Hai ngày trước, Hạ Trí Khanh có đến Anh Quốc anh còn mang theo cả áo ấm mới cho cô. Anh biết cô hay bị bệnh cũng chuẩn bị cả thuốc bổ nữa.
Ngày anh sắp bay, đột nhiên lại sốt cao đến cả đi đứng còn không được còn bé té xuống đất ngất đi.
Lúc mười hai giờ khuya, Hạ Diên về đến nhà đi ngang phòng Hạ Trí Khanh thấy không đóng cửa mới thắc mắc.
Anh ấy định đi tới để đóng nhưng khi đẩy nhẹ cửa ra thì thấy Hạ Trí Khanh đang nằm sấp dưới đất.
Hạ Diên chạy lại lây người Hạ Trí Khanh:
"Trí Khanh, Trí Khanh mau dậy đi, em bị sao vậy? Để anh gọi bác sĩ."
Hạ Diên luống cuống quát: "QUẢN GIA? QUẢN GIA ĐÂU?"
Quản gia đang lau dọn thì hoảng sợ chạy nhanh lên phòng:
"Đại thiếu gia có gì căn dặn?"
Khi quản gia thấy Hạ Trí Khanh ngất thì mới trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ra.
Hạ Diên thấy thì quát: "K.H.Ố.N K.I.Ế.P CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ LÀM GÌ? MAU GỌI BÁC SĨ ĐẾN MAU LÊN!!"
Quản gia tay chân luống cuống lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo, bác sĩ Từ"
Từ Mạc đang ngồi xem bệnh án thì cất giọng:
"Có chuyện gì vậy?"
Quản gia lắp bắp: "Nhị..nhị thiếu gia bị ngất rồi bác sĩ Từ mau đến kiểm tra đi."
Hạ Diên thét lên: "Tôi cho cậu ta mười phút để đến đây."
Từ Mạc tất nhiên là nghe được nói: "Đại thiếu gia giao thông không phải chuyện đùa đâu. Tôi sẽ cố gắng đến sớm."
Khi cúp máy quản gia chạy lại giúp Hạ Diên đỡ Hạ Trí Khanh lên giường. Hạ Trí Khanh mê man luôn gọi tên "Quỳ Quỳ."
Hạ Diên chỉ biết lắc đầu, anh kêu quản gia: "Quản gia mau xuống dưới nấu nước lên chường trán cho nhị thiếu đi."
Quản gia: "Vâng, đại thiếu gia."
Khi quản gia đi ra khỏi phỏng, Hạ Diên đi ra ban công đốt một điếu thuốc. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về một nơi xa xôi.
Khi thấy đèn của xe Từ Mạc, Hạ Diên mới bỏ điếu thuốc xuống đất lấy chân đè lên rồi trở lại phòng.
Đợi một lúc thì Từ Mạc đã lên tới, cậu ta không chần chừ mà nhanh chóng đi lại khám cho Hạ Trí Khanh.
Hạ Diên cũng im lặng mà ra khỏi phòng, anh ấy đi bên ngoài im lặng chờ đợi.
Lúc Từ Mạc đi ra thì Hạ Diên mới đứng dậy.
Từ Mạc nói: "Nhị thiếu là do gần đây hay uống rượu nhiều lại không ăn uống nên mới như vậy. Chỉ cần ăn uống điều độ lại và bớt uống rượu thì sẽ nhanh khỏi. Tôi cũng đã kê thuốc cho nhị thiếu rồi nên đại thiếu gia yên tâm."
Hạ Diên gật đầu nói: "Quản gia ông hãy đi tiễn bác sĩ Từ ra về."
Quản gia cung kính tiễn bác sĩ Từ ra về. Xong thì vào bếp nấu cháo.
Hạ Diên trong phòng thì lau người và thay cái áo sơ mi khác cho Hạ Trí Khanh. Hạ Diên cười khổ: "Cùng dòng máu mà em chả giống anh gì cả. Anh có thất tình cũng sẽ không làm như em đâu. Bây giờ người ta chạy đi đâu anh cũng không biết em thì sướng rồi người ta chỉ là không về thôi chứ chỗ ở hay trường học em cũng biết."
Lúc anh thay áo sơ mi xong thì quản gia cũng bưng cháo vào. Hạ Diên đợi nó nguội một tí mới lay Hạ Trí Khanh dậy.
Hạ Diên cùng quản gia đỡ Hạ Trí Khanh ngồi dậy cầm bát cháo đưa tới cho anh.
Hạ Trí Khanh yếu ớt nhanh lấy im lặng ăn vài muỗng. Tuy đã để nguội một lúc nhưng cháo vẫn rất nóng nếu như người bình thường đụng vào cũng đã la lên.
Hạ Trí Khanh cũng không quan tâm điều đó, tay không ngừng múc cháo lên ăn mặc cho hơi nóng trong bát cháo bốc lên.
Quản gia thì mặc mày tái nhợt, khi ăn xong Hạ Trí Khanh mới bỏ bát xuống.
Hạ Diên đã lấy sẵn thuốc và nước đưa tới cho Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh nhận lấy uống.
Uống xong thì ngồi chờ thấm thuốc. Quản gia và Hạ Diên cũng không rời khỏi phòng mà ngồi đó xem anh có đỡ hay không.
Tầm hai mươi phút sau, Hạ Trí Khanh dường như đã khá hơn giọng khàn đặc hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hạ Diên nói: "Năm giờ ba mươi sáng."
Hạ Trí Khanh đột nhiên từ trên giường muốn đứng dậy nhưng Hạ Diên ngăn cản: "Em bị điên à?"
Hạ Trí Khanh lảo đảo: "Nay em có chuyến bay đến Anh Quốc. Em không thể bỏ lỡ được."
Hạ Trí Khanh đẩy tay Hạ Diên ra tiến lên vài bước liền ngã xuống. Hạ Diên chạy tới đỡ Hạ Trí Khanh lên.
"Em có điên thì cũng nên suy nghĩ một chút. Bây giờ là em đang bệnh, cả đi còn không nổi thì lại muốn đi đâu hả?"
Hạ Trí Khanh lắc đầu: "Em..em đã chuẩn bị quà cho cô ấy. Em phải mang nó đến tặng cho cô ấy."
Hạ Diên đỡ trán: "Được, em nhất định phải tận tay đưa quà cho em ấy sao?"
Hạ Trí Khanh ngớ người, xong rồi lại tự cười chế giễu bản thân lắc đầu: "Sao mà tự mình đưa được? Cô ấy tới nhìn em còn không muốn thì sao lại nhận quà của em. Em chỉ muốn từ xa nhìn cô ấy thôi."
Hạ Diên thở dài quay sang nhìn quản gia: "Gọi cho trợ lý của tôi đặt một vé bay bay cùng chuyến bay với nhị thiếu gia cho tôi."
Quản gia do dự rồi đi ra khỏi phòng để gọi điện thoại.
Trong phòng Hạ Diên đỡ Hạ Trí Khanh lên giường. Đồ đạc Hạ Trí Khanh cũng đã lấy sẵn.
Hạ Diên hỏi: "Mấy giờ em bay?"
Hạ Trí Khanh mơ màng: "Mười một giờ trưa."
Hạ Diên nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm em ngủ một lát đi."
Hạ Trí Khanh gật đầu an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Diên lúc này mới rời phòng trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Lúc chín giờ ba mươi, Hạ Diên lại qua phòng Hạ Trí Khanh. Nhưng lại thấy Hạ Trí Khanh đã chuẩn bị xong mọi thứ đang ngồi trên giường.
Hạ Diên đi tới: "Đỡ hơn chưa?"
Hạ Trí Khanh gật đầu nói: "Chưa chết được."
Nói xong thì nhờ quản gia đỡ Hạ Trí Khanh nhưng anh không chịu. Nhất định phải tự mình đi. Tuy đi không vững như anh vẫn cố.
Mặt mày anh vẫn còn xanh xao trắng bệch như không còn một giọt máu.
Hạ Diên cùng Hạ Trí Khanh lên xe đến sân bay.
Từ biệt phủ Hạ Gia đến sân bay cũng tầm một tiếng mấy nên khi đến sân bay cũng không phải đợi lâu.
Chỉ chờ làm thủ tục xong thì đi lên máy bay ngồi. Có lẽ quãng đường bay sẽ khá dài nên Hạ Diên đã mang cho Hạ Trí Khanh một viên thuốc an thần để dễ ngủ.
Cả suốt chuyến bay Hạ Trí Khanh chỉ ngủ nên khi máy bay đáp xuống thì cũng đã khỏe hơn.
Vì Hạ Gia đi đâu thì cũng sẽ là nhà nên xe hơi của Hạ Gia ở Anh Quốc đã đứng đợi sẵn từ trước.
Hạ Trí Khanh cũng không về biệt thự, mà kêu tài xế đi thẳng đến nhà của Lâm Quỳ.
Đứng từ xa anh thấy Lâm Quỳ đang ngồi đan áo len, vẫn là cô bé của anh như cũ chỉ là hình như có chút gầy đi.
Hạ Trí Khanh đau lòng, khi thấy cô đi vào nhà mới nhờ tài xế mang quà tới để ở trước cổng rồi mới bấm chuông.
Hạ Trí Khanh ngồi trong xe thấy Lâm Quỳ một lần nữa bước ra, lấy điện thoại trong túi quần ra bấm quay video.
Lâm Quỳ mở cửa ra xem ai thì thấy hộp quà to đừng để trước cửa. Cô tưởng là của Thu Nhiên hay Băng Nhi thì cầm lên xem.
Nhưng không phải trên đó lại là tên của cô. Cô cũng không biết ai gửi nên đã nhìn ngó xung quanh.
Khi không thấy ai hết thì anh thấy cô có vẻ hơi do dự một lúc thì mới ôm nó lên đi vào trong.
Mọi hành động, cảm xúc của cô đều được anh ghi lại chỉ có Hạ Diên ngồi phía trước thì hơi ảo não, lấy tay xoa xoa mi tâm.
Lúc này Hạ Trí Khanh mới nói: "Trở về biệt thự đi."
Tài xế quay đầu xe rồi rời đi trở về biệt thự. Cả quãng đường có người nào đó liên tục tua đi tua lại hình ảnh của cô.
Còn chụp màn hình lại những chỗ đẹp nhất rồi ngồi yên tĩnh vuốt ve nó.
Có lẽ bây giờ anh mới biết.
"Mất đi một người mà anh đặt trên đầu quả tim là cảm giác như thế nào. Đó chính là cảm giác bầu trời đang rất đẹp bỗng chốc lại sụp đổ tối đen chẳng thấy đường ra!!"
Ngày anh sắp bay, đột nhiên lại sốt cao đến cả đi đứng còn không được còn bé té xuống đất ngất đi.
Lúc mười hai giờ khuya, Hạ Diên về đến nhà đi ngang phòng Hạ Trí Khanh thấy không đóng cửa mới thắc mắc.
Anh ấy định đi tới để đóng nhưng khi đẩy nhẹ cửa ra thì thấy Hạ Trí Khanh đang nằm sấp dưới đất.
Hạ Diên chạy lại lây người Hạ Trí Khanh:
"Trí Khanh, Trí Khanh mau dậy đi, em bị sao vậy? Để anh gọi bác sĩ."
Hạ Diên luống cuống quát: "QUẢN GIA? QUẢN GIA ĐÂU?"
Quản gia đang lau dọn thì hoảng sợ chạy nhanh lên phòng:
"Đại thiếu gia có gì căn dặn?"
Khi quản gia thấy Hạ Trí Khanh ngất thì mới trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ra.
Hạ Diên thấy thì quát: "K.H.Ố.N K.I.Ế.P CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ LÀM GÌ? MAU GỌI BÁC SĨ ĐẾN MAU LÊN!!"
Quản gia tay chân luống cuống lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo, bác sĩ Từ"
Từ Mạc đang ngồi xem bệnh án thì cất giọng:
"Có chuyện gì vậy?"
Quản gia lắp bắp: "Nhị..nhị thiếu gia bị ngất rồi bác sĩ Từ mau đến kiểm tra đi."
Hạ Diên thét lên: "Tôi cho cậu ta mười phút để đến đây."
Từ Mạc tất nhiên là nghe được nói: "Đại thiếu gia giao thông không phải chuyện đùa đâu. Tôi sẽ cố gắng đến sớm."
Khi cúp máy quản gia chạy lại giúp Hạ Diên đỡ Hạ Trí Khanh lên giường. Hạ Trí Khanh mê man luôn gọi tên "Quỳ Quỳ."
Hạ Diên chỉ biết lắc đầu, anh kêu quản gia: "Quản gia mau xuống dưới nấu nước lên chường trán cho nhị thiếu đi."
Quản gia: "Vâng, đại thiếu gia."
Khi quản gia đi ra khỏi phỏng, Hạ Diên đi ra ban công đốt một điếu thuốc. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về một nơi xa xôi.
Khi thấy đèn của xe Từ Mạc, Hạ Diên mới bỏ điếu thuốc xuống đất lấy chân đè lên rồi trở lại phòng.
Đợi một lúc thì Từ Mạc đã lên tới, cậu ta không chần chừ mà nhanh chóng đi lại khám cho Hạ Trí Khanh.
Hạ Diên cũng im lặng mà ra khỏi phòng, anh ấy đi bên ngoài im lặng chờ đợi.
Lúc Từ Mạc đi ra thì Hạ Diên mới đứng dậy.
Từ Mạc nói: "Nhị thiếu là do gần đây hay uống rượu nhiều lại không ăn uống nên mới như vậy. Chỉ cần ăn uống điều độ lại và bớt uống rượu thì sẽ nhanh khỏi. Tôi cũng đã kê thuốc cho nhị thiếu rồi nên đại thiếu gia yên tâm."
Hạ Diên gật đầu nói: "Quản gia ông hãy đi tiễn bác sĩ Từ ra về."
Quản gia cung kính tiễn bác sĩ Từ ra về. Xong thì vào bếp nấu cháo.
Hạ Diên trong phòng thì lau người và thay cái áo sơ mi khác cho Hạ Trí Khanh. Hạ Diên cười khổ: "Cùng dòng máu mà em chả giống anh gì cả. Anh có thất tình cũng sẽ không làm như em đâu. Bây giờ người ta chạy đi đâu anh cũng không biết em thì sướng rồi người ta chỉ là không về thôi chứ chỗ ở hay trường học em cũng biết."
Lúc anh thay áo sơ mi xong thì quản gia cũng bưng cháo vào. Hạ Diên đợi nó nguội một tí mới lay Hạ Trí Khanh dậy.
Hạ Diên cùng quản gia đỡ Hạ Trí Khanh ngồi dậy cầm bát cháo đưa tới cho anh.
Hạ Trí Khanh yếu ớt nhanh lấy im lặng ăn vài muỗng. Tuy đã để nguội một lúc nhưng cháo vẫn rất nóng nếu như người bình thường đụng vào cũng đã la lên.
Hạ Trí Khanh cũng không quan tâm điều đó, tay không ngừng múc cháo lên ăn mặc cho hơi nóng trong bát cháo bốc lên.
Quản gia thì mặc mày tái nhợt, khi ăn xong Hạ Trí Khanh mới bỏ bát xuống.
Hạ Diên đã lấy sẵn thuốc và nước đưa tới cho Hạ Trí Khanh.
Hạ Trí Khanh nhận lấy uống.
Uống xong thì ngồi chờ thấm thuốc. Quản gia và Hạ Diên cũng không rời khỏi phòng mà ngồi đó xem anh có đỡ hay không.
Tầm hai mươi phút sau, Hạ Trí Khanh dường như đã khá hơn giọng khàn đặc hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hạ Diên nói: "Năm giờ ba mươi sáng."
Hạ Trí Khanh đột nhiên từ trên giường muốn đứng dậy nhưng Hạ Diên ngăn cản: "Em bị điên à?"
Hạ Trí Khanh lảo đảo: "Nay em có chuyến bay đến Anh Quốc. Em không thể bỏ lỡ được."
Hạ Trí Khanh đẩy tay Hạ Diên ra tiến lên vài bước liền ngã xuống. Hạ Diên chạy tới đỡ Hạ Trí Khanh lên.
"Em có điên thì cũng nên suy nghĩ một chút. Bây giờ là em đang bệnh, cả đi còn không nổi thì lại muốn đi đâu hả?"
Hạ Trí Khanh lắc đầu: "Em..em đã chuẩn bị quà cho cô ấy. Em phải mang nó đến tặng cho cô ấy."
Hạ Diên đỡ trán: "Được, em nhất định phải tận tay đưa quà cho em ấy sao?"
Hạ Trí Khanh ngớ người, xong rồi lại tự cười chế giễu bản thân lắc đầu: "Sao mà tự mình đưa được? Cô ấy tới nhìn em còn không muốn thì sao lại nhận quà của em. Em chỉ muốn từ xa nhìn cô ấy thôi."
Hạ Diên thở dài quay sang nhìn quản gia: "Gọi cho trợ lý của tôi đặt một vé bay bay cùng chuyến bay với nhị thiếu gia cho tôi."
Quản gia do dự rồi đi ra khỏi phòng để gọi điện thoại.
Trong phòng Hạ Diên đỡ Hạ Trí Khanh lên giường. Đồ đạc Hạ Trí Khanh cũng đã lấy sẵn.
Hạ Diên hỏi: "Mấy giờ em bay?"
Hạ Trí Khanh mơ màng: "Mười một giờ trưa."
Hạ Diên nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm em ngủ một lát đi."
Hạ Trí Khanh gật đầu an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Diên lúc này mới rời phòng trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Lúc chín giờ ba mươi, Hạ Diên lại qua phòng Hạ Trí Khanh. Nhưng lại thấy Hạ Trí Khanh đã chuẩn bị xong mọi thứ đang ngồi trên giường.
Hạ Diên đi tới: "Đỡ hơn chưa?"
Hạ Trí Khanh gật đầu nói: "Chưa chết được."
Nói xong thì nhờ quản gia đỡ Hạ Trí Khanh nhưng anh không chịu. Nhất định phải tự mình đi. Tuy đi không vững như anh vẫn cố.
Mặt mày anh vẫn còn xanh xao trắng bệch như không còn một giọt máu.
Hạ Diên cùng Hạ Trí Khanh lên xe đến sân bay.
Từ biệt phủ Hạ Gia đến sân bay cũng tầm một tiếng mấy nên khi đến sân bay cũng không phải đợi lâu.
Chỉ chờ làm thủ tục xong thì đi lên máy bay ngồi. Có lẽ quãng đường bay sẽ khá dài nên Hạ Diên đã mang cho Hạ Trí Khanh một viên thuốc an thần để dễ ngủ.
Cả suốt chuyến bay Hạ Trí Khanh chỉ ngủ nên khi máy bay đáp xuống thì cũng đã khỏe hơn.
Vì Hạ Gia đi đâu thì cũng sẽ là nhà nên xe hơi của Hạ Gia ở Anh Quốc đã đứng đợi sẵn từ trước.
Hạ Trí Khanh cũng không về biệt thự, mà kêu tài xế đi thẳng đến nhà của Lâm Quỳ.
Đứng từ xa anh thấy Lâm Quỳ đang ngồi đan áo len, vẫn là cô bé của anh như cũ chỉ là hình như có chút gầy đi.
Hạ Trí Khanh đau lòng, khi thấy cô đi vào nhà mới nhờ tài xế mang quà tới để ở trước cổng rồi mới bấm chuông.
Hạ Trí Khanh ngồi trong xe thấy Lâm Quỳ một lần nữa bước ra, lấy điện thoại trong túi quần ra bấm quay video.
Lâm Quỳ mở cửa ra xem ai thì thấy hộp quà to đừng để trước cửa. Cô tưởng là của Thu Nhiên hay Băng Nhi thì cầm lên xem.
Nhưng không phải trên đó lại là tên của cô. Cô cũng không biết ai gửi nên đã nhìn ngó xung quanh.
Khi không thấy ai hết thì anh thấy cô có vẻ hơi do dự một lúc thì mới ôm nó lên đi vào trong.
Mọi hành động, cảm xúc của cô đều được anh ghi lại chỉ có Hạ Diên ngồi phía trước thì hơi ảo não, lấy tay xoa xoa mi tâm.
Lúc này Hạ Trí Khanh mới nói: "Trở về biệt thự đi."
Tài xế quay đầu xe rồi rời đi trở về biệt thự. Cả quãng đường có người nào đó liên tục tua đi tua lại hình ảnh của cô.
Còn chụp màn hình lại những chỗ đẹp nhất rồi ngồi yên tĩnh vuốt ve nó.
Có lẽ bây giờ anh mới biết.
"Mất đi một người mà anh đặt trên đầu quả tim là cảm giác như thế nào. Đó chính là cảm giác bầu trời đang rất đẹp bỗng chốc lại sụp đổ tối đen chẳng thấy đường ra!!"