Gió nhẹ thổi qua, thổi bay những sợi tóc trên trán Giang Âm
Bốn người đối diện từ nãy đến giờ vẫn chưa nhúc nhích, im lặng như tượng gỗ
Tên to con hung dữ nhất nãy giờ ngơ ngác, bỗng sực tỉnh tự cho mình một tát
Má nó, chắc mình uống nhiều quá rồi, nếu không làm thế nào xuất hiện ảo giác đáng sợ như này? Đúng là uống rượu chỉ được cái hỏng việc!
Ba người còn lại nghe thấy âm thanh vang dội này, cũng sôi nổi cho chính mình một cái tát.
Giang Âm: "???"
"Ủa? Bọn mày không phải muốn đánh nhau sao, giờ tao đếm đến ba nha, tụi mày không nhào lên thì lúc đó cũng đừng trách tao đánh lén." Giang Âm nói, bắt đầu đếm, "Một, Hai ——"
Bốn bạn đối thủ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt đỏ bừng,hình như đã say rượu đến nỗi không nhận rõ được trời trăng mây gió luôn rồi.
Giang Âm nghĩ nghĩ, thử thử mà cho mỗi người một đá, bốn người che lại chỗ bị đá, chậm rì rì bùm bùm ngã xuống trên mặt đất, trên mặt còn mang theo tươi cười kỳ quái.
Giang Âm: "......" Cậu có dùng chút sức nào đâu! Mấy tên này có phải định ăn vạ không thế?
Giang Âm ngồi xổm xuống, thử đẩy đẩy một người trong số đó, người kia hắc hắc cười, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì: "Chỉ tiện uyên ương, bất tiện tiên."(*)
(*): chỉ muốn làm người yêu, không muốn làm thần tiên
Chắc là uống say thật rồi.
Giang Âm lấy mắt kính mang lên, dựa theo đường cũ quay trở lại tìm Lăng Dương.
Lăng Dương từng quyền hung hăng đánh lên bụng một người, người nọ kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất đứng dậy không nổi.
Hắn phải nhanh chóng giải quyết chỗ này rồi sang giúp Giang Âm, một mình Giang Âm đối mặt với bốn người, khẳng định chống đỡ không được bao lâu.
Giang Âm là người không màng an toàn của bản thân mà giúp hắn, nếu cậu xảy ra chuyện gì......
Lăng Dương khẽ cắn môi, xoay người chạy về phương hướng mới nãy của Giang Âm.
Sau đó hắn liền thấy Giang Âm nện bước nhẹ nhàng đi ra.
Lăng Dương: "?????"
"Cậu đánh bại bọn họ rồi?" Lăng Dương một bộ không thể tin nhìn đăm đăm phía sau Giang Âm, phía sau Giang Âm không một bóng người, cũng không thấy có ai xông ra đuổi theo cậu.
Hắn nhớ tới tận 4 gã đuổi theo Giang Âm! Chẳng lẽ thời gian hắn đánh bại hai tên, Giang Âm thế nhưng đã đánh sạch tất cả, hơn nữa còn chạy một quãng đường dài để quay về?
Lăng Dương bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
"Xong rồi nha." Giang Âm một lần nữa lái xe, lần nữa giục Lăng Dương ngồi lên, "Đi, đến bệnh viện xem bệnh, cậu mới nãy còn đánh nhau một trận, bây giờ khả năng có lẽ bệnh càng thêm nghiêm trọng, không thể chậm trễ được nữa."
Xác thật dạ dày Lăng Dương lúc này càng đau hơn, hắn ngồi ghế sau, Giang Âm chở hắn tiếp tục vững vàng mà tiến về phía trước.
Gió mùa hè thổi quần áo Giang Âm phất phơ, phác hoạ ra đường cong eo của thiếu niên, còn mang theo cảm xúc tinh tế, đôi chân dẫm lên bàn đạp vừa trắng vừa dài, đường cong cẳng chân lưu sướng hút mắt.
Lăng Dương ngồi ghế sau xe đem tất cả những cái này xem vào trong đáy mắt, trong đầu xẹt qua một ý niệm —— dáng người Giang Âm thực sự không tồi.
Cũng chính bởi vì dáng người Giang Âm tinh tế thon dài, lúc nãy còn làm Lăng Dương nghĩ rằng Giang Âm thật sự không biết đánh đấm, mới có suy nghĩ làm cậu trốn đi trước.
Nhưng chỉ như vậy, Giang Âm trong một lát liền giải quyết bốn người.
Lăng Dương chịu đựng đau đớn hỏi: "Bạn học Giang Âm à, bộ cậu có học thêm chơi trống hả? Bằng không sao cậu lại mạnh đến như vậy?"
Giang Âm: "...... Tôi học hát."
Giang Âm cùng Lăng Dương hàn huyên trong chốc lát, rốt cuộc ra khỏi cổng trường, cũng thành công bắt được xe.
Thực mau, bọn họ đã tới bệnh viện.
Ánh sáng từ bệnh viện chiếu rõ như ban ngày, đem tất cả mọi thứ soi cho rõ ràng rành mạch.
Giang Âm lúc này mới nhớ tới một việc, lúc nãy cậu chưa kịp giả trang đã vội vàng ra ngoài, nói cách khác, làn da vàng đen, đôi môi trắng bệch tái nhợt không có, thay thế chính là làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ tươi.
Không ổn.
Giang Âm vùi đầu cúi thấp, đưa Lăng Dương đến cửa phòng khám. Hình như y tá, bác sĩ trong bệnh viện này đều quen biết Lăng Dương, một trận hoảng loạn qua đi, Lăng Dương được đưa vào phòng chăm sóc.
Giang Âm đứng đợi bên ngoài né tránh ánh mắt mọi người nhìn qua, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn hiện tại thân thể của Lăng Dương làm hắn không có thời gian chú ý cậu, nếu không phỏng chừng chưa được bao lâu cậu liền lập tức bại lộ.
Lăng Dương uống thuốc, truyền dịch đầy đủ, bác sĩ hộ sĩ đều đi ra ngoài, Giang Âm nghe thấy tiếng Lăng Dương ở bên trong kêu cậu, vì thế thật cẩn thận mà dò ra nửa cái đầu nhìn vào bên trong.
"Cậu trốn chỗ đó làm gì, lại đây." Lăng Dương vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Thôi, tôi đứng ở đây là được......" Giang Âm yếu ớt trả lời, cậu nhìn phòng bệnh rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với phòng khác, giành trước Lăng Dương mở miệng nói, "Hoàn cảnh nơi này khá tốt,cậu ở chỗ này nằm viện tôi cũng yên tâm. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai còn có tiết, tôi về trước, không thể ở lại chăm sóc cậu được."
Nói xong, Giang Âm vội vàng rụt đầu, làm lơ thanh âm kêu cậu lại của Lăng Dương, vui sướng chạy trốn.
Đến cả sắt thép thẳng nam cũng không thể mang cho cậu cảm giác an toàn, chỉ có những sản phẩm trang điểm không thấm nước kia mới có thể cho cậu sự an tâm thôi.
Lại một ngày nữa kết thúc học tập, Giang Âm lười biếng duỗi eo.
Từ khi Diệp Chấp vươn lá cờ bạn tốt với cậu, thái độ một bộ phận các bạn học trong lớp lập tức kỳ quái thay đổi trở nên tốt hơn, một bộ phận khác còn lại thì càng thêm ác liệt. Bất quá cậu cũng không để bụng, mấy loại qua loa làm quen lôi kéo hoặc cô lập xa lánh đều không đáng để ở trong lòng.
Đợi thêm mấy ngày, cậu liền đi tìm thầy Tưởng Nghiêm, hỏi thầy xem người như cậu với dung mạo thế này thì nên làm thế nào mới có thể để cho người khác dồn sự chú ý vào tiếng hát mà không phải thứ khác.
Lúc này, cửa lớp truyền đến oanh động kỳ quái, từ đó tạo thành trường hợp chen lấn, tắc nghẽn.
"Là Lăng Dương!! Trời má!! đẹp trai quá, muốn chết!"
"Sao hắn lại ở chỗ này? Tui nhớ chương trình học của viện điện ảnh không có sắp xếp phòng học ở khu vực này mà, đi nhầm đường sao?"
"Chẳng lẽ là muốn lại đây đón bạn gái tan học?......"
"Sao có thể, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi liền cưa đổ Lăng Dương còn làm hắn đi qua đây đưa đón? Nằm mơ hả?"
Giang Âm nghe được tiếng nói chuyện, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Khoảng cách một đám người, cậu thấy được non nửa sườn mặt của Lăng Dương, Lăng Dương hiện tại đang trầm mặc đứng ở cửa phòng học của bọn cậu, tựa hồ đang chờ đợi ai.
Có lẽ thật sự tới đây để đón bạn gái, chứ không thể nào tới đón cậu, cậu căn bản không nói cho Lăng Dương biết thời khóa biểu của mình, hẳn là bạn gái của Lăng Dương nói cho Lăng Dương, sau đó làm hắn tới đây đón nàng, thời điểm này cậu tốt nhất không cần xem náo nhiệt.
Giang Âm cảm thấy suy đoán này thập phần chính xác, vì thế tự động tự giác vạch rõ giới hạn giữa mình và Lăng Dương, đang nghĩ phải làm sao để trộm từ kẹt cửa chuồn ra mà không bị chú ý.
Giang Âm đi theo mấy nữ sinh xinh đẹp lén chuồn ra, tự cho là thần không biết quỷ không hay ra khỏi phòng học, mắt thấy có thể lướt ngang qua Lăng Dương chúng tinh phủng nguyệt, lại bị một cánh tay thon dài từ trong đám người chen chút vươn ra, chính xác bắt lấy gáy áo của cậu.
Cánh tay thon dài hữu lực, móng tay cắt sạch sẽ, vừa thấy liền biết là tay của một vị nam thần.
Mọi người vẫn còn đang ríu rít bỗng lặng ngắt như tờ, không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn Giang Âm.
Giang Âm cứng đờ chậm rãi quay đầu lại, theo cánh tay nhìn lên, liền thấy Lăng Dương hơi hơi nhíu mi, bất mãn nhìn cậu: "Nhìn thấy tôi cũng không chào hỏi, cậu muốn chạy đi đâu?"
"Tôi...... Tôi chỉ nghĩ không muốn xen vào việc cậu đến đón bạn gái thôi mà?" Giang Âm nhược nhược nói.
Nghe lời này, mày Lăng Dương nhíu càng chặt: "Bạn gái ở đâu ra, tôi đến là để đón cậu."
Giang Âm: "?"
Các bạn học quần chúng: "???"
Đệt! Là thật? Cọng cỏ nhà quê ăn vạ Lăng Dương bữa trước thật sự một bước lên trời, lập tức thượng vị? Không không không! Không có khả năng, nhất định là hai người đã kết thù, hiện tại Lăng Dương tới là muốn chặn đường Giang Âm để báo thù! Nhất định là thế đó!
"Sao cậu lại muốn đón tôi?" Giang Âm không thể hiểu được hỏi.
Lăng Dương buông tay đang xách cổ áo Giang Âm, vẻ mặt vân đạm phong khinh nói: "Mời cậu đi ăn chứ sao."
Lăng Dương khẳng định là vì cảm tạ cậu, cho nên mới muốn mời cậu đi ăn.
Giang Âm nghĩ thông suốt, vì thế cũng không chối từ, vô cùng cao hứng nói: "Được thôi, chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai rời đi, lưu lại một chúng người trợn mắt há hốc mồm.
Vãi cớt, tên ăn vạ Lăng Dương lúc trước thật sự thượng vị rồi!
Giang Âm cho rằng Lăng Dương sẽ mời cậu ăn một bữa bình dân, hoặc là chỉ cao cấp một chút, đi ra tiệm lẩu bên ngoài ăn, hai người ngồi bên nồi lẩu nói chuyện. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Lăng Dương trực tiếp đem cậu kéo tới một nhà hàng khách sạn năm sao.
"Lăng Dương, có phải hơi khoa trương rồi không?." Giang Âm kéo kéo cánh tay Lăng Dương "Không cần thiết tới nơi này đâu, tôi cảm thấy đi đến tiệm lẩu ăn một bữa ngon là được."
Cậu không biết gia cảnh nhà Lăng Dương, nhưng mà cũng hiểu biết thường thì học sinh lẫn nhau mời ăn cơm chắc chắn sẽ không mời tới nhà hàng khách sạn năm sao, làm người khác vì cậu mà tiêu phí thật sự quá ngượng rồi.
Hơn nữa...... Cậu thật sự cảm thấy lẩu cũng tương đối ngon, tuy đồ ăn ở khách sạn năm sao không thể thường ăn, nhưng là hiếm lắm mới có mấy lần ăn chung như thế này, nếu có thể, cậu thật sự muốn đi ăn lẩu.
Lăng Dương nhìn xem Giang Âm liếc mắt một cái, ánh mắt phức tạp.
Lúc trước ở bệnh viện, Giang Âm không dám tiến vào phòng bệnh xa hoa, hiện tại lại ở chỗ này nói món lẩu tương đối ăn ngon, rõ ràng là bạn nhỏ từ quê lên cảm thấy tự ti nên mới không dám tới nơi xa hoa mà.
Lăng Dương thở dài, khó được nói nhỏ nhẹ: "Hiện tại tới đây rồi thì ăn một lần đi, lần sau lại mời cậu đi ăn lẩu, được chưa?"
"Ha...... Vậy đi, lần sau đến phiên tôi mời cậu!" Giang Âm vì tìm được bạn ăn lẩu mà cao hứng, nghĩ nghĩ đến giá cả chênh lệch khi mời của hai người, không khỏi càng thêm cao hứng, chênh lệch lớn như vậy, cậu còn có thể lôi kéo Lăng Dương cùng cậu đi ăn thêm thật nhiều đồ tốt khác, "Tôi có thể mời cậu ăn mấy chục lần luôn!"
Lăng Dương nhìn Giang Âm rõ ràng cao hứng trở lại, không có cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Hai người vào chỗ, gọi đồ ăn, Lăng Dương nghiêm sắc mặt nói: "Tối hôm qua cậu có bị thương chỗ nào hay không?"
"Cái gì? Không có a." Giang Âm một mực phủ nhận.
Những người đó đến góc áo của cậu cũng chưa đụng tới, làm sao có thể thương tổn được chứ.
"Đừng nói dối," Lăng Dương hơi hơi nheo lại đôi mắt, đôi mắt đen như mực không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Âm, "Nếu không bị thương, vì cái gì tối hôm qua sắc mặt của cậu lại tái nhợt như vậy?"
Lăng Dương nghiêm túc lên không khí xung quanh xác thật rất cường đại, chẳng sợ Giang Âm không có thẩm mỹ, loại này khí tràng này cậu cũng cảm nhận được.
Giang Âm nhất thời không biết nên nói cái gì.
Vì cái gì sắc mặt tái nhợt, bởi vì cậu còn chưa kịp đem chính mình sơn đen nha, hiện tại cậu đem mặt mình tô đen lên, một chút cũng không tái nhợt. Nói nữa, cậu tuy rằng khuôn mặt trắng nõn, nhưng môi vẫn là màu hồng a, khí sắc hẳn là thoạt nhìn cũng không tệ lắm đi.
Giang Âm nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là do lúc tối hôm qua Lăng Dương nằm trên giường phòng bệnh nói chuyện cùng cậu, mà lúc ấy cậu chỉ lộ nửa mặt từ bên ngoài nói vọng vào, điều này khiến cho Lăng Dương thấy không rõ sắc mặt của cậu, thêm nữa ánh đèn trắng từ bệnh viện chiếu xuống, cho nên sinh ra hiểu lầm.
Lăng Dương thấy Giang Âm không nói lời nào, không khỏi nghiêm túc sắc mặt: "Bị thương thì phải nói, tiền thuốc men tôi trả giúp cậu, không cần lấy thân thể ra đùa giỡn, tôi không thiếu chút tiền trả cho cậu."
Giang Âm nhỏ giọng phun tào: "Cậu quá bá đạo tổng tài nha."
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì, không có gì" Giang Âm liều mạng vắt óc giải thích, "Tôi thật sự không có bị thương, tối hôm qua cậu hỏi tôi vì cái gì mà sắc mặt tái nhợt, bởi vì, bởi vì tối hôm qua tôi vừa đắp mặt nạ, cho nên làn da có vẻ trắng hơn."
Giang Âm: "Mấy bạn gái bây giờ đều thích những người trắng một chút, tôi, tôi cũng muốn có chị gái nào đó để ý thôi mà."