• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tinh Như Hứa

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Cuối cùng Tô Kết phải ra tay đánh ngất Cung Cửu, không thể dùng roi được, nếu không có mọc thêm một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Sau đó anh lập tức ném người cho Lục Tiểu Phụng, đuổi theo Hoa Mãn Lâu.

"Hoa Mãn Lâu, ngươi giận rồi hả?" Tô Kết đứng ở cửa phòng thử hỏi, không biết tại sao anh và Cung Cửu rõ rành rành là trong sạch, giờ phút này không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

"Ta không tức giận." Hoa Mãn Lâu khe khẽ thở dài, "Chỉ là nếu hai ta đổi chỗ với nhau sẽ có cảm nghĩ gì?"

Tô Kết suy nghĩ một hồi rồi cúi đầu giống như thẹn thùng: "Nếu ngươi thật sự thích, ta cũng có thể......"

Hoa Mãn Lâu: "......"

Y phát hiện ở một số khía cạnh y thực sự không phải đối thủ của Tô Kết, vĩnh viễn không phải.

Nhìn người vẫn đang cúi đầu, Hoa Mãn Lâu lòng đầy bất lực: "...... Được rồi, ta thật sự không giận."

Bấy giờ Tô Kết mới ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đầy ý cười.

Anh bước vào ngồi dựa lên người Hoa Mãn Lâu, rót một chung trà đưa cho y: "Ta từng dùng roi đánh hắn hai lần."

Hoa Mãn Lâu nhận lấy chén trà, chầm chậm nói: "Hoá ra là nhiều hơn một lần."

Tô Kết nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Lần thứ hai là vì ngươi."

"...... Vậy cũng không cần thiết." Hoa Mãn Lâu nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Cung Cửu, vẻ mặt phức tạp, nhiều hơn là sự đồng tình, "Đây là bệnh mà ngươi nói ư?"

"Ngươi cũng có thể coi nó như một sở thích cá nhân." Tô Kết nhẹ nhàng bâng quơ nói, dường như đó thật sự chỉ là một sở thích cực kỳ bình thường chẳng khác nào đánh đàn vẽ tranh.

Hoa Mãn Lâu: "Hắn cũng là một người đáng thương."

Trời sinh tính tình cao ngạo rồi lại chỉ là quân cờ trong tay người khác, thực lực sâu không lường được song lại thua buồn cười đến vậy, thật sự khiến người ta thổn thức.

Mặc dù bọn họ là kẻ địch, Hoa Mãn Lâu vẫn cảm thấy tiếc hận.


Tô Kết lộ ra vẻ yêu thương: "Đáng thương mà đáng yêu."

Hoa Mãn Lâu nhìn vẻ mặt anh không khỏi mỉm cười: "Ngươi dường như luôn có nhận xét không giống người thường."

Tối nay phàm là người nhìn thấy trò hề điên khùng của Cung Cửu, ai sẽ cảm thấy đáng yêu chứ? E rằng ngoài khiếp sợ cũng chỉ còn lại khinh thường mà thôi.

Tô Kết mỉm cười nói: "Nếu ngươi nghe xong lý do của ta, ngươi cũng sẽ cảm thấy hắn đáng yêu, ít nhất đáng yêu hơn rất nhiều người trong chốn giang hồ."

Hoa Mãn Lâu: "Xin lắng tai nghe."

Tô Kết thong thả nói: "Ngươi biết cô đơn có thể khiến con người ta phát điên, hơn nữa người càng mạnh mẽ thì càng cô độc. Để giải quyết sự cô đơn ấy, có người chọn cách buông thả phiêu lưu, có người chọn đùa giỡn mạng người, có kẻ lại muốn khuấy lên gió tanh mưa máu chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhưng Cung Cửu lại dùng cách tự tra tấn mình để giải sầu, vậy có phải hắn đáng yêu hơn rất nhiều người không?"

Hoa Mãn Lâu vậy mà cảm thấy anh nói rất có lý.

Tô Kết nhìn vẻ mặt trầm ngâm của y, dừng một lúc rồi nói tiếp: "Đương nhiên, việc này không có nghĩa hắn là người tốt. Nhưng lúc hắn tự ngược đãi mình, tất nhiên đã kiềm chế đến cực hạn, khi ấy con người ta chuyện gì chả dám làm. Với thực lực của hắn, lẽ ra có thể đi tai hoạ muôn dân nhưng bây giờ chỉ cần đánh hắn một trận là được, nghĩ lại không cảm thấy có vài phần cảm động sao?"

Hoa Mãn Lâu không khỏi bật cười: "Nguỵ biện."

Tô Kết cười nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Chí ít, ta cảm thấy so với Công Tôn Đại Nương và tiểu lão đầu, hắn đã đủ đáng yêu."

"Vậy ngươi nghĩ ta nên xử lý hắn thế nào?" Lục Tiểu Phụng dắt Sa Mạn bước vào, nhìn thấy dáng vẻ Tô Kết chợt trừng mắt lạnh lùng nhìn, hắn xấu hổ vuốt râu.

Trong tình huống đó, hắn thực sự không thể làm được.

Mặc dù trước đó hắn đã đánh Cung Cửu một trận vì tức giận, trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn và kích thích kỳ lạ nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng biến thái, nhanh chóng loại bỏ cảm xúc nguy hiểm đó.

Vừa rồi nghe được cách nhìn khác biệt của Tô Kết, hắn ngẫm lại dáng vẻ Cung Cửu điên cuồng cũng cảm thấy không còn quá khó để diễn tả nữa.

Do vậy hắn càng không có sát tâm với Cung Cửu, hắn vốn là một kẻ không thích giết người, chưa đến mức bắt buộc hắn sẽ không bao giờ lấy mạng người khác.

Tô Kết trả lời: "Ha hả."

Lông tơ Lục Tiểu Phụng tức khắc dựng đứng, đặc biệt khi nghĩ đến tính cách trừng mắt tất báo của đối phương đầu cũng to ra theo. Hắn đã có chút hối hận khi tìm tới cửa rồi, quả thực không khác gì chui đầu vào lưới.

Quả nhiên, Tô Kết thong thả ung dung nói: "Ngươi biết ta rồi mà, ngươi có thể nợ tình ta nhưng tuyệt đối không thể nợ thù ta. Ta chưa đi tìm ngươi, ngươi đã tự vác mình tới cửa, ngươi nói xem ta nên bắt ngươi làm gì đây, bé gà con?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hắn nghi ngờ Tô Kết đang trêu chọc hắn song hắn không có chứng cứ, vì thế theo bản năng nhìn về phía Hoa Mãn Lâu nhưng thấy đối phương chậm rãi nâng chung trà lên, sắc mặt như thường nhấp một ngụm.

Hắn đã quên dưới tình huống không ảnh hưởng đến toàn cục, có đôi khi Hoa Mãn Lâu cũng rất vui lòng nhìn hắn ăn mệt, vì thế Lục Tiểu Phụng chỉ có thể cười khổ vuốt râu, "Ngươi muốn thế nào?"

Tô Kết gần như không suy nghĩ liền nói: "Ngươi đi nói với Cung Cửu, thật ra ngươi yêu thầm hắn đã lâu."

Hoa Mãn Lâu: "Khụ khụ......"

Sa Mạn: "......"

Lục Tiểu Phụng: "...... Không bằng ngươi giết ta luôn đi."

"Được rồi." Đầu ngón tay Tô Kết bắn ra, một viên thuốc bay về phía Lục Tiểu Phụng, thấy Lục Tiểu Phụng bắt được rồi anh mới khoan thai nói, "Thanh nhiệt trừ hoả đan, ăn nửa năm cho ta."

Ánh mắt anh quét qua người Lục Tiểu Phụng, ý vị thâm trường nói: "Ngươi hiểu không?"

Lục Tiểu Phụng lặng lẽ bóp nát viên thuốc, "...... Được, ta đi ngay."

Hắn nói xong sắc mặt nặng nề, xoay người bước ra ngoài như đang đi lên pháp trường, Sa Mạn lưỡng lự một hồi cũng đi theo.

Tô Kết lắc đầu, "Chậc, nam nhân."

"Bởi vì hắn biết Cung Cửu tuyệt đối sẽ không tin, còn thuốc kia......" Hoa Mãn Lâu mỉm cười, "Ta nghĩ không có nam nhân nào sẽ chọn thứ đó trước mặt nữ nhân của mình."

Tô Kết nghe vậy lấy ra thêm một viên đưa tới bên miệng Hoa Mãn Lâu, "Ngươi ăn một viên nhé?"

Hoa Mãn Lâu: "......"

Một lát sau y đột nhiên không khỏi bật cười, "Sơn tra, trần bì, cam thảo...... Ngươi lừa hắn?"

"Ta lừa hắn à?" Tô Kết ném viên thuốc vào trong miệng, "Thanh nhiệt trừ hoả, kích thích tiêu hoá, mấu chốt là mùi vị rất ngon, ăn trong nửa năm cũng không lỗ."

Tô Kết nói với khuôn mặt vô tội, nặng nề thở dài, "Thật là, hắn nghĩ xấu về ta quá rồi, ta hại hắn lúc nào đâu?"

Hoa Mãn Lâu nhịn không được nói một câu công bằng cho Lục Tiểu Phụng: "Ngươi quả thật sẽ không hại hắn, ngươi chỉ là thích trêu đùa hắn mà thôi."

Tô Kết từ chối cho ý kiến, chỉ kéo Hoa Mãn Lâu đứng lên, cười nói: "Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt."

Khi Lục Tiểu Phụng tới Cung Cửu vẫn đang hôn mê, Ngưu Nhục Thang canh giữ trước giường hắn vẻ mặt cảnh giác và thù địch nhìn Lục Tiểu Phụng chần chờ không đi.

Lục Tiểu Phụng lòng đầy rối rắm, một mặt hy vọng Cung Cửu sớm tỉnh lại, hắn nói xong liền rời đi. Mặt khác lại mong Cung Cửu đừng tỉnh dậy nhanh quá, để hắn muộn tí nữa mới bị xấu mặt.

Ngay lúc hắn sắp đánh trống lui quân, ngón tay Cung Cửu giật giật, bỗng nhiên mở mắt. Không có một tia điên cuồng, không hề có mơ màng, tỉnh táo đến mức giống như không phải mới vừa tỉnh lại, cũng chưa từng bị mất khống chế.

Hắn trở mình ngồi dậy, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tiểu Phụng ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, "Lục Tiểu Phụng?"

Lục Tiểu Phụng sờ râu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, "Ngươi tỉnh rồi."

"Ngươi muốn làm gì?" Cung Cửu lạnh lùng nhìn hắn, "Vừa rồi không giết ta, hiện giờ ngươi đã không còn cơ hội."

Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi từ từ đi về phía trước, nghiêm túc nhìn Cung Cửu một hồi, nhanh chóng thấp giọng nói một câu, tiếng một chữ cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra, bóng dáng hắn đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai biến mất tại chỗ.

Qua thật lâu, Ngưu Nhục Thang mới khó tin nói: "Gã điên rồi?"

Cung Cửu cười nhạo một tiếng: "Mệt y có thể nghĩ ra ý tưởng này."

Tô Kết mới đi tới cửa chợt nghe thấy những lời đó bước chân thoáng dừng, sau đó mới đi vào trong, "Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"

Nụ cười bên khóe miệng Cung Cửu mang theo vài phần tà khí, "Đáng tiếc vừa rồi hắn chạy quá nhanh."

"Đến chậm một bước không thấy được trò hay." Tô Kết kéo Hoa Mãn Lâu cùng ngồi xuống.

Nhìn dáng vẻ bọn họ, Cung Cửu thình lình hỏi một câu: "Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?"

Tô Kết nghiêng đầu ngó Hoa Mãn Lâu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình nên mỉm cười, nói với Cung Cửu: "Tự tin lên, đúng là mối quan hệ mà ngươi nghĩ đấy."

Ngưu Nhục Thang nhịn không được "Ô" một tiếng, đôi mắt to xoay tít nhìn bọn họ đầy kinh ngạc và tò mò.

Cung Cửu trầm mặc một hồi, nói với Ngưu Nhục Thang: "Muội đi ra ngoài trước."

Ngưu Nhục Thang không dám cãi lời hắn, ngoan ngoãn rời khỏi.

Tiếp đó Cung Cửu mới nói với giọng điệu hơi phức tạp: "Thảo nào ngươi không chịu tham gia với chúng ta, thì ra là thế."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, chim sẻ sao biết được chí chim hồng. Thay vì tạo phản làm Hoàng đế, ta nghiêng về việc khiến trên đời không còn Hoàng đế hơn."

Cộng hòa dân chủ không thơm sao? Hơn nữa làm Hoàng đế quả là một việc thống khổ, dậy sớm ngủ muộn, tấu chương mỗi ngày phê không hết, từng lời nói hành động đều bị theo dõi ghi lại, còn bị giam trong cung cấm nho nhỏ cả đời, Tô Kết chỉ nghĩ thôi đã thấy muốn nghẹt thở.

Hơn nữa anh cảm thấy với tính cách Cung Cửu, khả năng cao sẽ không phải là minh quân. Anh vẫn thích cuộc sống yên bình với Hoa Mãn Lâu như bây giờ, không hy vọng quốc gia đột nhiên bị đám người này chơi hỏng.

"Cung Cửu, cho dù làm người ẩn hình hay làm một quân cờ, ngươi đều vô dụng rồi." Tô Kết nhìn hắn chậm rãi nói, tuy giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói ra lại không chút khách khí.

Cung Cửu bị vạch trần thân phận Thế tử Thái Bình Vương đã mất tư cách làm người ẩn hình. Thân là quân cờ quan trọng nhất trong đại cuộc, lúc hắn bị Lục Tiểu Phụng đánh bại cả bàn cờ đã bị huỷ bỏ. Trừ khi tiểu lão đầu còn chuẩn bị một lốp xe dự phòng khác thay thế địa vị Cung Cửu, chuyện ấy hiển nhiên không có khả năng, Cung Cửu cũng sẽ không bao giờ cho phép.

Lục Tiểu Phụng có quan trọng trong toàn bộ kế hoạch không? Thực ra hoàn toàn không phải.

Kế hoạch của bọn chúng chắc đã bắt đầu trước khi Lục Tiểu Phụng xuất hiện, giữa đường thêm vào Lục Tiểu Phụng tuy rằng thoạt nhìn có thể đẩy nhanh tiến độ nhưng biến số quá lớn, khó tránh mất nhiều hơn được.

Tô Kết lấy bụng ta suy bụng người, đoán chừng khả năng cao nhất là thú vui ác độc của tiểu lão đầu, bố trí ván cờ nhỏ trong ván cờ lớn, xem hai quân cờ chính tà giao chiến chém giết nhau, tăng thêm hứng thú và đặc sắc. Kết quả là quân cờ Lục Tiểu Phụng đột nhiên bị ép tham chiến dám đụng nát cờ vương Cung Cửu.

Anh nhịn không được khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Nếu ta là tiểu lão đầu, nhất định sẽ rất thất vọng."

Cung Cửu châm biếm nói: "Cớ sao lão phải thất vọng?"

Tô Kết: "Cho dù lão có rất nhiều người ẩn hình, ta nghĩ ngươi chắc chắn là người lão tốn nhiều tâm huyết nhất. Với lại nếu gọi là tiểu lão đầu, không biết sinh thời có thể bồi dưỡng ra người thứ hai không đây."

"Huống hồ chi quân cờ tiêu hao nhiều công sức như vậy, lại chỉ cần một cây roi một nữ nhân đã bị phế rồi, quả thực giống như cho chó ăn. Nếu đổi thành ta, nhất định sẽ bực bội cả ngày ăn không ngon."

Đương nhiên, không thể nhiều ngày hơn, nhiều hơn nữa sẽ không đáng.

Cung Cửu cười khẩy, "Quả nhiên chỉ có kẻ điên mới có thể hiểu được kẻ điên." Nói xong câu này hắn nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, "Ngươi là bằng hữu tốt nhất của Lục Tiểu Phụng, tại sao lại ở bên y?"

Hắn thật sự không thể hiểu nổi, ngựa chạy có bầy, chim bay có bạn, hai người rõ ràng không hợp gì cả tại sao đến được với nhau?

Hoa Mãn Lâu khẽ cười nghiêng đầu nhìn Tô Kết, "Có lẽ là bởi vì lòng hắn không cứng giống miệng hắn."

Tô Kết dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Hoa Mãn Lâu dưới gầm bàn.

Cung Cửu khịt mũi coi thường lời y nói, "Sợ rằng kết quả là bị ăn đến xương cốt cũng không còn."

Hoa Mãn Lâu bắt lấy ngón tay đang vẽ tới vẽ lui, "Chuyện này không nhọc Cửu công tử hao tâm tổn trí."

Cung Cửu nhìn nụ cười kỳ lạ trên gương mặt Tô Kết và Hoa Mãn Lâu hơi mất tự nhiên, cảm thấy không thích hợp, "Các ngươi đang làm gì?"

Sắc mặt Tô Kết hờ hững: "Không liên quan đến ngươi."

Anh có thể làm trò gì trước mặt người ngoài chứ? Chẳng qua anh chỉ viết mấy chữ vào lòng bàn tay Hoa Mãn Lâu. Đam Mỹ Sắc

Mềm, trở về thử xem.

Chỉ thế thôi.

Sau đó anh không đợi Cung Cửu mở miệng, trực tiếp đưa ra yêu cầu, "Khai báo rõ ràng tất cả thế lực của các ngươi, ngoan ngoãn làm Thế tử Thái Bình Vương đi, chuyện này dừng ở đây."

Việc diệt trừ một Cung Cửu căn bản là vô dụng, bởi vì muốn tạo phản thành công rồi leo lên ngôi vị Hoàng đế, không phải chỉ cần ám sát Hoàng đế là có thể giải quyết được mà còn cần đến sự hợp tác của nhiều bên, lực lượng tham gia rất đông đảo nên không thể xem thường.

Không nhổ tận gốc, nó sẽ gây ra vô số hậu hoạ cho giang hồ và triều đình.

Cung Cửu mặt không đổi sắc, giọng điệu thờ ơ, "Nếu không thì sao?"

Tô Kết: "Vậy sợ rằng ngươi chỉ còn một con đường chết, chung quy không có Hoàng đế nào sẽ bỏ qua cho phản tặc."

"Chẳng lẽ ta sợ chết ư?" Cung Cửu cười khinh thường.

"Ngươi chết như thế có ý nghĩa sao? Thua không dậy nổi?" Tô Kết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thứ duy nhất ngươi thắng tiểu lão đầu là sống lâu hơn lão, bây giờ gấp không chờ nổi muốn chết sớm hơn lão à? Ngu xuẩn đến mức ta không nỡ nhìn thẳng!"

Cung Cửu mỉa mai: "Nói cho ngươi rồi tiểu lão đầu có thả ta đi không?"

Tô Kết vô cảm nói, "Không, nhưng ngươi ít nhất có thể ghê tởm lão trước khi chết."

Cung Cửu lắc đầu, "Lão không hề để bụng những thứ đó."

"Lão không quan tâm, nhưng có một thứ lão nhất định sẽ để ý." Tô Kết chém đinh chặt sắt nói.

"Thứ gì?"

"Mất đi."

Tiểu lão đầu không màng tiền tài, danh lợi và thế lực to lớn hoạt động trong bóng tối nhiều năm song không có nghĩa là lão có thể mất hết tất cả.

Bởi vì lão đã là một người già, đủ lớn để có thể nhận ra bản thân đã già rồi, đủ lớn để hiểu rằng nếu mình không làm ra chuyện gì thì sẽ yên lặng vô danh trải qua cả đời.

"Con người khi già rồi sẽ trở nên tham lam." Bởi một khi đánh mất những gì đang có, năm tháng rất khả năng sẽ không cho lão cơ hội làm lại, đặc biệt là những thứ cần dùng thời gian mới có thể bồi đắp.

Anh hùng tuổi xế chiều tựa như mỹ nhân đầu bạc, là một trong những chuyện thê lương nhất từ xưa đến nay.

Tiểu lão đầu đã nghẹn cả đời, để lão nghẹn đến chết làm thiên hạ đệ nhất cao thủ vô danh im hơi lặng tiếng sống suốt đời, cũng coi như có đầu có đuôi.

Cung Cửu nghiêm túc tự hỏi một lát, dục vọng làm tiểu lão đầu ngột ngạt cuối cùng vẫn chiến thắng dục vọng làm đám Tô Kết ngột ngạt.

Bầu không khí trò chuyện tiếp đó trở nên rất hài hoà, nhưng mỗi thông tin nói ra từ miệng Cung Cửu đều có thể gây nên sóng to gió lớn trong giang hồ và triều đình. Thậm chí lúc sau vẻ mặt Hoa Mãn Lâu cũng thay đổi, bởi vì Hoa gia cũng có dính líu trong đó, dẫu sao gia lớn nghiệp lớn, lòng người khó dò.

Hơn một canh giờ sau, Tô Kết mang theo một cái rương nhỏ chứa đầy cơ mật cốt lõi do Cung Cửu tốt bụng cung cấp vừa lòng cáo từ, "Thế tử điện hạ, tương lai còn dài, tự giải quyết cho tốt."

"Chờ đã." Cung Cửu gọi anh lại.

"Có việc?"

Cung Cửu lẳng lặng nhìn anh, "Giữa ngươi và tiểu lão đầu võ công ai cao hơn?"

Tô Kết thờ ơ nói: "Ta không cảm thấy trên đời này có ai giết được ta."

"Được." Cung Cửu gật đầu, lộ ra một nụ cười quái dị, "Vậy từ nay về sau ta sẽ luôn đi theo ngươi cho đến khi Ngô Minh chết mới thôi."

Tô Kết rất ngạc nhiên trước hành động đột ngột của hắn.

Anh dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Cung Cửu, "Chẳng phải ngươi không sợ chết à?"


Cung Cửu thản nhiên trả lời, "Ta đích xác không sợ nhưng ta không muốn chết trong tay tiểu lão đầu, không muốn bị ta theo đuôi ngươi có thể giết ta."


Tô Kết cười khẩy đáp lại, "Thế tử điện hạ, sợ rằng ngươi chưa thấy qua thủ đoạn của ta. Thay vì giết người, ta thích khiến người ta sống không bằng chết hơn."


"Ta biết." Mắt Cung Cửu sáng rực lên, "Ngươi không ngại thử xem."


Tô Kết: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK