• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn không thích miếu hòa thượng, nhưng hắn thích ở cùng một chỗ với Thẩm Nghê.

Hắn thích ở trên cây nhìn nàng ôn tồn giọng nói nhỏ nhẹ nói giảng giải kinh với lão hòa thượng, thích nhìn nàng nằm trên ghế nằm phe phẩy quạt xếp, tia nắng quanh quẩn trên gương mặt nàng, khi nàng nhíu mày, khi nàng mỉm cười, hắn rất muốn hỏi nàng có phải đang mơ thấy gì đó hay không.

Nhưng khi cúi đầu nhìn y phục rách rưới và đôi bàn tay nứt nẻ của mình, bước chân tiến về phía trước lại lùi lại, ngồi xổm ở một bên Thẩm Nghê không thể chạm tới, lẳng lặng nhìn nàng.

Khi nàng nói có lẽ nàng phải xuất giá rồi, hắn nghĩ đến cảnh tượng mười dặm đồ đỏ hắn đã nhìn thấy ở Kỳ Châu trước đây, còn có cả tân nương mặc phượng quan hà phí, tưởng tượng mình là người vén tấm khăn đội đầu của tân nương lên, gương mặt xinh đẹp tựa như châu báu bên dưới tấm khăn là gương mặt của Thẩm Nghê, bất giác vành tai hắn đỏ bừng.

Hắn không biết cái gì gọi là yêu, nhưng hắn muốn vĩnh viễn có thể ở bên cạnh Thẩm Nghê.

Từ "cưới" vì thẹn thùng mà nghẹo một cái trở thành từ "giúp", hắn chột dạ hét lên: "Ngươi xuất giá có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ ta có thể giúp được ngươi sao!"

Thẩm Nghê không hề giấu giếm hắn điều gì, hắn biết phụ thân nàng là Vệ chỉ huy sứ Triệu Châu, gia gia là Lão thành quốc công chinh chiến cả một đời, mà nàng là viên minh châu cành vàng lá ngọc trong lòng bàn tay bọn họ.

Hắn chỉ là một tên ăn mày thối lấy gì mơ mộng giữa ban ngày.

Nhưng hắn không khống chế được sự may mắn gần như bản năng này, cho nên khi nghe chính miệng Thẩm Nghê đập vỡ mộng tưởng của hắn, hắn mới thẹn quá hóa giận biến mất ba ngày.

Bởi vì ba ngày đã là cực hạn của hắn.

Hơn ba ngày không được nhìn thấy Thẩm Nghê, hắn như biến thành một con cá chết đuối, giống như bị một kết giới che kín miệng mũi không có cơn gió nào có thể lọt qua, khiến cho hắn không thể nào thở nổi.

Nhưng khi hắn đến Quy Nguyên tự, tiểu sa di quyết sân nói cho hắn biết Thẩm Nghê mới khởi hành đi kinh thành.

Trong lòng hắn hoảng hốt, nhanh chân chạy về phía kinh thành.

Hôm đó gió rất mạnh, gió cuồn cuộn lật tung cát đá bay vào mặt vào mắt hắn, đau đến mức hắn không mở mắt ra được, cổ họng cũng đau đến mức giống như nuốt phải đống sỏi đá kia.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được xe ngựa của Thẩm Nghê, thấy nàng không quản nguy hiểm thò nửa người ra khỏi xe hô to về phía hắn.

May mắn của hắn dường như đang lóe lên, mà sự thật nói cho hắn biết đó chỉ là hồi quang phản chiếu.

Thẩm Nghê một đi không trở lại, hắn bị đánh trở về nguyên hình.

Vì có thể ở gần người Thẩm gia, hắn nghĩ đến Vệ sở Triệu Châu để đầu quân, nhưng năm đó tuổi hắn quá nhỏ, còn chưa vào được Vệ sở đã bị người ta đuổi ra ngoài.

Trong lúc vô thức, hắn đi vòng qua Quy Nguyên tự, nhìn thấy Tuệ Giác đứng bên cạnh cái chuông lớn, trước mặt là bốn hàng hòa thượng đang cởi trần dùng côn đánh nhau, trong đó có hai đứa trẻ nhìn trông trạc tuổi hắn.

Hắn cầu xin Tuệ Giác thu mình làm đệ tử.

Tuệ Giác hỏi: "Tại sao ngươi muốn vào phật môn?"

Hắn mở mắt nói mò: "Muốn phổ độ chúng sinh, mở rộng Phật pháp."

Đây là những từ Thẩm Nghê từng nói.

Tuệ Giác sao có thể không nhìn ra hắn miệng nói một đường như trong lòng nghĩ một nẻo chứ, cũng không từ chối một đứa bé ăn mày đang tuổi lớn như hắn, lúc đó ông ta dẫn hắn đi lên bậc thang trăm nấc, quy y cho hắn ở trước Đại Hùng bảo điện.

Hắn hỏi Tuệ Giác, có thể đổi "Độ - 度" thành Độ - 渡" không.

*Một cái là độ trong phổ độ chúng sinh, một cái là độ trong biến đò, sông nước.

Tuệ Giác nói: "Chiếu theo Hỏa, độ là Thủy, nước lửa xung khắc, không tốt."

Hắn bĩu môi khinh thường.

Tuệ Giác là một sư phụ tốt, hắn không biết chữ, ông ta nắm tay dạy hắn viết, lúc tỷ thí võ hắn chỉ biến lao vào chiến đấu cắn xé một cách dã man, ông ta càng cần mẫn giảng giải kinh Phật cho hắn, lúc luyện võ một mình ông ta sẽ dạy cho hắn quyền thuật và côn pháp.

Trong bốn năm quy y cửa Phật này, hắn là người chăm chỉ nhất trong chùa, cũng là người có tư chất nhất.

Hắn đọc thuộc những quyển Phật giáo kinh điển, có thể một mình địch lại tất cả các sư huynh sư đệ, Tuệ Giác cũng nói hắn là kỳ tài luyện võ hiếm có.

Năm hắn mười bốn tuổi, hắn cùng mấy vị sư huynh đệ xuống núi luyện tập, khi đi qua đất phong của Tĩnh vương thấy có đang chiêu binh, hắn lấy mũ che kín cái đầu trọc của mình chạy đi xếp hàng.

Hắn khai láo tuổi tác, nhưng lại bị Tĩnh vương ngồi ở một bên nhìn thấu.

Tĩnh vương vỗ quạt nói: "Ngươi rõ ràng là một người xuất gia, trong trong mắt lại tỏa ra đầy sát khí. Ngươi không nên ô nhục phật môn thanh tịnh, đi theo bổn vương ra trận giết địch đi."

Bên cạnh Tiêu Loan còn rất nhiều người tài giỏi kỳ lạ khác, nếu hắn muốn trở thành tâm phúc của Tĩnh vương, tuyệt đối không thể làm một tên tiểu tốt chỉ biết xung phong xông trong trận địa được.

Hắn dùng quân lương mỗi tháng để đi mua binh thư, gặp chữ nào không biết hắn sẽ chạy đi hỏi quân y trong quân doanh.

Chỉ có thể nói vận khí cũng là một loại thực lực, có một lần hắn ngồi trước phòng bếp vừa gọt khoai tây vừa đọc binh thư, bị Tiêu Loan đi xuống thị sát bắt gặp.

Tiêu Loan nhìn một cái là nhận cái tên rắc rối này, cười hỏi: "Một tên tiểu tốt như ngươi đọc binh thư làm gì? Chẳng lẽ muốn làm tướng quân sao?"

Hắn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ còn có tên lính quèn nào không muốn làm tướng quân?"

Tiêu Loan sửng sốt, sau đó cười lớn, chỉ mấy người phó tướng sau lưng hỏi: "Vậy ngươi muốn thay thế người nào trong số bọn họ?"

Hắn nhìn mấy tên đại hắn sau lưng Tiêu Loan đang trợn mắt nhìn mình, hỏi lại: "Võ quan lớn nhất là chức danh gì?"

Tiêu Loan đáp: "Tả đô đốc."

"Vậy ta muốn thay thế vị trí Tả đô đốc."

Lần này Tiêu Loan đã không bị hắn làm cho kinh ngạc nữa, nói với Thiên Hộ người quản giáo hắn: "Người này dã tâm quá nặng, không để bên cạnh bổn vương, bổn vương không dám ngủ."

Cứ như vậy, hắn từ một tên tạp dịch nhảy một cái trở thành thân quân của Tĩnh vương, không cần phải làm việc nặng nhọc nữa, chỉ cần ở trong quân doanh học binh pháp và võ thuật.

Đất phong của Tiêu Loan không phải mảnh đất giàu có là sung túc, bá tính trong thành thường xuyên bị bọn thổ phỉ quấy rầy. Trong nhiều lần dẹp trừ phiến loạn dần lĩnh ngộ ra các loại binh pháp mưu lược cùng cách chỉ đạo binh lính, chỉ mất hai năm hắn đã có thể đứng trong quân trướng của Tiêu Loan bàn đại sự.

Duyên Quang năm thứ mười, Tây Nam phát sinh ra phản loạn, còn có cả ngoại địch nhân cơ hội xâm lược.

Đó vốn dĩ là đất phong của Tề vương, không biết tại sao Tề vương dùng phần quân lương triều đình cấp phát để xây ao rượu rừng thịt hưởng lạc, tàn binh già yếu dưới quyền căn bản không ngăn được sự tấn công từ phe địch.

Tiêu Loan là vị vương gia có thực lực mạnh nhất trong tất cả phiên vương, Hoàng đế lập tức hạ chỉ cho Tiêu Loan cùng năm mươi ngàn tinh binh ở ngoại thành Lương Châu hợp lại, một lần quét sạch tất cả quân phản loạn.

Hắn biết, cơ hội gặp lại Thẩm Nghê của hắn sẽ đến.

Hắn cuống cuồng lập công, tự tiến cử với Tiên Loan muốn làm người tiên phong, xông phá cổng thành Lương Châu đang đóng chặt,

Tiêu Loan rất do dự, dù sao hắn không có kinh nghiên ra chiến trường, cuối cùng cũng để cho hắn làm phó tướng, phụ trợ lão tướng tiến lùi.

Hắn không muốn mất đi cơ hội, giả vờ đồng ý, đến lúc trên chiến trường hắn coi thường quân kỷ quân lệnh, không để ý tiếng gào thét của lão tướng sau lưng, dẫn đầu xông lên chém giết, dựa vào sức mạnh leo lên thanh công thành bò lên được tường thành, một kiếm chém tên Tây man đang muốn đẩy cái thang ra.

Hắn không đếm được mình bị chém bao nhiêu nhát kiếm, bị đá đập trúng bao nhiêu lần, chỉ nhớ được khi hắn ngã xuống vũng máu, lưỡi kiếm chém đến cả người không có chỗ nào lành lặn, bởi vì khăp nơi đâu đâu cũng là vết thương đau đến mức hắn không biết trước ngực có một vết thương dài sâu hoắm.

Nhưng không sao cả, trong tay hắn đang nắm cái đầu của tên thủ lĩnh quân địch, hắn là công thần của trận chiến này, hắn có cơ hội theo Tiêu Loan vào kinh thành diện thánh rồi.

Nhưng Tiêu Loan lại không hề tán dương hắn, lúc quân y giúp hắn băng bó vết thương, mặt hắn ta phủ đầu sương lạnh nói: "Người cãi quân lệnh sẽ bị giết chết bất luận tội, bổn vương xem công lao của ngươi giữ cho ngươi cái mạng tiện này, nếu có lần sau, bổn vương sẽ giết ngươi trên chiến giường!"

Trong mơ hồ, hỏi một đằng nhưng hắn đáp một nẻo: "Ta có người muốn gặp ở kinh thành."

Biểu cảm của Tiêu Loan chợt sững lại, trên mặt lộ ra một tia thương cảm dễ thấy, lập tức xoay người chật vật rời đi.

Ba tháng sau, phản loạn bình định, Hoàng đế hạ chiếu Tiêu Loan và một số công thần vào cung lãnh thưởng.

Trước khi vào cung, hắn chạy khắp cửa hàng y phục lớn nhỏ trong kinh thành chỉ vì để chọn một bộ y phục vừa lòng đi gặp Thẩm Nghê.

Hắn biết Thẩm Nghê là phi tử được sủng ái nhất, thậm chí còn được sủng ái hơn cả Hoàng hậu, nhất định nàng cũng sẽ xuất hiện trong yến tiệc đó, hắn phải trông thật gọn xinh đẹp đứng trước mặt Thẩm Nghê, trả thù nàng lật lọng không giữ lời.

Nhưng khi hắn đứng trước mặt Thẩm Nghê, nàng thản nhiên lướt qua hắn, ánh mắt lập tức lại thả trên người Hoàng đế.

Nàng quên hắn, nàng quả nhiên không cần hắn!

Trong lòng hắn thoáng qua một chút mất mát, nhưng cảm giác đó rất nhanh bị sự căm hận lấp đầy.

Trong yến tiệc trống nhạc nổi lên tưng bừng, bữa tiệc linh đình, đồ ăn là sơn hào hải vị, rượu là Hương Tử Quỳnh, nhưng trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Thẩm Nghê đang ngồi cùng bàn với Hoàng đế ở trên đài cao phía trên kia.

Sau sáu năm, nàng đẹp hơn nhiều.

Váy đỏ lụa trắng, cung trang xa hoa lộng lẫy không thể che giấu được dáng vẻ hoạt bát, đôi mắt như hai viên minh châu sáng ngời, sắc song đỏ cùng gương mặt ửng hồng, dưới ánh mắt soi mói của mọi người nàng tiến tới thì thầm gì đó vào tai Tiêu Linh.

Tiêu Linh bất đắc dĩ cười cười, giơ tay chạm lên chóp mũi xinh xắn của nàng, đặt bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, nắm thật chặt.

Quả đấm của hắn siết chặt, thấy Thẩm Nghê nói muốn rời đi sớm, hắn cũng lặng lẽ rời đi, một đường đi theo nàng đến cung Hàm Chương.

Hắn ngồi trên tháp mỹ nhân của nàng, như một kẻ xâm lược chất vấn nàng: "Người rất thích tên Hoàng đế đó sao?"

Ngay cả ánh mắt khi Thẩm Nghê khi nhìn Hoàng đế chất chứa ái mộ, vậy rốt cuộc hắn là gì đây!

Hắn tức giận, đóng sầm cánh cửa đang mở ra của nàng, vây khốn nàng trong ngực.

Trên người nàng có mùi của Hoàng đế, dục vọng hắn kiềm chế nhiều năm nhanh chóng bành trướng kêu gào.

Hắn muốn nắm tay Thẩm Nghê, muốn nàng dựa vào trong lòng hắn, muốn nàng nằm dưới người, đón nhận tất cả xâm lược cùng chiếm đoạt của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK