Tô Mộ nhìn đến Tạ Y quỳ gối bên chân nàng ăn, thiếu chút nữa đem chân nâng hắn lên.
Nàng buông muỗng cháo trong tay, lôi kéo cánh tay hắn: "Lên."
Tạ Y thiếu chút nữa không cầm chắc bát cháo trong tay, suýt nữa làm rơi ra.
Tô Mộ đem hắn kéo đến bên cạnh mình ngồi: "Từ giờ trở đi, ngươi ngồi ăn cho ta."
Sợ Tạ Y không hiểu, nàng còn vỗ vỗ ghế cùng cái bàn, ngữ khí cường ngạnh: "Ngồi hiểu không? Ngươi là người không phải là súc sinh, làm gì quỳ trên mặt đất ăn cơm, nơi này của ta không thịnh hành quy định nam nhân ăn cơm không thể ngồi trên bàn."
Tạ Y nhìn Tô Mộ đột nhiên đề cao âm lượng cùng biểu tình có chút nghiêm túc, không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại đột nhiên cười.
Hắn nghe không hiểu Tô Mộ đang nói cái gì, nhưng loại cảm giác thành thật kiên định ngồi ở trên ghế này,cảm giác trở thành người thật tốt.
Từ khi cha mẹ chết trong chiến loạn, huynh đệ chia lìa, sau khi hắn bị cưỡng ép bán mình cho Trung Nguyên, đã thật lâu không có người làm Tạ Y có loại cảm giác được quý trọng.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Mộ chuẩn bị ra cửa báo danh khảo thí.
Thế giới nữ tôn cũng có khoa cử, nhưng trong ấn tượng Tô Mộ vẫn là có chút khác nhau.
Đầu tiên khoa cử khảo thí ngoại trừ thương nhân, người xuất gia, người chờ sở hữu xuất thân trong sạch là không được phép thi ra, thì người chưa từng đi học cũng có thể tham gia khảo thí.
Học sinh thông qua khảo thí liền có thể được xưng là tú tài, hơn nữa mỗi năm khảo thí nhất định đều có danh sách trúng tuyển, nghe nói năm nay là hai cái.
Sau khi đậu tú tài, liền có thể tham gia cử nhân khảo thí, thông qua thì tham gia tiến sĩ khảo thí, lúc sau liền có thể thuận lợi làm quan, nhưng Quyện Thành này chỉ là tiểu huyện thành, chỉ cần thi đậu cử nhân, cơ bản một chân liền tính tiến vào phủ nha, muốn làm tri huyện có lẽ phải xem vận khí, nhưng làm việc lớn chính là hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì phủ thí là do tri huyện chủ trì, cho nên nơi đến báo danh sẽ ở huyện nha lễ phòng.
Tô Mộ vừa mới tới cửa liền thấy bên ngoài một đám người đang đứng xếp hàng, Tô Mộ tự giác đứng hàng cuối cùng.
Nhìn thấy Tô Mộ xuất hiện, đám người vốn dĩ yên tĩnh tức khắc nghị luận sôi nổi.
Tô Mộ rũ mắt xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, nàng đã chịu người phê bình như thế này đã là thói quen.
"Nha, không phải Tô Mộ đây sao, như thế nào không ở Nhan gia thành thành thật thật làm chuế thê, lại chạy tới lễ phòng?"Từ trong đám người đi ra một cái nữ tử người mặc hồng bào hình thể mượt mà, trong thanh âm mang theo châm chọc, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nàng là biểu tỷ Nhan Tễ Nguyệt Nhan Như Ngọc, cũng là chi thứ có sâu mọt đông đảo nhất Nhan gia, đời trước bị nàng hung hăng sửa trị một phen, từ đó nhìn thấy nàng thì ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Nhưng hiện tại nàng đã cùng Nhan Tễ Nguyệt hòa li, có phải sâu mọt hay không đều không cần nàng quan tâm.
"Ai nha, không lẽ ngươi cũng nghĩ đến khảo tú tài sao?" Nhan Như Ngọc che miệng kinh ngạc nói.
Tô Mộ tươi cười nhàn nhạt: "Lễ phòng là nơi các đồng sinh báo danh, tới nơi này không phải vì khảo tú tài còn có thể là gì nữa?"
Đồng sinh là chỉ người không thi đậu tú tài, vô luận tuổi bao lớn đều kêu đồng sinh.
Thấy Tô Mộ trực tiếp nói như thế ra, Nhan Như Ngọc nói: "Thật không biết xấu hổ, ngươi cũng không nhìn xem đức hạnh chính mình là cái gì, còn không nhận biết mấy mặt chữ."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người cười vang, ánh mắt nhìn Tô Mộ lộ ra mỉa mai.
"Lễ phòng hẳn không phải là nơi chuế thê có thể tới."
"Chứ còn gì nữa, kéo thấp khí phái của người đọc sách như chúng ta."
Tô Mộ mặt không đổi sắc: "Trước đó không biết, không có nghĩa là bây giờ không biết, người luôn là phải có tiến bộ, nếu trong bụng không có một chút mực nước, ta cũng sẽ không tới nơi này."
"Bụng có mực nước? Sợ là đều cầm đi làm cái cơm mềm đi." Nhan Như Ngọc cười ha ha: "Lăn trở về đi thôi, nơi này không phải là chỗ cho một cái chuế thê như ngươi có thể tới, những người như chúng ta đều là từ nhỏ ở học đường đọc sách nhiều năm."
Tô Mộ khóe môi nhẹ cong: "Nói cũng đúng, Như Ngọc từ 6 tuổi bắt đầu đi học, hiện giờ đã 26 đi, có thể nghĩ tứ thư ngũ kinh đều bị ngươi nhớ kỹ trong lòng, đáng tiếc vẫn là một giới đồng sinh."
"Ngươi ——" Nhan Như Ngọc tựa như bị dẫm phải cái đuôi mèo, nháy mắt đỏ mặt lên, giọng căm hận nói: "Ngươi cũng cùng ta giống nhau đều là đồng sinh, đắc ý cái gì! Ta không thi đậu tú tài, chẳng lẽ ngươi là có thể? Nằm mơ đi thôi."
Tô Mộ cười khẽ: "Không bằng chúng ta cá cược một phen, như thế nào?"
Nhan Như Ngọc bị nàng mạc danh tự tin chọc cười ha ha: "Nhìn không ra, cái chuế thê này, thư cũng chưa đọc mấy ngày, còn dám cùng ta tỷ thí?"
Mọi người giống như nhìn thấy vai hề lớn tiếng cười.
"Ngươi muốn so cái gì?"
"Liền so xem chúng ta ai thi đậu tú tài trước, tiền đặt cược 10 lượng bạc." Tô Mộ nói.
Nhan Như Ngọc cười ra nước mắt nói: "Khảo tú tài? Ha ha ha, ngươi nếu có thể thi đậu tú tài, đừng nói 10 lượng bạc, ta cho ngươi 100 lượng bạc."
Tô Mộ cong cong đôi mắt: "Một lời đã định, thỉnh chư vị vì ta làm chứng."
Đám người xung quanh mình chỉ biết cười nhạo, căn bản không có ai hưởng ứng nàng, có thể nghĩ ai cũng sẽ không đem một cái chuế thê để vào mắt.
Nhan Như Ngọc vẫn đang cười, bỗng nhiên nàng thấy cách đó không xa có xe ngựa chạy nhanh tới, khóe miệng vặn vẹo cười cười: "Trách không được mấy người chữ 'đại' cũng không biết tới tham gia khảo thí, chắc là bị biểu đệ kích thích đi, rốt cuộc người biểu đệ thích chính là Thẩm nhị tiểu thư."
Xa xa người tới đúng là viết ra 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 Thẩm nhị tiểu thư, Thẩm Ngọc Tuyết.
Tô Mộ nhàn nhạt cười: "Ta tham gia khảo thí, chỉ vì chính mình, không liên quan đến Nhan Tễ Nguyệt."
Nhan Như Ngọc khinh thường cười: "Giả vờ làm gì, ai không biết Tô Mộ ngươi đỉnh đầu đội nón xanh, biểu đệ ta vốn dĩ không thích ngươi, là ngươi mặt dày tự đưa mình tới cửa, nhưng ngươi yên tâm, gà rừng chính là gà rừng, cho dù có nổ lực như thế nào cũng không thi đậu tú tài, không được trở thành phượng hoàng."
Nhan Tễ Nguyệt thích Thẩm Ngọc Tuyết là chuyện mãn thành đều biết, cho nên Nhan Như Ngọc châm chọc nàng đỉnh đầu nón xanh cũng coi như là sự thật.
Đời trước đỉnh nón xanh này nàng ước chừng đeo mười năm, muốn lấy đều không lấy xuống được.
Nhưng hiện tại đã khác, nàng đã cùng Nhan Tễ Nguyệt hòa li, đã được tự do. Nàng đang chuẩn bị nói cho Nhan Như Ngọc.
Nhưng Nhan Như Ngọc châm chọc nàng xong, liền phóng ngựa chạy hướng phía sau nàng.
Tô Mộ quay người lại, người tới vừa khéo lại đúng là Thẩm Ngọc Tuyết.
Bởi vì lần trước Thẩm Ngọc Tuyết viết một đầu 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 thanh danh vang dội, nàng vừa tới, tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Nghe nói Thẩm Ngọc Tuyết trước kia là kẻ ăn chơi trác táng, không nghĩ tới sau lần rơi xuống nước, thế nhưng có thể viết ra thiên cổ tuyệt xướng như vậy."
"Cũng không phải là sao, *chỉ nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên*, viết thật tốt a."
*Hai câu thơ trong "Thuỷ điệu ca đầu" của nhà thơ Tô Thức
Thẩm Ngọc Tuyết bị mọi người vây quanh bắt đầu xếp hàng, chỉ có Thẩm Ngọc Tuyết chính mình biết nàng đây là không trâu bắt chó đi cày*.
*có nghĩa là ám chỉ việc không có người làm chuyên nghiệp viêc này thì bắt đại một người không thành thạo làm thay
Sớm biết rằng phải bị buộc thi khoa cử, Thẩm Ngọc Tuyết liền không giả vờ nhận bài thơ kia.
Cha nàng cũng thật là, rõ ràng nàng đều giải thích qua, bài thơ kia là người khác viết, lại không nghe, một hai phải nói là nàng.
Hiện tại thì hay rồi, mãn thành người như vậy nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm nàng.
Nàng chỉ là một cái phổ phổ thông thông đi làm công a, bối hai đầu thơ từ còn được, còn muốn nàng thi khoa cử, viết bát cổ văn, giết nàng đi.
"Thẩm tiểu thư thỉnh ngài đi bên này." Thẩm Ngọc Tuyết cường chống tươi cười, bị đám người kéo đến hàng cuối cùng bắt đầu xếp hàng.
Mà người xếp hàng phía trước nàng vừa lúc chính là Tô Mộ.
"Nghe nói cái chuế thê phu lang kia, đúng là ái mộ tài nữ Thẩm Ngọc Tuyết,cái này có trò hay nhìn." Một ít người ánh mắt nhìn về phía Tô Mộ, trong ánh mắt lộ ra cười nhạo không chút nào che giấu.
Thẩm Ngọc Tuyết dường như cũng loáng thoáng nghe được âm thanh trêu đùa người khác, chuế thê? Kia là kiểu cùng loại với tiểu bạch kiểm ở hiện đại, cơm mềm nam?
Nàng tò mò liếc mắt đánh giá Tô Mộ một chút, trong lòng phát ra một tiếng cảm thán.
Thật con mẹ nó đẹp a.
Bất quá thơ cổ có từ ngữ hoa lệ trau chuốt miêu tả ra được mỹ nhân như vậy đi, người mặc bạch y, đai lưng từ một cái màu đỏ đai lưng ước thúc, vòng eo đường cong một tay có thể ôm hết, đôi mắt thanh lãnh tịnh thấu, sống thoát thoát lãnh dục mỹ nhân.
Thẩm Ngọc Tuyết bất động thần sắc nuốt nuốt nước miếng.
Ai là phu lang của nàng? Cơm mềm này ăn giá trị a, quá đáng giá.
Nếu nàng là nam nhân, cũng sẽ gả cho Tô Mộ a.
Sau khi xuyên vào thế giới nữ tôn, Thẩm Ngọc Tuyết cảm giác cái gì cũng tốt, chỉ có điều nữ tử ở đây đều lấy tục tằng làm tiêu chuẩn cái đẹp, ngay cả Thẩm Ngọc Tuyết bám vào người thân thể này, cũng mang loại anh khí này.
Thình lình nhìn thấy mỹ nữ Giang Nam thanh lãnh như Tô Mộ, hơn nữa là hoàn toàn chọc trúng gu mỹ nữ của nàng, Thẩm Ngọc Tuyết tâm can đều đang run.
Nhan sắc giá trị như thế này ăn chút cơm mềm thì làm sao?
Nàng hận không thể đem bát cơm đến trước mặt nàng, ăn, cho nàng dùng sức ăn.
Tô Mộ cảm nhận được ánh mắt người phía sau vẫn luôn dừng lại ở trên người nàng, cảm thấy có chút ngứa ngáy không thoải mái.
Nàng biết người nhìn chằm chằm nàng là Thẩm Ngọc Tuyết, đời trước Tô Mộ cùng Thẩm Ngọc Tuyết giao thoa cũng không nhiều, chỉ nghe nói Thẩm Ngọc Tuyết sau lại chuyển đi nơi khác.
Cho dù biết Thẩm Ngọc Tuyết cũng là nữ tử xuyên qua, nhưng Tô Mộ vẫn như cũ không dám cùng nàng tương nhận, bởi vì không cần thiết.
Nếu nàng không phải là người xuyên việt duy nhất trên thế giới, có phải hay không còn sẽ có cái thứ ba, cái thứ tư?
Tùy tiện dùng thơ từ của người khác, là dễ dàng nhất bị người phán đoán ra thân phận, giống như Thẩm Ngọc Tuyết bại lộ chính mình, Tô Mộ càng thích đem chính mình giấu ở chỗ tối.
Rốt cuộc đến phiên Tô Mộ điền thông tin cá nhân, sau khi nàng đem tên họ, tuổi tác, quê quán này nọ đều điền xong liền đi rồi.
Ai ngờ nàng chưa đi được hai bước, đã bị người phía sau gọi lại.
"Cô nương!" Thẩm Ngọc Tuyết kêu nàng.
Ánh mắt mọi người đều lặng lẽ hướng trên người hai người đánh giá, một người là thê chủ tới cửa của Nhan Tễ Nguyệt, một người là tài nữ mà Nhan Tễ Nguyệt ái mộ, một cái là trăng trong đám mây, một cái là bùn dưới chân.
Đánh lên tới, đánh lên tới.
"Thẩm tiểu thư có chuyện gì sao?" Tô Mộ xoay người, biểu tình nhàn nhạt.
Thẩm Ngọc Tuyết có chút kinh ngạc: "Cô nương biết ta?"
Tô Mộ cúi đầu đạm cười: "Tự nhiên là biết, Thẩm tiểu thư một đầu 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 đã không người không biết không người không hiểu."
Thẩm Ngọc Tuyết có chút ngượng ngùng: "Hổ thẹn hổ thẹn."
"Cho nên Thẩm tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?" Tô Mộ hơi hơi mỉm cười, lại hỏi một lần.
Thấy Tô Mộ cười, Thẩm Ngọc Tuyết cảm giác tâm đều mềm nhũng, mỹ nữ tỷ tỷ dán dán.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn cùng ngài nói một tiếng, bên ngoài đồn đãi đều không phải sự thật, ta cùng với Nhan công tử trước kia chỉ là gặp qua một hai lần, cũng không phải loại quan hệ bên ngoài đồn đãi, cô nương đừng để ý." Thẩm Ngọc Tuyết không muốn làm Tô Mộ hiểu lầm, cũng không nghĩ để Tô Mộ không thể hiểu được trên đỉnh đội nón xanh.
Tô Mộ biểu tình lộ ra nhàn nhạt kinh ngạc, theo sau thấp giọng ôn cười: "Không sao đâu."
Đám người chờ Tô Mộ xấu mặt:?????
Không phải hẳn là đánh lên tới sao?
Như thế nào không đánh?