*戟结 Kết kích: Là một nghề thủ công dệt, bện, thắt dây truyền thống của Trung Quốc. Kích là một trong những binh khí cổ xử, đồng âm với từ cấp trong cấp độ, có nghĩa là bình an vô sự, thăng tam cấp liên tục, thăng quan tiến chức.”
Thẩm Nghê không tự chủ được sờ sờ vành tai bất giác cứng đờ trong chốc lát, lập tức xoay người mượn cớ đi đóng cửa để gió thổi đi rặng mây đỏ trên mặt: “Ai, ai nói con thích hắn.”
Chờ nàng trở về chỗ ngồi rồi, Thẩm phu nhân khẽ búng lên trán nữ nhi giống như thuở còn bé vậy: “Nương còn lâu mới tin con, mười năm trước con nói thích tiên đế, kết quả lại là vì đại bá của con hy sinh năm tháng tươi đẹp nhất của mình. Bây giờ con nói không thích, nương không tin mấy lời nói dối của con nữa đâu.”
Thẩm Nghê nhìn tua rua kiếm còn chưa bện xong nằm trong giỏ trúc, đầu óc nàng nóng lên, lật đật cầm tua rua kiếm nhét vào trong tay áo, đến khi hoàn hồn lại, mẫu thân đang che miệng cười.
“Không phải là bện cho hắn đâu!” Thẩm Nghê ảo não, giận dỗi ném tua rua kiếm trở lại trên mặt bàn, “Con chỉ là bện dây giết thời gian thôi.”
“Phải không?”
Thẩm phu nhân cầm sợi dây được bện coi như cân đối kia lên, ngón tay thon dài mơn trớn quấn quanh sợi tơ: "Là kết kích à."
Trong kết kích có "Kích" liên thông với "Cấp" và "Cát" ngụ ý là tăng ba cấp, vận quan suôn sẻ, bình an.
Chuẩn bị cho ai nhìn một cái là biết ngay.
Lời nói dối bị nhìn thấu, Thẩm Nghê dứt khoát vò đã mẻ thì để sứt luôn, không biết xấu hổ đổ lỗi lý do lên trên người khác: "Đều tại A Đa lúc nào cũng khoe khoang là nương bện tua rua kiếm cho ông ấy, thành ra hắn cũng nằng nặc đòi con làm cho."
Thấy mẫu thân lắc đầu cười cười, nàng lại không nhịn được chui vào trong lòng mẫu thân làm nũng: "Có phải con rất giỏi không? Người mới chỉ bện ở trước mặt con một lần mà con đã học được rồi."
Thẩm Nghê thông minh từ nhỏ, lúc đọc sách nếu đã từng đọc qua nàng sẽ không quên, nếu không không Lão quốc công cũng sẽ không đặt cho nàng nhũ danh là Mẫn Mẫn.
"Nữ nhi ta sinh sao có thể ngốc được." Thẩm phu nhân giơ tay lên sờ đầu nàng một cái, "Chỉ là phần then chốt tình cảm trong con vẫn không thể mở ra được."
Ba lần bảy lượt chị trêu chọc, Thẩm Nghê thẹn thùng đỏ mặt tới tận mang tai muốn che miệng mẫu thân nàng lại.
Thẩm phu nhân biết da mặt nữ nhi nhà mình mỏng, bà cũng không tiếp tục trêu chọc nữ nhi nữa, ngón tay lại vuốt ve hoa văn trên tua rua kiếm: "Nếu biết trước có ngày đó, trước khi phụ thân con đi Vệ sở, ta sẽ đổi kết bàn trường thành kết kích cho ông ấy."
Nhắc đến phụ thân, sắc đỏ cùng nhiệt độ trên mặt nàng mới dần dần dịu xuống: "Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, A Đa không hề hay biết gì sao?"
Mỗi lần Thẩm Chính Vinh quay lại Vệ sở làm nhiệm vụ đều phải hơn nửa tháng mới có thể trở về nhà, cho nên trước khi xuất phát ông đều sẽ tăng cường thêm hộ vệ, nhưng làm thế nào cũng sẽ không biết trước được A Ngọc Kỳ sẽ nhân cơ hội khi ông vắng nhà đột nhập vào?
Thẩm phu nhân có chú uể oải: "Tháng trước nhi tử của A Trung bá của con cưới thê tử, đã báo trước với ta xin nghỉ một tháng. Ta sợ trong phủ không đủ người làm, cho nên bảo nha bà tìm mấy người đến lấp vào chỗ trống để làm việc, không ngờ những người đó đều là người của A Ngọc Kỳ. Phụ thân con vừa rời đi, hắn ta lập tức bắt ta uy hiếp toàn bộ trên dưới người trong phủ, nghe theo chỉ thị của hắn ta."
Thẩm Nghê tính toán thời gian một chút, A Ngọc Kỳ chắc hẳn đã lên đường đến Triệu Chậu ngay khi xác nhận được mối quan hệ giữa Thẩm Chiếu Độ với nàng, tranh thủ lấy được tín nhiệm của Thẩm gia.
Người này quả nhiên tâm cơ thâm sâu.
"Nói vậy là, bức thư đích thân người viết mà con nhận được trước khi vào thành cũng là do A Ngọc Kỳ ép người viết?"
Ý ban đầu của nàng chỉ là ném đá dò đường, đợi sau khi xác nhận trong nhà không có việc gì mới yên tâm vào thành, không ngờ tảng đá ném ra không phải là để dò đường mà là nhắc nhở A Ngọc Kỳ con mồi đã sa vào lưới.
"Không chỉ bức thư cho con, mà còn cả bức thư gửi đến Vệ sở báo bình an cho A Đa con, đều là A Ngọc Kỳ ép ta viết." Thẩm phu nhân thở dài, "Đều trách nương không nói thật với con, khiến con phải đặt bản thân mình vào tình cảnh như vậy?"
"Làm sao có thể thế được!" Thẩm Nghê kích động ngồi thẳng dậy sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, gối đầu lên đầu gối Thẩm phu nhân lẩm bẩm, "Con biết tâm tư của người, Thẩm Chiếu Độ vì con chạy từ biên cương về đây là hắn cam tâm tình nguyện, con không phải là vì áy náy nên mới muốn dùng mạng ra để đánh đổi."
Thẩm Nghê nhìn tua rua kiếm nàng đã dồn hết tâm tư để bện, vươn ngón tay quấn một vòng lên phần đuôi, xong rồi lại lập tức đỏ mặt buông ra.
"Chết con còn không sợ, thì không có gì đáng sợ cả." Nàng cười với mẫu thân, "Con đồng ý với người, cho dù có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa con cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chết."
Thẩm Chiếu Độ còn thiếu nàng một bầu trời đầu đom đóm và một con gà ăn mày, trước khi có được những thứ đó, nàng không nỡ chết.
*
Cổng thành cao lớn sừng sững uy hiếm giữa khói bụi cuồn cuộn đã gần ngay trước mắt. Thẩm Chiếu Độ chớp chớp đôi mắt đã đỏ hoe vì bị gió cát thổi vào, lần nữa giơ cao roi ngựa vung mạnh xuống.
Bạch vó tinh đi theo hắn chinh chiến nhiều năm cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng liên tục rong ruổi nhiều ngày liên tục, vào giây phút lần nữa nhận một roi tàn nhẫn này móng trước của nó mềm nhũn, cả người và chủ nhân của nó đều ngã lăn ra đường, tạo thành một đám bụi bay mịt mù.
Bên cạnh đường là một bãi cỏ, thời tiết đầu hè, cỏ xanh không chỉ che khuất vó ngựa, mà còn có thể nhấn chìm cả người hắn.
Thẩm Chiếu Độ nằm trên đám cỏ mềm mại, hướng lên trời hét lớn: "Đoạn đường từ Kỳ Châu đến Triệu Châu, ngươi với ta cũng coi như là bạn đồng hành, ngươi không thể kéo ta dậy một cái sao?"
Bốn ngày đi đường này hắn chạy như điên, mỗi khi hắn đến một nơi nào đó, đều có những người khác nhau đang theo dõi hắn.
Giống như ma quỷ âm hồn bất tán, bốn phương tám hướng đều hướng về phía hắn.
Tiếng vó ngựa chậm rãi truyền tới, một bóng đen phủ lên đôi mắt hơi nheo lại của hắn.
Đối mặt với tấm vải đen trên mặt người kia, Thẩm Chiếu Độ giễu cợt: "Trên mặt chủ công các ngươi cũng có hai chữ "Tiện nô" kia sao?"
Người bịt mặt không vui nhíu mày, đang định nói gì đó thì Thẩm Chiếu Độ vốn đang uể oải nằm trên mặt đất ưỡn eo một cái, tay phải nhanh chóng rút kiếm ra, bật dậy chém mạnh về phía cổ của nam nhân kia.
"Á —— "
Máu tươi phun ra từ cái cổ gãy lìa, trong những tiếng la hét chói tai Thẩm Chiếu Độ giũ bao vải lấy từ trong ngực áo ra, nhấc chân đá hất cái đầu kia lên.
Đám người kinh hoàng thục mạng chạy trốn kia làm nổi lên một cơn gió bụi càng lớn hơn, cái đầu khủng khiếp kia chính xác rơi vào trong bao vải của hắn, bị hắn cột thắt nút lại rồi vác lên vai.
Hắn không có thời gian để né tránh những con ruồi nhặng bám người này, không bằng dứt khoát giết đi cho xong?
Như vậy hắn còn có thể lấy lý do truy kích nội gián để thoát tội.
Trên đường lớn văng đầy vắng đỏ sẫm, Thẩm Chiếu Độ lấy đi túi nước buộc trên người thi thể, rồi đi về phía Bạch Vó Tinh nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích, đổ nước lên đầu ngựa để giúp nó hạ nhiệt.
"Đứng lên, nếu không ngay cả ngươi ta cũng chém đấy."
*
Con đường từ ngoài thành đến Thẩm phủ Thẩm Chiếu Độ đã đi không biết bao nhiêu lần, hắn quen thuộc với con đường này đến mức cho dù có nắm mắt lại cũng sẽ không đi lạc.
Trên hông hắn đeo lệnh bài phủ Chiêu vũ hầu, cho dù mới vừa giết người cũng không có người tiến lên ngăn cản, ngược lại còn vì cả người hắn dính đầy máu tươi nên người đi qua đường đều hoảng sợ né tránh hắn.
Không giống như thường lệ, cánh cửa phía Tây của Thẩm phủ đang khép hờ.
Thẩm Chiếu Độ buộc ngựa vào cọc Hòa Hợp nhị tiên, đẩy cửa đi vào sâu bên trong sân trạch viện yên lặng như tờ.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào nhà của Thẩm Nghê, tuy không rộng lớn hoành tráng như phủ Chiêu vũ hầu, nhưng lại nhiều lối đi khúc khủy quanh co, con đường mòn lát đá hình bầu dục ngoằn ngoèo dẫn lối đi vào, hai bên có nhiều đá sỏi lởm chởm đặt san sát nhau, khiến người ta cảm giác như đang đi lạc vào rừng.
Muốn đi vào chính điện trước tiên phải đi qua hàng trúc xanh cao lớn, Thẩm Chiếu Độ đang định đi đường tắt băng qua hành lang thì đột nhiên một giọng nói từ trong đình vọng ra.
"Thẩm đô đốc cả người tỏa đầy sát khí như vậy không sợ phá hỏng phong cảnh thanh tịnh của nơi này sao?"
Thẩm Chiếu Độ sải bước vào hành lang, ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn đang đứng trước cửa, mặc y phục người Hồ đội mũ Hồ, nhưng lại mang gương mặt thanh tú của người Trung Nguyên.
Hắn đặt tay lên chuôi kiếm: "Ở đâu ra tên gia nô giả mạo lại dám dạy bổn hầu cách làm việc?"
Sau khi đánh bại Hạ Hồng, thành Gia lại không hề thừa thắng xông lên, cổ động tấn công mà chỉ như xuất quỷ nhập thần tiến hành đánh lén, khả năng duy nhất là thủ lĩnh dẫn dắt bọn họ đánh trận đã không còn ở bên trong thành.
Nếu không có sự lãnh đạo của A Ngọc Kỳ, những kẻ man rợ kia chỉ là một đám ô hợp, loại tầm thường như Hạ Hồng còn dư sức đánh bọn họ, nên sao đám người đó dám tùy tiện lao ra được?
Mùi máu nồng nặc sau lưng bay tới, Thẩm Chiếu Độ nhíu mày tiện tay ném túi vải đựng đầu người vào trong ngực A Ngọc Kỳ: "Người của ngươi trả lại người rồi đấy, người của ta khi nào chuẩn bị trả lại đây?"
——
Bạch Vó Tinh: Ngươi thì thanh cao lắm! Quất roi ta giờ còn muốn chém ta!
Thẩm Nghê không tự chủ được sờ sờ vành tai bất giác cứng đờ trong chốc lát, lập tức xoay người mượn cớ đi đóng cửa để gió thổi đi rặng mây đỏ trên mặt: “Ai, ai nói con thích hắn.”
Chờ nàng trở về chỗ ngồi rồi, Thẩm phu nhân khẽ búng lên trán nữ nhi giống như thuở còn bé vậy: “Nương còn lâu mới tin con, mười năm trước con nói thích tiên đế, kết quả lại là vì đại bá của con hy sinh năm tháng tươi đẹp nhất của mình. Bây giờ con nói không thích, nương không tin mấy lời nói dối của con nữa đâu.”
Thẩm Nghê nhìn tua rua kiếm còn chưa bện xong nằm trong giỏ trúc, đầu óc nàng nóng lên, lật đật cầm tua rua kiếm nhét vào trong tay áo, đến khi hoàn hồn lại, mẫu thân đang che miệng cười.
“Không phải là bện cho hắn đâu!” Thẩm Nghê ảo não, giận dỗi ném tua rua kiếm trở lại trên mặt bàn, “Con chỉ là bện dây giết thời gian thôi.”
“Phải không?”
Thẩm phu nhân cầm sợi dây được bện coi như cân đối kia lên, ngón tay thon dài mơn trớn quấn quanh sợi tơ: "Là kết kích à."
Trong kết kích có "Kích" liên thông với "Cấp" và "Cát" ngụ ý là tăng ba cấp, vận quan suôn sẻ, bình an.
Chuẩn bị cho ai nhìn một cái là biết ngay.
Lời nói dối bị nhìn thấu, Thẩm Nghê dứt khoát vò đã mẻ thì để sứt luôn, không biết xấu hổ đổ lỗi lý do lên trên người khác: "Đều tại A Đa lúc nào cũng khoe khoang là nương bện tua rua kiếm cho ông ấy, thành ra hắn cũng nằng nặc đòi con làm cho."
Thấy mẫu thân lắc đầu cười cười, nàng lại không nhịn được chui vào trong lòng mẫu thân làm nũng: "Có phải con rất giỏi không? Người mới chỉ bện ở trước mặt con một lần mà con đã học được rồi."
Thẩm Nghê thông minh từ nhỏ, lúc đọc sách nếu đã từng đọc qua nàng sẽ không quên, nếu không không Lão quốc công cũng sẽ không đặt cho nàng nhũ danh là Mẫn Mẫn.
"Nữ nhi ta sinh sao có thể ngốc được." Thẩm phu nhân giơ tay lên sờ đầu nàng một cái, "Chỉ là phần then chốt tình cảm trong con vẫn không thể mở ra được."
Ba lần bảy lượt chị trêu chọc, Thẩm Nghê thẹn thùng đỏ mặt tới tận mang tai muốn che miệng mẫu thân nàng lại.
Thẩm phu nhân biết da mặt nữ nhi nhà mình mỏng, bà cũng không tiếp tục trêu chọc nữ nhi nữa, ngón tay lại vuốt ve hoa văn trên tua rua kiếm: "Nếu biết trước có ngày đó, trước khi phụ thân con đi Vệ sở, ta sẽ đổi kết bàn trường thành kết kích cho ông ấy."
Nhắc đến phụ thân, sắc đỏ cùng nhiệt độ trên mặt nàng mới dần dần dịu xuống: "Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, A Đa không hề hay biết gì sao?"
Mỗi lần Thẩm Chính Vinh quay lại Vệ sở làm nhiệm vụ đều phải hơn nửa tháng mới có thể trở về nhà, cho nên trước khi xuất phát ông đều sẽ tăng cường thêm hộ vệ, nhưng làm thế nào cũng sẽ không biết trước được A Ngọc Kỳ sẽ nhân cơ hội khi ông vắng nhà đột nhập vào?
Thẩm phu nhân có chú uể oải: "Tháng trước nhi tử của A Trung bá của con cưới thê tử, đã báo trước với ta xin nghỉ một tháng. Ta sợ trong phủ không đủ người làm, cho nên bảo nha bà tìm mấy người đến lấp vào chỗ trống để làm việc, không ngờ những người đó đều là người của A Ngọc Kỳ. Phụ thân con vừa rời đi, hắn ta lập tức bắt ta uy hiếp toàn bộ trên dưới người trong phủ, nghe theo chỉ thị của hắn ta."
Thẩm Nghê tính toán thời gian một chút, A Ngọc Kỳ chắc hẳn đã lên đường đến Triệu Chậu ngay khi xác nhận được mối quan hệ giữa Thẩm Chiếu Độ với nàng, tranh thủ lấy được tín nhiệm của Thẩm gia.
Người này quả nhiên tâm cơ thâm sâu.
"Nói vậy là, bức thư đích thân người viết mà con nhận được trước khi vào thành cũng là do A Ngọc Kỳ ép người viết?"
Ý ban đầu của nàng chỉ là ném đá dò đường, đợi sau khi xác nhận trong nhà không có việc gì mới yên tâm vào thành, không ngờ tảng đá ném ra không phải là để dò đường mà là nhắc nhở A Ngọc Kỳ con mồi đã sa vào lưới.
"Không chỉ bức thư cho con, mà còn cả bức thư gửi đến Vệ sở báo bình an cho A Đa con, đều là A Ngọc Kỳ ép ta viết." Thẩm phu nhân thở dài, "Đều trách nương không nói thật với con, khiến con phải đặt bản thân mình vào tình cảnh như vậy?"
"Làm sao có thể thế được!" Thẩm Nghê kích động ngồi thẳng dậy sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, gối đầu lên đầu gối Thẩm phu nhân lẩm bẩm, "Con biết tâm tư của người, Thẩm Chiếu Độ vì con chạy từ biên cương về đây là hắn cam tâm tình nguyện, con không phải là vì áy náy nên mới muốn dùng mạng ra để đánh đổi."
Thẩm Nghê nhìn tua rua kiếm nàng đã dồn hết tâm tư để bện, vươn ngón tay quấn một vòng lên phần đuôi, xong rồi lại lập tức đỏ mặt buông ra.
"Chết con còn không sợ, thì không có gì đáng sợ cả." Nàng cười với mẫu thân, "Con đồng ý với người, cho dù có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa con cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chết."
Thẩm Chiếu Độ còn thiếu nàng một bầu trời đầu đom đóm và một con gà ăn mày, trước khi có được những thứ đó, nàng không nỡ chết.
*
Cổng thành cao lớn sừng sững uy hiếm giữa khói bụi cuồn cuộn đã gần ngay trước mắt. Thẩm Chiếu Độ chớp chớp đôi mắt đã đỏ hoe vì bị gió cát thổi vào, lần nữa giơ cao roi ngựa vung mạnh xuống.
Bạch vó tinh đi theo hắn chinh chiến nhiều năm cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng liên tục rong ruổi nhiều ngày liên tục, vào giây phút lần nữa nhận một roi tàn nhẫn này móng trước của nó mềm nhũn, cả người và chủ nhân của nó đều ngã lăn ra đường, tạo thành một đám bụi bay mịt mù.
Bên cạnh đường là một bãi cỏ, thời tiết đầu hè, cỏ xanh không chỉ che khuất vó ngựa, mà còn có thể nhấn chìm cả người hắn.
Thẩm Chiếu Độ nằm trên đám cỏ mềm mại, hướng lên trời hét lớn: "Đoạn đường từ Kỳ Châu đến Triệu Châu, ngươi với ta cũng coi như là bạn đồng hành, ngươi không thể kéo ta dậy một cái sao?"
Bốn ngày đi đường này hắn chạy như điên, mỗi khi hắn đến một nơi nào đó, đều có những người khác nhau đang theo dõi hắn.
Giống như ma quỷ âm hồn bất tán, bốn phương tám hướng đều hướng về phía hắn.
Tiếng vó ngựa chậm rãi truyền tới, một bóng đen phủ lên đôi mắt hơi nheo lại của hắn.
Đối mặt với tấm vải đen trên mặt người kia, Thẩm Chiếu Độ giễu cợt: "Trên mặt chủ công các ngươi cũng có hai chữ "Tiện nô" kia sao?"
Người bịt mặt không vui nhíu mày, đang định nói gì đó thì Thẩm Chiếu Độ vốn đang uể oải nằm trên mặt đất ưỡn eo một cái, tay phải nhanh chóng rút kiếm ra, bật dậy chém mạnh về phía cổ của nam nhân kia.
"Á —— "
Máu tươi phun ra từ cái cổ gãy lìa, trong những tiếng la hét chói tai Thẩm Chiếu Độ giũ bao vải lấy từ trong ngực áo ra, nhấc chân đá hất cái đầu kia lên.
Đám người kinh hoàng thục mạng chạy trốn kia làm nổi lên một cơn gió bụi càng lớn hơn, cái đầu khủng khiếp kia chính xác rơi vào trong bao vải của hắn, bị hắn cột thắt nút lại rồi vác lên vai.
Hắn không có thời gian để né tránh những con ruồi nhặng bám người này, không bằng dứt khoát giết đi cho xong?
Như vậy hắn còn có thể lấy lý do truy kích nội gián để thoát tội.
Trên đường lớn văng đầy vắng đỏ sẫm, Thẩm Chiếu Độ lấy đi túi nước buộc trên người thi thể, rồi đi về phía Bạch Vó Tinh nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích, đổ nước lên đầu ngựa để giúp nó hạ nhiệt.
"Đứng lên, nếu không ngay cả ngươi ta cũng chém đấy."
*
Con đường từ ngoài thành đến Thẩm phủ Thẩm Chiếu Độ đã đi không biết bao nhiêu lần, hắn quen thuộc với con đường này đến mức cho dù có nắm mắt lại cũng sẽ không đi lạc.
Trên hông hắn đeo lệnh bài phủ Chiêu vũ hầu, cho dù mới vừa giết người cũng không có người tiến lên ngăn cản, ngược lại còn vì cả người hắn dính đầy máu tươi nên người đi qua đường đều hoảng sợ né tránh hắn.
Không giống như thường lệ, cánh cửa phía Tây của Thẩm phủ đang khép hờ.
Thẩm Chiếu Độ buộc ngựa vào cọc Hòa Hợp nhị tiên, đẩy cửa đi vào sâu bên trong sân trạch viện yên lặng như tờ.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào nhà của Thẩm Nghê, tuy không rộng lớn hoành tráng như phủ Chiêu vũ hầu, nhưng lại nhiều lối đi khúc khủy quanh co, con đường mòn lát đá hình bầu dục ngoằn ngoèo dẫn lối đi vào, hai bên có nhiều đá sỏi lởm chởm đặt san sát nhau, khiến người ta cảm giác như đang đi lạc vào rừng.
Muốn đi vào chính điện trước tiên phải đi qua hàng trúc xanh cao lớn, Thẩm Chiếu Độ đang định đi đường tắt băng qua hành lang thì đột nhiên một giọng nói từ trong đình vọng ra.
"Thẩm đô đốc cả người tỏa đầy sát khí như vậy không sợ phá hỏng phong cảnh thanh tịnh của nơi này sao?"
Thẩm Chiếu Độ sải bước vào hành lang, ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn đang đứng trước cửa, mặc y phục người Hồ đội mũ Hồ, nhưng lại mang gương mặt thanh tú của người Trung Nguyên.
Hắn đặt tay lên chuôi kiếm: "Ở đâu ra tên gia nô giả mạo lại dám dạy bổn hầu cách làm việc?"
Sau khi đánh bại Hạ Hồng, thành Gia lại không hề thừa thắng xông lên, cổ động tấn công mà chỉ như xuất quỷ nhập thần tiến hành đánh lén, khả năng duy nhất là thủ lĩnh dẫn dắt bọn họ đánh trận đã không còn ở bên trong thành.
Nếu không có sự lãnh đạo của A Ngọc Kỳ, những kẻ man rợ kia chỉ là một đám ô hợp, loại tầm thường như Hạ Hồng còn dư sức đánh bọn họ, nên sao đám người đó dám tùy tiện lao ra được?
Mùi máu nồng nặc sau lưng bay tới, Thẩm Chiếu Độ nhíu mày tiện tay ném túi vải đựng đầu người vào trong ngực A Ngọc Kỳ: "Người của ngươi trả lại người rồi đấy, người của ta khi nào chuẩn bị trả lại đây?"
——
Bạch Vó Tinh: Ngươi thì thanh cao lắm! Quất roi ta giờ còn muốn chém ta!