(*) Mẹ nam: chỉ đàn ông mà giống một người mẹ
Mấy ngày liền, Hoa Linh Cơ không gặp được Sở Huyền Dịch.
Thứ nhất, Sở Huyền Dịch quả thật rất bận. Để ứng phó với nguy cơ Dịch ma tặc trả thù, toàn bộ tông môn đều phải đề cao cảnh giới, điều chỉnh bày binh bố trận. Hơn nữa nhiều tông bạn có ý liên hợp giúp đỡ nên cũng muốn kết nối với bọn họ.
Thứ hai, Hoa Linh Cơ không giúp được gì, nên hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện ở chỗ có mặt Sở Huyền Dịch.
Đương nhiên, nàng cũng hơi sợ, cố tình tách ra.
Càng không nhìn thấy người thì càng sợ.
Đã khá lâu rồi không gặp nàng mà Sở Huyền Dịch lại chưa từng hỏi han, có thể thấy trong chuyện này có điều mờ ám!
Vẫn là Y Duyệt sư tỷ phát hiện gần đây Hoa Linh Cơ có vẻ che giấu tung tích của mình quá nhiều, lo nàng bị Dịch Minh Hiên hóa ma ngày đó dọa sợ, bèn cố ý đến thăm.
Hoa Linh Cơ rất cảm động, cười gượng: “Sư tỷ, ta không sao cả, ta rất ổn.”
“Nếu ổn thật thì sao ta không thấy tu vi của muội tinh tiến? Mấy ngày nay trộm lười biếng không chịu tu luyện sao?”
“À thì…”
Hoa Linh Cơ đảo mắt, cuối cùng chỉ sang bên cạnh, nhân cơ hội mách lẻo: “Đều tại con hạc thối này giám sát ta, khiến ta rất áp lực! Nhị sư tỷ, dù sao nó cũng đã thành niên rồi, có thể hóa thân thành đại nam nhân luôn rồi! Ngày ngày ngang nhiên giám sát ta thật là hơi quá đáng đó!”
Nàng vừa dứt lời, Khuynh Âm đứng thẳng bên cạnh bất mãn ré dài một tiếng, sau đó mắng: “Vô liêm sỉ, ai cam tâm tình nguyện giám sát ngươi chứ! Ngươi nói tung tích của Khanh Khanh cho ta, ta sẽ đi ngay!”
“Ta đã nói cả trăm lần rồi, ta không biết Khanh Khanh của ngươi!”
“Có quỷ mới tin ngươi đấy!”
Hừ, tốt lắm, rất tự tin.
Hoa Linh Cơ tức giận trợn trắng mắt.
Gần đây Y Duyệt sư tỷ bận tối mặt tối mày, bây giờ nhìn hai nhóc con này đấu khẩu thì bật cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Hiện tại mọi người đều biết Khuynh Âm nghi ngờ Hoa Linh Cơ ăn thịt nàng chim trong lòng của nó, nên mới dây dưa với Hoa Linh Cơ, mà Hoa Linh Cơ thì cảm thấy oan uổng không thôi.
Nghĩ đến gì đó, Y Duyệt sư tỷ vẫy tay, thiết lập một kết giới cách âm, nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Hoa Linh Cơ tức khắc sáng ngời.
Đợi Y Duyệt sư tỷ giải trừ kết giới cách âm, Hoa Linh Cơ mới nhảy đến cạnh Khuynh Âm, dùng tốc độ cực nhanh móc cái còi ngọc có ấn ký Khuynh Âm ra, điên cuồng thổi vào Khuynh Âm.
“Huýt huýt huýt —— ù ù —— huýt ù huýt ù huýt ù ——”
Âm điệu cực kỳ kinh khủng, chỉ có tạp âm, lập tức khiến Khuynh Âm bay vụt lên không trung, tận mười mấy trượng. Nó ở trên trời hét lớn với Hoa Linh Cơ: “Ồn muốn chết! Khó nghe muốn chết! Ngươi ở đó khoe khoang cái gì hả! Mau dừng lại! Khó nghe khó nghe khó nghe! Chíp ——”
Hoa Linh Cơ cười lớn, lại thổi tiếp. Thổi đến khi Khuynh Âm chạy trối chết.
Nhưng vì còi ngọc có ấn ký, nên dù Khuynh Âm đã bay rất xa, tiếng còi chế giễu vẫn rơi vào tai hạc.
Đến khi tiếng còi dừng lại, Khuynh Âm mới quay lại, vừa thấy Hoa Linh Cơ toan muốn thổi lần nữa thì vội nói: “Ta không theo ngươi nữa! Ngươi không được thổi!”
Nắm còi ngọc trong tay, có cả thiên hạ. Hoa Linh Cơ cũng không sợ Khuynh Âm nuốt lời, đắc ý lắc lắc còi ngọc trong tay: “Quân tử nhất ngôn, bát hạc nan truy.”
Khuynh Âm vô cùng bực bội, đập cánh trên không trung: “Tạm thời ta tin ngươi không ăn Khanh Khanh của ta. Nếu ngươi có tin tức của nàng ấy thì nhất định phải nói ta biết ngay!”
“Được.”
Cuối cùng, Khuynh Âm u oán nhìn Y Duyệt sư tỷ: “Y Duyệt tỷ tỷ, ngươi lấy lại còi ngọc trong tay nàng ta đi.”
Hoa Linh Cơ nghe vậy, lập tức thổi ra một tạp âm nữa, Khuynh Âm sợ hãi bỏ chạy.
Hoa Linh Cơ nhìn Khuynh Âm bay chạy trối chết, thì cười lớn: “Hahaha, đúng là phải suy nghĩ nhanh nhạy mới được. Trước đó ta chỉ nghĩ thổi được âm thanh hay sẽ hấp dẫn tiên hạc tới, lại quên mất thổi ra âm thanh khó nghe cũng có thể cưỡng ép tiên hạc bỏ đi! Hahaha, Nhị sư tỷ đúng là thông tuệ hơn người, là ánh sáng của Trình Tiên môn ta!”
Y Duyệt sư tỷ vui vẻ, cười nàng có thể vui ra mặt vì những chuyện nhỏ nhặt này.
“À đúng rồi, Linh Cơ, Hành Tham đã quyết định ngày mai sẽ trở về Minh Phật tông đấy. Chúng đồng môn chúng ta đều sẽ đi tiễn, muội muốn đi không?”
“Hả, mai hắn phải đi rồi?”
“Đúng vậy. Ngày đó hắn vốn đã định về với Diệu Ngộ trưởng lão rồi, nhưng không ngờ Trình Tiên môn ta đột nhiên bị thiên lôi xâm chiếm tổn hại. Hành Tham cảm động ghi nhớ ân tình hữu nghị với tông môn chúng ta, nên cố ý nán lại giúp khôi phục tu sửa. Gần đây, tiểu hòa thượng kia cũng mệt mỏi bận rộn lắm đấy.”
Nghe thấy Hành Tham cũng tận tâm tận lực khôi phục trùng kiến tông môn, Hoa Linh Cơ cảm thấy rất xấu hổ.
“Đúng là vất vả cho Hành Tham rồi. Ta đương nhiên nên đi tiễn hắn, chúc hắn sau này tu Phật có…”
“Ai ui! Sư muội, nói cẩn thận!”
Hoa Linh Cơ sửng sốt, cứng đờ mặt nói: “Ồ.”
Đợi đến lúc cuộc đời phồn hoa này sắp kết thúc, nàng sẽ viết một quyển sách, tựa đề là: “Luận về cuộc đời của một con quạ bị người khác ghét bỏ”.
Thấy Hoa Linh Cơ khá thoải mái, Y Duyệt sư tỷ yên tâm đứng dậy: “Ta còn có việc phải làm, muội phải tu luyện thật tốt. Nhớ kỹ, muội đề cao tu vi chính là cống hiến lớn nhất cho tông môn!”
Hoa Linh Cơ chụm chân lại: “Được! À, đúng rồi Nhị sư tỷ, ừm… ngày tiễn Hành Tham đó, ừm, Đại sư huynh cũng đi à?”
Sao hỏi chuyện này lại rụt rè vậy? Y Duyệt sư tỷ buồn bực, lườm nàng: “Đại sư huynh đương nhiên phải đi rồi. Sao nào, muội không muốn gặp Đại sư huynh à?”
“À, không không! Đã lâu ta không gặp Đại sư huynh, nên nhớ huynh ấy, ha ha, nhớ đó mà!”
Y Duyệt quan sát nàng mấy lượt, đoán không ra suy nghĩ của tiểu nha đầu này, bèn vác kiếm đi.
Để lại Hoa Linh Cơ ai oán thở dài.
“Ai ui, không phải oan gia thì không gặp…”
Nhắc tới cũng khéo, Y Duyệt trở lại nơi đang cần bận rộn bày trận thì đã thấy Sở Huyền Dịch ở đây chỉ điểm trận pháp.
Nghĩ đến "nhớ nhung" Hoa Linh Cơ vừa nói, Y Duyệt tự nhận rất cần phải nhắn nhủ tình cảm nhớ nhung sư huynh giúp sư muội.
Nên nàng ấy nói: "Đại sư huynh, có phải lâu rồi huynh không gặp Linh Cơ không? Ta vừa mới đi thăm Linh Cơ về, muội ấy rất nhớ huynh đấy, còn cố ý hỏi mai đi tiễn Hành Tham có huynh đi không đấy."
"Ồ?" Sở Huyền Dịch nhướn mày, trong ánh mắt mệt mỏi hiện lên mấy phần ý cười: "Nha đầu kia nhớ ta?"
Từ lúc bắt đầu bận rộn, Sở Huyền Dịch chưa được ngủ một giây nào. Người tu hành không thể nhìn ra vẻ mệt mỏi qua sắc mặt, nhưng vẫn có thể biểu lộ qua ánh mắt.
Nhưng nghe Y Duyệt nói, hiển nhiên có thể bổ sung năng lượng, xoa dịu mệt mỏi.
Sở Huyền Dịch vừa điều chỉnh hình dạng trận pháp, vừa nói: "Đáng tiếc, ngày mai ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sẽ không đi tiễn Hành Tham. Đợi rảnh rỗi ta sẽ đến thăm muội ấy."
"Ồ, vậy à. Đại sư huynh, huynh truyền tin cho sư muội mấy câu đi, an ủi muội ấy. Từ lúc muội ấy vào tông môn vẫn luôn bám theo sau huynh, lần đầu tiên không gặp huynh lâu như vậy, chắc chắn sẽ nhớ huynh lắm."
Đệ tử bên cạnh nói tiếp: "Có ai xa mẹ lâu mà không nhớ mẹ đâu?"
Hắn vừa dứt lời, cả đám tu sĩ cười ầm lên. Sở Huyền Dịch cũng không nhịn được, lắc đầu, phất tay ra hiệu cho mọi người, sau đó đi sang một bên, truyền tin cho Hoa Linh Cơ.
"Linh Cơ, Y Duyệt đã truyền đạt nhớ nhung của muội đến ta rồi, nhưng hôm qua ta luận đạo suốt đêm với Hành Tham tiểu hữu rồi, nên sáng mai sẽ không đi tiễn nữa. Hôm nào rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm muội."
Lúc nhận được tin tức, Hoa Linh Cơ còn đang khổ não nghĩ ngày mai gặp Sở Huyền Dịch, nàng nên làm gì mới có thể giữ tâm thần bình tĩnh, duy trì tâm tính, ổn định tâm trạng?
Đột nhiên, biết được ngày mai Sở Huyền Dịch không đi... A, tốt quá rồi!
Chỉ là sau khi vui vẻ qua đi, nàng nghe lại lần nữa... Chờ đã, "truyền đạt nhớ nhung của muội" là cái quỷ gì!?
Y Duyệt sư tỷ truyền đạt cái gì vậy, nàng nhớ nhung hắn khi nào?!
Vừa nghĩ tới Y Duyệt sư tỷ nói với Sở Huyền Dịch "Hoa Linh Cơ nhớ huynh", Hoa Linh Cơ đã không nhịn được co rúm tay chân lại, gương mặt nóng bừng, bất an cắn móng tay!
Nàng không có! Đừng nói bậy! Oan ức quá!
Thiếu chủ sẽ nghĩ nàng như thế nào đây?
Đông đảo yêu ma sẽ nghĩ nàng thế nào?
Sau này nàng sống ở chim muông giới thế nào đây hả?
Huhuhu, để hoàn thành nhiệm vụ Ma tôn giao, nàng đã phải trá giá nhiều lắm đấy!
Đủ loại xấu hổ phiền não quanh quẩn trong đầu, một đêm thức trắng. Sáng sớm, Hoa Linh Cơ đã bị Y Duyệt sư tỷ đánh thức, sau khi sửa soạn luyện công đơn giản, thì đến sơn môn tiễn Hành Tham.
Mấy ngày không gặp, Hành Tham vậy mà đã không giống với ấn tượng của nàng.
Hắn đã thay tăng bào, ăn mặc mộc mạc tự nhiên, vẻ mặt an tường thông suốt, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây là một hòa thượng rất có tuệ căn, mà không phải một hòa thượng giả nom thông minh, thần thái lỗ mãng.
“Này, chẳng lẽ là người đẹp nhờ lụa đây sao?” Hoa Linh Cơ nhịn không được nhìn quanh Hành Tham một lượt, chắp tay nói: “Bái kiến Hành Tham sư phụ.”
Hành Tham nghe tiếng thì cười khẽ, cúi đầu đáp lễ: “A di đà phật, bái kiến Hoa thí chủ.”
"Ai ui, đúng là khí chất khác hẳn nha."
Hành Tham gật đầu: "Nhờ có Hoa thí chủ và chư vị dẫn dắt, tiểu tăng đã cảm ngộ được rất nhiều. Sau này sẽ chăm chỉ tu luyện, nghiên cứu chân lý phật hiệu."
Hoa Linh Cơ gật đầu: “Mặc dù không biết chúng ta đã giúp ngươi được cái gì, nhưng ngươi có suy nghĩ và cảm ngộ của riêng mình thì vẫn rất đáng ngưỡng mộ.”
Mọi người nói lời tạm biệt.
Hoa Linh Cơ lui sang một bên lắng nghe, chưa được bao lâu, đã không kiềm được ngáp dài một tiếng: “Oáp…”
Đồng môn cười nhạo nàng: "Linh Cơ, sao còn ngáp nữa? Đêm qua ngủ không ngon à?"
Hoa Linh Cơ xấu hổ nói: “Ai da, đêm qua vừa nghĩ tới Hành Tham phải về Minh Phật tông, ta không nhịn được suy nghĩ đường Phật lý hắn sẽ phải đi sau này, nghĩ một hồi đến sáng luôn.”
Vừa nghe nàng nói nhảm như vậy, mọi người đều bật cười.
Nhưng cũng vì vậy, mọi người mới biết thời gian không còn sớm, bèn tỏ ý không trì hoãn Hành Tham về tông nữa.
“Hành Tham, tới đây, chúng ta mở trận cho ngươi.” Y Duyệt dẫn Hành Tham đi vào truyền tống trận.
Hành Tham vào truyền tống trận, một đám đệ tử Trình Tiên môn hợp lực thi triển linh lực, thúc đẩy truyền tống trận. Mấy giây sau, ánh sáng tỏa lan bốn phía, Hành Tham ở trong trận hành lễ với mọi người lần nữa.
“Cảm ơn chư vị. Có cơ hội, tiểu tăng sẽ tới thăm.”
Vừa dứt lời, người đã biến mất.
Đưa tiễn chỉ diễn ra trong chốc lát, cảm giác chia ly cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Y Duyệt hỏi Hoa Linh Cơ: “Ta và mấy sư huynh sư tỷ của muội muốn ra ngoài tông môn bố trí trận Thám Ma, gần đây muội ở lì trong phòng mãi, muốn đi cùng không?”
Hoa Linh Cơ còn đang lo mình phải đi bộ về, lập tức gật đầu: “Muốn đi, muốn đi!!”
Các đồng môn cười nói: “Cho muội đến đó để làm việc đấy, không phải đi chơi đâu nhé!”
“Ta không chơi, ta chịu được khổ mà!”
Mọi người cười nàng mặt dày nhất.
Nói đúng ra thì khu vực bên ngoài tông môn không thuộc địa bàn của Trình Tiên môn, nhưng dù sao cũng không có thế lực nào có thể ngu ngốc đến mức chỉ bày cảnh giới trong địa bàn.
Bên ngoài chính là vòng đai phòng ngự, có thể thêm chút thời gian để phản ứng kịp thời, cho nên rất quan trọng để làm cảnh giới tuyến đầu.
Bởi vậy nên cũng tương đối an toàn. Nơi lần trước Vô Đỉnh Chân nhân gặp tập kích là ở ngoài vòng cảnh giới, khiến cho tông môn rất khiếp sợ.
Y Duyệt sư tỷ dẫn đội, một đám đồng môn mỗi người cầm một bản vẽ.
Y Duyệt đang dạy cho Hoa Linh Cơ: “Hình vẽ trên bản vẽ này là trận Thám Ma hôm qua Đại sư huynh vẽ cho chúng ta, cố ý căn dặn phải bố trí theo bản vẽ, không được chỉ dựa vào trí nhớ. Bởi vì một khi xảy ra sai sót, trận Thám Ma sẽ bị yêu ma lợi dụng ngược lại, để dương đông kích tây, đùa giỡn chúng ta.”
“À à…” Hoa Linh Cơ gật đầu lia lịa.
"Nhưng với tu vi của muội thì chưa bố trí được trận Thám Ma, cho nên muội ở một bên quan sát là được. Học cách bày trận."
“Ồ.”
Nàng còn tưởng mình đã được tự làm, ai ngờ vì lý do an toàn, dù nàng có muốn tự làm thì sư huynh sư tỷ cũng không dám để nàng bày trận.
Rừng rậm sum suê dưới chân núi có đủ loại động vật côn trùng sinh sống. Không loài nào sợ con người, có một con thỏ còn đứng bằng hai chân sau, nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa Linh Cơ nhe răng với con thỏ, con thỏ lườm nàng, quay ngoắt mông bỏ đi.
Điều này khiến Hoa Linh Cơ nhớ đến con thỏ nàng đã cứu khỏi miệng sói khi đang tiến hành đánh giá xác định thiên phú quạ con.
Nhớ lại, nàng không khỏi đắc ý: “Thỏ gặp được ta là may mắn của thỏ.”
“Linh Cơ, muội ở đó lẩm bẩm gì thế?”
“Không có gì.”
“Đi thôi, ở đây bố trí xong rồi, đi chỗ tiếp theo thôi.”
Hoa Linh Cơ đang muốn đi theo các đồng môn, chợt nhìn thoáng qua chỗ con thỏ biến mất, thoáng sững sờ.
Mấy ngày liền, Hoa Linh Cơ không gặp được Sở Huyền Dịch.
Thứ nhất, Sở Huyền Dịch quả thật rất bận. Để ứng phó với nguy cơ Dịch ma tặc trả thù, toàn bộ tông môn đều phải đề cao cảnh giới, điều chỉnh bày binh bố trận. Hơn nữa nhiều tông bạn có ý liên hợp giúp đỡ nên cũng muốn kết nối với bọn họ.
Thứ hai, Hoa Linh Cơ không giúp được gì, nên hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện ở chỗ có mặt Sở Huyền Dịch.
Đương nhiên, nàng cũng hơi sợ, cố tình tách ra.
Càng không nhìn thấy người thì càng sợ.
Đã khá lâu rồi không gặp nàng mà Sở Huyền Dịch lại chưa từng hỏi han, có thể thấy trong chuyện này có điều mờ ám!
Vẫn là Y Duyệt sư tỷ phát hiện gần đây Hoa Linh Cơ có vẻ che giấu tung tích của mình quá nhiều, lo nàng bị Dịch Minh Hiên hóa ma ngày đó dọa sợ, bèn cố ý đến thăm.
Hoa Linh Cơ rất cảm động, cười gượng: “Sư tỷ, ta không sao cả, ta rất ổn.”
“Nếu ổn thật thì sao ta không thấy tu vi của muội tinh tiến? Mấy ngày nay trộm lười biếng không chịu tu luyện sao?”
“À thì…”
Hoa Linh Cơ đảo mắt, cuối cùng chỉ sang bên cạnh, nhân cơ hội mách lẻo: “Đều tại con hạc thối này giám sát ta, khiến ta rất áp lực! Nhị sư tỷ, dù sao nó cũng đã thành niên rồi, có thể hóa thân thành đại nam nhân luôn rồi! Ngày ngày ngang nhiên giám sát ta thật là hơi quá đáng đó!”
Nàng vừa dứt lời, Khuynh Âm đứng thẳng bên cạnh bất mãn ré dài một tiếng, sau đó mắng: “Vô liêm sỉ, ai cam tâm tình nguyện giám sát ngươi chứ! Ngươi nói tung tích của Khanh Khanh cho ta, ta sẽ đi ngay!”
“Ta đã nói cả trăm lần rồi, ta không biết Khanh Khanh của ngươi!”
“Có quỷ mới tin ngươi đấy!”
Hừ, tốt lắm, rất tự tin.
Hoa Linh Cơ tức giận trợn trắng mắt.
Gần đây Y Duyệt sư tỷ bận tối mặt tối mày, bây giờ nhìn hai nhóc con này đấu khẩu thì bật cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Hiện tại mọi người đều biết Khuynh Âm nghi ngờ Hoa Linh Cơ ăn thịt nàng chim trong lòng của nó, nên mới dây dưa với Hoa Linh Cơ, mà Hoa Linh Cơ thì cảm thấy oan uổng không thôi.
Nghĩ đến gì đó, Y Duyệt sư tỷ vẫy tay, thiết lập một kết giới cách âm, nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Hoa Linh Cơ tức khắc sáng ngời.
Đợi Y Duyệt sư tỷ giải trừ kết giới cách âm, Hoa Linh Cơ mới nhảy đến cạnh Khuynh Âm, dùng tốc độ cực nhanh móc cái còi ngọc có ấn ký Khuynh Âm ra, điên cuồng thổi vào Khuynh Âm.
“Huýt huýt huýt —— ù ù —— huýt ù huýt ù huýt ù ——”
Âm điệu cực kỳ kinh khủng, chỉ có tạp âm, lập tức khiến Khuynh Âm bay vụt lên không trung, tận mười mấy trượng. Nó ở trên trời hét lớn với Hoa Linh Cơ: “Ồn muốn chết! Khó nghe muốn chết! Ngươi ở đó khoe khoang cái gì hả! Mau dừng lại! Khó nghe khó nghe khó nghe! Chíp ——”
Hoa Linh Cơ cười lớn, lại thổi tiếp. Thổi đến khi Khuynh Âm chạy trối chết.
Nhưng vì còi ngọc có ấn ký, nên dù Khuynh Âm đã bay rất xa, tiếng còi chế giễu vẫn rơi vào tai hạc.
Đến khi tiếng còi dừng lại, Khuynh Âm mới quay lại, vừa thấy Hoa Linh Cơ toan muốn thổi lần nữa thì vội nói: “Ta không theo ngươi nữa! Ngươi không được thổi!”
Nắm còi ngọc trong tay, có cả thiên hạ. Hoa Linh Cơ cũng không sợ Khuynh Âm nuốt lời, đắc ý lắc lắc còi ngọc trong tay: “Quân tử nhất ngôn, bát hạc nan truy.”
Khuynh Âm vô cùng bực bội, đập cánh trên không trung: “Tạm thời ta tin ngươi không ăn Khanh Khanh của ta. Nếu ngươi có tin tức của nàng ấy thì nhất định phải nói ta biết ngay!”
“Được.”
Cuối cùng, Khuynh Âm u oán nhìn Y Duyệt sư tỷ: “Y Duyệt tỷ tỷ, ngươi lấy lại còi ngọc trong tay nàng ta đi.”
Hoa Linh Cơ nghe vậy, lập tức thổi ra một tạp âm nữa, Khuynh Âm sợ hãi bỏ chạy.
Hoa Linh Cơ nhìn Khuynh Âm bay chạy trối chết, thì cười lớn: “Hahaha, đúng là phải suy nghĩ nhanh nhạy mới được. Trước đó ta chỉ nghĩ thổi được âm thanh hay sẽ hấp dẫn tiên hạc tới, lại quên mất thổi ra âm thanh khó nghe cũng có thể cưỡng ép tiên hạc bỏ đi! Hahaha, Nhị sư tỷ đúng là thông tuệ hơn người, là ánh sáng của Trình Tiên môn ta!”
Y Duyệt sư tỷ vui vẻ, cười nàng có thể vui ra mặt vì những chuyện nhỏ nhặt này.
“À đúng rồi, Linh Cơ, Hành Tham đã quyết định ngày mai sẽ trở về Minh Phật tông đấy. Chúng đồng môn chúng ta đều sẽ đi tiễn, muội muốn đi không?”
“Hả, mai hắn phải đi rồi?”
“Đúng vậy. Ngày đó hắn vốn đã định về với Diệu Ngộ trưởng lão rồi, nhưng không ngờ Trình Tiên môn ta đột nhiên bị thiên lôi xâm chiếm tổn hại. Hành Tham cảm động ghi nhớ ân tình hữu nghị với tông môn chúng ta, nên cố ý nán lại giúp khôi phục tu sửa. Gần đây, tiểu hòa thượng kia cũng mệt mỏi bận rộn lắm đấy.”
Nghe thấy Hành Tham cũng tận tâm tận lực khôi phục trùng kiến tông môn, Hoa Linh Cơ cảm thấy rất xấu hổ.
“Đúng là vất vả cho Hành Tham rồi. Ta đương nhiên nên đi tiễn hắn, chúc hắn sau này tu Phật có…”
“Ai ui! Sư muội, nói cẩn thận!”
Hoa Linh Cơ sửng sốt, cứng đờ mặt nói: “Ồ.”
Đợi đến lúc cuộc đời phồn hoa này sắp kết thúc, nàng sẽ viết một quyển sách, tựa đề là: “Luận về cuộc đời của một con quạ bị người khác ghét bỏ”.
Thấy Hoa Linh Cơ khá thoải mái, Y Duyệt sư tỷ yên tâm đứng dậy: “Ta còn có việc phải làm, muội phải tu luyện thật tốt. Nhớ kỹ, muội đề cao tu vi chính là cống hiến lớn nhất cho tông môn!”
Hoa Linh Cơ chụm chân lại: “Được! À, đúng rồi Nhị sư tỷ, ừm… ngày tiễn Hành Tham đó, ừm, Đại sư huynh cũng đi à?”
Sao hỏi chuyện này lại rụt rè vậy? Y Duyệt sư tỷ buồn bực, lườm nàng: “Đại sư huynh đương nhiên phải đi rồi. Sao nào, muội không muốn gặp Đại sư huynh à?”
“À, không không! Đã lâu ta không gặp Đại sư huynh, nên nhớ huynh ấy, ha ha, nhớ đó mà!”
Y Duyệt quan sát nàng mấy lượt, đoán không ra suy nghĩ của tiểu nha đầu này, bèn vác kiếm đi.
Để lại Hoa Linh Cơ ai oán thở dài.
“Ai ui, không phải oan gia thì không gặp…”
Nhắc tới cũng khéo, Y Duyệt trở lại nơi đang cần bận rộn bày trận thì đã thấy Sở Huyền Dịch ở đây chỉ điểm trận pháp.
Nghĩ đến "nhớ nhung" Hoa Linh Cơ vừa nói, Y Duyệt tự nhận rất cần phải nhắn nhủ tình cảm nhớ nhung sư huynh giúp sư muội.
Nên nàng ấy nói: "Đại sư huynh, có phải lâu rồi huynh không gặp Linh Cơ không? Ta vừa mới đi thăm Linh Cơ về, muội ấy rất nhớ huynh đấy, còn cố ý hỏi mai đi tiễn Hành Tham có huynh đi không đấy."
"Ồ?" Sở Huyền Dịch nhướn mày, trong ánh mắt mệt mỏi hiện lên mấy phần ý cười: "Nha đầu kia nhớ ta?"
Từ lúc bắt đầu bận rộn, Sở Huyền Dịch chưa được ngủ một giây nào. Người tu hành không thể nhìn ra vẻ mệt mỏi qua sắc mặt, nhưng vẫn có thể biểu lộ qua ánh mắt.
Nhưng nghe Y Duyệt nói, hiển nhiên có thể bổ sung năng lượng, xoa dịu mệt mỏi.
Sở Huyền Dịch vừa điều chỉnh hình dạng trận pháp, vừa nói: "Đáng tiếc, ngày mai ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sẽ không đi tiễn Hành Tham. Đợi rảnh rỗi ta sẽ đến thăm muội ấy."
"Ồ, vậy à. Đại sư huynh, huynh truyền tin cho sư muội mấy câu đi, an ủi muội ấy. Từ lúc muội ấy vào tông môn vẫn luôn bám theo sau huynh, lần đầu tiên không gặp huynh lâu như vậy, chắc chắn sẽ nhớ huynh lắm."
Đệ tử bên cạnh nói tiếp: "Có ai xa mẹ lâu mà không nhớ mẹ đâu?"
Hắn vừa dứt lời, cả đám tu sĩ cười ầm lên. Sở Huyền Dịch cũng không nhịn được, lắc đầu, phất tay ra hiệu cho mọi người, sau đó đi sang một bên, truyền tin cho Hoa Linh Cơ.
"Linh Cơ, Y Duyệt đã truyền đạt nhớ nhung của muội đến ta rồi, nhưng hôm qua ta luận đạo suốt đêm với Hành Tham tiểu hữu rồi, nên sáng mai sẽ không đi tiễn nữa. Hôm nào rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm muội."
Lúc nhận được tin tức, Hoa Linh Cơ còn đang khổ não nghĩ ngày mai gặp Sở Huyền Dịch, nàng nên làm gì mới có thể giữ tâm thần bình tĩnh, duy trì tâm tính, ổn định tâm trạng?
Đột nhiên, biết được ngày mai Sở Huyền Dịch không đi... A, tốt quá rồi!
Chỉ là sau khi vui vẻ qua đi, nàng nghe lại lần nữa... Chờ đã, "truyền đạt nhớ nhung của muội" là cái quỷ gì!?
Y Duyệt sư tỷ truyền đạt cái gì vậy, nàng nhớ nhung hắn khi nào?!
Vừa nghĩ tới Y Duyệt sư tỷ nói với Sở Huyền Dịch "Hoa Linh Cơ nhớ huynh", Hoa Linh Cơ đã không nhịn được co rúm tay chân lại, gương mặt nóng bừng, bất an cắn móng tay!
Nàng không có! Đừng nói bậy! Oan ức quá!
Thiếu chủ sẽ nghĩ nàng như thế nào đây?
Đông đảo yêu ma sẽ nghĩ nàng thế nào?
Sau này nàng sống ở chim muông giới thế nào đây hả?
Huhuhu, để hoàn thành nhiệm vụ Ma tôn giao, nàng đã phải trá giá nhiều lắm đấy!
Đủ loại xấu hổ phiền não quanh quẩn trong đầu, một đêm thức trắng. Sáng sớm, Hoa Linh Cơ đã bị Y Duyệt sư tỷ đánh thức, sau khi sửa soạn luyện công đơn giản, thì đến sơn môn tiễn Hành Tham.
Mấy ngày không gặp, Hành Tham vậy mà đã không giống với ấn tượng của nàng.
Hắn đã thay tăng bào, ăn mặc mộc mạc tự nhiên, vẻ mặt an tường thông suốt, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây là một hòa thượng rất có tuệ căn, mà không phải một hòa thượng giả nom thông minh, thần thái lỗ mãng.
“Này, chẳng lẽ là người đẹp nhờ lụa đây sao?” Hoa Linh Cơ nhịn không được nhìn quanh Hành Tham một lượt, chắp tay nói: “Bái kiến Hành Tham sư phụ.”
Hành Tham nghe tiếng thì cười khẽ, cúi đầu đáp lễ: “A di đà phật, bái kiến Hoa thí chủ.”
"Ai ui, đúng là khí chất khác hẳn nha."
Hành Tham gật đầu: "Nhờ có Hoa thí chủ và chư vị dẫn dắt, tiểu tăng đã cảm ngộ được rất nhiều. Sau này sẽ chăm chỉ tu luyện, nghiên cứu chân lý phật hiệu."
Hoa Linh Cơ gật đầu: “Mặc dù không biết chúng ta đã giúp ngươi được cái gì, nhưng ngươi có suy nghĩ và cảm ngộ của riêng mình thì vẫn rất đáng ngưỡng mộ.”
Mọi người nói lời tạm biệt.
Hoa Linh Cơ lui sang một bên lắng nghe, chưa được bao lâu, đã không kiềm được ngáp dài một tiếng: “Oáp…”
Đồng môn cười nhạo nàng: "Linh Cơ, sao còn ngáp nữa? Đêm qua ngủ không ngon à?"
Hoa Linh Cơ xấu hổ nói: “Ai da, đêm qua vừa nghĩ tới Hành Tham phải về Minh Phật tông, ta không nhịn được suy nghĩ đường Phật lý hắn sẽ phải đi sau này, nghĩ một hồi đến sáng luôn.”
Vừa nghe nàng nói nhảm như vậy, mọi người đều bật cười.
Nhưng cũng vì vậy, mọi người mới biết thời gian không còn sớm, bèn tỏ ý không trì hoãn Hành Tham về tông nữa.
“Hành Tham, tới đây, chúng ta mở trận cho ngươi.” Y Duyệt dẫn Hành Tham đi vào truyền tống trận.
Hành Tham vào truyền tống trận, một đám đệ tử Trình Tiên môn hợp lực thi triển linh lực, thúc đẩy truyền tống trận. Mấy giây sau, ánh sáng tỏa lan bốn phía, Hành Tham ở trong trận hành lễ với mọi người lần nữa.
“Cảm ơn chư vị. Có cơ hội, tiểu tăng sẽ tới thăm.”
Vừa dứt lời, người đã biến mất.
Đưa tiễn chỉ diễn ra trong chốc lát, cảm giác chia ly cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Y Duyệt hỏi Hoa Linh Cơ: “Ta và mấy sư huynh sư tỷ của muội muốn ra ngoài tông môn bố trí trận Thám Ma, gần đây muội ở lì trong phòng mãi, muốn đi cùng không?”
Hoa Linh Cơ còn đang lo mình phải đi bộ về, lập tức gật đầu: “Muốn đi, muốn đi!!”
Các đồng môn cười nói: “Cho muội đến đó để làm việc đấy, không phải đi chơi đâu nhé!”
“Ta không chơi, ta chịu được khổ mà!”
Mọi người cười nàng mặt dày nhất.
Nói đúng ra thì khu vực bên ngoài tông môn không thuộc địa bàn của Trình Tiên môn, nhưng dù sao cũng không có thế lực nào có thể ngu ngốc đến mức chỉ bày cảnh giới trong địa bàn.
Bên ngoài chính là vòng đai phòng ngự, có thể thêm chút thời gian để phản ứng kịp thời, cho nên rất quan trọng để làm cảnh giới tuyến đầu.
Bởi vậy nên cũng tương đối an toàn. Nơi lần trước Vô Đỉnh Chân nhân gặp tập kích là ở ngoài vòng cảnh giới, khiến cho tông môn rất khiếp sợ.
Y Duyệt sư tỷ dẫn đội, một đám đồng môn mỗi người cầm một bản vẽ.
Y Duyệt đang dạy cho Hoa Linh Cơ: “Hình vẽ trên bản vẽ này là trận Thám Ma hôm qua Đại sư huynh vẽ cho chúng ta, cố ý căn dặn phải bố trí theo bản vẽ, không được chỉ dựa vào trí nhớ. Bởi vì một khi xảy ra sai sót, trận Thám Ma sẽ bị yêu ma lợi dụng ngược lại, để dương đông kích tây, đùa giỡn chúng ta.”
“À à…” Hoa Linh Cơ gật đầu lia lịa.
"Nhưng với tu vi của muội thì chưa bố trí được trận Thám Ma, cho nên muội ở một bên quan sát là được. Học cách bày trận."
“Ồ.”
Nàng còn tưởng mình đã được tự làm, ai ngờ vì lý do an toàn, dù nàng có muốn tự làm thì sư huynh sư tỷ cũng không dám để nàng bày trận.
Rừng rậm sum suê dưới chân núi có đủ loại động vật côn trùng sinh sống. Không loài nào sợ con người, có một con thỏ còn đứng bằng hai chân sau, nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa Linh Cơ nhe răng với con thỏ, con thỏ lườm nàng, quay ngoắt mông bỏ đi.
Điều này khiến Hoa Linh Cơ nhớ đến con thỏ nàng đã cứu khỏi miệng sói khi đang tiến hành đánh giá xác định thiên phú quạ con.
Nhớ lại, nàng không khỏi đắc ý: “Thỏ gặp được ta là may mắn của thỏ.”
“Linh Cơ, muội ở đó lẩm bẩm gì thế?”
“Không có gì.”
“Đi thôi, ở đây bố trí xong rồi, đi chỗ tiếp theo thôi.”
Hoa Linh Cơ đang muốn đi theo các đồng môn, chợt nhìn thoáng qua chỗ con thỏ biến mất, thoáng sững sờ.