Mọi người bước vào Lý Tự Uyển, đi vòng qua ảnh bích trước cửa, đứng ở đình viện sảnh trước dưới cái nhìn chằm chằm của đám trông coi.
Hoa Linh Cơ vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn xung quanh, nơi này trông giống như một trang viên xa hoa bình thường, ngoại trừ có rất nhiều người trông coi rất hung ác độc địa ra thì không có gì đặc biệt.
Nàng vừa nghĩ vậy thì bị Y Duyệt sư tỷ nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Nơi này áp chế linh lực vận chuyển, nếu như xảy ra xung đột thì có thể bọn ta sẽ không rảnh để chú ý đến muội, cho nên muội nhất định phải nhanh nhẹn né tránh."
Hoa Linh Cơ giật mình đến mức nhăn cả trán, lại nhìn xung quanh nhưng không thấy gì lạ.
Nghĩ lại thì, Lý Tự Uyển được xưng là nơi để vô số tu sĩ tranh luận đòi công bằng, đương nhiên phải có bản lĩnh trấn áp mọi người.
Khó trách phần lớn người trông coi nơi này đều là võ sĩ luyện thể.
Tu sĩ khó vận chuyển linh lực, chắc chắn sẽ bị võ sĩ đánh!
"Các vị."
Võ sĩ đột nhiên cười nửa miệng lên tiếng, làm Hoa Linh Cơ giật mình. Nàng quay đầu nhìn, võ sĩ đang đứng sau nhóm mười người bọn họ, như một bức tường, chắn đường rời đi.
Nhìn thân hình to lớn cường tráng kia, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Sợ.
“Người thông minh không nói lời mờ ám, vừa nhìn chư vị đã biết là có gia thế bất phàm, không ngại biểu lộ thân phận, đừng làm khó một kẻ trông coi như ta, ta cũng nể mặt chư vị, được chứ?”
Dù đã bước vào địa bàn của người khác nhưng Sở Huyền Dịch vẫn bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt đáp: "Ta không nghĩ việc này cần phải “lựa người mà làm”. Các hạ cướp vụ buôn bán của nhà ta, bắt nhầm người nhà ta, chỉ cần các hạ trả lại thứ nhà ta đã mua mà thôi. Cho dù chúng ta có thân phận gì thì yêu cầu này cũng không thể coi là làm khó dễ được đúng không?"
Thấy Sở Huyền Dịch không hợp tác, võ sĩ thu hồi ý cười giả tạo: "Mặc dù ta chỉ là một kẻ trông coi nho nhỏ của Vạn Dịch Trang, nhưng nhiệm vụ của ta là giữ gìn thanh danh của Vạn Dịch Trang. Nếu chư vị muốn bôi nhọ mặt mũi của Vạn Dịch Trang thì nên cân nhắc cẩn thận!”
Hoa Linh Cơ nghe hai người nói chuyện, thực sự không thể hiểu được Sở Huyền Dịch đang nghĩ gì.
Sao hắn không tiết lộ thân phận?
Là một đệ tử của Trình Tiên môn, bất kể thế nào thì vẫn có thể đòi được một tiểu cô nương bị bán từ trong tay võ sĩ kia.
Thực ra, vào Lý Tự Uyển cũng không hẳn là nguy hiểm, thậm chí có thể nói là võ sĩ cho hai bên một khu vực để giải quyết trong hòa bình.
Võ sĩ đương nhiên cũng sợ Hoa Linh Cơ có lai lịch không nhỏ, không dễ đắc tội, nhưng ở bên ngoài, hắn không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt nhiều người như vậy nên mới muốn mời người vào trang, trao đổi lúc không có ai.
Nếu có thân phận thật thì hai bên đều giữ được mặt mũi.
Không có thân phận thì đóng cửa đánh chó.
Ngay lúc Hoa Linh Cơ còn đang nghi ngờ, Sở Huyền Dịch nhìn về phía Hành Tham, trầm giọng hỏi: "Chúng ta có thân phận gì?"
Hành Tham nãy giờ chưa nói lời nào lập tức ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của Sở Huyền Dịch thì lại thoáng thất thần.
Thân phận?
Hành Tham thông minh, lập tức hiểu ý tứ ẩn trong câu hỏi này, mà đáp án của hắn cũng sẽ quyết định điều gì đó. Hành Tham không khỏi cảm thấy xoắn xuýt do dự.
Hai mắt Hoa Linh Cơ sáng lên, kịp phản ứng lại. Á, vẫn còn đang kiểm tra mà!
Trước đây nàng và Hành Tham muốn cứu tiểu cô nương, tất cả các đồng môn đều biến mất không thấy bóng dáng, đó là muốn kiểm tra xem hai người họ có thể tự nghĩ ra cách gì, và có thể thành công hay không.
Tuy thất bại trong gang tấc, nhưng lúc này vẫn phải nghĩ cách cứu tiểu cô nương ra.
Chỉ là vấn đề gặp phải không giống nhau.
Vừa rồi lúc bị bắt, Hành Tham không hiểu gì mà bi phẫn hỏi nàng rằng hai người đã làm sai chuyện gì. Nàng đã trả lời là “Không được chống đối quyền thế”.
Không biết trong đoạn đường ngắn ngủi này, Hành Tham có thể thay đổi suy nghĩ hay không.
Sau khi bị quyền thế ức hiếp, liệu hắn có chọn ức hiếp ngược lại hay không?
Mọi người nhìn về phía Hành Tham, chờ đợi hắn đưa ra quyết định, khiến võ sĩ cảm thấy bối rối, vội hỏi Hành Tham: "Ngươi có thân phận gì? Chẳng lẽ lại là hòa thượng à? Thân phận này không được việc đâu nhé!”
Do dự, thay đổi liên tục, xấu hổ... đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt Hành Tham.
Hoa Linh Cơ nhẹ giọng thì thào nói: "Hành Tham, ngươi mau nói đi, vừa rồi hắn lấy quyền đè người, chúng ta cũng lấy thân phận quyền thế ức hiếp lại!"
Hành Tham nhìn nàng: "Vậy... có đúng không?"
“Sao lại sai được? Cái này gọi là “Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn”, là “Lấy bạo chế bạo”! Lẽ đương nhiên thôi!”
Nói xong, lại cẩn thận nhìn sư huynh sư tỷ xung quanh.
Nàng cũng không có ý dụ dỗ đâu! Chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của mình thôi!
Y Duyệt sư tỷ như nhìn ra suy nghĩ nhỏ của nàng, bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ lên trán nàng, nhưng không nói gì.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Hành Tham nói với võ sĩ: "Chúng ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ thân phận đặc biệt nào. Một việc nhỏ như vậy, lẽ nào cách đối xử của các hạ với người bình thường và người tôn quý có sự khác biệt sao?"
Chờ rất lâu mà lại nhận được câu trả lời như thế, lúc này võ sĩ tức đến cười thành tiếng.
Hắn dứt khoát vung tay nói: “Bắt đám người không biết tốt xấu này lại!”
Ngay lập tức, mười mấy tên trông coi trong trang ập đến! Hoa Linh Cơ sợ đến mức hét lên, ngồi sụp xuống co người thành cây nấm nhỏ.
Sở Huyền Dịch ném vỏ sò chuyên chở về phía Hoa Linh Cơ, đồng thời tung người nhảy lên, bay tới võ sĩ to lớn kia.
Người của Trình Tiên môn đã chuẩn bị từ lâu, lập tức chiến đấu với những đám người trông coi Vạn Dịch Trang, ngay cả Hành Tham chỉ tới Trúc Cơ kỳ cũng cắn răng xông tới.
Hoa Linh Cơ vội vàng chui vào trong vỏ sò chuyên chở, nghe lời dặn dò của Y Duyệt sư tỷ, nàng thúc giục vỏ sò chuyên chở tránh đến nơi an toàn.
Hành Tham ơi là Hành Tham!
Ngươi nghĩ cái gì vậy!
Hễ là người biết năng lực của quyền thế, có được mấy người không thích lấy quyền đè người đâu?
"Phong Ma Bình, ngươi nói xem Hành Tham đang nghĩ cái quái gì thế? Rõ ràng là có thể lộ thân phận, toàn thân trở ra không cần tốn nhiều sức lực, sao cứ phải dùng bạo lực chống lại?"
Phong Ma Bình đang quanh quẩn bên vỏ sò chuyên chở, lặng lẽ hỏi: "Hắn có thân phận gì?"
“Hắn là…”
Hoa Linh Cơ sửng sốt.
Ai da.
Là đệ tử đắc ý của Diệu Ngộ trưởng lão Minh Phật tông? À không, Hành Tham nhất quyết không muốn tu Phật nữa.
Là đệ tử của Trình Tiên môn? Cũng không phải, không nói Hành Tham căn bản là không phải, hắn vẫn còn chưa qua kiểm tra.
Hoa Linh Cơ hiểu ra: “Ồ, hắn không có thân phận thật. Chậc, vậy hắn có thể bịa ra một thân phận mà, cũng không phải là thiếu chủ không cho hắn dựa thế.”
“Không phải là hắn không biết nói dối đấy chứ?”
"Ha ha, hắn thật sự nên học hỏi sư phụ hắn. Diệu Ngộ sư phụ nói dối còn không đổi sắc mặt cơ!" Hoa Linh Cơ vô tình mắng: "Mười lăm năm qua học cái gì mà ngay cả nói dối cũng không biết."
Vỏ sò chuyên chở len lén bay quanh Lý Tự Uyển, nhờ có Phong Ma Bình giúp đỡ mà tránh được tất cả sự chú ý.
Mặc dù Hoa Linh Cơ không có thực lực tham gia chiến đấu nhưng tự nhận không thể không làm gì!
Không đánh nhau thì giải quyết đánh nhau thế nào?
Tất nhiên là dùng mưu kế!
"Phong Ma Bình, ta có một khối đá Thiên Hỏa do Tôn chủ cho, sức lửa rất lớn. Ta châm lửa, ngươi có thể thổi gió không?"
“Được.”
“Tốt lắm! Đi thôi, vây Ngụy cứu Triệu thôi!”
Phong Ma Bình im lặng mấy giây: "Là sao?"
"... Nghĩa là ta thông minh! Ha ha ha!"
Hoa Linh Cơ cười gian xảo, lấy đá Thiên Hỏa ra, ném một cái, một ngọn lửa đáng sợ lập tức bay về phía gian phòng phía trước, dấy lên hỏa hoạn trong nháy mắt!
Cùng lúc đó, gió mạnh nổi lên, thổi bùng ngọn lửa.
"Đi thôi, đổi chỗ khác."
Vừa mới đi thì chợt nghe thấy có người hô to: "Cháy rồi! Mau dập lửa!"
Cứ như vậy, Hoa Linh Cơ ngồi trong vỏ sò chuyên chở, cùng Phong Ma Bình đốt lửa hết chỗ này đến chỗ khác, hai người đi qua chỗ nào, chỗ đó cũng bùng cháy đỏ rực. Không đến nửa khắc mà hơn nửa Lý Tự Uyển đã bốc cháy!
Có câu “Một mồi lửa có thể đốt cháy cả đồng cỏ”, huống chi là rất nhiều mồi lửa.
"Chỗ nào cũng cháy!"
"Đâu đâu cũng toàn là lửa, dập mãi không hết! Mau gọi người tới!"
Tất cả người trông coi trong trang đều bận rộn chữa cháy, ngay cả những người đang chiến đấu với đám Sở Huyền Dịch cũng bị gọi đi: "Đừng đánh nữa, dập lửa quan trọng hơn!"
Nhưng Sở Huyền Dịch và những người khác nào đồng ý? Nói không đánh là không đánh à?
Dù cho nơi này áp chế linh lực vận chuyển thì sau khi bên võ sĩ mất ưu thế về số lượng, một chọi một với mấy người Trình Tiên môn, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong.
Sở Huyền Dịch lơ lửng trên không, đánh ra một chiêu kiếm như gai nhọn, nháy mắt khiến võ sĩ bị thương khắp người, hai mắt chảy máu, bất lực giận dữ như con gấu bị mù, nhưng lại không thể đánh trúng Sở Huyền Dịch.
Trong thế giới mơ hồ đỏ như máu, hắn chú ý tới thân hình của Sở Huyền Dịch lại đang bấm tay niệm chú, cuối cùng, võ sĩ cũng hoảng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Các ngươi mang đứa bé kia đi đi! Đừng đánh nữa!"
Sở Huyền Dịch dừng tay.
"Sớm nên như vậy."
Võ sĩ lo lắng vẫy tay với thuộc hạ: "Đi, đi dẫn đứa nhỏ kia tới!"
Lúc này, Sở Huyền Dịch nghe Y Duyệt thì thầm: "Đại sư huynh, không thấy Linh Cơ đâu."
Ánh mắt Sở Huyền Dịch lóe lên: "Không thấy?"
“Lúc trước ta đã dặn muội ấy nhanh nhẹn né tránh, hẳn là tránh xa một chút… Khoan đã…” Y Duyệt nghĩ tới điều gì, nói càng nhỏ: “Chẳng lẽ là do muội ấy phóng hỏa?”
Ánh mắt Sở Huyền Dịch âm trầm: "Không sao, ta lệnh cho vỏ sò chuyên chở quay về."
Vì khoảng cách không xa nên hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được vị trí của vỏ sò chuyên chở. Lúc Sở Huyền Dịch điều khiển vỏ sờ chuyên chở quay về, đột nhiên nhìn về một hướng, nhíu chặt mày.
Có lực cản trở?
Nha đầu kia còn đang làm gì sao?
Hoa Linh Cơ phóng hỏa thỏa thuê, thấy thời cơ đã đến, đang định bay về thì bỗng phát hiện vỏ sò chuyên chở không bay được.
Giống như đụng phải một bức tường trong suốt, dù nàng thúc giục nó như thế nào thì cũng không bay tới trước được, mà cũng không bay sang hai bên trái phải được.
Sao vậy? Vỏ sò chuyên chở cũng cần thêm dầu à?
"Phong Ma Bình, ta không biết tại sao lại không bay được nữa. Ngươi mang ta đi được không?"
Phong Ma Bình đã dùng hết sức lực của mình.
Ngay sau đó, vỏ sò chuyên chở bắt đầu di chuyển.
Hoa Linh Cơ vui mừng khôn xiết: "Được, được, di chuyển rồi, di chuyển rồi. Phong Ma Bình, ngươi thật lợi hại... Ơ? Ơ!? Sao ngươi lại bay ngược rồi!? Phong Ma Bình, bay tới trước, tới trước cơ!"
Lúc này, giọng nói của Phong Ma Bình như đang phát huy hết sức lực: "Có người đang dùng linh lực kéo nó về sau! Ta không khiêng nổi!"
Hoa Linh Cơ thoáng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì tóc gáy lập tức dựng ngược!
Nàng hít một hơi lạnh: “Hít! Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta phải nhảy khỏi vỏ sò tìm đường sống thôi.”
Nàng điều khiển vỏ sò mở ra, toan nhấc chân nhảy ra ngoài thì “vù”, vỏ sò chuyên chở bay nhanh như tên bắn vào chỗ sâu trong trang.
Trên không trung chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Hoa Linh Cơ: “Á ——có quỷ ——”
"Rầm"!
Cả người và vỏ sò rơi bịch xuống đình viện vắng lặng.
Hoa Linh Cơ bị rung chuyển đến đầu óc hỗn loạn, nàng ôm đầu trốn ở trong vỏ, không dám hé ra kẽ hở, lạnh run vì sợ hãi.
Hu hu hu, nàng sai rồi, nàng không nên phóng hỏa. Phóng hỏa trái phép không có kết cục tốt.
Đột nhiên, "cốc cốc cốc".
Có người ở bên ngoài gõ gõ vỏ sò.
Nàng sợ đến mức tim ngừng đập.
Hu hu hu, ai gõ vỏ sò của ta?
"Cốc cốc cốc".
Gõ mà không nói gì, thật đáng sợ!
Có lẽ là ước nguyện của nàng được như mong muốn, sau mấy giây, một giọng nam trầm thấp yếu ớt vang lên ngoài vỏ sò.
"Ta biết trong vỏ sò này có một cô nương. Phách lối phóng hỏa khắp nơi trong vườn nhà ta."
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đáng sợ, khiến Hoa Linh Cơ vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ là chủ nhân của Vạn Dịch Trang sao?
"Đùng"!
Lần cuối cùng này làm vỏ sò chuyên chở thủng hẳn một lỗ, thậm chí Hoa Linh Cơ có thể thấy đầu ngón tay của đối phương từ từ thu lại, khớp xương mảnh khảnh.
Hắn buông tay xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, mặt mày lạnh băng.
“Ra đi, trai tinh.”
Hoa Linh Cơ:...
Gì, gì cơ?
Chỉ hai từ, đã khiến Hoa Linh Cơ một giây trước còn đang ai oán than thở vì lại phá hỏng vỏ sò chuyên chở của Đại sư huynh, một giây sau lại như bị sét đánh!
Trai trai trai trai trai trai trai tinh?!!!!
Hoa Linh Cơ vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn xung quanh, nơi này trông giống như một trang viên xa hoa bình thường, ngoại trừ có rất nhiều người trông coi rất hung ác độc địa ra thì không có gì đặc biệt.
Nàng vừa nghĩ vậy thì bị Y Duyệt sư tỷ nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Nơi này áp chế linh lực vận chuyển, nếu như xảy ra xung đột thì có thể bọn ta sẽ không rảnh để chú ý đến muội, cho nên muội nhất định phải nhanh nhẹn né tránh."
Hoa Linh Cơ giật mình đến mức nhăn cả trán, lại nhìn xung quanh nhưng không thấy gì lạ.
Nghĩ lại thì, Lý Tự Uyển được xưng là nơi để vô số tu sĩ tranh luận đòi công bằng, đương nhiên phải có bản lĩnh trấn áp mọi người.
Khó trách phần lớn người trông coi nơi này đều là võ sĩ luyện thể.
Tu sĩ khó vận chuyển linh lực, chắc chắn sẽ bị võ sĩ đánh!
"Các vị."
Võ sĩ đột nhiên cười nửa miệng lên tiếng, làm Hoa Linh Cơ giật mình. Nàng quay đầu nhìn, võ sĩ đang đứng sau nhóm mười người bọn họ, như một bức tường, chắn đường rời đi.
Nhìn thân hình to lớn cường tráng kia, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Sợ.
“Người thông minh không nói lời mờ ám, vừa nhìn chư vị đã biết là có gia thế bất phàm, không ngại biểu lộ thân phận, đừng làm khó một kẻ trông coi như ta, ta cũng nể mặt chư vị, được chứ?”
Dù đã bước vào địa bàn của người khác nhưng Sở Huyền Dịch vẫn bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt đáp: "Ta không nghĩ việc này cần phải “lựa người mà làm”. Các hạ cướp vụ buôn bán của nhà ta, bắt nhầm người nhà ta, chỉ cần các hạ trả lại thứ nhà ta đã mua mà thôi. Cho dù chúng ta có thân phận gì thì yêu cầu này cũng không thể coi là làm khó dễ được đúng không?"
Thấy Sở Huyền Dịch không hợp tác, võ sĩ thu hồi ý cười giả tạo: "Mặc dù ta chỉ là một kẻ trông coi nho nhỏ của Vạn Dịch Trang, nhưng nhiệm vụ của ta là giữ gìn thanh danh của Vạn Dịch Trang. Nếu chư vị muốn bôi nhọ mặt mũi của Vạn Dịch Trang thì nên cân nhắc cẩn thận!”
Hoa Linh Cơ nghe hai người nói chuyện, thực sự không thể hiểu được Sở Huyền Dịch đang nghĩ gì.
Sao hắn không tiết lộ thân phận?
Là một đệ tử của Trình Tiên môn, bất kể thế nào thì vẫn có thể đòi được một tiểu cô nương bị bán từ trong tay võ sĩ kia.
Thực ra, vào Lý Tự Uyển cũng không hẳn là nguy hiểm, thậm chí có thể nói là võ sĩ cho hai bên một khu vực để giải quyết trong hòa bình.
Võ sĩ đương nhiên cũng sợ Hoa Linh Cơ có lai lịch không nhỏ, không dễ đắc tội, nhưng ở bên ngoài, hắn không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt nhiều người như vậy nên mới muốn mời người vào trang, trao đổi lúc không có ai.
Nếu có thân phận thật thì hai bên đều giữ được mặt mũi.
Không có thân phận thì đóng cửa đánh chó.
Ngay lúc Hoa Linh Cơ còn đang nghi ngờ, Sở Huyền Dịch nhìn về phía Hành Tham, trầm giọng hỏi: "Chúng ta có thân phận gì?"
Hành Tham nãy giờ chưa nói lời nào lập tức ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của Sở Huyền Dịch thì lại thoáng thất thần.
Thân phận?
Hành Tham thông minh, lập tức hiểu ý tứ ẩn trong câu hỏi này, mà đáp án của hắn cũng sẽ quyết định điều gì đó. Hành Tham không khỏi cảm thấy xoắn xuýt do dự.
Hai mắt Hoa Linh Cơ sáng lên, kịp phản ứng lại. Á, vẫn còn đang kiểm tra mà!
Trước đây nàng và Hành Tham muốn cứu tiểu cô nương, tất cả các đồng môn đều biến mất không thấy bóng dáng, đó là muốn kiểm tra xem hai người họ có thể tự nghĩ ra cách gì, và có thể thành công hay không.
Tuy thất bại trong gang tấc, nhưng lúc này vẫn phải nghĩ cách cứu tiểu cô nương ra.
Chỉ là vấn đề gặp phải không giống nhau.
Vừa rồi lúc bị bắt, Hành Tham không hiểu gì mà bi phẫn hỏi nàng rằng hai người đã làm sai chuyện gì. Nàng đã trả lời là “Không được chống đối quyền thế”.
Không biết trong đoạn đường ngắn ngủi này, Hành Tham có thể thay đổi suy nghĩ hay không.
Sau khi bị quyền thế ức hiếp, liệu hắn có chọn ức hiếp ngược lại hay không?
Mọi người nhìn về phía Hành Tham, chờ đợi hắn đưa ra quyết định, khiến võ sĩ cảm thấy bối rối, vội hỏi Hành Tham: "Ngươi có thân phận gì? Chẳng lẽ lại là hòa thượng à? Thân phận này không được việc đâu nhé!”
Do dự, thay đổi liên tục, xấu hổ... đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt Hành Tham.
Hoa Linh Cơ nhẹ giọng thì thào nói: "Hành Tham, ngươi mau nói đi, vừa rồi hắn lấy quyền đè người, chúng ta cũng lấy thân phận quyền thế ức hiếp lại!"
Hành Tham nhìn nàng: "Vậy... có đúng không?"
“Sao lại sai được? Cái này gọi là “Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn”, là “Lấy bạo chế bạo”! Lẽ đương nhiên thôi!”
Nói xong, lại cẩn thận nhìn sư huynh sư tỷ xung quanh.
Nàng cũng không có ý dụ dỗ đâu! Chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của mình thôi!
Y Duyệt sư tỷ như nhìn ra suy nghĩ nhỏ của nàng, bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ lên trán nàng, nhưng không nói gì.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Hành Tham nói với võ sĩ: "Chúng ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ thân phận đặc biệt nào. Một việc nhỏ như vậy, lẽ nào cách đối xử của các hạ với người bình thường và người tôn quý có sự khác biệt sao?"
Chờ rất lâu mà lại nhận được câu trả lời như thế, lúc này võ sĩ tức đến cười thành tiếng.
Hắn dứt khoát vung tay nói: “Bắt đám người không biết tốt xấu này lại!”
Ngay lập tức, mười mấy tên trông coi trong trang ập đến! Hoa Linh Cơ sợ đến mức hét lên, ngồi sụp xuống co người thành cây nấm nhỏ.
Sở Huyền Dịch ném vỏ sò chuyên chở về phía Hoa Linh Cơ, đồng thời tung người nhảy lên, bay tới võ sĩ to lớn kia.
Người của Trình Tiên môn đã chuẩn bị từ lâu, lập tức chiến đấu với những đám người trông coi Vạn Dịch Trang, ngay cả Hành Tham chỉ tới Trúc Cơ kỳ cũng cắn răng xông tới.
Hoa Linh Cơ vội vàng chui vào trong vỏ sò chuyên chở, nghe lời dặn dò của Y Duyệt sư tỷ, nàng thúc giục vỏ sò chuyên chở tránh đến nơi an toàn.
Hành Tham ơi là Hành Tham!
Ngươi nghĩ cái gì vậy!
Hễ là người biết năng lực của quyền thế, có được mấy người không thích lấy quyền đè người đâu?
"Phong Ma Bình, ngươi nói xem Hành Tham đang nghĩ cái quái gì thế? Rõ ràng là có thể lộ thân phận, toàn thân trở ra không cần tốn nhiều sức lực, sao cứ phải dùng bạo lực chống lại?"
Phong Ma Bình đang quanh quẩn bên vỏ sò chuyên chở, lặng lẽ hỏi: "Hắn có thân phận gì?"
“Hắn là…”
Hoa Linh Cơ sửng sốt.
Ai da.
Là đệ tử đắc ý của Diệu Ngộ trưởng lão Minh Phật tông? À không, Hành Tham nhất quyết không muốn tu Phật nữa.
Là đệ tử của Trình Tiên môn? Cũng không phải, không nói Hành Tham căn bản là không phải, hắn vẫn còn chưa qua kiểm tra.
Hoa Linh Cơ hiểu ra: “Ồ, hắn không có thân phận thật. Chậc, vậy hắn có thể bịa ra một thân phận mà, cũng không phải là thiếu chủ không cho hắn dựa thế.”
“Không phải là hắn không biết nói dối đấy chứ?”
"Ha ha, hắn thật sự nên học hỏi sư phụ hắn. Diệu Ngộ sư phụ nói dối còn không đổi sắc mặt cơ!" Hoa Linh Cơ vô tình mắng: "Mười lăm năm qua học cái gì mà ngay cả nói dối cũng không biết."
Vỏ sò chuyên chở len lén bay quanh Lý Tự Uyển, nhờ có Phong Ma Bình giúp đỡ mà tránh được tất cả sự chú ý.
Mặc dù Hoa Linh Cơ không có thực lực tham gia chiến đấu nhưng tự nhận không thể không làm gì!
Không đánh nhau thì giải quyết đánh nhau thế nào?
Tất nhiên là dùng mưu kế!
"Phong Ma Bình, ta có một khối đá Thiên Hỏa do Tôn chủ cho, sức lửa rất lớn. Ta châm lửa, ngươi có thể thổi gió không?"
“Được.”
“Tốt lắm! Đi thôi, vây Ngụy cứu Triệu thôi!”
Phong Ma Bình im lặng mấy giây: "Là sao?"
"... Nghĩa là ta thông minh! Ha ha ha!"
Hoa Linh Cơ cười gian xảo, lấy đá Thiên Hỏa ra, ném một cái, một ngọn lửa đáng sợ lập tức bay về phía gian phòng phía trước, dấy lên hỏa hoạn trong nháy mắt!
Cùng lúc đó, gió mạnh nổi lên, thổi bùng ngọn lửa.
"Đi thôi, đổi chỗ khác."
Vừa mới đi thì chợt nghe thấy có người hô to: "Cháy rồi! Mau dập lửa!"
Cứ như vậy, Hoa Linh Cơ ngồi trong vỏ sò chuyên chở, cùng Phong Ma Bình đốt lửa hết chỗ này đến chỗ khác, hai người đi qua chỗ nào, chỗ đó cũng bùng cháy đỏ rực. Không đến nửa khắc mà hơn nửa Lý Tự Uyển đã bốc cháy!
Có câu “Một mồi lửa có thể đốt cháy cả đồng cỏ”, huống chi là rất nhiều mồi lửa.
"Chỗ nào cũng cháy!"
"Đâu đâu cũng toàn là lửa, dập mãi không hết! Mau gọi người tới!"
Tất cả người trông coi trong trang đều bận rộn chữa cháy, ngay cả những người đang chiến đấu với đám Sở Huyền Dịch cũng bị gọi đi: "Đừng đánh nữa, dập lửa quan trọng hơn!"
Nhưng Sở Huyền Dịch và những người khác nào đồng ý? Nói không đánh là không đánh à?
Dù cho nơi này áp chế linh lực vận chuyển thì sau khi bên võ sĩ mất ưu thế về số lượng, một chọi một với mấy người Trình Tiên môn, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong.
Sở Huyền Dịch lơ lửng trên không, đánh ra một chiêu kiếm như gai nhọn, nháy mắt khiến võ sĩ bị thương khắp người, hai mắt chảy máu, bất lực giận dữ như con gấu bị mù, nhưng lại không thể đánh trúng Sở Huyền Dịch.
Trong thế giới mơ hồ đỏ như máu, hắn chú ý tới thân hình của Sở Huyền Dịch lại đang bấm tay niệm chú, cuối cùng, võ sĩ cũng hoảng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Các ngươi mang đứa bé kia đi đi! Đừng đánh nữa!"
Sở Huyền Dịch dừng tay.
"Sớm nên như vậy."
Võ sĩ lo lắng vẫy tay với thuộc hạ: "Đi, đi dẫn đứa nhỏ kia tới!"
Lúc này, Sở Huyền Dịch nghe Y Duyệt thì thầm: "Đại sư huynh, không thấy Linh Cơ đâu."
Ánh mắt Sở Huyền Dịch lóe lên: "Không thấy?"
“Lúc trước ta đã dặn muội ấy nhanh nhẹn né tránh, hẳn là tránh xa một chút… Khoan đã…” Y Duyệt nghĩ tới điều gì, nói càng nhỏ: “Chẳng lẽ là do muội ấy phóng hỏa?”
Ánh mắt Sở Huyền Dịch âm trầm: "Không sao, ta lệnh cho vỏ sò chuyên chở quay về."
Vì khoảng cách không xa nên hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được vị trí của vỏ sò chuyên chở. Lúc Sở Huyền Dịch điều khiển vỏ sờ chuyên chở quay về, đột nhiên nhìn về một hướng, nhíu chặt mày.
Có lực cản trở?
Nha đầu kia còn đang làm gì sao?
Hoa Linh Cơ phóng hỏa thỏa thuê, thấy thời cơ đã đến, đang định bay về thì bỗng phát hiện vỏ sò chuyên chở không bay được.
Giống như đụng phải một bức tường trong suốt, dù nàng thúc giục nó như thế nào thì cũng không bay tới trước được, mà cũng không bay sang hai bên trái phải được.
Sao vậy? Vỏ sò chuyên chở cũng cần thêm dầu à?
"Phong Ma Bình, ta không biết tại sao lại không bay được nữa. Ngươi mang ta đi được không?"
Phong Ma Bình đã dùng hết sức lực của mình.
Ngay sau đó, vỏ sò chuyên chở bắt đầu di chuyển.
Hoa Linh Cơ vui mừng khôn xiết: "Được, được, di chuyển rồi, di chuyển rồi. Phong Ma Bình, ngươi thật lợi hại... Ơ? Ơ!? Sao ngươi lại bay ngược rồi!? Phong Ma Bình, bay tới trước, tới trước cơ!"
Lúc này, giọng nói của Phong Ma Bình như đang phát huy hết sức lực: "Có người đang dùng linh lực kéo nó về sau! Ta không khiêng nổi!"
Hoa Linh Cơ thoáng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì tóc gáy lập tức dựng ngược!
Nàng hít một hơi lạnh: “Hít! Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta phải nhảy khỏi vỏ sò tìm đường sống thôi.”
Nàng điều khiển vỏ sò mở ra, toan nhấc chân nhảy ra ngoài thì “vù”, vỏ sò chuyên chở bay nhanh như tên bắn vào chỗ sâu trong trang.
Trên không trung chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Hoa Linh Cơ: “Á ——có quỷ ——”
"Rầm"!
Cả người và vỏ sò rơi bịch xuống đình viện vắng lặng.
Hoa Linh Cơ bị rung chuyển đến đầu óc hỗn loạn, nàng ôm đầu trốn ở trong vỏ, không dám hé ra kẽ hở, lạnh run vì sợ hãi.
Hu hu hu, nàng sai rồi, nàng không nên phóng hỏa. Phóng hỏa trái phép không có kết cục tốt.
Đột nhiên, "cốc cốc cốc".
Có người ở bên ngoài gõ gõ vỏ sò.
Nàng sợ đến mức tim ngừng đập.
Hu hu hu, ai gõ vỏ sò của ta?
"Cốc cốc cốc".
Gõ mà không nói gì, thật đáng sợ!
Có lẽ là ước nguyện của nàng được như mong muốn, sau mấy giây, một giọng nam trầm thấp yếu ớt vang lên ngoài vỏ sò.
"Ta biết trong vỏ sò này có một cô nương. Phách lối phóng hỏa khắp nơi trong vườn nhà ta."
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đáng sợ, khiến Hoa Linh Cơ vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ là chủ nhân của Vạn Dịch Trang sao?
"Đùng"!
Lần cuối cùng này làm vỏ sò chuyên chở thủng hẳn một lỗ, thậm chí Hoa Linh Cơ có thể thấy đầu ngón tay của đối phương từ từ thu lại, khớp xương mảnh khảnh.
Hắn buông tay xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, mặt mày lạnh băng.
“Ra đi, trai tinh.”
Hoa Linh Cơ:...
Gì, gì cơ?
Chỉ hai từ, đã khiến Hoa Linh Cơ một giây trước còn đang ai oán than thở vì lại phá hỏng vỏ sò chuyên chở của Đại sư huynh, một giây sau lại như bị sét đánh!
Trai trai trai trai trai trai trai tinh?!!!!