• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Okia

Tô Mộ vừa mới đi đến trước cửa Lạc Phong Uyển, liền thấy trong phòng thắp đèn sáng, nhớ tới ban ngày Nhan Chủ Quân nói muốn cho Nhan Tễ Nguyệt tự mình tới nói xin lỗi.

Nhan Tễ Nguyệt sao có thể tới xin lỗi, tới đây vấn tội không khác là mấy.

Nàng vào sân, liền thấy Tiểu Bình canh giữ ngoài cửa, cười như không cười nhìn hắn:"Thiếu phu nhân ngài đã trở lại, thiếu gia đợi ngài đã lâu, ngay cả chủ quân cũng không làm hắn chờ quá lâu như vậy."

Ý ngoài lời, chính là trào phúng nàng làm giá.

Trước kia Tô Mộ có lẽ sẽ giải thích một chút, nhưng hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ tới hoà li, bắt đầu không kiên nhẫn:"Chờ liền chờ đi".

Tiểu Bình khoé miệng tươi cười run rẩy một chút:"Ngài nói cái gì?."

Tô Mộ không thèm để ý:"Ta không biết Nhan Tễ Nguyệt đang đợi ta, nếu hắn chủ động tới viện của ta, chờ ta trong chốc lát không phải dĩ nhiên sao?Chẳng lẽ ta còn phải quỳ gối nghênh đón?"

Mặt mũi bao lớn a.

Tiểu Bình nét mặt không nhịn được, gian nan duy trì nụ cười:"Cái đó thì không cần, thiếu gia còn đang đợi ngài, ngài đi vào trước đi."

Hắn cắn chặt hàm răng, mở cửa.

Nhan Tễ Nguyệt ngồi ở vị trí chủ vị, mắt lạnh lẽo phủi xuống bộ hồng y, bộ dáng lạnh lùng đẹp đẽ, đôi mắt không phải là mắt hai mí lưu hành ở hiện đại, mà là đôi mắt một mí đơn phượng nhã cực kì truyền thống cổ điển, vừa thấy thì có vẻ không quen, nhưng càng xem càng có phong vận.

Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp như vậy lại đi chung với tính tình chó gặm.

Nhan Tễ Nguyệt liếc mắt thật sâu nhìn nàng một cái, thanh âm lạnh như băng lăng va chạm:"Nghe cha ta nói, người hầu ta đụng chạm ngươi, còn bị phạt đánh hai mươi côn?".

Nhan Tễ Nguyệt vừa thấy nàng liền vào thẳng vấn đề.

"Đúng vậy".Tô Mộ nghiêng người dựa vào khung cửa, thân thể như ngọc, bạch y như tuyết, đai eo như máu, hồng bạch xứng đôi như tuyết đọng phong đỏ, đuôi mắt hơi nhướng lên khiêu khích:"Hoa Lộ cáo trạng với ngươi?."

"Cáo trạng?". Nhan Tễ Nguyệt đơn phượng nhãn híp lại, lạnh lùng nhìn nàng:"Người cáo trạng trước không phải ngươi sao?Thân là chủ tử, cả hạ nhân cũng trấn không được, còn cần cha ta ra mặt, đâu giống cái nữ nhân."

Nàng trấn người không được còn không phải do hai cha con ngươi ban tặng, còn không biết xấu hổ chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.

Nhưng mà hiện tại Tô Mộ lười so đo với hắn.

Nàng khép cửa lại đem Tiểu Bình ngăn bên ngoài.

"Ngươi muốn làm gì?".Nhan Tễ Nguyệt nháy mắt đứng lên, thần sắc khẩn trương mà nhìn nàng.

Tiểu Bình lúc này cũng phát hiện chỗ không đúng, sốt ruột đập cửa phòng, lớn tiếng gọi:"Thiếu gia, thiếu gia,thiếu phu nhân ngài mau mở cửa ra".

Nhan Tễ Nguyệt cảnh giác nhìn nàng, ngày xưa kiêu căng thanh cao giờ phút này hắn hơi hơi lùi về phía sau.

Cảm giác như Tô Mộ cùng lão già háo sắc thích gây rối giống nhau.



Tô Mộ chơi chơi hắn, cố ý cười cười:"Tiểu thiếu gia của ta, chúng ta là phu thê, ngươi nói xem ta muốn làm gì?."

"Ngươi------,vô sỉ". Nhan Tễ Nguyệt dựa vào vách tường, gắt gao nắm chặt cổ áo.

Tô Mộ cười khẽ, nàng cùng đôi phụ tử này rốt cuộc ai vô sỉ hơn ai?

Hết tâm trạng, nụ cười trên mặt Tô Mộ cũng biến mất không thấy, nàng trực tiếp lấy ra thư hoà li đã sớm chuẩn bị, ném lên người hắn.

"Đây là điều thiếu gia vẫn luôn muốn"

Nhan Tễ Nguyệt không rõ nguyên do, mở phong thư ra, tuỳ ý liếc mắt một cái, theo sau đôi mắt hơi mở, không thể tin được nhìn về phía Tô Mộ.

Tô Mộ ngồi bên án thư, khoé môi cười nhạt, ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ, gợi lên tóc dài như thác nước.

"Ngươi, ngươi nói thật?" Nhan Tễ Nguyệt gắt gao nhéo mảnh giấy mỏng, lực đạo kích động phảng phất muốn đem nó bóp nát.

"Đương nhiên".Tô Mộ gật gật đầu, sửa sửa mấy lọn tóc bị gió thổi đến hỗn độn:"Ngươi không phải vẫn luôn muốn tự do sao, ta trả cho ngươi."

"Được " Nhan Tễ Nguyệt cơ hồ không có chút do dự nào, sợ Tô Mộ sau khi đầu óc thanh tỉnh liền đổi ý, lập tức nói:"Hồng bùn đâu?"

"Không cần hồng bùn." Trong phòng Tô Mộ không có thứ này, trong căn phòng này đến bút mực nàng cũng tự mua.

"Vậy dùng cái gì".Nhan Tễ Nguyệt hỏi lại.

"Dùng cái này."Tô Mộ cắt xoẹt qua ngón tay, lấy hoà li thư, ấn dấu tay hạ huyết trên tên của mình.

Nhan Tễ Nguyệt có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Tô Mộ thế mà thật sự nguyện ý cùng hắn hoà li, còn dùng phương thức quyết tuyệt như thế.

Lúc trước không phải nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chủ động cầu ở rể Nhan gia sao?'

Hiện giờ có được địa vị tài phú, làm thiếu phu nhân ưu việt sinh hoạt, trừ bỏ không chiếm được hắn, nàng còn không hài lòng cái gì?Vì cái gì mà chủ động đưa đơn hoà li.?

Hay là vì sau khi ở rể, nàng mới phát hiện, làm chuế thê không giống như mình tưởng tượng, biết khó mà lui?.

"Đến ngươi".Không đợi Nhan Tễ Nguyệt tự hỏi, Tô Mộ liền đánh gãy hắn trầm tư, thúc giục nói.

Rõ ràng trong cuộc hôn nhân này người thống khổ chính là hắn, nàng làm cái gì mà gấp không chờ nổi?.

Nhan Tễ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy phiền lòng.

Nàng chính là nữ nhân a, sau khi hoà li, nàng còn có thể cưới nam tử khác, mà hắn thì lại thành tái hôn, sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, lưng đeo bêu danh.

Mặc dù là như vậy hắn vẫn muốn hoà li, hắn chán ghét Tô Mộ, chán ghét nữ nhân ghê tởm này.

Nhan Tễ Nguyệt viết tên mình lên hoà li thư, sau đó quyết đoán cắn ngón tay ấn xuống.

"Từ này về sau chúng ta không còn quan hệ nào nữa."Nhan Tễ Nguyệt hung hắn nói một câu.

"Từ từ "

"Ngươi muốn thế nào nữa, muốn đổi ý sao?.Nha Tễ Nguyệt thu hoà li thư vào trong lồng ngực, thậm chí sợ nàng đổi ý lui lại hai bước "Hoà li thư đã đóng dấu rồi, ngươi không thể đổi y."

Tô Mộ bị bị bộ dáng này của hắn chọc tức cười:"Ta sẽ không đổi ý, nhưng ta cảm thấy hoà li thư hẳn phải có hai phần, như vậy tốt cho hai bên."

Thấy nàng không đổi ý, Nhan Tễ Nguyệt dần thả lỏng lại:"Vậy ngươi lại viết một phần."

Tô Mộ gật gật đầu, đề bút bắt đầu viết, trong nhà bỗng nhiên an tĩnh lại.

Trên bàn sách ảnh lửa màu cam nhảy động phản chiếu trên mặt nàng, trong mắt minh sóng mơ hồ.

Nhan Tễ Nguyệt bỗng nhiên hậu tri hậu giác phát hiện Tô Mộ thế nhưng sẽ viết chữ, hơn nữa viết chữ cũng rất tốt, đầu bút lông nhận thả như long nhu chi thế.

"Ngươi biết viết chữ?"Hắn nhịn không được hỏi

"Ừ" Tô Mộ thấp giọng đáp.

Lần đầu tiên giữa hai người có màn đối đáp tâm bình khí hoà như thế, không nghĩ tới lại là thời điểm bọn họ hoà li.

"Ngươi trước đó không phải không biết viết sao?"Hắn lại hỏi.

Tô Mộ có lẽ không biết, Nhan Tễ Nguyệt đã từng gặp qua nàng, chỉ là nàng khi đó ở bên ngoài trạch, mà hắn lại ở nội trạch, hắn xa xa thấy nàng một lần, nghe hạ nhân nghị luận về thân thế nàng, nói nàng nhận được chữ nhưng lại không iết viết, tiếc cho khuôn mặt đẹp mà chữ lại không biết viết.

Sau đó hắn liền cho rằng nàng kẻ thô lỗ, không biết viết chữ.



"Trước kia thì không, sau khi làm hạ nhân Nhan gia, lúc rảnh sẽ luyện chữ một chút."Tô Mộ nhàn nhạt nói.

Thời điểm mà nàng mới xuyên qua còn xa lạ, trong xương cốt là sợ hãi, sau khi ý thức được mình không thể trở về, nàng bắt đầu liều mạng học tập, chỉ vì cầu một cái nghề dựng thân.

Văn tự ở thế giới nữ tôn dùng chữ phồn thể, nàng xem sẽ không biết, cho nên mỗi nàng vội xong liền luyện tập đến đêm khuya, khi đó nàng còn mua không nổi giấy bút, liền cầm gậy gỗ viết trên mặt đất, chậm rãi học viết.

Nhan Tễ Nguyệt bỗng nhiên phát hiện, Tô Mộ trước mắt hắn cùng Tô Mộ trong tưởng tượng thực không giống nhau.

"Ngươi không cần đối Tô Mộ tâm tồn thành kiến ".Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới lời phụ thân.

Nhan Tễ Nguyệt tâm tư trở nên có chút hỗn độn, hắn đứng lên, lần đầu tiên đánh giá phòng Tô Mộ.

Sạch sẽ, mộc mạc, hơn nữa đồ vật rất ít, căn bản không nghĩ đến bộ dáng đã đây ở nửa tháng, càng giống như một vị lữ khách, cả quần áo cũng ít đến đáng thương.

Nàng không phải trăm phương ngàn kế muốn vào Nhan gia sao?Vì cái gì vào Nhan gia, lại còn kém hơn nô tài.

Vật trang trí duy nhất trong phòng chính là bình hoa thược nhược trắng trên án thư, trên cánh hoa còn ngưng một giọt nước, thoạt nhìn là biết nàng dốc lòng tưới qua.

Ngọn nến chiếu sáng trên cánh hoa thược nhược non mềm, chiếu sáng một bên mặt nàng, lúc đề bút còn lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như băng tư ngọc cốt.

Bình tĩnh mà xem xét, Tô Mộ thật sự xinh đẹp, dùng xinh đẹp để hình dung nữ tử có chút mạo muội, nhưng Tô Mộ lại thập phần thích hợp.

Ngũ quan nàng so với nam tử còn muốn nhã nhạn lịch sự hơn, nhưng trong ánh mắt lại ngẫu nhiên hiện ra xa cách lãnh dục,đó là ăn mặt hồng y cũng như tuyết thanh lãnh. Nếu tinh tế đánh giá Thẩm nhị tiểu thư còn muốn kém cỏi nàng ba phần.

Đáng tiếc người như vậy lại có tâm tư bất chính, xuất thân không bằng Thẩm nhị tiểu thư, tài hoa cũng không bằng Thẩm nhị tiểu thư, lại không dựa vào bản lĩnh của mình,chỉ nghĩ đường ngang ngõ tắt để trèo cao, ngay cả thể diện cũng từ bỏ,tới cửa làm rể thê

"Viết xong rồi"Tô Mộ buông bút, ấn hạ dấu tay lên hoà li thư, sau đó giao cho Nhan Tễ Nguyệt.

"Thiếu gia?"Thấy Nhan Tễ Nguyệt không có phản ứng, Tô Mộ lại gọi một tiếng, Nhan Tễ Nguyệt đang chìm trong suy nghĩ khó khăn lắm bị kéo lại.

Hắn nhìn hoà li thư đã viết xong, hai bên đã nhị tâm bất đồng, khó về một ý từ biệt đôi đường, môic bên vui vẻ.

Bọn họ đúng thật là nhị tâm bất đồng khó về một ý.

"Thiếu gia ấn dấu tay đi."Tô Mộ thấp giọng thúc giục.

Nhan Tễ Nguyệt nhìn ngón tay máu chảy đầm đìa, trong lòng bỗng nổi lên một cỗ khó chịu, kia cổ tâm tình tới bất chợt, hắn thậm chí không nghĩ ra nguyên nhân.

Nhìn Nhan Tễ Nguyệt chậm chạp không ấn dấu tay, trong lòng Tô Mộ đột nhiên có điểm hoảng.

Gia hoả này đừng nói giống đời trước không chịu hoà li đi?.

Bởi vậy nàng cố ý khinh mạn cười cười, kích thích hắn:"Như thế nào, Nhan đại thiếu gia luyến tiếc ta?."

"Ai luyến tiếc ngươi?"Nhan Tễ Nguyệt quả nhiên bị lời nói của nàng chọc giận, nhắm mắt, vứt bỏ những suy nghĩ rơi rớt hỗn loạn trong đầu, dùng sức ấn đi xuống.

Hoà li thành công.

Tô Mộ vui vẻ nở nụ cười, cười đến xán lạn tươi đẹp, phảng phất giống như mặt trời chói mắt giữa hè.

Nàng nhanh chóng đem hoà li thư nhét vào lồng ngực, cũng bắt đầu thu thập quần áo ít ỏi.

Nhan Tex Nguyệt nhìn nàng như thể gấp không chờ nổi bộ dạng, đột nhiên có cảm giác bị nhục nhã.

Hắn hỏi:"Ngươi không muốn ở lại bên trong Nhan phủ một đêm sao?Liền cứ như vậy dọn ra đi?."

Tô Mộ mottj bên cầm quần áo đã đóng gói xong, một bên thoải mái cười nói:"Hiện giờ ta không phải là rể thê của thiếu gia, cũng không phải người hầu trong Nhan phủ, đương nhiên không có lý do lưu lại nơi này."

"Vậy ngươi muốn đi đâu?"Bên ngoài trời đã tối rồi, ngươi chẳng lẽ muốn ở khách điếm sao?"Nhan Tễ Nguyệt cau mày, do dự trong chốc lát nói:"Ta sẽ không sốt ruột đem ngươi đuổi ra ngay, tạm chấp nhận cho ngươi ở chỗ này một đêm."

"Thiếu gia không cần lo lắng, ta có chỗ ở".Tô Mộ thu thấp xong hành lý, uyển chuyển từ chối Nhan Tễ Nguyệt hảo ý.

Nói thực ra, Tô Mộ đối Nhan Tễ Nguyệt có chút oán, không phải oán Nhan Tễ Nguyệt không thích nàng, rốt cuộc chán ghét thê tử mình bị ép duyên là hợp tình hợp lý.

Nàng chỉ là sinh khí, rõ ràng bọn họ đều là người bị hại, lại chỉ có mình nàng bị chỉ trích.

Thành hôn mười năm, các nàng có nhiếu cơ hội hoà li như vậy, hắn cố tình liều chết túm lấy nàng, Một mặt cảm thấy chính mình cùng nàng thành hôn uỷ khuất, thời thời khắc khắc ở trước mặt nàng oán giận ; một mặt lại không chịu để nàng đi, thậm chí còn chủ động muốn cùng nàng sinh hài tử.

Thật không thể hiểu được.

Bọn họ vì cuộc hôn nhân này mà tra tấn lẫn nhau mười năm.



Hiện giờ nhớ lại, Tô Mộ không nghỉ ra nàng cùng Nhan Tễ Nguyệt chẳng có một đoạn kí ức vui vẻ nào, một đoạn cũng không có, chỉ có đầy đất lông gà.

Nhưng hiện tại, đối mặt với Nhan Tễ Nguyệt vừa thành hôn nửa tháng, nàng không muốn đem oán hận này lên người thiếu niên Nhan Tễ Nguyệt.

Rốt cuộc hắn lúc này, rõ ràng chính xác muốn cùng nàng hoà li.

Hắn có cái gì sai đâu?Cái gì cũng không có.

Hắn giống như là cái lưỡi dao sắt bén, dứt khoát chặt đứt hôn nhân mệt mỏi cả về tâm hồn lẫn thể xác này.

Từ nay về sau, hắn có thể thống thống khoái khoái đi yêu người hắn muốn, Thẩm nhị tiểu thư hay bất kì ai khác cũng thế, các nàng không ai nợ ai.

Đem đó, Tô Mộ thu thập xong hành lý rời khỏi Nhan Phủ.

Mây đen giăng kín bầu trời, giây tiếp theo, mưa nhỏ giọt tí tách, giọt mưa dừng ở Giang Nam trấn nhỏ trên ngói rêu xanh lục, dừng ở trên người nàng, thấm ướt ngọn tóc lông mi, triền miên trên bạch y hồng sam.

Nàng dựa vào kí ức ở trong đêm đen đi xuyên qua hẻm nhỏ, đi tới trước cửa tiểu viện quen thuộc.

Nàng đẩy đẩy cửa, cửa không khoá từ bên trong, nàng thực nhẹ nhàng đi đến.

Tạ Y vội vội vàng vàng chạy ra tới, cả giày cũng không kịp mang, chân trơn bóng đạp trên gạch rêu xanh, đôi mắt màu lục so với thuỷ mặc Giang Nam còn muốn dạt dào.

"Tô Mộ ".Hắn đứng yên trong đống mưa bụi mông lung, thấp giọng gọi tên nàng.

"Sao lại để chân trần chạy ra ngoài?Mau vào đi.Tô Mộ lôi kéo tay hắn.

Sau khi vào phòng, Tô Mộ cởi áo ngoài,thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, gom tóc bị ướt lại, dùng một cây trâm vấn lại tóc dài phía sau.

Chờ nàng mở cửa, Tạ Y đã bưng một li trà nóng hầm hập canh ở cửa.

Thấy Tô Mộ ra tới, Tạ Y đôi mắt cong cong, hắn tươi cười nheo lại đôi mắt màu xanh lục giống như ruộng lúa còn xanh non.

Hắn đem trà đi đến trước mặt nàng, dùng từ Trung Nguyên hắn học được không nhiều lắm nói nói:"Uống"


Tô Mộ tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, thư thái ấm áp chạy khắp toàn thân


Ngoài phòng mưa dầm róc rách, trong phòng ấm áp khô ráo, xuyên qua mười năm, không cần ở thương trường lục đục với nhau, không cần ở nơi đó dây dưa với không rõ hôn nhân, nội tâm Tô Mộ lần đầu tiên cảm nhận được bình tĩnh.


Nàng đem bàn tay vương ra ngoài cửa sổ, giọt mưa nện rơi xuống tay nàng, vẩy ra thủy hoa tiên đến Tạ Y đôi mắt, xanh đậm ruộng lúa bị nước làm ướt nhẹp. Tạ Y theo bản năng nhắm mắt lại, dị vực nồng đậm lông mi ướt nhẹp, nước lộc cộc rũ ở đuôi mắt.


Tô Mộ khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: "Mưa."


Tạ Y lau khô vệt nước ở đuôi mắt, đôi mắt ướt dầm dề nhìn nàng.


Tô Mộ lôi kéo hắn tay, giống nàng vừa rồi như vậy vươn mái hiên ngoại, lúc này đây Tạ Y không có giống trước kia mâu thuẫn kháng cự.


Okia: well mng ơi tình hình là bộ truyện flop ẻ này của mình đã bị reup =)) mới đăng được có mấy chương thôi á tr

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK