Suốt mấy ngày liền, Lan Nhi nằm trên giường bệnh. Hoàng đế thường ngày chỉ sủng hạnh Lệ phi, Mân Tần và Thục Tần. Mân Tần được sủng hạnh trở lại mang thai long tự. Năm tháng hiu quạnh trôi qua, Trữ Tú cung dần dần lạnh lẽo, hiu hắt. Thoáng chốc, cuối năm Hàm Phong thứ bảy. Chính sự tiền triều ngày một rối ren. Hoàng hậu chủ trương cần kiệm, các yến tiệc dần thưa thớt đi. Đến cả những lễ tiết lớn như Thất tịch, Trung Thu cũng không mở yến tiệc. Lan Nhi nằm bệnh xuống mấy tháng trời, cửa Trữ Tú cung cũng chẳng ai ghé thăm. Ngoài Như Uyển thường xuyên lui đến, ngay cả Hoàng đế cũng chẳng đến thăm.
Những tháng ngày u buồn của Lan Nhi cũng khiến Như Uyển ảo não. Nàng một mình dạo quanh Hoa Viên. Như Uyển vòng qua Khâm An điện đến Thiên Thu các. Nàng đứng dưới gốc cây ngô đồng, vươn tay hái hoa cúc bên cạnh những hòn non bộ. Vi Yên cầm giỏ đặt những hoa cúc vừa hái vào, nói: “ Chủ tử, ngoài hái nhiều hoa cúc như vậy để làm gì vậy ạ”
Như Uyển gắt một đoá hoa cúc, nâng niu đặt vào giỏ mây, ưu sầu đáp: “ Mấy ngày nay sức khoẻ tỷ tỷ không tốt, tỷ ấy rất thích mùi hương hương ngọt từ hoa cúc. Nên ta hái một ít về phơi khô ngâm trà cho tỷ ấy”
Vi Yên chọn lấy một đoá hoa cúc đẹp nhất gần đấy, nhẹ nhàng cài lên búi tóc Như Uyển, cười bảo: “ Chủ tử với Ý chủ tử thật là thân thiết. Nhưng người cũng phải lo chăm chút cho bản thân chứ, đừng bỏ quên mình chứ”
Như Uyển lấy đoá hoa trên búi tóc đặt vào giỏ mây, cười ôn hoà: “ Ta từng được tỷ tỷ chiếu cố mới có thể bình yên sống những ngày như thế này trong cung. Hôm nay tỷ ấy gặp chuyện, ta cũng chỉ lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt này thôi”
Vi Yên liếc nhìn vào mắt Như Uyển, trong ánh mắt nàng ta cứ như chỉ có Lan Nhi. Vi Yên nghĩ đến nỗi khổ tâm trong lòng Như Uyển mà cảm thấy chua xót thay.
Dáng người mảnh mai từ xa lắc lư đến gần Như Uyển. Sa phục màu hồng phấn, thêu hoa hạnh trắng, búi tóc vân kế cài thêm đoá hoa cẩm tú cầu tím, lưu tô đỏ rực xoã dài đến vai. Nàng ta yểu điệu cất giọng gọi: “ Uyển tần tỷ tỷ”
Như Uyển ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt bầu bĩnh của Thục Nhi lộ ra. Như Uyển có chút khinh miệt, đứng dậy, cười xoà: “ Thục tần muội”
Thục Nhi mỉm cười, đưa tay vuốt mặt, nghênh giọng bảo: “ Uyển tần tỷ tỷ thật nhàn rỗi, hằng ngày không phải hầu hạ cho Vạn Tuế gia, cả ngày may vá thêu thùa, cuộc sống cứ như hưởng lạc. Chả bù lại cho muội, ngày ngày hầu cạnh Vạn Tuế gia bận rộn đến tối lại hầu tẩm”
Như Uyển mỉm cười như không, khoé miệng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo: “ Thục muội muội nói như vậy. Không nhẽ hầu hạ Vạn Tuế gia với muội là khó khăn vất vả sao. Nếu muội thấy mệt thì tỷ có thể thay muội đến xin Vạn Tuế gia cho muội được yên tĩnh trong Vĩnh Thọ cung không cần hầu hạ”
Thục Nhi bị lời của Như Uyển chọc tức đến tái mặt, nàng ta nghiến răng giận dữ nhưng không thể hiện ra, vẫn cố giữ nét cười trên khuôn mặt. Nhưng tâm tư của nàng ta đã bị Như Uyển nhìn thấu, nàng cười nhạt lại bảo: “ Thục muội có được ân điển cũng nên chú trọng cái miệng xinh xắn của muội. Cổ nhân có câu ‘hoạ từ miệng mà ra’, muội cứ thong thả, ta còn phải trở về Cảnh Nhân cung”
Bóng dáng Như Uyển dần khuất xa, Thục Nhi mới dám hầm hực, khó chịu: “ Ả ta thì có gì hay ho chứ, một phi tần vô sủng cũng dám lên mặt với bản cung”
Thái Tâm đỡ tay Thục Nhi, hạ giọng nói: “ Chủ tử chớ tức giận hại thân, Uyển tần chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ trong hoa viên, còn chủ tử là thược dược, lại được Hoàng hậu nương nương chiếu cố. Những kẻ như Uyển tần chẳng là gì cả, người cần gì phải để tâm chứ”
Thục Nhi trong lòng vẫn không phục, hầm hực gắt bỏ vài đoá cúc cho bỏ giận.
Ngày đầu tháng, Hoàng đế theo lệ đến Chung Tuý cung của Hoàng hậu. Kim Nhiên đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, đến chạng vạng Hoàng đế mới ghé qua. Hoàng đế ngồi vào bàn, Kim Nhiên cho người bày thức ăn lên. Nàng biết hắn thích những món cay nên bày ra một mâm toàn những món cay. Hoàng đế ngửi thấy mùi nồng từ món lẩu bất giác ho vài tiếng: “ Hoàng hậu à, nàng chuẩn bị nhiều món cay như thế, khiến trẫm cũng phải cay mắt đấy”
Hoàng hậu hơi cúi đầu, đoan trang thưa: “ Thu thoảng Vạn Tuế gia mới ghé sang Chung Tuý cung. Thiếp biết trước nay người vẫn luôn thích món cay, nên đã đặt biệt chuẩn bị cho người”
Hoàng đế mỉm cười hài lòng, gắp một miếng đậu phụ sốt cay vào bát, ăn kèm cơm trắng. Hương vị cay nồng cùng đậu phụ mềm mịn hoà vào miệng, vị cay tê cả đầu lưỡi. Hoàng đế chỉ ăn hai đũa, rồi bảo: “ Những món này đúng thật rất ngon, nhưng sau này đừng làm vậy nữa. Những món cay nồng thế này lại không tốt cho sức khoẻ”
Hoàng hậu có chút ngượng ngùng, chỉ đành cười ngượng thưa: “ Vâng”. Nàng ta gắp một đũa cá hấp vào bát Hoàng đế, đoạn nói: “ Vạn Tuế gia, hiện nay hậu cung cũng chỉ có vài người. Ý Quý phi phát bệnh không thể hầu hạ, Lệ phi lại đang phải chăm sóc cho Đại công chúa, Mân tần còn đang mang mong thai, cuối cùng chỉ còn Thục Tần và Uyển tần. Thiếp nghĩ cũng đã lâu người không tuyển tú. Năm sau là vừa tròn ba năm, vừa đúng lúc cần phải tuyển chọn. Người nghĩ thế nào ạ”
Hoàng đế đặt bát cơm xuống, suy nghĩ một lúc, đáp: “ Nàng nói cũng phải, hậu cung của trẫm lúc này rất ít người. Việc tuyển chọn thêm cũng là điều nên làm. Vậy chuyện này nàng cứ việc sắp xếp đi”
Hoàng hậu “ Vâng” một tiếng. Hoàng đế trầm ngâm một lát, lại bảo: “ Vừa lúc cứ đón tứ xuân vào cung, lấy danh nghĩa là tuyển tú vào là được”
Hoàng hậu có chút sửng sốt, nàng ta nghĩ chuyện để lại tứ xuân ở Viên Minh Viên đã khiến Hoàng đế quên họ đi. Không ngờ vì chuyện tuyển tú hắn lại đưa họ vào cung. Hoàng hậu định mở lời can ngăn, nhưng Hoàng đế đã vội rời đi. Hoàng hậu biết bản thân chẳng thể khuyên ngăn nữa cũng đành chấp thuận.
Ánh mặt trời dần khuất dạng dưới chân đồi. Cung điện sơn son cũng được thắp sáng đèn. Thục Tần vẫn còn ấm ức chuyện bị Như Uyển chế giễu. Nàng ta đi dạo quanh Hoa viên, đến bên ngự hồ thì đứng lặng người hóng gió. Nàng ta vươn mắt nhìn quanh, ánh đèn lồng mập mờ từ phía xa dần tiến đến gần, Thục Nhi cho Vi Yên tắt đèn đi. Bóng dáng nữ nhân thướt tha dần hiện ra dưới cái ánh sáng lờ mờ của đèn lồng nhỏ. Thục Nhi nhìn nàng ta một lúc lâu, chợt nhận ra đó là Như Uyển. Thục Tần nhớ lại chuyện ban chiều lại càng thêm giận, nói: “ Đúng thật là, tâm trạng ta không tốt lại gặp ôn thần”
Vi Yên nhìn bóng dáng Như Uyển đang dần tiến đến gần, nói: “ Chủ tử, hay là chúng ta đi đi, tránh lại đụng mặt xin sự”
Thục Nhi không chấp nhận bản thân bị chế giễu. Vò chặt khăn tay, một ý nghĩ dần loé lên trong đầu nàng ta. Thục Nhi nhoẻn môi cười thần bí.
Như Uyển dần tiến đến cạnh mép hồ. Thục Nhi rón rén tiến lại gần, lúc Như Uyển không chú ý vươn tay đẩy nàng ta xuống hồ. Song liền nhanh chóng trốn thoát. Như Uyển dưới nước vùng vẫy dữ dội, liên tục cầu cứu. Xung quanh vắng lặng không một bóng người. Nàng cố gắng hết sức vùng vẫy tạo ra tiếng động cho các thị vệ đi tuần gần đấy có thể nghe thấy được. Chốc lát sau, khi sức lực của nàng đã dần cạn kiệt. Như Uyển như đã dần chấp nhận số phận của bản thân. Một tiếng gọi thanh thoát cất lên: “ Người đâu! Có người rơi xuống hồ, mau đến đây đi”
m thanh xé toạt cả màn đêm tĩnh lặng, một thị vệ nhanh nhạy liền nhảy xuống kéo Như Uyển lên. Nàng kiệt sức, nôn ra lượng nước vừa uống vào. Khi tâm trí dần bình tĩnh lại, nàng mới nhìn sang người đã cứu mình. Như Uyển nhận ra tên thị vệ kia là Trương Hoài, còn nữ nhân đã gọi người đến giúp là Mân Tần. Nàng không nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ thấy đầu nặng trĩu, rồi ngất đi.
Như Uyển được đưa về Cảnh Nhân cung. Lan Nhi nghe được tin liền cấp tốc ngồi kiệu đến. Sắc mặt Lan Nhi xanh xao, đi cũng không vững, phải có Cảnh Điềm và Thải Nguyệt cùng dìu nàng đi. Lan Nhi tiến vào chính điện Cảnh Nhân cung. Hoàng đế và Hoàng hậu đã ngồi sẵn bên trong. Lan Nhi đã lâu không gặp Hoàng đế có chút ngượng ngùng. Nhưng nàng cũng chẳng mấy để tâm quá nhiều, liền đến cạnh giường Như Uyển, nắm lấy tay nàng ta, than vãn: “ Uyển nhi à, sao muội cũng thành ra thế này chứ. Một mình tỷ đã là quá đủ rồi. Sao muội lại bất cẩn thế”
Như Uyển từ từ mở mắt nhìn quanh. Khi vừa trông thấy Lan Nhi nàng ta liền bật khóc nức nở: “ Tỷ tỷ, muội cứ nghĩ đời này sẽ không gặp lại được tỷ nữa rồi”
Hoàng đế nghe giọng yếu ớt của Như Uyển, đến hỏi hang vài câu rồi cùng Hoàng hậu rời đi ngay. Khi hai người họ rời đi, Như Uyển mới nắm chặt lấy tay Lan Nhi, yếu ớt bảo: “ Tỷ tỷ, muội bị như thế này, không phải là bất cẩn trượt ngã, mà là bị người khác hãm hại”
Những tháng ngày u buồn của Lan Nhi cũng khiến Như Uyển ảo não. Nàng một mình dạo quanh Hoa Viên. Như Uyển vòng qua Khâm An điện đến Thiên Thu các. Nàng đứng dưới gốc cây ngô đồng, vươn tay hái hoa cúc bên cạnh những hòn non bộ. Vi Yên cầm giỏ đặt những hoa cúc vừa hái vào, nói: “ Chủ tử, ngoài hái nhiều hoa cúc như vậy để làm gì vậy ạ”
Như Uyển gắt một đoá hoa cúc, nâng niu đặt vào giỏ mây, ưu sầu đáp: “ Mấy ngày nay sức khoẻ tỷ tỷ không tốt, tỷ ấy rất thích mùi hương hương ngọt từ hoa cúc. Nên ta hái một ít về phơi khô ngâm trà cho tỷ ấy”
Vi Yên chọn lấy một đoá hoa cúc đẹp nhất gần đấy, nhẹ nhàng cài lên búi tóc Như Uyển, cười bảo: “ Chủ tử với Ý chủ tử thật là thân thiết. Nhưng người cũng phải lo chăm chút cho bản thân chứ, đừng bỏ quên mình chứ”
Như Uyển lấy đoá hoa trên búi tóc đặt vào giỏ mây, cười ôn hoà: “ Ta từng được tỷ tỷ chiếu cố mới có thể bình yên sống những ngày như thế này trong cung. Hôm nay tỷ ấy gặp chuyện, ta cũng chỉ lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt này thôi”
Vi Yên liếc nhìn vào mắt Như Uyển, trong ánh mắt nàng ta cứ như chỉ có Lan Nhi. Vi Yên nghĩ đến nỗi khổ tâm trong lòng Như Uyển mà cảm thấy chua xót thay.
Dáng người mảnh mai từ xa lắc lư đến gần Như Uyển. Sa phục màu hồng phấn, thêu hoa hạnh trắng, búi tóc vân kế cài thêm đoá hoa cẩm tú cầu tím, lưu tô đỏ rực xoã dài đến vai. Nàng ta yểu điệu cất giọng gọi: “ Uyển tần tỷ tỷ”
Như Uyển ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt bầu bĩnh của Thục Nhi lộ ra. Như Uyển có chút khinh miệt, đứng dậy, cười xoà: “ Thục tần muội”
Thục Nhi mỉm cười, đưa tay vuốt mặt, nghênh giọng bảo: “ Uyển tần tỷ tỷ thật nhàn rỗi, hằng ngày không phải hầu hạ cho Vạn Tuế gia, cả ngày may vá thêu thùa, cuộc sống cứ như hưởng lạc. Chả bù lại cho muội, ngày ngày hầu cạnh Vạn Tuế gia bận rộn đến tối lại hầu tẩm”
Như Uyển mỉm cười như không, khoé miệng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo: “ Thục muội muội nói như vậy. Không nhẽ hầu hạ Vạn Tuế gia với muội là khó khăn vất vả sao. Nếu muội thấy mệt thì tỷ có thể thay muội đến xin Vạn Tuế gia cho muội được yên tĩnh trong Vĩnh Thọ cung không cần hầu hạ”
Thục Nhi bị lời của Như Uyển chọc tức đến tái mặt, nàng ta nghiến răng giận dữ nhưng không thể hiện ra, vẫn cố giữ nét cười trên khuôn mặt. Nhưng tâm tư của nàng ta đã bị Như Uyển nhìn thấu, nàng cười nhạt lại bảo: “ Thục muội có được ân điển cũng nên chú trọng cái miệng xinh xắn của muội. Cổ nhân có câu ‘hoạ từ miệng mà ra’, muội cứ thong thả, ta còn phải trở về Cảnh Nhân cung”
Bóng dáng Như Uyển dần khuất xa, Thục Nhi mới dám hầm hực, khó chịu: “ Ả ta thì có gì hay ho chứ, một phi tần vô sủng cũng dám lên mặt với bản cung”
Thái Tâm đỡ tay Thục Nhi, hạ giọng nói: “ Chủ tử chớ tức giận hại thân, Uyển tần chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ trong hoa viên, còn chủ tử là thược dược, lại được Hoàng hậu nương nương chiếu cố. Những kẻ như Uyển tần chẳng là gì cả, người cần gì phải để tâm chứ”
Thục Nhi trong lòng vẫn không phục, hầm hực gắt bỏ vài đoá cúc cho bỏ giận.
Ngày đầu tháng, Hoàng đế theo lệ đến Chung Tuý cung của Hoàng hậu. Kim Nhiên đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, đến chạng vạng Hoàng đế mới ghé qua. Hoàng đế ngồi vào bàn, Kim Nhiên cho người bày thức ăn lên. Nàng biết hắn thích những món cay nên bày ra một mâm toàn những món cay. Hoàng đế ngửi thấy mùi nồng từ món lẩu bất giác ho vài tiếng: “ Hoàng hậu à, nàng chuẩn bị nhiều món cay như thế, khiến trẫm cũng phải cay mắt đấy”
Hoàng hậu hơi cúi đầu, đoan trang thưa: “ Thu thoảng Vạn Tuế gia mới ghé sang Chung Tuý cung. Thiếp biết trước nay người vẫn luôn thích món cay, nên đã đặt biệt chuẩn bị cho người”
Hoàng đế mỉm cười hài lòng, gắp một miếng đậu phụ sốt cay vào bát, ăn kèm cơm trắng. Hương vị cay nồng cùng đậu phụ mềm mịn hoà vào miệng, vị cay tê cả đầu lưỡi. Hoàng đế chỉ ăn hai đũa, rồi bảo: “ Những món này đúng thật rất ngon, nhưng sau này đừng làm vậy nữa. Những món cay nồng thế này lại không tốt cho sức khoẻ”
Hoàng hậu có chút ngượng ngùng, chỉ đành cười ngượng thưa: “ Vâng”. Nàng ta gắp một đũa cá hấp vào bát Hoàng đế, đoạn nói: “ Vạn Tuế gia, hiện nay hậu cung cũng chỉ có vài người. Ý Quý phi phát bệnh không thể hầu hạ, Lệ phi lại đang phải chăm sóc cho Đại công chúa, Mân tần còn đang mang mong thai, cuối cùng chỉ còn Thục Tần và Uyển tần. Thiếp nghĩ cũng đã lâu người không tuyển tú. Năm sau là vừa tròn ba năm, vừa đúng lúc cần phải tuyển chọn. Người nghĩ thế nào ạ”
Hoàng đế đặt bát cơm xuống, suy nghĩ một lúc, đáp: “ Nàng nói cũng phải, hậu cung của trẫm lúc này rất ít người. Việc tuyển chọn thêm cũng là điều nên làm. Vậy chuyện này nàng cứ việc sắp xếp đi”
Hoàng hậu “ Vâng” một tiếng. Hoàng đế trầm ngâm một lát, lại bảo: “ Vừa lúc cứ đón tứ xuân vào cung, lấy danh nghĩa là tuyển tú vào là được”
Hoàng hậu có chút sửng sốt, nàng ta nghĩ chuyện để lại tứ xuân ở Viên Minh Viên đã khiến Hoàng đế quên họ đi. Không ngờ vì chuyện tuyển tú hắn lại đưa họ vào cung. Hoàng hậu định mở lời can ngăn, nhưng Hoàng đế đã vội rời đi. Hoàng hậu biết bản thân chẳng thể khuyên ngăn nữa cũng đành chấp thuận.
Ánh mặt trời dần khuất dạng dưới chân đồi. Cung điện sơn son cũng được thắp sáng đèn. Thục Tần vẫn còn ấm ức chuyện bị Như Uyển chế giễu. Nàng ta đi dạo quanh Hoa viên, đến bên ngự hồ thì đứng lặng người hóng gió. Nàng ta vươn mắt nhìn quanh, ánh đèn lồng mập mờ từ phía xa dần tiến đến gần, Thục Nhi cho Vi Yên tắt đèn đi. Bóng dáng nữ nhân thướt tha dần hiện ra dưới cái ánh sáng lờ mờ của đèn lồng nhỏ. Thục Nhi nhìn nàng ta một lúc lâu, chợt nhận ra đó là Như Uyển. Thục Tần nhớ lại chuyện ban chiều lại càng thêm giận, nói: “ Đúng thật là, tâm trạng ta không tốt lại gặp ôn thần”
Vi Yên nhìn bóng dáng Như Uyển đang dần tiến đến gần, nói: “ Chủ tử, hay là chúng ta đi đi, tránh lại đụng mặt xin sự”
Thục Nhi không chấp nhận bản thân bị chế giễu. Vò chặt khăn tay, một ý nghĩ dần loé lên trong đầu nàng ta. Thục Nhi nhoẻn môi cười thần bí.
Như Uyển dần tiến đến cạnh mép hồ. Thục Nhi rón rén tiến lại gần, lúc Như Uyển không chú ý vươn tay đẩy nàng ta xuống hồ. Song liền nhanh chóng trốn thoát. Như Uyển dưới nước vùng vẫy dữ dội, liên tục cầu cứu. Xung quanh vắng lặng không một bóng người. Nàng cố gắng hết sức vùng vẫy tạo ra tiếng động cho các thị vệ đi tuần gần đấy có thể nghe thấy được. Chốc lát sau, khi sức lực của nàng đã dần cạn kiệt. Như Uyển như đã dần chấp nhận số phận của bản thân. Một tiếng gọi thanh thoát cất lên: “ Người đâu! Có người rơi xuống hồ, mau đến đây đi”
m thanh xé toạt cả màn đêm tĩnh lặng, một thị vệ nhanh nhạy liền nhảy xuống kéo Như Uyển lên. Nàng kiệt sức, nôn ra lượng nước vừa uống vào. Khi tâm trí dần bình tĩnh lại, nàng mới nhìn sang người đã cứu mình. Như Uyển nhận ra tên thị vệ kia là Trương Hoài, còn nữ nhân đã gọi người đến giúp là Mân Tần. Nàng không nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ thấy đầu nặng trĩu, rồi ngất đi.
Như Uyển được đưa về Cảnh Nhân cung. Lan Nhi nghe được tin liền cấp tốc ngồi kiệu đến. Sắc mặt Lan Nhi xanh xao, đi cũng không vững, phải có Cảnh Điềm và Thải Nguyệt cùng dìu nàng đi. Lan Nhi tiến vào chính điện Cảnh Nhân cung. Hoàng đế và Hoàng hậu đã ngồi sẵn bên trong. Lan Nhi đã lâu không gặp Hoàng đế có chút ngượng ngùng. Nhưng nàng cũng chẳng mấy để tâm quá nhiều, liền đến cạnh giường Như Uyển, nắm lấy tay nàng ta, than vãn: “ Uyển nhi à, sao muội cũng thành ra thế này chứ. Một mình tỷ đã là quá đủ rồi. Sao muội lại bất cẩn thế”
Như Uyển từ từ mở mắt nhìn quanh. Khi vừa trông thấy Lan Nhi nàng ta liền bật khóc nức nở: “ Tỷ tỷ, muội cứ nghĩ đời này sẽ không gặp lại được tỷ nữa rồi”
Hoàng đế nghe giọng yếu ớt của Như Uyển, đến hỏi hang vài câu rồi cùng Hoàng hậu rời đi ngay. Khi hai người họ rời đi, Như Uyển mới nắm chặt lấy tay Lan Nhi, yếu ớt bảo: “ Tỷ tỷ, muội bị như thế này, không phải là bất cẩn trượt ngã, mà là bị người khác hãm hại”