"Ngoài ra, để tiện cho việc ngụy trang và hòa nhập, tôi đã cưới một người vợ Trái Đất. Ở Trái Đất rất khó kiếm tiền, số tiền mà tôi kiếm được đã phải giao nộp cho vợ hết cả rồi. Mà trong mười năm qua, hành tinh Mộc Ất cũng không phê duyệt kinh phí hoạt động cho tôi, ngay cả thiết bị liên lạc xuyên vũ trụ mà tôi dùng để liên lạc với ngài, cũng là tôi phải mạo hiểm sinh mệnh bòn rút vài xu lẻ ở chỗ vợ mình, tích lũy quỹ đen mới có tiền để nạp nguyên liệu đấy ạ…”
Vương Chí Cười nức nở: "Tuy rằng hình dáng thiết bị liên lạc xuyên vũ trụ của chúng ta cũng không khác điện thoại di động của Trái Đất cho lắm, nhưng tôi không dám lấy ra dùng, lỡ đâu bị vợ tôi hiểu lầm tôi có tiểu tam, thì sẽ đánh gãy chân của tôi mất. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi không thể đến tiếp ứng cho ngài một cách kịp thời."
Lan Hi đặt miếng sushi trong tay xuống, tâm trạng cô lập tức có chút nặng nề.
Cô đã được trải nghiệm sự tồi tệ của con người trên Trái Đất rồi.
Sự chân thành của cô căn bản không được người Trái Đất tôn trọng, cũng không thể dẫn dắt cô đi về phía thành công.
Cô vốn tưởng bản thân là công chúa, lưu lạc đến mức này đã đáng thương lắm rồi. Nhưng cô không hề biết rằng, hóa ra, cuộc sống của Vương Chí Cường còn nước sôi lửa bỏng hơn cô!
"Chí Cường này, vì nằm vùng, vậy mà ông lại có thể chịu nhục đến mức này!"
Cô không đành lòng nhìn cái bụng phình to của Vương Chí Cường, mười năm trước, trước khi được phái xuống Trái Đất, Vương Chí Cường là một người đàn ông an tuấn, cao gầy, dáng người tiêu chuẩn. Thế nhưng bây giờ...
Có thể thấy được mười năm nay, ông ta đã bị cuộc sống ở Trái Đất tàn phá thân thể, sỉ nhục tinh thần đến mức nào.
Cô cầm lấy bàn tay của Vương Chí Cường: "Ông yên tâm, chờ tôi trở về hành tinh Mộc Ất, tôi nhất định sẽ cẩn thận báo lại sự tích anh hùng của ông, truy phong ông là liệt sĩ. Nếu có cơ hội đưa di thể của ông về, tôi sẽ sắp xếp cho ông một lễ tang theo tiêu chuẩn quốc táng."
"..." Vương Chí Cường sợ đến mức đôi bàn tay run rẩy: "Công chúa, ngài đây là... muốn ban chết cho tôi ư?"
"Không có mà! Vì nghiệp lớn của hành tinh Mộc Ất, ông đã phải hiến thân cho người Trái Đất tà ác, đã khổ sở đủ đường rồi, sao tôi có thể ban chết cho ông được?"
Lan Hi nhìn cái bụng bia của ông ta với ánh mắt đồng tình: "Bụng ông lớn như vậy, chắc bị úng nước đúng không? Tôi từng nghiên cứu và học tập y học của Trái Đất rồi, dựa theo kích thước cái bụng hiện tại của ông, có thể thấy mức độ úng nước đã vô cùng nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng bị vỡ ra thôi."
Cô nhìn Vương Chí Cường bằng ánh mắt sâu thẳm: "Tôi biết hết mà. Hiện tại bệnh tình của ông đã nguy kịch thế này, chắc ông cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa nhỉ...?"
"..."
Vương Chí Cười nức nở: "Tuy rằng hình dáng thiết bị liên lạc xuyên vũ trụ của chúng ta cũng không khác điện thoại di động của Trái Đất cho lắm, nhưng tôi không dám lấy ra dùng, lỡ đâu bị vợ tôi hiểu lầm tôi có tiểu tam, thì sẽ đánh gãy chân của tôi mất. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi không thể đến tiếp ứng cho ngài một cách kịp thời."
Lan Hi đặt miếng sushi trong tay xuống, tâm trạng cô lập tức có chút nặng nề.
Cô đã được trải nghiệm sự tồi tệ của con người trên Trái Đất rồi.
Sự chân thành của cô căn bản không được người Trái Đất tôn trọng, cũng không thể dẫn dắt cô đi về phía thành công.
Cô vốn tưởng bản thân là công chúa, lưu lạc đến mức này đã đáng thương lắm rồi. Nhưng cô không hề biết rằng, hóa ra, cuộc sống của Vương Chí Cường còn nước sôi lửa bỏng hơn cô!
"Chí Cường này, vì nằm vùng, vậy mà ông lại có thể chịu nhục đến mức này!"
Cô không đành lòng nhìn cái bụng phình to của Vương Chí Cường, mười năm trước, trước khi được phái xuống Trái Đất, Vương Chí Cường là một người đàn ông an tuấn, cao gầy, dáng người tiêu chuẩn. Thế nhưng bây giờ...
Có thể thấy được mười năm nay, ông ta đã bị cuộc sống ở Trái Đất tàn phá thân thể, sỉ nhục tinh thần đến mức nào.
Cô cầm lấy bàn tay của Vương Chí Cường: "Ông yên tâm, chờ tôi trở về hành tinh Mộc Ất, tôi nhất định sẽ cẩn thận báo lại sự tích anh hùng của ông, truy phong ông là liệt sĩ. Nếu có cơ hội đưa di thể của ông về, tôi sẽ sắp xếp cho ông một lễ tang theo tiêu chuẩn quốc táng."
"..." Vương Chí Cường sợ đến mức đôi bàn tay run rẩy: "Công chúa, ngài đây là... muốn ban chết cho tôi ư?"
"Không có mà! Vì nghiệp lớn của hành tinh Mộc Ất, ông đã phải hiến thân cho người Trái Đất tà ác, đã khổ sở đủ đường rồi, sao tôi có thể ban chết cho ông được?"
Lan Hi nhìn cái bụng bia của ông ta với ánh mắt đồng tình: "Bụng ông lớn như vậy, chắc bị úng nước đúng không? Tôi từng nghiên cứu và học tập y học của Trái Đất rồi, dựa theo kích thước cái bụng hiện tại của ông, có thể thấy mức độ úng nước đã vô cùng nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng bị vỡ ra thôi."
Cô nhìn Vương Chí Cường bằng ánh mắt sâu thẳm: "Tôi biết hết mà. Hiện tại bệnh tình của ông đã nguy kịch thế này, chắc ông cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa nhỉ...?"
"..."