Mùa hạ sắp qua, không khí dần mát mẻ hơn. Những cơn mưa cuối hạ làm mảnh sân trước Thiên Chương các. Hoa bồn để của Lan Nhi lạch tạch trước sân. Nàng bế Tải Thuần trên tay nhẹ nhàng lắc lư vỗ về. Như Uyển chầm chậm tiến vào, nàng ta đến cạnh Lan Nhi dịu dàng gọi Lan Nhi.
Nàng xoay người cười duyên, gương mặt trăng trắng xuất hiện mấy phần sa sút. Sau khi sinh Đại a ca, nhan sắc của nàng đã không thể như trước nữa rồi. Như Uyển nhìn mà chua xót, nói:" Tỷ tỷ à, tỷ đã lao lực nhiều rồi".
Lan Nhi khẽ lắc đầu, khóe miệng cười như không, trong lòng thoáng chốc quặn đau. Tải Thuần còn chưa đầy một tuổi, nàng đã thành thế này rồi. Một nữ nhân mà dung mạo đã tiều tụy thì như chiếc lá khô héo trước ngọn gió đang ngày một nổi lên. Nàng cười khổ đáp:" Tỷ nhập cung cũng mới mấy năm mà cứ nghĩ đã đi nửa đời người vậy, thật sự quá đáng sợ, đáng sợ…"
Như Uyển nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Lan Nhi lên mang tai. Nàng nhìn Lan Nhi không nói gì, ánh mắt Như Uyển thoáng chốc hốt hoảng, dần bình tĩnh lại. Một hơi ấm áp phía sau lưng Lan Nhi, chất giọng quen thuộc, cất lên:" Lan Nhi à, nàng đang làm gì thế".
Lan Nhi giật mình xoay người lại, là Hoàng đế. Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, trong ánh mắt đấy như chưa hề có gì xảy ra, chưa hề có một cuộc cãi vả nào. Nàng trông thấy Hoàng đế trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại nghĩ đến bốn khuê nữ vẫn còn ở đây. Lan Nhi vờ giận dỗi, thỉnh an:" Vạn Tuế gia vạn an".
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy nàng, Tải Thuần trong tay Lan Nhi thấy hắn liền cười toe toét, tiếng cười nhè nhẹ như tiếng chuông ngân vang. Hắn đưa tay vuốt lên mặt Lan Nhi, dịu dàng:" Nàng thật đã quá vất vả rồi, Lan Nhi à".
Nàng bĩu môi, giận dỗi nói:" Vạn Tuế gia bình thường bận chuyện chính sự, đêm lại bận nghe đàn hát, thần thiếp là thân tần phi hèn mọn chỉ có thể an phận chăm sóc hài tử giúp người mà thôi".
Như Uyển nghe thấy lời này sợ hãi, đẩy nhẹ tay Lan Nhi nhắc nhở. Hoàng đế không giận dữ, cười phì, bảo:" Lan Nhi à, nàng còn giận trẫm sao. Ngay cả cách gọi ‘tứ lang’ nàng vẫn hay dùng cũng không gọi nữa hay sao". Hắn vuốt nhẹ lên đôi má tròn phúng phính, hồng hồng của Tải Thuần, nói tiếp:" Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi nàng đừng để trong lòng nữa".
Lan Nhi vẫn im lặng không nói gì, Như Uyển thấy thế liền đến bế Tải Thuần lui ra. Hoàng đế ân cần nắm lấy tay nàng, vỗ vỗ nhẹ lên, khẽ nói:" Nàng theo trẫm, trẫm đưa nàng đi xem một thứ".
Hoàng đế kéo tay nàng qua một đoạn đường dài, đường trong Viên Minh Viên phải đi qua nhiều sông nhỏ, cầu. Hoàng đế đưa Lan Nhi đến cạnh một dòng sông nhỏ, một chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị từ trước. Hắn bước xuống thuyền trước, chiếc thuyền nhỏ nhẹ lắc lư. Hoàng đế vươn tay bảo:" Lan Nhi, xuống đây đi".
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng đế, ngồi xuống thuyền, tiểu thái giám phụ trách chèo thuyền bắt đầu chèo. Thuyền nhẹ trôi, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Chiếc thuyền nhỏ đi qua một đoạn có hàng liễu rũ xuống, gió nhẹ đi qua. Liễu nhẹ đong đưa theo gió, khiến lòng người như được nhẹ tâng lên khỏi con thuyền mà chấp cánh bay lên, cuốn theo cơn gió, hòa vào hương hoa mà bay theo gió.
Hoàng đế nắm lấy tay Lan Nhi, nhẹ hôn vào mu bàn tay, hắn giương mắt nhìn nàng. Ánh mắt kia sao mà ngọt ngào, đầm thắm, khiến gò má nàng ửng hồng. Đây không phải lần đầu nàng bắt gặp ánh mặt này. Thế nhưng bây giờ lại gượng ngùng thế này.
Lan Nhi vẫn không nói gì, Hoàng đế nhìn nàng, một tia tinh nghịch lóe lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, nói:" Lan Nhi, nàng có thấy hôm nay trời hôm nay rất đẹp không".
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, kì thực bầu trời hôm nay trong vắt, đẹp đến lạ thường. Bỗng một tiếng “ùm” vang lên. Lan Nhi giật mình nhìn xuống, chỉ thấy nước bắn lên tung tóe, tên tiểu thái giám chèo thuyền nghe tiếng động cũng xoay người lại nhìn. Nàng chợt nhận ra Hoàng đế không còn trên thuyền, hốt hoảng hét lên:" Tứ lang, người đâu rồi".
Tiểu thái giám cũng bị dọa cho tái mặt, Lan Nhi nhìn lại đoạn vừa đi qua, Hoàng đế đang vùng vẫy dưới nước. Nàng sợ hãi lệnh tiểu thái giám lui thuyền lại. Hoàng đế vùng vẫy nước bắn lên dữ dội. Chiếc thuyền đến gần lại, Lan Nhi vươn tay muốn nắm lấy Hoàng đế:" Tứ lang đưa tay cho thiếp".
Hoàng đế dừng lại, không còn vùng vẫy. Một nụ cười gian xảo hiện lên, hắn túng lấy tay Lan Nhi kéo xuống nước. Nàng hoảng sợ bám chặt vào người hắn. Hoàng đế bật cười, bảo:" Lan Nhi à, nàng không cần sợ đâu, nước không sâu đâu".
“Tứ lang, tứ lang người cứu thiếp, thiếp không biết bơi”. Nàng cố bám chặt vào Hoàng đế.
Lúc sau, tiểu thái giám đã kéo người đến. Họ kéo cả hai lên, khoác áo choàng cho Hoàng đế và nàng. Thải Châu cùng Cảnh Điềm chạy đến giúp Lan Nhi lau khô người. Như Uyển cũng đến, nàng ta sợ hãi liên tục hỏi hang. Lan Nhi sặc nước ho vài tiếng, Hoàng đế lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau cho nàng. Hắn dịu dàng, ôn tồn bảo:" Đã hết giận trẫm rồi sao?"
Lan Nhi khẽ gật đầu, Hoàng đế mỉm cười, nắm tay nàng trở về Thiên Chương các.
Thất tịch sắp đến, Hoàng hậu tất bật chuẩn bị lễ tiết. Viên Minh Viên không giống với Tử Cấm Thành, nơi này nhiều hoa viên hơn, nên việc bày trí yến tiệc cũng không khó. Hoàng hậu chọn một khoảng ngoài trời bày trí yến tiệc.
Đến hôm thất tịch, chúng phi tần đều mặc cát phục. Lan Nhi cũng không ngoại lệ, nàng mặc lên người cát phục màu xanh đen đặc trưng, họa tiết đoàn long hình tròn ở giữa, cùng với điền tử điểm thúy trên đầu, chiếc trâm bạc mạ vàng cài sau búi tóc. Nàng bế Tải Thuần cùng đến dự yến tiệc.
Chúng phi tần đều tập hợp đông đủ, yến tiệc bắt đầu. Hoàng hậu cho các vũ công vào múa. Lan Nhi chỉ lặng xem múa, chuyện ca múa trong các yến tiệc đã là chuyện quá đỗi bình thường với nàng. Như Thái phi xem đến chán nản, cũng chẳng buồn để ý nữa. Một vũ công che mặt từ trong bước ra, điệu múa nhẹ nhàng, thướt tha tựa khói trắng tỏa ra từ lò hương. Điệu múa nhẹ nhàng thu hút ánh nhìn Hoàng đế. Vũ công từ từ tiến đến tháo bỏ lớp màn che ra, Lệ phi liền cười khinh miệt:" Chà, lại nữa sao, hôm nay Thục Quý nhân bày trò gì đây".
Thục Nhi vung hai tay mảnh áo trắng bung ra mềm mại tựa nước từ đâu tuông ra. Vũ điệu kết thúc Thục Quý nhân tiến lên phía trước thỉnh an. Hoàng đế cười nói:" Thục Quý nhân, hôm nay trẫm quả thực có cái nhìn khác về nàng, điệu múa hôm nay…"
Lời còn chưa dứt, tiếng đàn lại vang lên. Mọi sự chú ý đều dồn vào phía phát ra tiếng đàn. Bốn chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông, trên mỗi chiếc thuyền là bốn nữ nhân kèm theo là bốn loài hoa, mẫu đơn, hạnh hoa, vũ lăng, hải đường. Á Hiên đứng trên thuyền hạnh hoa tay cầm đàn tỳ bà bàn tay trắng như ngọc nhảy múa trên dây đàn. Thi Tịnh và Lộ Khiết đứng trên thuyền hoa hải đường và vũ lăng. Cả hai cùng hoa vào điệu múa, thong dong trên mặt nước. Cuối cùng là thuyền hoa mẫu đơn của Nguyệt Hoa. Chiếc thuyền mẫu đơn vừa đến, thuyền của Thi Tịnh và Lộ Khiết liền lui ra hai bên. Tiếng hát cất lên, điệu hát Hí Khúc. Như Thái phi xem được màn trình diễn này không khỏi cảm thán, khen ngợi.
Hoàng đế cũng không ngoại lệ, chỉ có Hoàng hậu và Lan Nhi lộ ra vẻ thất vọng tràn trề. Hoàng hậu liếc nhìn Thục Quý nhân, nàng ta sợ hãi không dám ngẩng đầu đối mặt với Hoàng hậu. Lan Nhi như chết lặng, nàng nhìn vào ánh mắt đầy si mê của Hoàng đế. Nàng biết bản thân đã không thể ngăn cản chuyện bốn nữ nhân kia sẽ thành tần phi. Những gì Hoàng đế đã từng làm cho nàng ngày trước có thể chỉ là thứ để nguôi ngoai đi sự đề phòng của nàng. Để rồi đạt được những thứ mà hắn mong muốn mà thôi. Nàng thất vọng không nói gì, điệu nhạc kết thúc, những gì sắp đến, sắp xảy ra, những gì nàng nghĩ có lẽ chỉ vài khắc nữa thôi đã thành thật cả rồi.
…•…
…Hết Tập 61…
Nàng xoay người cười duyên, gương mặt trăng trắng xuất hiện mấy phần sa sút. Sau khi sinh Đại a ca, nhan sắc của nàng đã không thể như trước nữa rồi. Như Uyển nhìn mà chua xót, nói:" Tỷ tỷ à, tỷ đã lao lực nhiều rồi".
Lan Nhi khẽ lắc đầu, khóe miệng cười như không, trong lòng thoáng chốc quặn đau. Tải Thuần còn chưa đầy một tuổi, nàng đã thành thế này rồi. Một nữ nhân mà dung mạo đã tiều tụy thì như chiếc lá khô héo trước ngọn gió đang ngày một nổi lên. Nàng cười khổ đáp:" Tỷ nhập cung cũng mới mấy năm mà cứ nghĩ đã đi nửa đời người vậy, thật sự quá đáng sợ, đáng sợ…"
Như Uyển nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Lan Nhi lên mang tai. Nàng nhìn Lan Nhi không nói gì, ánh mắt Như Uyển thoáng chốc hốt hoảng, dần bình tĩnh lại. Một hơi ấm áp phía sau lưng Lan Nhi, chất giọng quen thuộc, cất lên:" Lan Nhi à, nàng đang làm gì thế".
Lan Nhi giật mình xoay người lại, là Hoàng đế. Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, trong ánh mắt đấy như chưa hề có gì xảy ra, chưa hề có một cuộc cãi vả nào. Nàng trông thấy Hoàng đế trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại nghĩ đến bốn khuê nữ vẫn còn ở đây. Lan Nhi vờ giận dỗi, thỉnh an:" Vạn Tuế gia vạn an".
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy nàng, Tải Thuần trong tay Lan Nhi thấy hắn liền cười toe toét, tiếng cười nhè nhẹ như tiếng chuông ngân vang. Hắn đưa tay vuốt lên mặt Lan Nhi, dịu dàng:" Nàng thật đã quá vất vả rồi, Lan Nhi à".
Nàng bĩu môi, giận dỗi nói:" Vạn Tuế gia bình thường bận chuyện chính sự, đêm lại bận nghe đàn hát, thần thiếp là thân tần phi hèn mọn chỉ có thể an phận chăm sóc hài tử giúp người mà thôi".
Như Uyển nghe thấy lời này sợ hãi, đẩy nhẹ tay Lan Nhi nhắc nhở. Hoàng đế không giận dữ, cười phì, bảo:" Lan Nhi à, nàng còn giận trẫm sao. Ngay cả cách gọi ‘tứ lang’ nàng vẫn hay dùng cũng không gọi nữa hay sao". Hắn vuốt nhẹ lên đôi má tròn phúng phính, hồng hồng của Tải Thuần, nói tiếp:" Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi nàng đừng để trong lòng nữa".
Lan Nhi vẫn im lặng không nói gì, Như Uyển thấy thế liền đến bế Tải Thuần lui ra. Hoàng đế ân cần nắm lấy tay nàng, vỗ vỗ nhẹ lên, khẽ nói:" Nàng theo trẫm, trẫm đưa nàng đi xem một thứ".
Hoàng đế kéo tay nàng qua một đoạn đường dài, đường trong Viên Minh Viên phải đi qua nhiều sông nhỏ, cầu. Hoàng đế đưa Lan Nhi đến cạnh một dòng sông nhỏ, một chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị từ trước. Hắn bước xuống thuyền trước, chiếc thuyền nhỏ nhẹ lắc lư. Hoàng đế vươn tay bảo:" Lan Nhi, xuống đây đi".
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng đế, ngồi xuống thuyền, tiểu thái giám phụ trách chèo thuyền bắt đầu chèo. Thuyền nhẹ trôi, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Chiếc thuyền nhỏ đi qua một đoạn có hàng liễu rũ xuống, gió nhẹ đi qua. Liễu nhẹ đong đưa theo gió, khiến lòng người như được nhẹ tâng lên khỏi con thuyền mà chấp cánh bay lên, cuốn theo cơn gió, hòa vào hương hoa mà bay theo gió.
Hoàng đế nắm lấy tay Lan Nhi, nhẹ hôn vào mu bàn tay, hắn giương mắt nhìn nàng. Ánh mắt kia sao mà ngọt ngào, đầm thắm, khiến gò má nàng ửng hồng. Đây không phải lần đầu nàng bắt gặp ánh mặt này. Thế nhưng bây giờ lại gượng ngùng thế này.
Lan Nhi vẫn không nói gì, Hoàng đế nhìn nàng, một tia tinh nghịch lóe lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, nói:" Lan Nhi, nàng có thấy hôm nay trời hôm nay rất đẹp không".
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, kì thực bầu trời hôm nay trong vắt, đẹp đến lạ thường. Bỗng một tiếng “ùm” vang lên. Lan Nhi giật mình nhìn xuống, chỉ thấy nước bắn lên tung tóe, tên tiểu thái giám chèo thuyền nghe tiếng động cũng xoay người lại nhìn. Nàng chợt nhận ra Hoàng đế không còn trên thuyền, hốt hoảng hét lên:" Tứ lang, người đâu rồi".
Tiểu thái giám cũng bị dọa cho tái mặt, Lan Nhi nhìn lại đoạn vừa đi qua, Hoàng đế đang vùng vẫy dưới nước. Nàng sợ hãi lệnh tiểu thái giám lui thuyền lại. Hoàng đế vùng vẫy nước bắn lên dữ dội. Chiếc thuyền đến gần lại, Lan Nhi vươn tay muốn nắm lấy Hoàng đế:" Tứ lang đưa tay cho thiếp".
Hoàng đế dừng lại, không còn vùng vẫy. Một nụ cười gian xảo hiện lên, hắn túng lấy tay Lan Nhi kéo xuống nước. Nàng hoảng sợ bám chặt vào người hắn. Hoàng đế bật cười, bảo:" Lan Nhi à, nàng không cần sợ đâu, nước không sâu đâu".
“Tứ lang, tứ lang người cứu thiếp, thiếp không biết bơi”. Nàng cố bám chặt vào Hoàng đế.
Lúc sau, tiểu thái giám đã kéo người đến. Họ kéo cả hai lên, khoác áo choàng cho Hoàng đế và nàng. Thải Châu cùng Cảnh Điềm chạy đến giúp Lan Nhi lau khô người. Như Uyển cũng đến, nàng ta sợ hãi liên tục hỏi hang. Lan Nhi sặc nước ho vài tiếng, Hoàng đế lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau cho nàng. Hắn dịu dàng, ôn tồn bảo:" Đã hết giận trẫm rồi sao?"
Lan Nhi khẽ gật đầu, Hoàng đế mỉm cười, nắm tay nàng trở về Thiên Chương các.
Thất tịch sắp đến, Hoàng hậu tất bật chuẩn bị lễ tiết. Viên Minh Viên không giống với Tử Cấm Thành, nơi này nhiều hoa viên hơn, nên việc bày trí yến tiệc cũng không khó. Hoàng hậu chọn một khoảng ngoài trời bày trí yến tiệc.
Đến hôm thất tịch, chúng phi tần đều mặc cát phục. Lan Nhi cũng không ngoại lệ, nàng mặc lên người cát phục màu xanh đen đặc trưng, họa tiết đoàn long hình tròn ở giữa, cùng với điền tử điểm thúy trên đầu, chiếc trâm bạc mạ vàng cài sau búi tóc. Nàng bế Tải Thuần cùng đến dự yến tiệc.
Chúng phi tần đều tập hợp đông đủ, yến tiệc bắt đầu. Hoàng hậu cho các vũ công vào múa. Lan Nhi chỉ lặng xem múa, chuyện ca múa trong các yến tiệc đã là chuyện quá đỗi bình thường với nàng. Như Thái phi xem đến chán nản, cũng chẳng buồn để ý nữa. Một vũ công che mặt từ trong bước ra, điệu múa nhẹ nhàng, thướt tha tựa khói trắng tỏa ra từ lò hương. Điệu múa nhẹ nhàng thu hút ánh nhìn Hoàng đế. Vũ công từ từ tiến đến tháo bỏ lớp màn che ra, Lệ phi liền cười khinh miệt:" Chà, lại nữa sao, hôm nay Thục Quý nhân bày trò gì đây".
Thục Nhi vung hai tay mảnh áo trắng bung ra mềm mại tựa nước từ đâu tuông ra. Vũ điệu kết thúc Thục Quý nhân tiến lên phía trước thỉnh an. Hoàng đế cười nói:" Thục Quý nhân, hôm nay trẫm quả thực có cái nhìn khác về nàng, điệu múa hôm nay…"
Lời còn chưa dứt, tiếng đàn lại vang lên. Mọi sự chú ý đều dồn vào phía phát ra tiếng đàn. Bốn chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông, trên mỗi chiếc thuyền là bốn nữ nhân kèm theo là bốn loài hoa, mẫu đơn, hạnh hoa, vũ lăng, hải đường. Á Hiên đứng trên thuyền hạnh hoa tay cầm đàn tỳ bà bàn tay trắng như ngọc nhảy múa trên dây đàn. Thi Tịnh và Lộ Khiết đứng trên thuyền hoa hải đường và vũ lăng. Cả hai cùng hoa vào điệu múa, thong dong trên mặt nước. Cuối cùng là thuyền hoa mẫu đơn của Nguyệt Hoa. Chiếc thuyền mẫu đơn vừa đến, thuyền của Thi Tịnh và Lộ Khiết liền lui ra hai bên. Tiếng hát cất lên, điệu hát Hí Khúc. Như Thái phi xem được màn trình diễn này không khỏi cảm thán, khen ngợi.
Hoàng đế cũng không ngoại lệ, chỉ có Hoàng hậu và Lan Nhi lộ ra vẻ thất vọng tràn trề. Hoàng hậu liếc nhìn Thục Quý nhân, nàng ta sợ hãi không dám ngẩng đầu đối mặt với Hoàng hậu. Lan Nhi như chết lặng, nàng nhìn vào ánh mắt đầy si mê của Hoàng đế. Nàng biết bản thân đã không thể ngăn cản chuyện bốn nữ nhân kia sẽ thành tần phi. Những gì Hoàng đế đã từng làm cho nàng ngày trước có thể chỉ là thứ để nguôi ngoai đi sự đề phòng của nàng. Để rồi đạt được những thứ mà hắn mong muốn mà thôi. Nàng thất vọng không nói gì, điệu nhạc kết thúc, những gì sắp đến, sắp xảy ra, những gì nàng nghĩ có lẽ chỉ vài khắc nữa thôi đã thành thật cả rồi.
…•…
…Hết Tập 61…