Nàng chợt tỉnh giấc, trong lòng lo sợ bất an, mặc kệ là ban đêm, lập tức sai người đến Ngự uyển xem hình giấy giống nàng còn ở đó hay không. Một lúc sau, cung nữ trở về , bảo rằng hình giấy của nàng đã không còn nữa, chắc là bị gió thổi. Nàng trong lòng càng thấy bất an. Thu Hằng và mọi người thấy nàng không vui vì bị mất hình giấy, cho rằng đó là điềm xấu vội an ủi. Nàng cũng tự an ủi mình rằng chắc là bị gió thổi đi rồi hoặc có cung nữ nào đó thấy đẹp nên lấy luôn. Miệng thì nói thế nhưng vẫn thấy lo lắng. Cũng may sau đó mấy ngày không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Đinh Anh vẫn tĩnh dưỡng trong cung như trước .
Một ngày nọ, đang dùng cơm thì Ngọc My đi vào, nói : “ Có chuyện lạ ta muốn nói cho muội nghe.”
Nàng đứng dậy cười : “Trong cung lại có chuyện gì mới lạ à?”
Ngọc My cười nhạt : “Không biết sao Hoàng Thượng lại thích cung nữ gần vườn Ngự uyển, phong cho làm Tài nhân, cô ta họ Trần.”
Nàng hơ tay vào lò sưởi, nói : “Hoàng Thượng thích cung nữ phong phi tần, cũng chẳng có gì lạ"
Ngọc My cúi đầu vân vê quần áo mình, chậm rãi nói : “ Hiện giờ Hoàng Thượng yêu thích cô ta lắm.”
“Cô ta rất đẹp sao?”
“Cũng được , được cái có giọng hát rất hay.”
Nàng mỉm cười, ngắm Ngọc My một hồi rồi mới nói : “Hoàng Thượng cũng nhất thời thích mới lạ thôi, làm sao vượt qua tỷ được.”
Ngọc My cười một cái nói : “ Cái này tỷ biết …chỉ là trong lòng Lệ Dung không vui.”
Nàng hơi kinh ngạc : “ Lệ Dung không được sủng ái sao?”
Ngọc My hơi gật đầu nói : “Vào cung lâu rồi , Hoàng Thượng vẫn chưa qua muội ấy lần nào.” Dứt lời , thở dài : “Người khác được sủng ái thì thôi, ai ngờ là một cung nữ xuất thân hèn kém cũng được, bảo sao không khó chịu."
Ngọc My về rồi, thấy Xuân Bích đi vào, Đinh Anh làm bộ như thuận miệng hỏi : “ Nghe nói cung nữ Ngự uyển được phong Tài nhân?”
Bội Nhi nói : “ Dạ. Cô ta cũng may mắn, nghe nói đêm 30 cùng Hoàng Thượng nói 2 câu, sáng ngày hôm sau Đinh tổng quản của Hoàng Thượng đến tìm, sau được ban chỉ luôn phong cô ta làm Tài nhân.”
Nàng mỉm cười , quả nhiên là đã tự nhiên là Lê Lai thế thân, thay nàng mà lại được lợi. Đang nói chuyện , Thu Hằng đi tới , quỳ xuống sạp giường đấm chân cho nàng, hỏi nhỏ: “ Ngày đó tiểu chủ đi vườn đào, có gặp người khác không?”
Nàng lấy mứt quả cho vào miệng, nói : “Có chuyện gì sao?”
Thu Hằng trầm ngâm, cười nói : “Cũng do nô tỳ tò mò. Trong cung nhiều chuyện lẫn lộn,sợ người này hưởng lợi người khác.”
Nàng phun hột mứt ra rồi mở miệng : “ Người bên ngoài được hưởng lợi, có đôi khi mình cũng được.”
Hơn tháng sau, Lệ Dung vẫn không được sủng ái, cô Tài nhân kia lại rất được Hoàng thượng sủng ái, nổi lên như diều gặp gió, lại thường qua lại nịnh hót Nguyên phi, ra vẻ rất thân thiết. Cô ta kiêu căng, xem mọi người không ra gì, khiến ngay cả Ngọc My cũng phải buồn phiền.
Đinh Anh lúc đó cũng buồn chán ngồi trong nhà, chợt nhớ chuyên gì, nhìn Hoán Bích nói : “Mùi than này không thơm , đổi trầm hương đi.”
Hoán Bích chần chờ ,nói : “ Tiểu thư, tháng này không có trầm hương , đợi vài ngày nữa, nếu không nô tỳ sai người đi hỏi một chút.”
Đinh Anh nghĩ: "Nhất định là Phủ nội vụ thấy nàng không được sủng ái nên cắt xét phần chi tiêu của nàng đây mà!“. Thôi , lấy hương gì đốt cũng được.”
Hoán Bích vội vàng gật đầu đi ra ngoài, mới đi tới cửa “A” một tiếng : “Nguyễn tài nhân , sao cô lại đứng một mình ở chỗ gió thế này , không sợ bị ốm à ? Vào đây đi.”
Nàng nghe thấy , vội đứng dậy đi ra ngoài. Quả nhiên Nguyễn tài nhân đứng ở dưới cửa cung , cái mũi lạnh đỏ bừng , hai gò má trắng bệch , chỉ ngơ ngác không nói lời nào. Nàng vội vàng hỏi : “ Sao lại chỉ có mình muội ở đây?”
Nguyễn tài nhân nghe vậy , chậm rãi xoay người lại , nước mắt ròng ròng : “Đinh Anh tỷ, muội sợ!”.
Nàng vội kéo nàng ta vào phòng, cho sưởi ấm, lau nước mắt rồi hỏi chuyện. Hoá ra buổi tối hôm nay, Phạm mỹ nhân ở tại chỗ Nguyễn tài nhân dùng bữa tối, ăn xong thì cô ấy đi tiễn ra ngoài đường. Bầu trời đen nghịt, ánh sáng đèn lồng chiếu rọi đoạn đường, ai ngờ lồng đèn trong tay cung nữ Phạm mỹ nhân bị gió thổi tắt, vừa vặn cô Tài nhân họ Trần mới được phong kia ngồi xe ngựa đi hầu ngủ bị sợ hãi, may mà ngự mã được huấn luyện thuần phục, xa phu lại phát hiện sớm, nên không bị sao cả.
Vốn không có chuyện gì lớn, nhưng Trần tài nhân kia muốn làm to chuyện, Phạm mỹ nhân ỷ mình là người cũ , phân vị cao thấp với cô ta. Gần đây khó chịu vì cô ta được sủng ái , nên giọng điệu không kính trọng lắm. Trần tài nhân kia trong lúc tức giận ra lệnh đám người bắt Phạm mỹ nhân giam vào kho củi để phạt.
Nàng nghe vậy kinh ngạc nói: “Phạm mỹ nhân chưa bị phế truất, vẫn là phi tần, sao lại có thể giam cô ấy được?
Đinh Anh vội hỏi : “Có đi tìm ý chỉ Hoàng thượng hoặc Hoàng phi không? Chẳng lẽ hai người đó không nói gì sao?”
Nguyễn tài nhân lắc đầu , lau nước mắt nói: “ Cô ta …. nói việc nhỏ không cần Hoàng thượng phiền lòng, nếu dám quấy nhiễu Hoàng Thượng và Hoàng phi sẽ bị bắt chung tội.”
Nàng cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ kẻ kia mới có một chút đã ngang ngược hống hách như vậy thì chính là họa cho cô ta vậy, bèn an ủi, rồi cho người Nguyễn tài nhân trở về.
Sáng sớm hôm sau , Ngọc My và Lệ Dung tới, nàng đang dùng đồ ăn sáng bèn kéo vào nói chuyện, Ngọc My liền kể cho nàng nghe chuyện hôm qua của Trần tài nhân kia. Nàng đã liệu sẵn, mỉm cười : “ Đó là chuyện tốt mà.”
“ Chuyện tốt?” Ngọc My hơi nhíu mày , Lệ Dung có vẻ mặt nghi hoặc.
“ Cô ta được cưng chiều đã khiến mọi người trong hậu cung bất mãn , không biết xem lại mình lại còn kiêu căng , không phải tự đi tìm cái chết sao?” nàng tiếp tục nói : “ Đã ngu xuẩn còn không biết thân phận, thì làm sao mà vượt qua 2 người được.” nàng nâng chén cười nói : “Việc vui như vậy, không phải đáng mừng sao?”
Ngọc My nói : “Tuy nói thế , Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng trừng trị cô ta? Huống chi cô ta còn có giao tình với Nguyên phi.”
Nàng lạnh nhạt nói : “ Đó là chuyện sớm muộn. Hôm qua mặt mũi Hoàng phi bị mất , trật tự hậu cung rối loạn , cho dù Nguyên phi muốn giúp cũng không giúp được. Huống chi Nguyên phi thông minh như vậy , sẽ không dại gì dính vào.”
Quả nhiên , tới sau giờ ngọ, Hoàng Thượng lệnh, thả Phạm mỹ nhân ra, đặc biệt còn an ủi, đồng thời giam Trần thị ở phòng hối lỗi, dù chưa bị giáng cấp nhưng so với ngày trước đã kém đi nhiều.