Hành động có phần vội vàng như muốn nhanh chóng thoát khỏi bụi trần nơi nhân thế, trả lại sự trong sạch vốn thuộc về nhân sinh. Nguyện sa ngã vào vũng bùn của tình ái, nguyện đắm mình vào thứ dơ bẩn của tình dục, nguyện mê man trong từng mối liên kết, khiến cả hai trái tim hoà làm một.
Đôi môi hắn di chuyển khắp cơ thể cậu, mỗi nơi hắn đi qua từng nụ hoa đỏ rực lại mọc lên như nấm, mang theo từng tiếng rên rỉ cùng hơi thở gấp gáp, âm thanh có sức hấp dẫn đến mê người, dù có là con người cao thượng đến mấy cũng không thể thoát ra khỏi sự loạn lạc này.
Bàn tay gân guốc mê man trên từng đường cong của cơ thể cậu. Tay khác thừa dịp cầm nắm thứ 'quan trọng' sớm phải cứng lên vì cơn hoan ái, vừa dịu dàng vừa lãnh liệt vuốt ve như muốn hút hết 'dưỡng chất' của cậu ra ngoài.
Thứ nhơ nhớp bị bắn ra khỏi người Chu Lam Hạ, mang theo từng cơn khoái cảm cùng trụy lạc lên đến đỉnh điểm. Cùng thứ âm thanh theo từng cơn thở dốc, bao trùm lấy hai con người là sự nóng bỏng đến lạ, không phải từ hơi nước mà là từ thân nhiệt của cả hai.
Bàn tay run rẩy bất lực chỉ biết ôm lấy cổ hắn, nó không có ý định chống trả cho tới khi hắn chạm tới nó, dẫn dắt nó vào cuộc chơi, bắt nó làm hắn sung sướng. Chạm vào nơi tư mật của hắn, nó to lớn, gân guốc và đầy đáng sợ. Trong phút giây nào đó, khi lần đầu nhìn thấy thứ đó, Lam Hạ có chút bừng tỉnh, cậu hối hận và muốn chạy trốn khỏi hắn.
Đến tận bây giờ, khi hắn bắt cậu chạm lên cũng khiến Lam Hạ sợ hãi mà rụt tay lại. Nhưng trong cuộc chơi này, Hạ Vi Vũ mới là chủ, làm sao hắn dễ dàng để vụt mất được. Cậu càng vùng vẫy, hắn càng ôm chặt, ôm đến khi con mồi chấp nhận số phận, mặc hắn sai bảo, mới thả ra.
- Sao? Sợ hả? Em nhát gan thật, chưa gì liền sợ.
- Nhưng trông nó rất đáng sợ.
Hành động như loài sói già đang chơi đùa con mồi, hắn ghé sát mặt vào tai cậu, buông lời lẽ vừa trêu đùa vừa khiêu khích:
- Em cũng có mà, tôi cũng đã làm cho thứ đó của em. Lam Hạ thật ích kỷ nha, chỉ muốn hưởng thụ một mình thôi.
Hắn chưa kịp để cậu nói, liền gặm nhấm lấy tai cậu. Không ngờ lại là điểm nhạy cảm của cậu, khiến cơ thể cậu đột nhiên mềm nhũn, muốn đẩy hắn ra cũng không nổi.
- Đừng...đừng...liếm....ư... Truyện Phương Tây
Dù là lời cầu xin cũng không khiến hắn dừng lại mà ngược lại càng thêm khoái cảm, hành động còn uyển chuyển hơn.
- Hoá ra tai là điểm nhạy cảm của Hạ Hạ đó nha.
Đối diện với cám dỗ mê hoặc lòng người ấy, Chu Lam Hạ làm sao có thể cưỡng lại được, sức lực cũng vì vậy mà hoá vào hư vô, cậu không phản kháng nữa, cậu yên phận để hắn làm theo ý thích. Hạ Vi Vũ hiểu ý, hắn nở nụ cười hài lòng, liền bắt lấy tay cậu, ép cậu làm cho hắn sung sướng như hắn đã làm.
Của hắn rất lớn, tay cậu có cầm hết cũng không đủ, cũng rất dài, cứ nhấp lên nhấp xuống mãi hắn vẫn chịu chưa ra. Phải một lúc lâu sau, thứ tinh dịch từ cơ thể hắn mới chịu bắn ra, và chúng cũng rất nhiều, bắn cả lên mặt cậu. Chu Lam Hạ vừa định giơ tay lên lau đi thì bị hắn chặn lại, hắn muốn chiêm ngưỡng thật kỹ thành tựu mà bản thân làm ra. Nhìn con người trong sạch bị hắn làm cho dơ bẩn bởi chính thứ nhơ nhớp của hắn, trong lòng lại vô cùng hưng phấn.
Và lại một lần nữa, một nụ hôn lại xảy ra, chỉ có điều, lần này lại có hương vị tanh tưởi, là vị của tinh dịch. Nhưng nụ hôn này quá ngọt ngào, quá dịu dàng, dường như có thể sức mị lực đến chết người, vì vậy dù có tanh tưởi cũng khiến Lam Hạ không muốn dứt ra. Lâu sau đó, hai đôi môi mới luyến tiếc rời nhau, trong khoảnh khắc ấy, một sợi "chỉ bạc" được tạo ra cho cái gọi là lời từ biệt.
Và cuộc hoan ái cứ như vậy mà kết thúc. Không phải là hắn đã thoả mãn, hắn thậm chí còn chưa cho vào, nhưng hắn cảm thấy đủ rồi, Chu Lam Hạ nếu không được hắn bế thì cũng đang nằm rã rời dưới sàn nhà. Cậu cũng đã rất mệt rồi.