Nàng đi một lát thấy đã hơi nguôi giận, sửa sang y phục và dung mạo lặng lẽ trở lại bữa tiệc, liếc nhìn sang bàn Nguyên phi, vẫn thấy cô ta lặng lẽ uống rượu. Lệ Dung thấy nàng vội hỏi: “Chị đi đâu đấy? Không thấy chị, mọi người còn đang muốn đi tìm đấy.”
Nàng ảm đạm cười: “Say rượu nên sang phòng bên nghỉ, ai ngờ ngủ quên. Mà mọi người tìm ta làm gì?”
Lệ Dung chưa kịp nói thì thấy Nguyên Long đi đến phía nàng, hỏi: “Thị nữ của nàng nói nàng đi thay quần áo, sao lại đi lâu như vậy?”
“Thần thiếp say rượu ngủ quên, nửa buổi mới tỉnh dậy.”
“Trẫm cũng có chút men say, gọi người dâng chút dưa và trái cây để giải rượu.”
Cung nữ sớm bưng các loại hoa quả tươi lên. Lý tiệp dư uyển chuyển đi tới, cười nói: “Vừa nãy Lương Đăng tấu nhã nhạc, ca vũ đã trình diễn gần xong, duy chỉ có điệu ”Kinh Hồng Vũ“ là chưa tìm được người có thể thể hiện nổi, ta nói với các chị em là ở đây có lẽ chỉ có Anh tần là đủ khả năng múa điệu này.” Quay đầu lại với Nguyên Long cười nói: “Diện mạo của Anh tần vốn là ‘Uyển chuyển như rồng bay, mềm mại như hồng hạc’, thần thiếp nghĩ chỉ có em ấy mới đủ khả năng tái hiện lại phong thái của Trang Thục Hoàng hậu năm xưa.”
Phi tần trong cung từ trước đến nay vì tranh sủng mà bầy ra biết bao âm mưu quỷ kế, hẳn nhiên lời nói của cô ta chẳng có ý tốt đẹp gì. Hai tay nàng nắm lại, ”Kinh Hồng Vũ” vốn có sự tích. Nguyên năm xưa công chúa Huyền Trân nhà Trần hạ giá gả cho vua Chiêm Thành, để cho nước ấy thần phục. Chẳng ngờ một năm sau thì vua Chiêm chết đi, theo lệ hoàng hậu, tức là công chúa Huyền Trân phải lên giàn hỏa để tuẫn táng. Trần Anh Tông thương em gái, nên sai Trần Khắc Chung sang vờ viếng tang, tìm cách cứu người.
Khắc Chung bày kế, dụ người Chiêm Thành là tế ở bờ biển trước, rồi sau mới hỏa thiêu. Nhân đó công chúa Huyền Trân vốn có tài vũ đạo xuất chúng, mới dựa theo điệu vũ của ta và Chiêm Thành mà sáng tác ra "Kinh Hồng vũ", để múa trước hoàng tộc và thần dân, gọi là tế vua Chiêm. Điệu này múa lên, người xem say đắm, ngẩn ngơ, đến nỗi thất thần mà quên mất công chúa từ từ đã lại gần thuyền, rồi được Khắc Chung đưa ra biển, cứu thoát thành công. Chỉ là sau đó, "Kinh Hồng vũ" cũng thất truyền theo nàng công chúa bạc mệnh.
Trang Thục hoàng hậu đam mê âm luật vũ đạo, nhiều lần tìm kiếm trong các di cảo, lại khổ tâm tốn sức thêm vào sửa chữa, tạo nên điệu múa kinh động thiên hạ, trong cung hay dân gian đều đã vang bóng một thời. Chỉ là ”Kinh Hồng Vũ ” này rất khó học thành, yêu cầu dáng người hình thể rất nghiêm ngặt, lại phải luyện 7, 8 năm khổ cực mới có thể múa coi là tạm được. Múa tốt thì khiến người người giật mình, múa không tốt thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Minh phi trên mặt sớm lộ vài phần khinh thường: “Anh tần mới có bao nhiêu tuổi, có thể nào múa nổi ”Kinh Hồng Vũ “ chăng?.”
Lý tiệp dư cười nói: “Chị quá xem thường Anh tần rồi. Em ấy xưa nay thông minh, chuyện này ngoài em ấy ra ai làm nổi? Nếu như múa không bằng Trang Thục hoàng hậu thì cũng là lẽ thường tình, nhưng chắc cũng sẽ thể hiện được thần thái của điệu này.”
Nguyên phi vốn nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu không thể múa thì thôi, việc gì phải miễn cưỡng? Muốn sánh mình ngang với Trang Thục hoàng hậu hay sao.” Dứt lời không nói nữa, ngửa đầu nâng chén rượu uống.
Lời này rõ ràng là thâm hiểm. Trong lòng nàng nổi lên một trận phong ba dữ dội. Nếu từ chối không múa, khó tránh khỏi khiến người khác chê cười nói tân sủng của Hoàng đế tầm thường bất tài, chỉ được cái hư danh, làm Nguyên Long mất thể diện. Nếu múa, múa không tốt tất nhiên khiến người nhạo báng; nếu như múa tốt thì là mạo phạm cố Hoàng hậu, cũng sẽ chịu sự đả kích không nhỏ.
Hoàng phi nghe thấy có người cứ đề cập đến cố Hoàng hậu, trên mặt hơi biến sắc, chỉ nhìn Nguyên Long. Thấy Nguyên Long có vẻ đăm chiêu, Hoàng phi nói khẽ: ” Kinh Hồng Vũ dễ học nhưng khó tinh thông, hay hôm nay tạm thời chưa diễn vội.”
Ngọc My cùng Lệ Dung đều nhíu mày. Ngọc My trong lòng lo lắng, nghe hoàng phi mở miệng, vội vàng phụ họa nói: “Anh tần vừa mới say rượu cũng không nên múa .”
Nguyên Long chăm chú nhìn nàng một lát, chậm rãi nói: “Trong cung rất lâu rồi không diễn "Kinh hồng vũ". Anh tần, nàng cứ thử múa xem.”
Hoàng đế đã mở miệng, chối từ là việc không thể nào. Nàng hít sâu một hơi, đứng lên cúi người nói: "Vậy xin cho thần thiếp sang bên cạnh thay y phục rồi sẽ quay lại ngay."
Nàng trong lòng rối loạn, chẳng biết làm sao, đành sang bên thay y phục ca vũ, rồi trở lại, đứng giữa đại điện. Ngọc My bỗng nhiên đứng dậy, hướng tới trước Hoàng đế cười nói: “Nhạc bình thường quá phàm tục, không bằng do thần thiếp đánh đàn, Trịnh tài nhân hát vang trợ ứng cho Anh tần.”
Nàng biết Ngọc My có ý giúp đỡ, lấy tiếng đàn, tiếng ca phân tán sự chú ý của mọi người. Nàng nhìn Lệ Dung một cái, Ngọc My luôn tâm tâm niệm niệm muốn Hoàng đế chú ý tới Lệ Dung, để sau này trợ giúp hai nàng một tay. Điều này cũng coi là một cơ hội, chỉ là không biết Lệ Dung có chịu hay không?
Nguyên Long gật đầu nói: “Mau đi lấy đàn của Huệ thái phi tới đây.”
Vội vàng có thái giám phụng chỉ đem cầm mà mấy hôm trước nàng từng thấy. Ngọc My kiểm tra âm thanh, nhìn nàng gật gật đầu. Lệ Dung hướng về Nguyên Long, cúi người thi lễ, cúi đầu ngồi ở bên cạnh người Ngọc My, lo lắng nhìn nàng. Nàng hơi gật đầu, Lệ Dung ngân nga hát xướng lên.
Nhạc bắt đầu, múa cũng bắt đầu, người của nàng cũng bắt đầu nhanh nhẹn. Ngoài tiếng đàn của Ngọc My cùng tiếng ca của Lệ Dung ra, cả điện im phăng phắc. Ống tay áo rộng bay lượn như đám mây ngũ sắc, vòng ngọc trên đầu dồn dập lay động lanh canh, vòng eo mềm mại như liễu, dần dần ngửa mặt rồi lại cúi xuống, dây áo màu tím dưới tay áo đua nhau nở, tung lên như mưa hoa đầy trời bay tán loạn.
Lệ Dung tiếng ca mềm mại, Ngọc My tiếng đàn ngọc thanh thoát, nàng chỉ chuyên tâm nhảy múa. Trong lòng thầm nghĩ, Lý tiệp dư quá xem thường nàng rồi. Tưởng là nàng xuất thân nhà tướng, không tinh thông vũ đạo. Cô ta đâu có biết nàng đã chuyên học ca vũ từ năm lên sáu, là do chính mẹ nàng dậy.
Nàng không hề lo lắng cho tài múa của mình. Mẹ nàng năm xưa là vũ nương kinh động ở Thăng Long, khiến cho đám tướng giặc Ngô tranh nhau đến uống rượu say đắm mê mệt thưởng thức, để rồi bị nghĩa quân của cha nàng giết sạch. Từ đó mà hai người mới nên nghĩa phu thê. Đem tài ca vũ ra thách đố nàng, quả là ngu xuẩn.
Làm cho nàng khó xử chỉ là” Kinh Hồng Vũ “của nàng và bản gốc do Trang Thục hoàng hậu ngày đó sáng chế, động tác thân thể đều là mô phỏng giống người, nhưng nàng muốn biến hóa sao cho thành phong cách của riêng mình, mới không làm cho người ta dèm pha nói nàng bất kính với cố Hoàng hậu. Trong lúc muốn biến hóa điệu múa mới, thật sự là rất khó giải quyết, khiến phải dụng tâm rất nhiều.
Chợt nghe một luồng tiếng sáo réo rắt dâng trào lên, lưu lượng uyển chuyển như sóng xanh dập dờn. Một điệu múa xoay tròn đã thấy Thành Vương đứng ở trong đình, cầm tử sáo ở trên môi thong thả thổi. Vài tiếng nhạc vừa chuyển, làn điệu đã thoát khỏi điệu ” Kinh Hồng Vũ ” tầm thường, như sóng biển triều dâng, hoa rụng gió thổi, thanh cao thoát tục.
Ngọc My nhanh nhạy, điều chỉnh âm luật đã bắt kịp Thành Vương, Lệ Dung cũng đổi khúc xướng.
Nàng trong lòng phấn chấn, thoát khỏi dáng múa câu nệ ngày thường, biến đổi điệu múa khôn lường. Thân thể nàng mềm như liễu trong gió, mắt hướng về phía Nguyên Long, ánh mắt đưa tình mê hoặc. Nguyên Long sững người nhìn, thật sự là tâm hồn đã hoàn toàn điên đảo, nàng múa xong, im lắng một lát mới nói: “Nàng còn bao nhiêu sự ngạc nhiên mà trẫm không biết?”
Nàng cúi đầu thản nhiên mỉm cười: “Thần thiếp có chút tài mọn, làm Hoàng Thượng chê cười rồi.”
Nghiêng người thấy Lý tiệp dư sắc mặt khẽ biến, nháy mắt đã đứng dậy mỉm cười hướng Nguyên Long nói: “Hoàng Thượng thấy thần thiếp nói không sai chứ? Anh tần quả nhiên thông minh, có thể múa điệu múa mà người bình thường không thể làm được. Không thua kém so với Trang Thục Hoàng hậu năm xưa.”
Lời còn chưa dứt, Hoàng phi cười mỉa mai nhìn Lý tiệp dư nói: “Ta nhớ lúc Lý tiệp dư nhập cung thì Trang Thục hoàng hậu đã không còn, làm sao mà biết năm xưa thế nào?”
Lý tiệp dư nghe khẩu khí của Hoàng phi không mấy thân thiện, cực kì khác hẳn với ngày trước, ngượng ngùng cười nói: “Thần thiếp lỗ mãng. Thần thiếp cũng chỉ nghe nói, thật tiếc là không thể nhìn thấy tận mắt.”
Nguyên Long nhìn Lý tiệp dư, hơi nhíu nhíu mày, không hề trả lời nàng, chỉ dịu dàng hỏi nàng, “Nhảy lâu như vậy có mệt hay không?”
Nàng nhìn chàng mỉm cười nói: “Thần thiếp không mệt. Thần thiếp chưa từng được xem phong thái tuyệt diệu khi cố Hoàng hậu múa ”Kinh Hồng Vũ “, thần thiếp không có phúc rồi. Thần thiếp hôm nay múa "Kinh Hồng Vũ" là dưa trên điệu múa của Huyền trân công chúa năm xưa, ánh sáng nho nhỏ của đom đóm sao có thể nào sánh bằng ánh sáng trăng rằm của cố Hoàng hậu?”
Nguyên Long cao giọng cười, buông tay nhìn Thành Vương nói: “Nguyên Sơ đến trễ rồi, phải phạt ba chén rượu!”
Thành Vương nâng chén cười: “Thần đệ đã một tay thổi khúc nhạc trợ hứng cho Anh tần ca múa, hoàng huynh cũng nể tình mà tha cho đệ chứ.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Nguyên Long cười nói: ”Thôi được, trẫm sẽ có ban thưởng cho đệ.” Nói xong lần lượt chỉ vào nàng cùng Ngọc My nói: “Đây là Anh tần Đinh thị, Trang tần Nguyễn thị.” Quay đầu thấy Lệ Dung, hỏi: “Còn người ca xướng là…”
Lệ Dung thấy Hoàng Đế hỏi mình, vội vàng quỳ xuống nói: “Thần thiếp là Tài nhân Trịnh Lệ Dung.”
Nguyên Long “A…” Một tiếng kêu nàng đứng lên. Cũng không có nhìn Lệ Dung nữa, nắm nàng tay đến chỗ ngồi bên cạnh bên mình. Lệ Dung thất thần, lập tức thi lễ yên lặng lui xuống.
Đột nhiên thấy Nguyên phi nâng một chén rượu lên cao cạn sạch, rồi cất tiếng khóc, mặt ủ mày châu, lệ tuôn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, như đóa phù dùng dưới sương. Nguyên phi luôn luôn khoe khoang thân phận là đệ nhất phi ở hậu cung, không chịu trước mặt người khác yếu thế chút nào. Hiện giờ nước mắt rơi không ngừng, như hoa đào gặp mưa, xuân sầu ám sinh, quả nhiên là vừa thấy đã thương.
Nàng trong lòng lạnh lùng cười thầm, chờ xem cô ta giở trò gì.
Hoàng phi sắc mặt ngạc nhiên hỏi: “Nguyên phi sao lại khóc vậy? Có chuyện buồn hay sao?”
Nguyên phi cuống quít đứng dậy quỳ xuống mà nói: “Thần thiếp thất lễ rồi. Mong rằng Hoàng Thượng cùng Hoàng phi thứ tội.”
Nguyên Long bình tĩnh nói: “Nguyên phi, nàng có uất ức gì cứ nói.”
Nguyên phi miễn cưỡng lau lệ nói: “Thần thiếp cũng không uất ức gì. Chỉ là vừa xem Anh tần múa "Kinh Hồng vũ", chợt nhớ năm xưa thần thiếp mới nhập cung, cũng được Trang thục Hoàng hậu chỉ bảo rất nhiều, nên nhìn cảnh mà nhớ người xưa.” Nói xong lại nức nở. Thái độ thương tâm như vậy, ai nghe cũng phải thở dài.
Chợt phía bên bàn của các mệnh phụ phu nhân, nữ nhân mà nàng ngờ ngợ từ đầu buổi bất chợt đứng lên, thi lễ rồi nói: “Hoàng thượng, chuyện Nguyên phi nương nương vốn là chuyện hậu cung, thần thiếp không nên xen vào. Nhưng thân là Lễ nghi học sỹ, thần thiếp đành mạo muội xin có vài lời. Nguyên phi nương nương phụng dưỡng Hoàng Thượng đã lâu, chưa từng phạm sai lầm gì lớn. Nếu có chỗ hầu hạ không chu đáo, vậy thỉnh Hoàng Thượng niệm tình Nguyên phi phụng dưỡng nhiều năm, tha thứ cho nương nương.”
Nguyên Long nhịn không được nhìn Nguyên phi đang thổn thức: “Thật đã làm khó nàng rồi.” Trầm ngâm một chút mới tiếp: “Nàng đã nhiều năm quản lý hậu cung, giờ tuy Hoàng phi đã khỏe, nhưng cũng nên lấy kinh nghiệm mình có ra mà giúp đỡ Hoàng phi cho tốt.”
Nguyên phi mặt lộ vẻ vui mừng, cảm động rơi lệ, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Nàng lấy một mảnh củ sen đặt ở trong miệng, mặt mỉm cười. Nguyên phi lấy lại ân sủng vốn là chuyện đã dự kiến trước, nhưng không nghĩ lại sớm như vậy. Nhớ lại tình cảnh đêm qua đi đến điện Hội Anh hầu giá.
Mới tới ngoài điện, Đinh Phúc đã ngăn cản nàng : “Tư đồ đại nhân và các vị thượng thư ở bên trong, mời nương nương chờ một lát.”
Hôm qua vắng lặng, nàng ở ngoài đại điện, gió đêm thổi tới, vài câu linh tinh lọt vào tai:
“Hoàng thượng, Nguyễn Cung là kẻ tiểu nhân xiểm nịnh, không thể giữ bên mình, xin người ban chết cho hắn.”
"Hắn là kẻ thân tín của Trẫm mà khanh cũng muốn giết sao?"
…
“Thần nghe nói gần đây xung quanh Hoàng thượng có nhiều kẻ tiểu nhân xúc xiểm, đến nỗi Nguyên phi phải chịu hàm oan. Xin Hoàng thượng hãy làm trong sạch hậu cung. Tề gia trước mới trị quốc được”
…
Hàm oan? Nàng cười, Lê Sát giờ đang quyền khuynh triều dã, chẳng phải đang ép Hoàng thượng phải sủng ái lại con gái của ông ta hay sao.
Lúc vào trong điện khi đó chúng thần đã rời đi. Hoàng đế một mình nằm ở nơi đó nhắm mắt im lặng, nghe thấy nàng tiến vào ánh mắt cũng không mở, chỉ nói: “Trẫm rất nhức đầu, nàng tới giúp trẫm xoa một chút.”
Trong điện thực an tĩnh, hương hoa lài hòa với hương dầu bạc hà tinh chất mát lạnh. Nàng biết Nguyên Long đối với chuyện triều chính thường gặp chỗ khó xử, thời điểm đau đầu tích tụ sẽ dùng dầu bạc hà tinh chất.
Động tác trên tay mềm nhẹ, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có tâm sự à?”
Nguyên Long nói: “Anh nhi, nàng luôn hiểu ý người khác, nàng đoán trẫm phiền lòng cái gì?”
“Hoàng Thượng tâm đặt ở thiên hạ, tự nhiên phiền não chuyện triều chính.”
“Nàng nói không sai. ” Nguyên Long nói : “Kỳ thật hậu cung cũng là một phần thiên hạ, trẫm cũng cần phải lo lắng.”
Điều chàng muốn nói nàng đã hiểu, có lẽ chàng cũng không cam tâm tình nguyện phải làm như vậy, chỉ là chàng hy vọng nàng khuyên chàng vài lời.
Gió mát rượi theo mặt hồ xẹt qua, tiếng ếch kêu từng trận, khẽ thổi bay quần áo.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Hoàng phi một mình chấp chưởng công việc lớn nhỏ ở hậu cung cũng cực kỳ vất vả, nên có người cùng chia sẻ.”
“Vậy nàng nghĩ như thế nào?”
“Kỳ thật Nguyên phi nương nương giải quyết chuyện hậu cung, đã nhiều có thể hỗ trợ hoàng hậu một tay. Huống chi…” nàng ngừng một chút nói: “Việc ngày xưa do Phạm quý tần sai lầm, không hẳn có liên quan đến Nguyên phi, Hoàng Thượng vì thế mà lạnh nhạt với Nguyên phi, chỉ sợ làm nản lòng trọng thần. Hơn nữa Hoàng Thượng chỉ là để ý Nguyên phi có chút độc đoán, hiện giờ bị giáo huấn cũng đủ rồi, có lẽ nương nương sẽ sửa đổi.”
Nguyên Long yên lặng sau một lúc lâu, đưa tay ôm nàng : “Chuyện Nguyên phi chỉ sợ về sau người thiệt thòi là nàng. Nhưng nàng yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ nàng.”
Nàng cũng lặng im, tựa vào trên vai Nguyên Long :”Vì Hoàng Thượng, thần thiếp không sợ chịu thiệt.”
Tiệc đã tàn, màn kịch mọi người đóng cũng đã xong. Nàng thở dài đi ra đỡ Ngọc My cùng ra về, biết sắp tới phong ba sẽ không ít.