• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Hoa Mãn Lâu nở nụ cười ôn hoà: "Ngươi đến rồi."

Tô Kết thả người trên vai xuống, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục: "Ta vốn không muốn tới, nhưng giữa đường gặp phải người muốn giết ta, ta chỉ có thể quay lại."

Lục Tiểu Phụng nhìn người trên mặt đất, phát hiện vậy mà là một nữ nhân: "Nàng là ai?"

Tô Kết mỉm cười: "Thượng Quan Phi Yến."

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc: "Nàng là Thượng Quan Phi Yến?"

Tô Kết nhướng mày: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì?"

Lục Tiểu Phụng cười khổ, Hoa Mãn Lâu thay hắn trả lời: "Bởi vì Thượng Quan Đan Phượng chính là Thượng Quan Phi Yến dịch dung, Thượng Quan Đan Phượng thật đã bị nàng giết rồi."


Lần này Tô Kết cũng có chút giật mình, anh nhìn Lục Tiểu Phụng nửa ngày, nhịn không được nở nụ cười: "Ta đây có phải nên nói với ngươi một câu nén bi thương không? Dù thế nào ngươi cũng từng nói yêu đương với mặt của người ta."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Ngươi đang kể chuyện ma à?

Tô Kết vẫy tay với Lục Tiểu Phụng: "Ngươi lại đây điểm huyệt nàng đi, sau đó đánh thức nàng luôn."

Lục Tiểu Phụng sờ sờ râu, vẫn theo lời đứng dậy. Ngay khoảnh khắc hắn vừa động, Hoa Mãn Lâu cũng ra tay, y ngăn cản Hoắc Thiên Thanh từ nãy đến giờ không nói lời nào.

Hoắc Thiên Thanh vừa rồi vẫn luôn ngồi yên, lại ngay lúc Lục Tiểu Phụng đứng dậy nháy mắt di chuyển, nhưng không phải muốn chạy trốn, mà là muốn chạy tới chỗ Tô Kết. Thế nhưng lại bị Hoa Mãn Lâu luôn vẻ mặt bình thản ngăn cản, hiện tại hai người đã lao vào đánh nhau, Lục Tiểu Phụng thấy thế lập tức xoay người giúp Hoa Mãn Lâu.

"Hoắc tổng quản, ngươi khẩn trương thế làm gì? Chẳng lẽ nữ nhân này rất quan trọng với ngươi sao?"

Hoắc Thiên Thanh bị Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu chèn ép không ngừng lui về phía sau, nghe tiếng thì nhìn thoáng qua Tô Kết, sau đó tức khắc biến sắc, phẫn nộ nói: "Dừng tay!"

Tô Kết cười như không cười, anh nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Thượng Quan Phi Yến, trên tay cầm một cây kim châm được chế tạo thành hình chim én, nhẹ nhàng lướt giữa chiếc cổ mảnh mai của Thượng Quan Phi Yến, giống như đang tìm một góc độ thích hợp để đâm xuống.

Nhìn Hoắc Thiên Thanh phản ứng lớn như vậy, ý cười trên mặt Tô Kết càng sâu, anh để kim châm ở vị trí động mạch của Thượng Quan Phi Yến, thong thả ung dung nói: "Vậy thì phiền ngươi ngồi lại trước đi, tính tình ta không tốt lắm, nếu ngươi làm tổn thương bằng hữu của ta, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân."

Hoắc Thiên Thanh sắc mặt xanh mét dừng tay ngồi về chỗ, Tô Kết kêu Lục Tiểu Phụng sang điểm huyệt đạo Thượng Quan Phi Yến, bảo đảm không có sơ hở nhưng cũng không đánh thức nàng. Mà thưởng thức cây châm hình chim én trong tay, nói với Hoắc Thiên Thanh: "Xem ra Hoắc tổng quản đối với Thượng Quan Phi Yến tình nghĩa không cạn nha, thế thì ngươi chắc phải biết vật này?". Truyện Đoản Văn

Hoắc Thiên Thanh không nói một lời, lạnh lùng trừng anh.

Tô Kết không để bụng nói tiếp: "Để ta đoán xem, nếu Thượng Quan Đan Phượng từ lúc đầu đã không tồn tại, vậy tất nhiên cũng không có thứ gọi là "Phi Phượng châm", mà hẳn là "Phi Yến châm" mới đúng đi?"

Tim Lục Tiểu Phụng thắt lại, hắn nhớ tới lúc trong dã điếm Thượng Quan Tuyết Nhi nói Thượng Quan Đan Phượng đã dùng Phi Phượng châm giết Liễu Dư Hận, sau đó hắn cũng dùng ba chữ "Phi Phượng châm" để thử Thượng Quan Đan Phượng, nhưng bị nàng kiên quyết bác bỏ, xong việc hắn còn vì vậy mà cảm thấy áy náy.

Hoắc Thiên Thanh cắn răng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Tô Kết nhìn chằm chằm đầu kim Phi Yến châm, phía trên mơ hồ hiện ra tia sáng màu xanh lục, anh cong khóe môi: "Đáng lẽ ta muốn gậy ông đập lưng ông, để nàng nếm thử kịch độc trên Phi Yến châm của mình. Nếu không phải cảm thấy nàng có khả năng liên quan đến vụ án này, ta sẽ không đưa nàng về đây. Cho nên Hoắc tổng quản nếu muốn giữ lại mạng nàng, không ngại nói chút việc có giá trị tới trao đổi. Không nên gạt ta, cũng không cần qua loa có lệ, một khi ta phát hiện bất thường sẽ tiễn nàng lên đường."

Hoắc Thiên Thanh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một lát sau cả người giống như bị rút hết sức lực, thoạt nhìn có chút mỏi mệt và suy sụp. Gã mở miệng, giọng nói mang theo một tia khàn khàn: "Nàng là nữ nhân ta yêu thương."

Vẻ mặt Lục Tiểu Phụng tức khắc trở nên cổ quái, Tô Kết cũng nhịn không được dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hoắc Thiên Thanh: "Ngươi xem nàng câu dẫn Lục Tiểu Phụng, cùng hắn khanh khanh ta ta?"

Từng gặp đỉnh đầu nạm phỉ thúy, chưa từng thấy nạm cam tâm tình nguyện như vậy, Thượng Quan Phi Yến và Lục Tiểu Phụng thiếu chút nữa đã lên/giường.

Hoắc Thiên Thanh vẻ mặt âm trầm, hung ác nói: "Những thứ đó chẳng qua đều là giả, Phi Yến cũng có tình cảm sâu đậm với ta."

"Ồ." Tô Kết ý vị thâm trường đáp lại, sau đó cười nhạo một tiếng, "Việc này cũng có thể chịu đựng được, Hoắc tổng quản không hổ là người làm việc lớn. Chỉ là ta không có hứng thú với yêu hận tình thù của các ngươi, nói chút chuyện hữu dụng thế nào? Thừa dịp bây giờ ta còn có kiên nhẫn nghe ngươi nói." Nói xong lời cuối cùng giọng của anh đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Trên trán Hoắc Thiên Thanh thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, im lặng một hồi mới gian nan mở miệng: "Thanh Y Lâu."

Lục Tiểu Phụng giật mình mở to hai mắt, hắn đương nhiên hiểu ý nghĩa của ba chữ này. Chủ nhân Thanh Y Lâu đúng là bằng hữu Hoắc Hưu của hắn, một người hắn vốn dĩ đã không còn nghi ngờ, bởi vì đúng như Tô Kết đã nghĩ, Hoắc Hưu quả thực có lý do ngăn cản Lục Tiểu Phụng điều tra việc này, cho dù thủ đoạn gã dùng quá tàn nhẫn.

Hoắc Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Phi Yến đang hôn mê: "Ta vô tình phát hiện nàng có liên hệ với Thanh Y Lâu."

Tô Kết ngẩng đầu gắt gao theo dõi gã, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi lừa ta." Nói xong cổ tay chợt giơ lên, hung hăng đâm tới cổ Thượng Quan Phi Yến.

Khoé mắt Hoắc Thiên Thanh muốn nứt ra, lớn tiếng hét lên: "Ta không có!"

Tô Kết câu khóe môi, ngón tay buông lỏng, Phi Yến châm cách cổ Thượng Quan Phi Yến chỉ có vài li liền rơi xuống, anh đứng lên lui ra khỏi Thượng Quan Phi Yến, nhìn về phía Hoắc Thiên Thanh đang thở phào nhẹ nhõm: "Rất tốt, mạng nàng là của ngươi rồi."

Hoắc Thiên Thanh lập tức bước tới ôm Thượng Quan Phi Yến lên, sau đó xoay người nhìn về phía ba người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Tiểu Phụng, gã lớn tiếng nói: "Lục Tiểu Phụng, ngươi còn nhớ "Giao ước ngày mai" không?"

Lục Tiểu Phụng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn gã: "Tất nhiên nhớ rõ."

Hoắc Thiên Thanh nhìn hắn một cái thật sâu: "Vậy thì ngày mai ta sẽ ở Thanh Phượng quan chờ ngươi."

Vừa dứt lời gã liền mang Thượng Quan Phi Yến rời khỏi đây.

Hoa Mãn Lâu hỏi Lục Tiểu Phụng: "Ngày mai ngươi có đi không?"

Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu: "Ta sẽ không đi."

Bọn họ đều hiểu rõ ý của Hoắc Thiên Thanh, Lục Tiểu Phụng cũng sẽ không tuỳ tiện làm tổn hại tính mạng người khác. Nếu đêm nay hắn thả Hoắc Thiên Thanh đi, tất nhiên ngày mai sẽ không để gã chết trong tay mình.

"Người không phụ ta, ta há có thể phụ người. Châu Quang Bảo Khí một thời phồn hoa, đã thành hoàng hoa ngày mai, toả sáng muôn thuở, duy chỉ hai chữ nghĩa khí mà thôi." Tô Kết ngâm nga từng câu từng chữ, trên mặt anh mang theo nụ cười trào phúng, "Lúc gã viết hai câu này, lương tâm sẽ không đau sao?"

Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu cùng lúc im lặng, đây là bức thư Hoắc Thiên Thanh đưa tới sau khi Lục Tiểu Phụng đáp ứng người ở Thiên Cầm môn rút lui khỏi giao ước ngày mai, vì thế bọn họ còn đau thương uống một hồi, ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng nói phải uống cạn một chén lớn vì mấy câu đó. Kết quả Hoắc Thiên Thanh chẳng những tạo cơ hội giúp Thượng Quan Phi Yến giết chết Diêm Thiết San có ân với gã, còn muốn tính kế Độc Cô Nhất Hạc để lão chết trong tay Tây Môn Xuy Tuyết.

Nghĩa khí? Thật mỉa mai.

Tô Kết: "Chỉ là thứ đồ tốt như lương tâm, hắn và Thượng Quan Phi Yến đều không có, nói vậy Thanh Y Lâu càng sẽ không có. Minh nhật chi ước, hắn thật sự có thể sống đến ngày mai?"

Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu đồng thời sắc mặt khẽ biến, Lục Tiểu Phụng quyết đoán nói: "Đi Thanh Y Lâu."

Tô Kết lắc lắc đầu: "Muốn đi thì các ngươi đi đi, ta sẽ không phụng bồi."

Lục Tiểu Phụng: "Tại sao vậy?"

Tô Kết hừ lạnh một tiếng: "Ta sợ lại bị người ta bỏ lại, vậy không phải nhìn ta rất vô dụng." Nói xong anh xoay người đi ra ngoài, "Ta đi đây, sau này gặp lại."

Hoa Mãn Lâu nhịn không được hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"


Tô Kết không quay đầu lại phất phất tay với bọn họ: "Thế giới lớn như vậy, chỗ nào cũng đi xem sao."


Lục Tiểu Phụng nghe vậy tức khắc bật cười, hắn quay đầu vừa định nói gì với Hoa Mãn Lâu, lại thấy vẻ mặt Hoa Mãn Lâu toát ra lo lắng và một tia mất mát.


Mất mát? Lục Tiểu Phụng nghi mình nhìn lầm rồi, không ai hiểu rõ tính cách rộng rãi của Hoa Mãn Lâu hơn hắn. Y đối đãi với bằng hữu từ trước tới nay luôn tụ họp thì vui vẻ, tách ra cũng sẽ không luyến tiếc, dùng quân tử chi giao nhạt như nước để hình dung là thích hợp nhất, sao hôm nay lại buồn thế kia. Chờ hắn nhìn kỹ lại, Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ là công tử như ngọc với nụ cười ôn hoà, trước ngực cầm một cây chiết phiến, như trích tiên mới bước ra từ trong tranh.


Lục Tiểu Phụng thầm nghĩ, ban nãy hắn quả nhiên đã nhìn nhầm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK