Cô đứng ở ngoài một lúc thì lấy điện thoại gọi cho Hạ Trí Khanh.
Bên kia cũng rất nhanh đã bắt máy, cô nhẹ nhàng nói:
[Hạ Trí Khanh, anh đang ở đâu?]
Hạ Trí Khanh mở camera lên quay xung quanh nói:
[Anh đang ở trong nhà. Sao thế? Nhớ anh sao?]
Lâm Quỳ im lặng hồi lâu nói:
"Đừng giỡn.."
Hạ Trí Khanh nghe cô bắt đầu cọc thì cũng nghiêm túc trở lại hỏi:
[Đợi vài bữa nữa anh sẽ bay sang Anh Quốc."
Lâm Quỳ lúc này mới mở camera sau lên hướng về căn biệt thự của Hạ Trí Khanh nhẹ giọng:
"Em có câu trả lời cho anh rồi."
Hạ Trí Khanh nhìn thấy thì nheo mắt lại hỏi:
[Em ở đâu vậy?]
Dừng một chút ánh mới nhận ra đây không phải là căn biệt thự nhà anh sao?
Lúc đã thật sự nhận ra thì anh đã vui đến nỗi xém đã quăng cả điện thoại nhanh chóng đứng dậy cầm theo áo khoác chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên chỉ biết khó hiểu mà nhìn nhau.
Mẹ Hạ đưa mắt nhìn Mễ Giai. Mễ Giai thì cũng chỉ nhún vai lắc đầu.
Hạ Trí Khanh lật đật chạy ra ngoài, từ xa anh có thể thấy được bóng lưng bé xíu đang đứng co ro ở bên ngoài.
Anh chạy đi tới, mang áo khoác choàng lên người cô.
Lâm Quỳ quay người lại nhìn chằm chằm vào Hạ Trí Khanh hỏi:
"Anh không thấy lạnh sao mà còn choàng cho em?"
Hạ Trí Khanh không nói gì chỉ lắc đầu.
Lâm Quỳ đưa hai tay đặt lên trên má của anh nhẹ nhàng nói:
"Như vậy đã ấm hơn chưa?"
Hạ Trí Khanh chưa thích nghi được hành động của cô nên đứng đơ người ra, tìm đã đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài.
Anh nhìn Lâm Quỳ chằm chằm gật đầu giọng khàn khàn nói:
"Ấm."
Lâm Quỳ mỉm cười nhìn anh, thời khắc này Hạ Trí Khanh mới thật sự khó tin.
Cô là đang cười với anh sao? Một lúc sao, khi đã cố gắng kìm nén cảm xúc lại thì anh mới cố gắng mở miệng hỏi:
"Em tới đây làm gì?"
Lâm Quỳ vẫn mỉm cười nói:
"Không phải lúc nãy em nói rồi? Hay là anh không lắng nghe em nói?"
Hạ Trí Khanh ngây ngốc lắc đầu nói:
"Anh nghe mà, em nói là em có câu trả lời cho anh.."
Lâm Quỳ gật đầu nói:
"Đúng, em có câu trả lời rồi!! Nhưng mà em đói.."
Cô đưa tay xoa cái bụng đang đói của mình, đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh phì cười đưa tay xoa đầu cô nói:
"Đời sao? Vậy thì đợi anh lấy xe rồi chúng ta cùng đi!!"
Anh xoay người chạy đi vào bên trong. Cô gật đầu cười tươi nhìn theo bóng lưng của anh chạy đi.
Anh chở cô đến một tiệm xiên nướng nhỏ ở cách biệt thự không xa. Anh nắm tay cô đi vào bên trong.
Cả quãng đường cô cũng rất tự nhiên để anh nắm lấy, không vùng vẫy cũng không bài xích chỉ im lặng chờ anh kéo đi.
Vào bên trong, Hạ Trí Khanh kéo ghế cho Lâm Quỳ rồi bản thân ngồi xuống đối diện cô.
Anh gọi chủ quán:
"Ông chủ!!"
Một người hơn đứng tuổi chạy ra:
"Quý khách gọi món gì? Đây là menu của chúng tôi ạ!"
Xem menu hồi lâu thì Hạ Trí Khanh mới gọi ra vài món:
"Mang cho tôi một phần xiên nướng và hai phần mì cay thập cẩm. Một tô đừng bỏ súp lơ xanh nhé. Đem cho chúng tôi thêm hai ly nước ép cam."
Khi ông chủ sạp quay người vào trong thì cô mới nhớ ra chợt nói:
"Ông chủ, làm phiền ông nước cam thì hơi ngọt một chút và mì cay của anh ấy cũng đừng cho cây quá. Anh ấy bị đau dạ dày."
Hạ Trí Khanh nhìn Lâm Quỳ, Lâm Quỳ cũng cúi đầu cảm ơn ông chủ.
Cô lấy giấy ra để lâu hai đôi đũa của cô và Hạ Trí Khanh. Lâu xong một đôi cô đưa nó cho anh.
Từ đầu tới cuối anh cũng chỉ nhìn cô. Anh ngoan ngoãn nhận lấy rồi hỏi:
"Khi nào thì em cho anh câu trả lời?"
Lâm Quỳ nói:
"Em đang đói nên không muốn nói cho anh biết đâu."
Hạ Trí Khanh hơi nhoẻn miệng cười nhẹ một cái rồi nói:
"Được, vậy lát nữa em ăn nhiều một chút!!"
Khi đồ ăn được mang ra, cô hăng say ăn mì cay còn Hạ Trí Khanh thì cắt thịt ra để nướng cho cô.
Cô ngừng lại nhìn vào Hạ Trí Khanh, nhìn được một lúc thì Hạ Trí Khanh cũng ngước lên nhìn cô:
"Mặt anh dính gì sao?"
Lâm Quỳ lắc đầu, cúi đầu buồn bã im lặng thở dài nhẹ nhàng nói:
"Hạ Trí Khanh?"
Hạ Trí Khanh nhìn cô: "Hửm?"
Lâm Quỳ tiếp tục nói:
"Mấy năm qua cuộc sống anh thế nào?"
Hạ Trí Khanh buông đũa xuống nhìn cô:
"Sao lại hỏi thế?"
"Đừng nói nhiều trả lời em đi!!"
"..."
Hạ Trí Khanh im lặng một lúc mới nói:
"Rất tốt!!"
Lâm Quỳ híp mắt nhìn anh hỏi:
"Thật sao?"
[Truyện Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh chỉ có duy nhất trên nền tảng Noveltoon, những nền tảng khác đăng lên đều là mạo danh để ăn cắp tác phẩm của Cus.]
Hạ Trí Khanh gật đầu nhẹ trốn tránh ánh mắt của cô.
Cô cúi đầu xuống hít thở sâu rồi mới nói:
"Anh biết không? Em đã từng rất hân anh. Hận anh vì đã trêu đùa tình cảm của em. Nhưng mà bây giờ em muốn thừa nhận một chuyện.."
Hạ Trí Khanh im lặng lắng nghe cô nói mà trong lòng hồi hộp không thôi.
Lâm Quỳ hít một hơi thật sâu rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh để tiếp tục nói:
"Trước giờ em chưa từng quên được anh, mặc dù vẫn có rất nhiều người giống anh nhưng mà em cũng chưa từng rung động với ai..nên là"
Cô im lặng cả hai người nhìn nhau, rất lâu sau thì cô mới cất tiếng tiếng:
"Chúng ta hẹn hò đi!!"
Hạ Trí Khanh ngớ người, không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Hô hấp anh bị ngưng trệ, khó khăn thở ra. Từ từ khi đã nhận thức được mọi chuyện thì niềm vui trên mặt anh mới dần hiện ra.
Anh vui vẻ chạy đến ngồi cạnh cô nắm hai bả vai cô hỏi lại:
"Thật sao?"
"Cái gì?"
"Những lời em nói là thật sao?"
"..."
Lâm Quỳ gật đầu, Hạ Trí Khanh thì phấn khích ôm chặt lấy cô.
Hôm khắp nơi trên mặt cô nói:
"Được, chúng ta hẹn hò. Anh vui quá, vui chết đi được."
Anh tiếp tục hôn khắp nơi trên mặt cô nói tiếp:
"Đây là điều mà anh mong chờ suốt mấy năm..anh anh có chút không tin được đây là sự thật.."
Lâm Quỳ bật cười, xoá mặt Hạ Trí Khanh:
"Đây là sự thật, không phải mơ. Hạ Trí Khanh bây giờ thật sự là người yêu của em."
Anh hôn nhẹ lên môi cô như một con chuồn lướt qua rồi buông cô ra. Gắp thức ăn vào trong chén cho cô:
"Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đi tìm khách sạn."
Lâm Quỳ lắc đầu nói:
"Ba giờ tối nay em phải bay về Anh Quốc vì Thóc Thóc còn đang ở nhà."
Hạ Trí Khanh nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ ba mươi cũng không nói gì xoá đầu cô nói:
"Được, ăn xong anh sẽ đưa em đến sân bay."
Lâm Quỳ gật đầu chăm chú ăn, Hạ Trí Khanh thì cứ gắp cho cô.
Cô nhăn mặt nói:
"Hạ Trí Khanh, sao anh không ăn đi? Anh biết mấy giờ chưa mà cứ gắp cho em thế hả? Nếu cứ như vậy em sẽ béo lên mất!!"
Hạ Trí Khanh nói:
"Béo thì càng tốt sẽ không phải sợ thằng nào thích em nữa!!"
Bên kia cũng rất nhanh đã bắt máy, cô nhẹ nhàng nói:
[Hạ Trí Khanh, anh đang ở đâu?]
Hạ Trí Khanh mở camera lên quay xung quanh nói:
[Anh đang ở trong nhà. Sao thế? Nhớ anh sao?]
Lâm Quỳ im lặng hồi lâu nói:
"Đừng giỡn.."
Hạ Trí Khanh nghe cô bắt đầu cọc thì cũng nghiêm túc trở lại hỏi:
[Đợi vài bữa nữa anh sẽ bay sang Anh Quốc."
Lâm Quỳ lúc này mới mở camera sau lên hướng về căn biệt thự của Hạ Trí Khanh nhẹ giọng:
"Em có câu trả lời cho anh rồi."
Hạ Trí Khanh nhìn thấy thì nheo mắt lại hỏi:
[Em ở đâu vậy?]
Dừng một chút ánh mới nhận ra đây không phải là căn biệt thự nhà anh sao?
Lúc đã thật sự nhận ra thì anh đã vui đến nỗi xém đã quăng cả điện thoại nhanh chóng đứng dậy cầm theo áo khoác chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên chỉ biết khó hiểu mà nhìn nhau.
Mẹ Hạ đưa mắt nhìn Mễ Giai. Mễ Giai thì cũng chỉ nhún vai lắc đầu.
Hạ Trí Khanh lật đật chạy ra ngoài, từ xa anh có thể thấy được bóng lưng bé xíu đang đứng co ro ở bên ngoài.
Anh chạy đi tới, mang áo khoác choàng lên người cô.
Lâm Quỳ quay người lại nhìn chằm chằm vào Hạ Trí Khanh hỏi:
"Anh không thấy lạnh sao mà còn choàng cho em?"
Hạ Trí Khanh không nói gì chỉ lắc đầu.
Lâm Quỳ đưa hai tay đặt lên trên má của anh nhẹ nhàng nói:
"Như vậy đã ấm hơn chưa?"
Hạ Trí Khanh chưa thích nghi được hành động của cô nên đứng đơ người ra, tìm đã đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài.
Anh nhìn Lâm Quỳ chằm chằm gật đầu giọng khàn khàn nói:
"Ấm."
Lâm Quỳ mỉm cười nhìn anh, thời khắc này Hạ Trí Khanh mới thật sự khó tin.
Cô là đang cười với anh sao? Một lúc sao, khi đã cố gắng kìm nén cảm xúc lại thì anh mới cố gắng mở miệng hỏi:
"Em tới đây làm gì?"
Lâm Quỳ vẫn mỉm cười nói:
"Không phải lúc nãy em nói rồi? Hay là anh không lắng nghe em nói?"
Hạ Trí Khanh ngây ngốc lắc đầu nói:
"Anh nghe mà, em nói là em có câu trả lời cho anh.."
Lâm Quỳ gật đầu nói:
"Đúng, em có câu trả lời rồi!! Nhưng mà em đói.."
Cô đưa tay xoa cái bụng đang đói của mình, đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh phì cười đưa tay xoa đầu cô nói:
"Đời sao? Vậy thì đợi anh lấy xe rồi chúng ta cùng đi!!"
Anh xoay người chạy đi vào bên trong. Cô gật đầu cười tươi nhìn theo bóng lưng của anh chạy đi.
Anh chở cô đến một tiệm xiên nướng nhỏ ở cách biệt thự không xa. Anh nắm tay cô đi vào bên trong.
Cả quãng đường cô cũng rất tự nhiên để anh nắm lấy, không vùng vẫy cũng không bài xích chỉ im lặng chờ anh kéo đi.
Vào bên trong, Hạ Trí Khanh kéo ghế cho Lâm Quỳ rồi bản thân ngồi xuống đối diện cô.
Anh gọi chủ quán:
"Ông chủ!!"
Một người hơn đứng tuổi chạy ra:
"Quý khách gọi món gì? Đây là menu của chúng tôi ạ!"
Xem menu hồi lâu thì Hạ Trí Khanh mới gọi ra vài món:
"Mang cho tôi một phần xiên nướng và hai phần mì cay thập cẩm. Một tô đừng bỏ súp lơ xanh nhé. Đem cho chúng tôi thêm hai ly nước ép cam."
Khi ông chủ sạp quay người vào trong thì cô mới nhớ ra chợt nói:
"Ông chủ, làm phiền ông nước cam thì hơi ngọt một chút và mì cay của anh ấy cũng đừng cho cây quá. Anh ấy bị đau dạ dày."
Hạ Trí Khanh nhìn Lâm Quỳ, Lâm Quỳ cũng cúi đầu cảm ơn ông chủ.
Cô lấy giấy ra để lâu hai đôi đũa của cô và Hạ Trí Khanh. Lâu xong một đôi cô đưa nó cho anh.
Từ đầu tới cuối anh cũng chỉ nhìn cô. Anh ngoan ngoãn nhận lấy rồi hỏi:
"Khi nào thì em cho anh câu trả lời?"
Lâm Quỳ nói:
"Em đang đói nên không muốn nói cho anh biết đâu."
Hạ Trí Khanh hơi nhoẻn miệng cười nhẹ một cái rồi nói:
"Được, vậy lát nữa em ăn nhiều một chút!!"
Khi đồ ăn được mang ra, cô hăng say ăn mì cay còn Hạ Trí Khanh thì cắt thịt ra để nướng cho cô.
Cô ngừng lại nhìn vào Hạ Trí Khanh, nhìn được một lúc thì Hạ Trí Khanh cũng ngước lên nhìn cô:
"Mặt anh dính gì sao?"
Lâm Quỳ lắc đầu, cúi đầu buồn bã im lặng thở dài nhẹ nhàng nói:
"Hạ Trí Khanh?"
Hạ Trí Khanh nhìn cô: "Hửm?"
Lâm Quỳ tiếp tục nói:
"Mấy năm qua cuộc sống anh thế nào?"
Hạ Trí Khanh buông đũa xuống nhìn cô:
"Sao lại hỏi thế?"
"Đừng nói nhiều trả lời em đi!!"
"..."
Hạ Trí Khanh im lặng một lúc mới nói:
"Rất tốt!!"
Lâm Quỳ híp mắt nhìn anh hỏi:
"Thật sao?"
[Truyện Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh chỉ có duy nhất trên nền tảng Noveltoon, những nền tảng khác đăng lên đều là mạo danh để ăn cắp tác phẩm của Cus.]
Hạ Trí Khanh gật đầu nhẹ trốn tránh ánh mắt của cô.
Cô cúi đầu xuống hít thở sâu rồi mới nói:
"Anh biết không? Em đã từng rất hân anh. Hận anh vì đã trêu đùa tình cảm của em. Nhưng mà bây giờ em muốn thừa nhận một chuyện.."
Hạ Trí Khanh im lặng lắng nghe cô nói mà trong lòng hồi hộp không thôi.
Lâm Quỳ hít một hơi thật sâu rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh để tiếp tục nói:
"Trước giờ em chưa từng quên được anh, mặc dù vẫn có rất nhiều người giống anh nhưng mà em cũng chưa từng rung động với ai..nên là"
Cô im lặng cả hai người nhìn nhau, rất lâu sau thì cô mới cất tiếng tiếng:
"Chúng ta hẹn hò đi!!"
Hạ Trí Khanh ngớ người, không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Hô hấp anh bị ngưng trệ, khó khăn thở ra. Từ từ khi đã nhận thức được mọi chuyện thì niềm vui trên mặt anh mới dần hiện ra.
Anh vui vẻ chạy đến ngồi cạnh cô nắm hai bả vai cô hỏi lại:
"Thật sao?"
"Cái gì?"
"Những lời em nói là thật sao?"
"..."
Lâm Quỳ gật đầu, Hạ Trí Khanh thì phấn khích ôm chặt lấy cô.
Hôm khắp nơi trên mặt cô nói:
"Được, chúng ta hẹn hò. Anh vui quá, vui chết đi được."
Anh tiếp tục hôn khắp nơi trên mặt cô nói tiếp:
"Đây là điều mà anh mong chờ suốt mấy năm..anh anh có chút không tin được đây là sự thật.."
Lâm Quỳ bật cười, xoá mặt Hạ Trí Khanh:
"Đây là sự thật, không phải mơ. Hạ Trí Khanh bây giờ thật sự là người yêu của em."
Anh hôn nhẹ lên môi cô như một con chuồn lướt qua rồi buông cô ra. Gắp thức ăn vào trong chén cho cô:
"Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đi tìm khách sạn."
Lâm Quỳ lắc đầu nói:
"Ba giờ tối nay em phải bay về Anh Quốc vì Thóc Thóc còn đang ở nhà."
Hạ Trí Khanh nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ ba mươi cũng không nói gì xoá đầu cô nói:
"Được, ăn xong anh sẽ đưa em đến sân bay."
Lâm Quỳ gật đầu chăm chú ăn, Hạ Trí Khanh thì cứ gắp cho cô.
Cô nhăn mặt nói:
"Hạ Trí Khanh, sao anh không ăn đi? Anh biết mấy giờ chưa mà cứ gắp cho em thế hả? Nếu cứ như vậy em sẽ béo lên mất!!"
Hạ Trí Khanh nói:
"Béo thì càng tốt sẽ không phải sợ thằng nào thích em nữa!!"