• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc cả hai đang trong bầu không khí ngại ngùng, hắn nhanh chóng phá vỡ khoảng cách giữa cả hai.

- Ở đây nắng như này, vào phòng rồi nói chuyện.

- Dạ vâng.

Hắn một thân to cao đi phía trước cậu, Chu Lam Hạ cũng cao 1mét65, hoàn toàn không phải là thấp, chỉ là so với hắn, như lọt thỏm vào lòng. Là cậu không ngờ, bên trong phòng tổng giám đốc lại cực kỳ đơn giản, chỉ toàn sách là sách, ngày trung tâm căn phòng chỉ để một cái bàn trên đó có một chiếc iMac Pro 2021. Hắn đi đến yên vị ngồi vào ghế đối diện trực tiếp với Lam Hạ đang đứng.

- Thật xin lỗi cậu vụ hồi sáng, vì tôi muốn lấy cậu làm gương cho những người khác, dù gì thì trong đám người đó, tôi thấy chỉ có cậu Chu là ăn mặc thiếu chỉnh tề. Hy vọng cậu không giận.

Chu Lam Hạ mặt không biến sắc, nhưng bên trong lòng như dung nham đang sôi sùng sục

"Như vậy là đang xin lỗi mình sao? Ông sếp này, như đang chửi vào mặt mình"

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ bên trong còn bên ngoài lại không dám hó hé một lời.

- Dạ không sao ạ.

- Nói chuyện một hồi cậu cũng không biết tên tôi đúng chứ?



Nghe hắn nói cậu mới nhận ra, cậu cũng không biết tên hắn thật.

- Dạ không ạ.

- Tôi là Hạ Vi Vũ, là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, và là sếp của cậu. Vậy còn cậu?

- Tôi là Chu Lam Hạ, tôi làm ở bộ phận kinh doanh.

- Vậy cậu Chu bao nhiêu tuổi?

- Dạ tôi 23 tuổi.

Nghe vậy mắt hắn kiền sáng rực ra.

- Vậy cậu Chu bằng tuổi tôi rồi.

Lam Hạ như không tin vào tai mình, làm tổng giám đốc mà chỉ mới 23 tuổi, rốt cuộc người này phải giỏi tới cỡ nào đây.

- Ngài bằng tuổi tôi?

- Gì là "ngài" chứ? Cứ gọi tôi là Vi Vũ, tôi sẽ gọi cậu Lam Hạ, được chứ?

- Như vậy không được đâu.....

- Gì mà không được chứ, tôi cho phép cậu mà.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng đồng ý chỉ là..



- Chỉ là khi có riêng hai người tôi mới dám gọi như vậy thôi chứ có khác, tôi vẫn sẽ gọi là sếp.

Đối diện với điều kiện ấy, hắn chỉ nở nụ cười nhẹ liền đồng ý.

- Rất hợp ý tôi.

Ngưng được một chút, hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, lại lên tiếng:

- À, Lam Hạ này, việc hôm nay đừng nói với ai ở ngoài nhé, cứ nói với họ là tôi đã chửi mắng cậu rất nhiều, thậm chí suýt nữa còn muốn đuổi việc cậu.

- Sao phải thế ạ? Như thế sẽ mang tiếng xấu cho anh đấy ạ.

Nghe như thể cậu đang lo lắng cho hắn nhưng thực tế thì đó là chuyện bình thường với Lam Hạ, ai là người thân hay chỉ đơn thuần là xã giao cũng biết, cậu việc gì cũng sẽ nghĩ đến người khác.

- Đó là thứ tôi muốn, vì nếu tôi quá hiền thì mọi người trong công ty sẽ bỏ bê công việc. Nhưng mà được cậu Hạ lo lắng như thế, cũng an ủi được phần nào.

Đây cũng có thể là một lời khen cũng có thể chỉ đơn thuần là một lời nói vu vơ. Nhưng bất luận là thế nào, thì với cậu đây cũng là động lực không ích, ít nhất cậu cũng có thể làm quen được với tổng giám đốc của Hạ thị, cái người hồi sáng khiến cậu sợ đến phát run. Cậu vui đến mức, trên môi nở rộ nụ cười lúc nào không hay, tạo nên một đường cong mĩ miều trên gương mặt thanh tú, gương mặt cậu đã xinh đẹp nay lại còn hoàn hảo hơn tựa như khuynh vân xuất tụ.

Hạ thị quả nhiên giỏi nhất là diễn, dù trong lòng có nổi sóng thần thì nên ngoài vẫn cứ thinh lăng như không.

Bỗng nhiên, chợt nghĩ đến gì đó, hắn liền nhìn vào chiếc đồng hồ vốn được thiết kế tinh sảo trên tay.

- Nhanh thật, đã qua 30 phút rồi sao? Chỉ còn 30 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa rồi, cậu chưa ăn gì đúng không? Hay tôi bảo thư ký mang gì cho cậu ăn nhé.

Lam Hạ chỉ đành khước từ lòng tốt của anh, dù gì cậu cũng chỉ là một nhân viên, làm sao dám để thư ký của tổng giám đốc mang đồ ăn đến được. Nếu người ngoài biết cả hai đều sẽ bị phiền phức.

- Dạ không sao đâu ạ, bụng dạ tôi khoẻ lắm, chút nữa tôi pha một chút mì ăn liền là no ngay.

- Như vậy đâu được, mì ăn liền có chất gì đâu chứ. Cậu gầy gò như vậy còn ăn mì.

Trong phút chốc lơ là, cái miệng hại cái thân mà buộc miệng nói ra:

- Anh cũng vậy mà.

Đến khi cậu nhận ra mình lỡ miệng thì đã muộn, lời nói cũng đã thốt ra không thể nuốt lại vào bụng được.


- Hử?


- À...à..ý tôi là, từ khi tôi đến đây cũng không thấy giám đốc ăn gì, cùng lắm chỉ uống một ly cafe, như vậy sẽ xót ruột lắm.


Cậu nói hắn mới để ý, hắn cũng quên mất chuyện này vì mãi mê nói chuyện với cậu. Hạ Vi Vũ bị nghiện cafe, đương nhiên không phải là bẩm sinh mà là do uống nhiều riết rồi nghiện. Chuyện này cũng bình thường thôi, với chức vị tổng giám đốc của hắn, lượng công việc nhiều không đếm xuể, đòi hỏi thức đêm mà vẫn tỉnh táo chỉ có thể sài dồ uống gì đó kích thích thôi.


___________________________________________


Author: ngfa_menguoc


From: Mangatoon



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK