, nay lại bởi vì bệnh tật mà đôi môi mất đi sắc hồng, hơi trề xuống. Con ngươi trũng sâu ướt át, khi nhìn xuống dường như có thể câu hồn người khác.
Mà anh chàng đẹp trai xiêu lòng người ấy đang ngước lên nhìn cô đầy vô tội, nghiêm túc thốt ra hai chữ: “Đắng lắm.”
Thế nghĩa là… Chú cảnh sát sợ uống thuốc hả???
Phát hiện nho nhỏ này làm Cố An cảm giác như mình vừa tìm được cả kho tàng khổng lồ, khóe môi không khỏi muốn nhếch lên, nhưng vẫn phải ép bản thân nhịn xuống để cho anh chút thể diện. Cuối cùng, khuôn mặt nhỏ dù đã phồng lên như cá vàng nhưng vẫn không có tiếng cười nào lọt ra ngoài.
Dáng vẻ nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt đó quả thực giống như nhà thầu đang lạnh lùng giám sát công trình. Nhà thầu tay chống cằm, kiên nhẫn nói: “Uống đi, em nhìn anh uống xong mới đi.”
Giang Nghiên nhướn mày nhìn viên thuốc vừa bị Cố An nhét vào tay. Cuối cùng anh nhắm mắt bỏ đại vào trong miệng, lấy nước uống ực một phát, khi nuốt hầu kết dịch chuyển lên xuống. Vẻ lạnh lùng sắc bén mất sạch.
Nhoáng cái, Cố An cảm thấy vô cùng tự hào, đại thiếu gia không những không bực dọc khi rời giường mà còn bị cô ép ngoan ngoãn uống thuốc.
Cô nhớ lại nãy Cố Trinh nói tính cáu bẳn khi rời giường của Giang Nghiên sẽ không áp dụng lên người cô, rồi nghĩ tới câu anh nói lúc mơ ngủ kia: “Anh trai không thích cô ấy”, trong lòng bắt đầu nổi lên bong bóng ngọt ngào, hạnh phúc như học sinh tiểu học sắp đón ngày 1 tháng 6.
Cô lấy lại cốc nước và vỉ thuốc cảm tính đi ra ngoài, cơ mà mới đi được nửa đường thì chợt vòng lại, lấy trong túi váy của mình một lọ kẹo nhỏ, dâng lên trước mặt anh như hiến vật quý: “Anh, xòe tay ra.”
Giang Nghiên không nói gì, ngoan ngoãn làm theo. Ngón tay anh thon dài trắng trẻo, đường vân tay lộ rõ.
Cố An đặt miệng lọ nhỏ vào lòng bàn tay anh, hai viên kẹo với hình dạng và màu sắc khác nhau rơi xuống mang theo hương trái cây thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Tích tắc ấy, anh nhớ lại bánh bao nhỏ mình từng gặp thời niên thiếu cũng dỗ dành anh như vậy lúc anh bị thương. Cô bé ấy nhăn mặt cằn nhằn rằng: “Kẹo này siêu ngon, em chỉ có thể cho anh một cái thôi.”
Vừa tiếc vừa muốn chia cho anh. Gương mặt bánh bao nhăn nhó lúc xoắn xuýt trông đáng yêu vô cùng.
“Ấy, đổ nhiều hơn một viên rồi……” Đôi lông mày thanh tú của Cố An nhăn lại thành gợn sóng, ánh mắt như vô tình nhìn vào trong lọ để xem mình còn bao nhiêu viên kẹo.
Nhưng không ngờ rằng mỗi một biểu cảm nhỏ của cô đều rơi vào mắt Giang Nghiên.
Anh dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô, nhịn cười nói: “Anh sẽ mua thêm cho em.”
“Dạ.” Cố An cười hì hì, cầm cốc nước với viên thuốc rồi rút lui. Sau khi đóng cửa, cái đầu xinh xắn lại ló vào qua khe cửa, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Tiểu nhân xin rút lui! Lãnh đạo nghỉ ngơi cho mau khỏe nha!”
Đôi môi đang mím của Giang Nghiên khẽ nhếch lên: “Biết rồi.”
–
Vào ngày nghỉ Quốc khánh hiếm hoi, Cố Trinh rửa bát đũa xong thì ngồi ở sô pha phòng khách xem.
Dáng người anh cao to. Mái tóc mềm mại xõa ngang lông mày. Anh mặc chiếc áo len có mũ đen và quần thể thao màu đen trông rất trẻ trung. Bên cạnh là một chú chó chăn cừu Đức có bộ lông đen vàng đang ngồi xổm, một người một chó vui vẻ hòa thuận, không khác gì đang sống trong thời kỳ nghỉ hưu sớm.
“Người anh em này”, anh vừa vuốt lông vừa hỏi chú chó, “Mày thấy Ace với Luffy ai đẹp trai hơn?”
Trong nhà có một nam thanh niên lớn tuổi không chịu lập gia đình, bạn nhỏ Cố An vô cùng sầu não: “Anh, anh có định cân nhắc chuyện quen một cô bạn gái không?”
Tuy Cố Trinh đã xấu tính lại còn độc mồm độc miệng, nhưng vẻ bề ngoài rất có tính lừa đảo, từ hồi tiểu học đã được nhiều bạn nữ tặng chocolate, đến khi lên cấp 2 cấp 3 các chị gái theo đuổi anh thậm chí còn nuôi được sâu cho răng cô nữa kìa.
Không hiểu sao mà đến bây giờ ngay cả một bóng hồng cũng chẳng có? Tuy là trước đây cũng không có, nhưng ít ra vẫn còn thấp thoáng vài mối. Cô còn biết một chị gái rất xinh. Khi Cố Trinh chơi bóng rổ sẽ có cực kỳ nhiều nữ sinh đứng chờ đưa nước cho anh, nhưng anh lại chỉ nhận bình nước của chị gái đó.
Vậy mà bây giờ ông anh này nếu không phải xem manga anime thì sẽ chơi bóng rổ, thậm chí bắt đầu nói chuyện lảm nhảm với Nhãi con, cứ tiếp tục như vậy không khéo có ngày sẽ giống chó mất…
“Không có đồng nghiệp hay hàng xóm nhiệt tình nào giới thiệu bạn gái cho anh à?” Cố An nghiêm mặt cằn nhằn: “Nếu thấy có người thích hợp thì anh mau đi xem mắt đi.”
“Em quản nhiều thật đấy” Cố Trinh mất kiên nhẫn ngước mắt lên, gõ vào trán cô một cái: “Anh với Giang Nghiên bằng tuổi nhau, sao em không đi nói cậu ta đi.”
Cố An mím môi.
Không! Hề! Giống! Nhau!
Giang Nghiên… Giang Nghiên là người cô muốn giữ làm bạn trai mình mà!
Giang Nghiên đưa cô đi xem concert, lại vì đưa áo khoác cho cô nên mới bị cảm lạnh. Cố An rất áy náy. Thấy nam thanh niên lớn tuổi không cần cô quan tâm, cô dứt khoát lấy một đống nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Người bệnh nên ăn gì nhỉ?
Cô đeo một chiếc tạp dề nhỏ, nồi cơm điện dùng để nấu cháo, rau xanh sau khi được chế biến sạch sẽ thì đem đi xào hoặc làm rau trộn, thoáng chốc trong nhà đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Đột nhiên Cố Trinh cảm thấy rất đói bụng, bèn cầm điện thoại đi đến bàn ăn, vừa đưa đũa ra đã bị Cố An vô tình đánh một cái vào tay: “Cái này là cho anh Giang Nghiên!”
Ngón tay thon dài của Cố Trinh chọc lên trán cô, đôi mắt hơi híp lại: “Cố An, sao anh thấy Giang Nghiên càng giống như anh ruột của em hơn thì phải? Hay sau này em gọi cậu ta là anh, gọi anh một câu anh Cố Trinh đi, được không?”
Cố An hầm hừ không chịu, sao mà làm được. Giang Nghiên phải là bạn trai cô. Nghĩ vậy, mặt cô lập tức giống như nắm xôi nếp vừa lấy ra khỏi nồi, bắt đầu nóng bừng lên.
Bên tai chợt truyền đến tiếng mở cửa phòng, Cố Trinh nhìn về phía phát ra tiếng động, cười khẩy nói: “Cố An, anh ruột của em tới kìa.”
Nói xong, Cố Trinh bực bội cầm bịch khoai tây chiên với điện thoại đen mặt bỏ đi, khi đi qua còn không quên ấn đầu Cố An một cái.
“Đau quá…” Cố An bĩu môi, đáng thương lẩm bẩm, chợt có một bàn tay dừng trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa.
“Lại bị bắt nạt à?” Giang Nghiên hỏi.
Anh đang mặc áo hoodie xanh đậm, lộ ra một chút đường viền cổ áo chữ T màu trắng, cổ thon dài, quai hàm sắc bén. Tầm mắt cô di chuyển lên trên, thấy bên má anh là lúm đồng tiền mờ nhạt, sạch sẽ dịu dàng.
“Dạ, không đau……” Dáng vẻ xù lông nhoáng cái lặn mất tăm, cô ngoan ngoãn đáp lời, giọng nói cũng mềm nhũn, mơ hồ trong cổ họng.
Hu hu hu người cô thích đúng là thiên thần nhỏ mà!
Đã thế còn giúp cô xoa đầu!
Động tác cũng nhẹ nhàng nữa!
Không giống Cố Trinh tẹo nào!
“Anh còn sốt không ạ?” Cô ngẩng mặt hỏi anh. Anh đẹp trai da trắng mỹ miều trông có vẻ không còn vấn đề gì, cũng không biết đã hạ sốt hay chưa.
Cố An không nghĩ nhiều, trực tiếp giơ tay sờ thử trán anh.
Giang Nghiên sững người, bởi vì không kịp đề phòng nên chỉ biết vô tội chớp chớp mắt.
Không khí rơi vào trạng thái bế tắc.
Lúc này, Cố An mới nhận ra mình quá đường đột.
Tay cô lại không phải nhiệt kế có thể hiển thị chính xác nhiệt độ cơ thể.
Nam nữ khác biệt, tự dưng động chân động tay như vậy, hình như, không ổn lắm…
Hơn nữa nghe nói Giang Nghiên ghét nhất là tiếp xúc cơ thể với người khác…
Ngay khi cô đang nghĩ làm thế nào để rụt tay lại một cách thật tự nhiên thì người đứng bên cạnh đã ngoan ngoãn cúi thấp người xuống.
Anh trai cảnh sát trẻ tuổi cao 1m87 đứng cúi lưng trước mặt cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô sững sờ, mà anh lại rất đỗi bình tĩnh.
Khi khoảng cách dần thu hẹp lại, thời gian dường như bị kéo dài vô tận, mùi hương thoang thoảng dễ chịu trên người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Anh đẹp trai với xương mày cao và hốc mắt sâu, khi yên lặng nhìn người khác, đôi đồng tử đen bóng như mang theo lưỡi câu.
Cố Án nín thở nhìn người mình thích đang gần trong gang tấc, lông mi nhẹ nhàng run rấy.
Giây tiếp theo, Giang Nghiên nhẹ nhàng cúi người, áp trán vào lòng bàn tay cô, đè thấp giọng ngoan ngoãn nói: “Xem thử xem còn nóng không.”
Làn da tiếp xúc với lòng bàn mịn màng, sờ vào mát lạnh, nhưng Cố An lại có cảm giác như đang lợi dụng trai ngoan, nhanh chóng rụt tay lại như bị điện giật, rồi nhéo lỗ tai mình: “Hết nóng rồi…”
Cho đến khi sau bữa tối, Cố An dắt Nhãi con ra ngoài đi dạo thì trước mắt vẫn còn là khuôn mặt của Giang Nghiên, khóe mắt hơi cong lên như ẩn chứa ánh sáng, nhìn gần hoàn toàn không có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Một người một chó đi dạo xung quanh, cứ thế đi ngang qua quán trà sữa trên cung đường hàng ngày cô đi học.
“Bố ơi, con muốn uống trà sữa gấp đôi trân châu!”
Giọng nói của cô gái ngọt ngào, nhìn qua trông cũng xêm xêm tuổi cô giống như một đứa trẻ vô tư đang làm nũng với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Cố An nghe được hai chữ trà sữa, cái đầu nhỏ theo phản xạ vểnh lên hai cái ăng ten. Cô nuốt nước miếng, ký ức phủ đầy bụi về trà sữa bị đánh thức, vị trân châu, hương sữa êm dịu…
Không được nghĩ không được nghĩ, nghĩ nữa là sẽ không kiểm soát nổi tay mất!
Cô nhẹ nhàng sờ đầu Nhãi con: “Chúng ta nên về thôi, không còn sớm nữa.”
“Công chúa nhà chúng ta thích vị gì nào? Bố mua cho con nhé!”
Bước chân của Cố An đột nhiên khựng lại.
Giọng nói của người đàn ông trung niên vừa xa lạ vừa quen thuộc, xuyên qua con đường hầm thời gian mười mấy năm, trùng hợp với giọng nói từ sâu trong ký ức từng chút một.
“Cố An con phải hiểu chuyện chứ, giờ bố thật sự rất bận.”
“Cố An, con đã mấy tuổi rồi mà còn khóc? Lại khóc thì bố sẽ không cần con nữa!”
“Con đến nhà bà ngoại ở một thời gian, khi nào tết bố sẽ tới đón con.”
Giang Nghiên không yên tâm để Cố An ra ngoài buổi tối một mình, lập tức khoác áo đi xuống tầng.
Anh đi dọc theo con đường cô tản bộ, thấy cô gái nhỏ như bị đông cứng đứng im trước cửa tiệm trà sữa, bên cạnh là chú chó chăn cừu Đức, đôi mắt đang nhìn theo nơi nào đó không nhúc nhích.
Trước cửa tiệm trà sữa là một đôi bố con.
Anh nhớ rõ người đàn ông kia.
Năm trước ông ta tới Cục Công an thành phố Kinh báo án trong nhà có trộm, bộ sưu tập hơn chục con búp bê SD phiên bản giới hạn của con gái ông ta bị trộm sạch, cộng tất cả lại cũng phải đến trăm nghìn tệ.
Ông ta vào Cục Công an trực tiếp yêu cầu gặp Cố Trinh. Sắc mặt lúc đó Cố Trinh rất kém, chỉ xoay người rời đi.
Là bố của Cố Trinh.
Cố An đứng im tại chỗ, đại não trống rỗng.
Đã mười mấy năm cô chưa gặp lại ông, nhưng mỗi tháng đều sẽ nhận được phí sinh hoạt ông gửi cho. Số tiền không lớn không nhỏ được gửi đều đặn không ngừng nhắc nhở cô về sự tồn tại của người đàn ông này, khiến cô không ngừng mơ mộng viển vông, khiến cô nghĩ ông vẫn còn nhớ đến mình.
Một cảm giác chua xót bao trùm lên đầu cô, trước mắt dần dần mơ hồ.
Cố An dùng sức hít mũi.
Mày là người lớn rồi, không được khóc.
Cố An đừng khóc.
Nhưng trước mắt lại là bố cô với đứa con riêng của ông đang tươi cười cùng hạnh phúc. Vậy tại sao lại muốn sinh ra cô rồi lại không cần nữa. Cô thật sự tệ đến vậy sao?
Khoảnh khắc nước mắt tràn mi, cô đột nhiên nhớ tới trước kia khi cô gặp ác mộng, Giang Nghiên hỏi cô có muốn anh ôm hay không.
“Cố An.”
Chợt một bóng đen chiếu xuống từ đỉnh đầu, có bàn tay vòng qua người cô nhẹ nhàng chặn ngang tầm mắt, ngón tay anh gầy thẳng thon dài, đường vân lòng bàn tay sạch sẽ, rất dễ nhận biết.
“Không có gì đẹp hết.”
Vừa nghĩ đến anh thôi mà anh đã xuất hiện rồi.
Thần kỳ ghê…
Cố An cố nén giọng nói run rẩy, tốc độ nói rất chậm, phòng ngừa sẽ bật khóc nức nở: “Anh Giang Nghiên, anh không cần an ủi em, em không buồn chút nào đâu, em quen rồi mà…”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, lòng bàn tay anh dần ướt đẫm.
Cô nắm cổ tay anh xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ đang cố gắng không khóc.
Ánh mắt anh rơi vào hàng mi ướt đẫm nước của cô, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời trong trẻo giờ mờ mịt hơi ẩm, muốn khóc lắm nhưng lại quá hiểu chuyện, ngoài miệng còn lải nhải: “Em thật sự không sao, chỉ là tự dưng nhìn thấy nên hơi khó chấp nhận thôi… Một lúc nữa là ổn…”
Anh càng dịu dàng, càng nhẹ giọng dỗ dành cô, cô lại càng thấy tủi thân, rất muốn khóc giống như những bạn đồng trang lứa có thể thoải mái làm nũng khi có điểm tựa.
Nhưng cô rất ghét bản thân như vậy.
Cô chỉ muốn làm cho những người mình quan tâm cảm thấy vui vẻ vì cô.
“Trẻ con khóc nhè mới cần dỗ, Cố An của chúng ta đã lớn rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của anh trong trẻo và dễ chịu, tuy nói cô đã không còn là trẻ con, nhưng vẫn dùng giọng điệu dỗ trẻ con để nói chuyện với cô, pha chút giọng mũi và ý nuông chiều, vô cùng dịu dàng.
Cảm giác chua xót trong khoang mũi của Cố An chưa hết, lông mi vẫn còn dính nước, khóe miệng bắt đầu nhếch, rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười.
Hai bố con bên kia đã mua trà sữa xong.
Giong nói của cô gái ngọt ngào: “Cảm ơn bố ạ!”
“Công chúa nhỏ của chúng ta thích chính là vinh hạnh của bố rồi.”
Giang Nghiên cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, đối xử dịu dàng nghiêm túc như với “trẻ nhỏ”.
Rốt cuộc cô gái nhỏ chỉ cao đến vai anh đang đứng trước mặt hồi xưa đã gặp chuyện gì, phải chịu bao nhiêu tủi thân, cũng khóc trộm bao nhiêu lần như hiện tại.
Trước đây anh thấy cô giống hệt một chiếc túi nhỏ mít ướt…
Nhưng khi nhìn thấy cô cố nén nước mắt, trái tim bỗng thắt chặt lại.
Những mảnh vỡ uất ức của Cố An được người trước mặt xoa dịu từng chút một, sự hiện diện của anh khiến bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp, dễ chịu ngọt ngào, toàn bộ mây mù ảm đạm biến mất.
Giang Nghiên đứng thẳng người, vầng trăng trong veo ôm lấy bóng dáng lạnh lùng, ánh sao phản chiếu trong con ngươi đen sâu thẳm của anh, màu sắc tươi sáng dịu dàng. Theo khóe môi nhếch lên, Cố An nhìn thấy má lúm đồng tiền mà cô thích nhất.
Anh dịu dàng cúi người, một tay chắp sau lưng, một bàn tay đưa cho cô.
“Công chúa điện hạ.”
“Về nhà thôi.”