Mục lục
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là không hề muốn giữ mặt mũi cho bốn hoàng tử.

“Thánh thượng bớt giận!” Mắt thấy Văn đế tức giận sắp không thở nổi, Mục Thuận vội chạy lên đỡ Văn đế, sợ xanh mặt thuyết phục: “Thánh thượng, bảo trọng thánh thể.”

“Thánh thượng bớt giận! Bảo trọng thánh thể!” Quần thần lấy lại tinh thần, vội rối rít quỳ xuống.

Vân Hạc cạn lời, đành phải quỳ xuống theo.

Văn đế trút giận một trận xong, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn tí.

Văn đế chưa nguôi giận, giận dữ hét: “Vừa nãy lão Lục đã được chút ý nên nhận được chút khen thưởng, các ngươi cứ không kịp chờ đợi mà hãm hại hắn như vậy? Các ngươi ngược lại nói cho trẫm nghe, lão Lục cản đường các ngươi chỗ nào?”

Bốn người sợ muốn chết, liều mạng lắc đầu, cũng không dám nói lời nào.

“Hôm nay trẫm có thể nói thẳng cho các ngươi biết ngay trước mặt cả triều thần văn võ và lão Lục, lão Lục tuyệt đối không thể được lập làm thái tử.”

Văn đế nổi giận gầm lên, lại nhìn về phía Vân Hạc: “Lão Lục, con còn ý kiến gì không?”

“Không có.” Vân Hạc lắc đầu, thành khẩn nói: “Nhi thần văn không thành võ cũng không, chỉ dựa vào chút may mắn mà nhận được chút công lao, tuyệt không dám ngấp nghé vị trí thái tử.”

“Bớt nói lung tung đi, không liên quan tới việc con có tài hay không!”

Văn đế tức giận trừng mắt với Vân Hạc: “Trẫm không ngại nói thật cho con biết, thân phận mẫu thân con đã được quyết định rồi, con không thể được lập làm thái tử. Con không có bất cứ căn cơ gì đáng nói, nếu như con kế thừa hoàng vị, Đại Càn ta ắt sẽ nội loạn.”

Hôm nay Văn đế quả thực bị chọc tức không nhẹ, ông ta trực tiếp ngả bài trước mặt mấy đứa con trai.

Hơn nữa ông ta cũng đang cảnh cáo Vân Lệ bọn họ, Vân Hạc không thể được lập làm thái tử, đừng có mưu hại Vân Hạc nữa.

Vân Hạc ra vẻ cô đơn gật đầu: “Mặc dù nhi thần không có tài năng lớn, nhưng cũng không phải kẻ ngu, nhi thần vẫn hiểu chút đạo lý này.”

“Hiểu rồi thì tốt.” Văn đế nhẹ nhàng thở dài: “Đây là thiên mệnh, đừng trách phụ hoàng.”

“Nhi thần hiểu.” Vân Hạc lại gật đầu.

Văn đế vui mừng gật đầu, lại nhìn chằm chằm mấy đưa con trai còn quỳ: “Đều cút đi cho trẫm! Lão tam, tiếp tục quỳ! Quỳ ngay ngắn cho trẫm!”

Trong lòng Vân Lệ bỗng nhiên run lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Đám người vội đứng lên, ba người nhị hoàng tử bọn họ vô cùng oán hận nhìn Vân Lệ, hận không thể bóp chết tên khốn kiếp này.

Hắn ta mưu hại lão Lục, hại bọn họ gặp xui theo.

Tên khốn kiếp hại người hại mình này.

Đáng đời tiếp tục quỳ!

“Biết vì sao trẫm bắt ngươi tiếp tục quỳ không?” Văn đế từ trên cao nhìn Vân Lệ.

Vân Lệ thấp thỏm lo âu, sợ hãi khóc lóc kể lể: “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Nhi thần thật sự không hãm hại Lục đệ! Tối hôm trước nhi thần còn cho Lục đệ mượn hơn một vạn lượng bạc, nhi thần còn nối lại tình xưa với Lục đệ, sao nhi thần có thể…”

“Trẫm không nói cái này.” Văn đế giậm tím mặt, lần nữa đạp bay Vân Lệ, bỗng nhiên ông ta nhìn về phía Vân Hạc.

Vân Hạc nheo mắt, trong lòng không còn gì để nói.

Ông nhìn ta làm cái gì?

Mẹ nó ta là người bị hại được không?

Ừ, ta chính là người bị hại!

Vân Hạc hùng hồn nói với mình.

Văn đế thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Vân Lệ đang quỳ ngay ngắn, tức giận quát: “Trẫm hỏi ngươi, ngươi biết rất rõ tiền trợ cấp của những tướng sĩ tàn tật trử trận trong trận chiến Sóc Bắc kia bị biển thủ, vì sao không báo?”

“Cái gì?”


Nghe lời Văn Đế nói, bỗng nhiên Tiêu Vạn Cừu đứng ra, hai mắt phun lửa hỏi: “Lời thánh thượng nói là thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK