• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy đoán này làm người ta lạnh cả sống lưng. Sau khi cẩn thận quan sát, dáng vẻ nằm trên đất của Hiểu Oánh cũng không giống như cái kén bị bỏ lại của một con sâu.

Tim của mọi người những giây này như ngừng đập, tiếng khóc đứt quãng của Tiểu Khải truyền tới.

Một hồi lâu sau Tống Hoằng mới thấp giọng nói: "Đừng để cậu ta khóc nữa."

Nếu suy nghĩ của bọn họ là đúng thì những tâm tình tiêu cực chính là điều kiện tử vong của phó bản này. Tiểu Khải vốn mang trong lòng cảm xúc sợ hãi, nếu bây giờ cậu ta quá đau buồn, chỉ sợ mục tiêu tối nay chính là cậu ta.

Anh với Khấu Đông cùng nhau kéo người ra, tuy rằng việc này có chút tàn nhẫn nhưng dù sao cũng phải khuyên cậu ta bình tĩnh lại. Những người đứng vây xem ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, họ cố gắng giữ khoảng cách với cái xác đầy quái dị này, chỉ có A Tuyết dám ngồi xổm xuống cạnh thi thể, khẽ chạm vào đôi môi hơi hé mở của cô ta

Cô vuốt vuốt ngón trỏ rồi lại lặng lẽ đứng dậy mà không phát ra một tiếng động nào.

Cảnh sát lần này đến nhanh hơn so với lần trước, họ cấp tốc mang xác chết đi. Tiểu Khải bị gọi đến đồn cảnh sát với tư cách là bạn trai của nạn nhân, còn dư lại người đàn ông đầu địa trung hải, lão vuốt vuốt đầu mình buồn rầu, Đao Ba không biết đi đâu mà không thấy.

A Tuyết vẫn đăm chiêu, đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, cô giơ tay ra hiệu Khấu Đông nhìn vào bàn tay của mình.

Khấu Đông không hiểu lắm, hỏi: "Làm sao vậy?"

Y nhìn qua bàn tay vừa mịn lại vừa trắng nhưng có vài vết chai vì ngày thường làm việc nhiều của cô.

"Cô vừa mới bị thương à?"

"Không" cô bình tĩnh nói "Tôi đang muốn mấy anh nhìn rõ lớp bột phấn này."

"...?"

Bột phấn?

Nghe xong hai chữ này, hai người đàn ông tụm lại một chỗ, chằm chằm mấy ngón tay của cô. Sau khi quan sát một lúc lâu mới nhìn thấy lòng bàn tay cô quả thực có dính một chút vụn bột phấn, giống như là màu trắng có hơi ngả vàng, cũng có chút giống với màu da lại còn mịn nên hơi khó thấy.

A Tuyết nói: "Cái này ở trên môi cô ta."

Tống Hoằng nhìn một hồi, hỏi: "Có khi nào là thức ăn còn sót không?"

Nghe có vẻ hợp lý nhưng cô lại lắc đầu, nói: "Mặt cô ta đã được rửa sạch rồi."

"?"

A Tuyết nói: "Cô ta đã tẩy trang rồi."

Hình ảnh ba chiều của game làm rất thực, tẩy trang cũng cần phải rửa mặt. Tuy rằng không gây tổn thương gì cho da nhưng dù sao đây cũng là thói quen thường ngày của con gái.

Như vậy liền biết rõ cô ta nhất định đã bị giết hại sau khi rửa mặt sạch sẽ

Nhìn cô ta một lần là A Tuyết đã phát hiện ra điều này, Tống - thẳng nam - Hoằng nghi ngờ: " Vậy thì không thể ăn sau khi tẩy trang hả?"

"...."

A Tuyết không nói gì liếc mắt nhìn anh.

"Anh nghĩ vóc dáng của một người thường xuyên ăn đêm có thế này không?"

Tống Hoằng sờ sờ mũi, ngây người bảo không biết. Cô cũng không có tâm tư đề giải thích cho anh hiểu khi phụ nữ muốn giảm cân có thể liều mạng đến mức nào, chỉ nói "Không giống như loại bột phấn bình thường, cũng không phải là mỹ phẩm. Tôi cảm thấy, đây có lẽ là một manh mối"

"Ví dụ như là," cô nhẹ giọng nói, ngữ khí lạnh nhạt khiến người ta sởn cả tóc gáy, "Thứ đó ăn sạch cô ta, vậy thì nó sẽ chui ra từ đâu?"

Người Tống Hoằng nổi đầy da gà.

"Ý của em là..." Anh không ngờ việc lại có thể như này, nói ".... Từ trong miệng?"

Sự liên tưởng này khiến người ta cảm thấy không thoải mái chút nào, thậm chí còn có chút buồn nôn. Khấu Đông nhớ đến cái cảm giác cổ họng mình bị thăm dò lúc nửa tỉnh nửa mê bất giác mím môi, nhận ra rằng đây có lẽ là bằng chứng cho suy đoán của A Tuyết.

Bên trong phó bản đúng là nơi mà những tâm tình tiêu cực của họ sinh sôi nhanh chóng.

Sắc mặt Tống Hoằng tái xanh, hiển nhiên trong đầu đã tưởng tượng ra vài hình ảnh. Anh nhìn Khấu Đông nói: "Vậy người xuất hiện trong ký túc xá của chúng ta hôm nay...."

Chẳng lẽ cũng không phải là người?

Khấu Đông gật đầu, không có phản ứng gì lớn:"Có lẽ là vậy."

"...." Tống Hoằng nhìn y, trong lúc nhất thời không biết nên khen cậu dũng cảm hay có một trái tim mạnh mẽ. Nghĩ đến cảnh bất kể lúc nào cũng có thể có thứ gì đó chui từ trong xác chết ra tập kích người này, để lại dấu vết trên cổ người này và đây chính là cách người nọ phản ứng???

Có lẽ là vậy???


Là cái kiểu thái độ gì vậy trời?

Khấu Đông cũng rất là vô tội, "Không thì sao? Tôi cũng muốn sợ hãi lắm chứ, nhưng càng sợ thì chết càng nhanh hơn thôi."

Vốn dĩ y là mục tiêu mà các NPC nhắm đến, nếu y biết đường bình tĩnh, giữ một cái đầu lạnh thì may ra sống dài thêm một chút.

Tống Hoằng không còn gì để nói, một lát sau mới quay về đề tài chính.

"Vậy bây giờ chúng ta phải để ý tới...." anh ta nói "Người có khả năng gặp nguy hiểm tiếp theo trong đêm nay."

Hôm nay lúc trên lớp không được an ổn, hầu như ai cũng bị những thảm án xảy ra liên tiếp này dọa sợ vỡ mật, mọi người cúi đầu lặng lẽ viết ra mấy tờ giấy nhỏ, thừa dịp thầy giáo không để ý mà ném tới ném lui.

Thầy giáo trong lớp cũng không mù, thấy bọn họ không tập trung thì cho đổi sang tự học, phát ra hai tờ bài thi cho bọn họ làm. Còn lão thì ngồi trên bàn giáo viên chữa bài tập hôm qua của học sinh.

Trên cổ Khấu Đông quấn mấy vòng khăn quàng cổ, chôn cằm vào trong lớp vải kẻ sọc dày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Y không có làm bài mà cúi đầu sắp xếp lại manh mối, chợt nghe thấy thầy giáo trên bục giảng quay mặt ra hành lang bắt chuyện: "Thầy Tư xong việc rồi à?"

Khấu Đông ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy bóng dáng kia dừng lại ở cửa. Vị giáo viên trẻ tuổi lạnh nhạt nói: "Ừ, buổi cố vấn tâm lý vừa mới kết thúc."

"Vất vả cho cậu quá." Lão thấy hắn dừng bước nói chuyện với mình đúng là có chút thụ sủng nhược kinh – vị giáo viên tâm lý này có gia cảnh rất tốt, vốn là học tập ở nước ngoài mới về nước, giờ tới trường dạy học cũng chỉ để cho vui. Hơn nữa thái độ của hắn với người khác lúc nào cũng ôn hòa bình thản, lão còn tưởng đối phương không tiếp lời mình, "Hai ngày nay nhiều việc xảy ra quá, hù chết mấy đứa nhóc này..."

Giáo viên tâm lý ừ một tiếng, đôi mắt nhạt màu giấu sau lớp kính nhẹ nhàng liếc mắt vào bên trong phòng học

"Lớp thầy Triệu đang tự học à?"

"Không hẳn, là do mấy đứa nó có nghe cũng chẳng vào."

Khóe môi giáo viên tâm lý hơi nhếch lên như đang cười. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, dáng người cao lớn và thon dài, màu sắc cũng cực kì hợp với đôi đồng tử.

Nhưng trong chốc lát, hắn thu lại ánh mắt, hơi hạ thấp người, "Vậy tôi đi trước."

Hắn cất bước đi về hướng phòng làm việc của mình. Còn chưa đi đến cầu thang đã nghe thấy tiếng thở dốc ở phía sau, "Thầy Tư!"

Giáo viên tâm lý quay đầu lại nhìn thiếu niên đang chạy tới chỗ mình, thân thể thiếu niên 16, 17 tuổi chưa trưởng thành, khung xương còn mảnh mai, có lẽ là sợ lạnh nên trên cổ còn quấn thêm một cái khăn quàng cổ, chiếc tua rua nhỏ của khăn quàng rũ xuống đồng phục của y.

Giáo viên trẻ tuổi nhìn y, hắn đưa tay vuốt nhúm tóc rối tung trên đầu Khấu Đông khiến chúng nó ngoan ngoãn xẹp xuống.

"Làm sao vậy?" Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngẩng cao lên của cậu "Có việc gì à?"

Hô hấp của Khấu Đông còn chưa ổn định lại, cơ thể trập trùng theo nhịp thở gấp. Từ góc độ của người đàn ông còn có thể thoáng nhìn thấy một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra bên dưới lớp khăn quàng cổ, y mím môi, vẻ mặt có chút do dự nhưng rồi vẫn gật gật đầu, "Có ạ."

"Cơ mà chỗ này thì không tiện nói," không chờ hắn đặt câu hỏi, y đã nhanh chóng bổ dung, "Thầy ơi.... Vào phòng thầy nói chuyện được không ạ?"

"...."

Xung quanh trở nên yên lặng trong chốc lát. Ngay lập tức, giáo viên trẻ tuổi khẽ cười, lặp lại: "Em muốn vào phòng làm việc của tôi ư?"

Trực giác động vật nhỏ của Khấu Đông bật ra, trong lòng y không kiềm được mà chửi người trước mắt này nghìn lần, cuối cùng y nuốt nước miếng và gật đầu không do dự.

"Em có chuyện muốn hỏi thầy mà," y nhẹ giọng nói "Em không được chào đón ạ?"

"Sao lại thế được."

Nụ cười trên khóe môi người đàn ông tựa như sâu thêm đôi chút, bàn tay đang vuốt tóc y nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt nhẹ chiếc cổ nhỏ mảnh mai của Khấu Đông.

"Chỉ cần em muốn đến," hắn thấp giọng nói," Cánh cửa nơi này luôn rộng mở đón chào em."

Khấu Đông cảm giác được hắn đang đè nén hô hấp của mình, cứ như là một ngọn lửa cháy bị bọc lại trong tảng băng, khiến y không nhịn được muốn quay đầu bỏ trốn.

Không được, Khấu Đông thầm nhắc nhở bản thân. Manh mối trong tay của bọn họ quá ít, khi có cơ hội kết thân cùng NPC then chốt thì y không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Ánh mắt lúc y nhìn người đàn ông chậm rãi thay đổi, như là nhìn manh mối hình người biết đi.

Văn phòng của giáo viên tâm lý ở tầng trên cùng.

Nhà trường rất coi trọng công tác giáo dục tâm lý, để tạo sự thuận tiện đối với việc cố vấn tâm lý cho học sinh nên phòng làm việc của hắn được tách riêng biệt ra, bên trong trừ hắn ra thì không còn người thứ hai. Người đàn ông vặn tay nắm cửa, đưa tay mời Khấu Đông đi vào, Khấu Đông không vội đi vào, trước tiên y thò đầu vào nhìn ngó xung quanh.

Cách bài trí trong phòng không có gì là cầu kỳ, chỉ có một cái bàn, ghế và sô pha. Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, rèm cửa sổ kéo lại kín mít che lại ánh nắng bên ngoài, chỉ có một cái đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Trên ghế sô pha để vài cái gối ôm chubby, bên cạnh là cái kệ được đặt một hàng xương rồng nhỏ, rất dễ dàng khiến người ngồi cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu.

"Ngồi đi."

Người đàn ông xoay người rót cho cậu một ly sữa bò nóng. Khấu Đông ngồi trên chiếc ghế sô pha hạt đậu màu vàng, không kìm được quan sát xung quanh.

Y không phát hiện ra điều gì đặc biệt ngoại trừ bức tranh có chút kỳ dị trên tường, thoạt nhìn như có mấy con mắt đen xì đang chằm chằm theo dõi y.

Nhìn một lúc lâu Khấu Đông mới phát hiện đó không phải con mắt mà là hoa văn trên cánh bướm.

Con bướm khổng lồ yên lặng nằm trên tờ giấy, đầu cánh của nó hơi dựng lên cứ như là một giây sau có thể thoát ra khỏi bức tranh mà bay ra ngoài.

"Em thích bức tranh này?"

Giọng người đàn ông nghe trầm ấm, xa xa gần gần như tiếng ca trên gác xép, hồi lâu sau mới truyền vào trong đầu y.

Khấu Đông không nói thích cũng không nói ghét, hỏi ngược lại hắn: "Thầy thích bươm bướm ạ?"

"Em không cảm thấy nó đẹp sao?" Giáo viên tâm lý ngồi xuống đối diện y, vắt chéo đôi chân thon dài, "Sở hữu một đôi cánh xinh đẹp vậy mà."

Tay hắn gõ vào thành ly, nhìn thiếu niên đang đăm chiêu trước mắt, hỏi: "Em có điều gì muốn nói với tôi?"

Khấu Đông liếc mắt nhìn hắn, chủ động mở khăn quàng cổ ra. Không còn khăn che chắn, dấu tay cực kỳ bắt mắt trên cổ lộ ra, nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

"Là cái này ạ," Mi mắt y run rẩy, vẻ mặt có chút sợ sệt, "... Thầy nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy."

Giáo viên tâm lý hơi nheo mắt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bình tĩnh nói, "Ngẩng đầu lên một chút nào."

Khấu Đông nghe lời nâng cằm lên, cái cổ đầy những dấu ấn xanh tím hoàn toàn lộ ra. Ngón tay người đàn ông chạm nhẹ vào chỗ ấy, hắn mơn trớn vuốt ở ngoài rìa cổ, giọng nói cổ quái, "Sao lại không cẩn thận thế chứ."

Tay hắn bỗng nhiên hướng lên khóe miệng Khấu Đông. Nó vẫn còn đang sưng, đỏ lên bất thường

"Nơi này." Hắn ấn ấn, nhẹ giọng nói " Nơi này... cũng bị làm?"

Chữ "làm" thốt ra từ trong miệng hắn khiến cho không khí xung quanh kỳ dị hẳn lên. Khấu Đông hơi co người lại về sau, trả lời: "Vâng."

Giáo viên tâm lý vẫn cứ ấn lên khóe môi của y, hắn nói: "Liếm đi."

"...?"

"Liếm đi." Người đàn ông nhắc lại, "Tôi muốn biết, đây có phải dấu vết tự em tạo ra không."

"..."

Khấu Đông suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Nhưng cậu lúc này đang bị hắn áp chế, bầu không khí hơi khó nói, ánh mắt nhạt màu đằng sau lớp kính nhìn cậu hình như vừa lóe sáng. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà y lại nghe lời hắn, lè lưỡi liếm qua nơi đang bị hắn chạm vào.

Tay của người đàn ông cũng không tránh khỏi mà bị liếm tới, xúc cảm ướt át nhẹ nhàng lướt qua.

Hắn buông người trước mặt ra, nhẹ nhàng đứng dậy

"Tốt lắm." Hắn lạnh nhạt nói, giống như lúc nãy chỉ là để nghiệm chứng cho khả năng này "Hẳn là vậy rồi."

Khấu Đông: Ha ha

Tui chỉ thấy anh đang ăn không nói có.

Y nói: "Thầy ơi, em không thể tự làm mình ra như này được."

"Tại sao lại không?" Giáo viên tâm lý bình tĩnh nói: "Em không cũng không biết thói quen sau khi ngủ của mình là gì mà.

"..."

Cứ xạo đi, có ai bóp cổ mình đến nghẹt thở như này không anh trai?

Khấu Đông lúc đầu cũng không chắc chắn lắm nhưng mà vào lúc này thì y xác định được rồi. Y nhìn cái người đang chơi xấu giả bộ vô tội, quen cửa quen nẻo ăn đậu hũ của mình — chuyện này nếu mà không liên quan đến hắn thì Khấu Đông thề sẽ vặt đầu NPC chính của phó bản này xuống làm bóng để đá.

Chắc chắn này là cái nồi của anh hai NPC đây chứ sai sao nổi!

Ngoại trừ tên NPC này ra thì còn ai biến thái được đến thế?

Trong lòng y đã nắm chắc, nhưng không thể nói ra được, chỉ hỏi: "Thầy cho rằng em tự tạo ra vết thương này?"

Giáo viên tâm lý thoáng cười, nói: "Tôi không có nói như vậy."

Khấu Đông càng cảm thấy bứt rứt.

"Nhưng nếu như em cảm thấy không an toàn." Giáo viên tâm lý ngả người ra đằng sau, "Vậy thì một là không ở trong ký túc xá nữa."

Khấu Đông: "..."

Khấu Đông: "???"

Trong lòng y bắt đầu có linh cảm không tốt. Quả nhiên, một giây sau giáo viên tâm lý chầm chậm nói: "Hai là, tới ở cùng tôi."

Khấu Đông: "!"

Linh cảm trở thành sự thật, y kích động đến mức chỉ muốn chửi vị NPC này —— làm người có thể không biết xấu hổ như vậy sao!

Hắn tự mình làm ra nhiều việc như vậy, sau đó đề nghị y chuyển nơi ở?

Đây đâu chỉ là không cần mặt mũi nữa đâu, rõ ràng là một tên lưu manh. Tên lưu manh nọ giờ đang ngồi ổn định, giống như là đang vô cùng đắc ý với đề nghị của mình: "Em cảm thấy thế nào?"

Khấu Đông cảm thấy đề nghị này chẳng ra làm sao. Y cũng không phải người hiền hòa gì, lập tức phản bác lại: "Sao có thể làm như vậy được? Nếu có nguy hiểm gì xảy ra thì những bạn học khác phải làm sao ạ? Chẳng phải như vậy thì em đang đẩy họ vào nguy hiểm ư?"

Câu nói này quá mức đại nghĩa làm cho hắn nhất thời không biết nói gì, "Ừ...."

"Cái chuyện vô nhân đạo như vậy em không làm nổi!"Khấu Đông vỗ vào chân một cái, cuối cùng nói ra mục đích của mình: "Nếu không thì thầy đi cùng với bọn em tới phòng thể chất đi?"

Phòng thể chất là một nơi rộng, nó lớn đến mức có thể chứa tới mấy ngàn học sinh cùng mấy trăm giáo viên. Tất cả mọi người mang chăn gối tới nằm dưới sàn là được. Người nhiều như vậy, Khấu Đông cũng không tin là NPC còn có thể làm gì y.

Lông mày giáo viên tâm lý nhíu chặt, rõ ràng là hắn không hề thích đề nghị này. Khấu Đông đang chiếm thế thượng phong, từng bước ép sát: "Được không ạ? Thầy Tư đã giúp đỡ chúng em nhiều như vậy rồi, thầy có thể nói với hiệu trưởng giúp chúng em thêm xíu được không?

Giọng nói của NPC dần dần mất đi cảm xúc: "Hiệu trưởng nhất định sẽ không đồng ý."

"Sao lại không!" Khấu Đông tốt bụng phá hỏng đường lui của hắn, "Giáo viên nào mà chẳng nghĩ đến học sinh đúng không? Chúng ta có thể cùng nhau viết thư gửi hiệu trưởng, chuyện này chẳng có gì to tát, hiệu trưởng tại sao lại không đồng ý? Không phải trường học luôn bảo sẽ lấy an toàn của học sinh đặt lên hàng đầu sao?"

Y liên thanh chém gió, người đàn ông hoàn toàn không xen được vào, chỉ có thể nhìn y biểu diễn. Tất cả đường lui đều bị phá hỏng, giáo viên tâm lý nhìn vào y một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành đồng ý.

"Tôi sẽ đi nói chuyện cùng hiệu trưởng."

Ánh mắt Khấu Đông đầy nhiệt tình: "Được, thầy quả thật là một người thầy tốt!"

NPC: "..."

Sao hắn cứ có cảm giác là mình đang bị lừa...

Khấu Đông đàm luận xong đại sự thì vui vẻ trở về. Đợi đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, giáo viên chủ nhiệm thông báo, đề nghị tất cả học sinh đi đến phòng thể chất.

Chuyện này chẳng bao giờ xảy ra, đám học sinh lập tức quên đi việc vừa có hai người chết, tất cả đều hưng phấn bàn tán. Đợi đến giờ đi ngủ, người nào người nấy ôm chăn với gối xếp thành hàng dài lớn trong phòng thể chất.

Phòng thể chất đã được chia thành từng khu vực, Khấu Đông chọn một nơi khuất để nằm xuống, trái phải đều có người cũng khiến y thấy an tâm hơn phần nào.

Tống Hoằng nằm ở ngay bên cạnh y còn đang suy nghĩ về việc bột phấn. A Tuyết và anh thấp giọng thảo luận, một miếng bột nhỏ được bọn họ gói cẩn thận trong giấy, thỉnh thoảng lại được lôi ra nhìn.

Phòng thể chất chứa đầy học sinh, bộ chăn gối màu xanh lam được mọi người thống nhất mang tới, lúc này được trải ra nhìn như biển rộng. Ở vị trí của Khấu Đông y có thể nhìn thấy được Tiểu Khải, sắc mặt của cậu ta vẫn tệ như cũ, đôi mắt sưng tấy, có lẽ là những lời nói lúc trước không khuyên được cậu ta.

Khấu Đông thở dài trong lòng.

Chuyện này y cũng không mong muốn xảy ra, nhưng xem ra, cậu ta sợ là không sống được qua đêm nay.

Nếu như bọn họ có cách, đương nhiên là sẽ ngăn cản nhưng —— điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có biện pháp

Bọn họ cũng muốn xem thử, làm cách nào mà một người đang sống sờ sờ lại có thể biến thành như vậy.

Thừa dịp Tiểu Khải đứng dậy đi vệ sinh, Khấu Đông cũng đi theo. Khi cậu ta quay đầu lại nhìn thấy y, giọng điệu không dễ chịu gì, "Anh cút xa ra chút."

Khấu Đông không thèm đi ra mà còn lên tiếng.

"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện"

"Hỏi cái gì!" Tiểu Khải không nhịn được quát lên, "Tôi cái gì cũng không muốn nói, anh đi nhanh đi!"

"Tôi phải hỏi" Khấu Đông bình tĩnh nói, "Cậu biết cái thế giới này là thế nào không?"

Nơi đây hoàn toàn khác với tưởng tượng của những cặp đôi đến vì cảm giác mạnh, trò chơi này tạo nên thế giới đầy những yếu tố khủng bố kinh hoàng và đẫm máu, hoàn toàn không phải mấy trò trốn thoát khỏi mật thất đơn giản như ngoài thực tế.

Quan trọng hơn là, không ai có thể đảm bảo được mạng sống của họ chứ chẳng nói đến người khác.

Đối mặt với nỗi sợ hãi về cái chết khiến vai Tiểu Khải trùng xuống, sau đó cậu ta thấp giọng: "Còn có ích gì chứ, dù sao cô ấy cũng chết rồi..."

Nhắc đến Hiểu Oánh, giọng cậu ta có chút nghẹn ngào

"Có ích đấy." Khấu Đông khẳng định nói, vẫn nhìn cậu ta, "Nó rất hữu ích, bởi vì phải thu thập thêm nhiều manh mối thì chúng tôi mới có thể tìm ra điều kiện tử vong."

Y nhìn thấy đối phương còn do dự, nói thêm: "Muốn lấy được điểm thành tựu, trước hết cậu phải thoát ra ngoài được đã."

Câu nói này đã phá hủy phòng tuyến cuối cùng của cậu ta, Tiểu Khải che mặt, gào lên một tiếng thảm thiết.

Khấu Đông không thúc giục cậu ta, chỉ ở một bên lẳng lặng chờ

Mấy phút sau, Tiểu Khải cuối cùng cũng ngước mắt lên, cậu ta nhìn Khấu Đông, bởi vì dạo này ngủ không ngon nên đôi mắt giăng đầy tia máu đỏ.

"Anh muốn hỏi gì?"

"Buổi trưa ngày hôm qua."

Khấu Đông nhìn cậu ta chằm chằm.

"Buổi trưa ngày hôm qua cậu với Hiểu Oánh đã gặp phải thứ gì?"

Tiểu Khải nuốt nước bọt hai lần. Ánh mắt của cậu ta dần dần xa xăm, thấp giọng nói: "Buổi trưa ngày hôm qua..."

Cậu ta với Hiểu Oánh tới này cũng không chỉ vì kích thích mà còn là bởi vì thấy có người ở đây kiếm tiền rất dễ dàng. Hai người bọn họ đã kết hôn, Hiểu Oánh luôn miệng lải nhải bắt cậu ta mua cho mình nhẫn kim cương đắt tiền. Nhưng dựa theo năng lực kinh tế của hai người bọn họ thì gần như là không thể.

Cuối cùng hai người bọn họ nghĩ đến biện pháp này, quyết định tới đây thử một lần.

Có gì khó khăn đâu? – Họ đã từng chạy trốn trong mật thất lớn nhỏ ở đủ loại thành phố, đã có lần nào thất bại đâu?

Buổi trưa ngày hôm qua, Hiểu Oánh muốn ngủ chung với A Tuyết trong ký túc xá nhưng lại bị đối phương từ chối. Trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, sau khi trở không hề đi ngủ luôn mà đi gọi điện cho bạn trai.

Trong cuộc điện thoại, hai người liền nghĩ tới việc mình bị viết tên lên bảng đen, lòng ai cũng có chút sợ hãi. Vậy nên sau khi nghe thấy tiếng báo ngủ trưa, không ai dám làm trái quy tắc, ngoan ngoãn đi ngủ.

Cảm giác được chuyện không đúng là khi họ đang nằm ngủ.

"Tôi không biết làm sao," Tiểu Khải thấp giọng nói: "Trưa hôm đó tôi mơ thấy một cái gương."

"... Gương?"

"Đúng."Giọng nói Tiểu Khải có chút run run, "Đó là một cái gương cao hơn tôi. Tôi mơ thấy mình đứng trước nó, trong gương phản chiếu lại một người..."

"Nhưng đó không phải là tôi." Thanh âm của cậu ta bỗng nhiên cao lên "Đó không phải là tôi!"

Khấu Đông nhíu chặt lông mày: "Không phải cậu?"

"Nó không phải con người. "Tiểu Khải bắt đầu nói năng lộn xộn, "Nó có cánh, vẻ mặt cũng không giống tôi, lúc đó tôi không cười nổi nhưng nó lại mỉm cười."

Ngực cậu ta phập phồng lên xuống, lần nữa cường điệu nhấn mạnh, "Nó cứ nhìn tôi mà mỉm cười!"

Khấu Đông nhớ tới lần đầu nhìn thấy xác chết đã nghe được một tiếng cười khúc khích.

Y hỏi, "Sau đó thì sao?"

Y không cho rằng chỉ có thế đã làm cho cậu ta sợ hãi đến như này, dù sao thì đó cũng chỉ là mơ không hơn không kém.

Bất kể trong mơ thấy cái gì, thì nó cũng chỉ là giấc mơ không hơn không kém, trong thực tế khả năng xuất hiện không cao. Loại khủng bố như thế sẽ không dọa người ta thành như thế này được.

"Đúng thế," Tiểu Khải lẩm bẩm nói, "Lúc đầu, tôi cũng nghĩ là giấc mơ thôi..."

Cậu ta che bụng lại.

"Nhưng rất nhanh tôi liền cảm thấy mình phồng lên. Da dẻ đều phồng lên... Tôi không thể thở được, nó đang ẩn nấp ở bên trong, nó sắp ăn thịt tôi rồi."

Tiếng nói của cậu ta trở nên chói tai.

"Có cái gì đang ở trong này."

"Nó đang trốn ở bên trong, bên trong nhất định là nó!"

Khấu Đông vỗ vai cậu ta giúp cậu ta xoa dịu lại tâm tình của mình rồi ra hiệu cậu ta tiếp tục. Trình độ ngữ văn của Tiểu Khải không cao, những câu cậu ta kể cũng rời rạc, mấy phút sau mới nói tiếp: "Nhưng đây không phải vấn đề."

Cậu ta cười khổ.

"Vấn đề là sau khi tôi tỉnh lại, tôi lập tức đi soi gương."

Đây cũng không phải gì lạ, có những giấc mơ sẽ khiến người ta ám ảnh, để lại một ấn tượng không tốt, huống chi là một giấc mơ kinh khủng thế kia. Sau khi tỉnh dậy, Tiểu Khải lập tức vào nhà vệ sinh soi gương.

Trong lúc đó, không biết do cậu ta chưa hoàn toản tỉnh ngủ hay là có lý do gì khác mà cậu ta thấy người trong gương mỉm cười.

Rõ ràng đây nào phải cậu ta, cậu ta vốn dĩ đâu có cười.

Thế nhưng người ở trong gương lại nhếch mép. Sau lưng gã ta mọc ra một đôi cánh khổng lồ đủ màu sắc. Chúng lấp lánh ở trong phòng vệ sinh chẳng mấy sáng sủa này, ở phía trên ngập tràn con mắt đen nháy.

Những con mắt đó mọc thêm hàng lông mi đen dày, từng cái từng cái run rẩy chớp chớp nhìn chằm chằm cậu ta.

Lúc ấy, Tiểu Khải thực sự kinh hãi tột cùng, cậu ta kêu lên một tiếng xong lại liều mạng kiềm chế bản thân không phát ra tiếng động. Sau đó cậu ta không dám ngủ tiếp, cứ cảm thấy có ai đó đang loẹt xoẹt dép lê trong phòng mình.

Nghe xong, Khấu Đông hỏi: "Hiểu Oánh cũng mơ như vậy?"

Tiểu Khải âm u nói, "Ừ, cô ấy đã gọi nó ra."

Khấu Đông giờ mới hiểu câu "Mày là ai?" khi A Tuyết kể lại là đang nói gì. Là do cô ta soi gương xong thấy một khuôn mặt chẳng phải mình xuất hiện.

Đã thế còn mọc ra thêm đôi cánh.

Y trầm mặc, hỏi: "Cậu cảm thấy là có chuyện gì xảy ra?"

Tiểu Khải cúi đầu, lắc lắc một lúc xong mới trả lời: "Tôi không biết, chỉ là tôi thấy sợ..."

Sự sợ hãi trong tim cậu ta thậm chí lấn át cả lý trí, cái gì cậu ta cũng không nghĩ nổi nữa, chỉ muốn sống tiếp.

Khấu Đông: "Cậu không muốn tìm thêm manh mối ư?"

"Tìm thêm thì có ích lợi gì?" Người đối diện cười khổ một tiếng, âm thanh run rẩy, "Là do anh không tận mắt chứng kiến nên mới nói vậy, tôi chưa từng gặp ai giống anh.... Sống không nổi thì dù có tìm thêm manh mối cũng có dùng được đâu."

Khấu Đông thấy cậu ta suy nghĩ ngày càng tiêu cực. Y đánh giá Tiểu Khải một lượt rồi suy đoán, có lẽ do người nọ chưa từng chịu qua những kích thích như này bao giờ.

Vì vậy mới đánh mất lý trí khi bị kích thích quá độ.

Cậu ta và A Tuyết không giống nhau. Không rõ là cô đã trải qua chuyện gì mà tính cách trầm ổn, mặc dù gặp kẻ thù trong game nhưng vẫn suy nghĩ chu đáo, quan sát tỉ mỉ. Mặc dù cô có hận có thù cơ mà không để cảm xúc tiêu cực thao túng.

Thực ra thì cảm xúc tiêu cực cũng không phải điều kiện duy nhất, điều kiện thứ hai nữa là để nó khống chế cảm xúc của mình.

Để nó điều khiển hành động của mình.

Tiểu Khải nói: "Hiện tại tôi không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Chịu đựng thêm mấy ngày nữa là có thể đi ra ngoài rồi. Tôi phải đi ra ngoài."

Cậu ta nhanh chóng rửa tay, không dám ngẩng đầu nhìn vào gương.

Khấu Đông đứng tại chỗ vài phút, yên lặng nhìn hình phản chiếu trong gương của mình. Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt y hồi mười sáu mười bảy tuổi — dáng vẻ thanh tú, còn có chút trẻ con, trên người mặc áo khoác đồng phục rộng rãi màu xanh trắng.

Y chạm vào khóe miệng, không nhếch lên, vẻ mặt của người trong gương cũng bình tĩnh.

Khấu Đông nháy mắt mấy cái rồi rời đi.

Sau khi trở về, y thấp giọng kể lại chuyện của Tiểu Khải cho đồng đội. Hai người giật mình, không nhịn được thở dài.

Cứ tiêu cực như vậy thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tiểu Khải có lẽ không qua nổi đêm nay.

"Chúng ta cũng không có biện pháp gì," Tống Hoằng trầm giọng nói, "Chỉ có thể để ý hơn."

Để ý hơn thì làm được gì? Thật ra thì chẳng làm nổi gì. Quy tắc trò chơi không cho vi phạm, ai có quyền chống lại nó chứ?

Đèn trong phòng thể chất tắt đi, Khấu Đông lẳng lặng nằm xuống, suy nghĩ một hồi. Bên tai truyền tới tiếng thì thầm của mấy nhóc học sinh, dần dần tiếng nói chuyện cũng không còn, chỉ còn lại tiếng thở đan xen nhau.

Khấu Đông cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Y tự nhéo tay mình ép bản thân phải tỉnh táo.

Tống Hoằng nằm cạnh nói chuyện, "Không ngủ à?"

Khấu Đông nói: "Không."

A Tuyết cũng tỉnh, đáp lại một tiếng.

Chuyện này thực sự cũng khó khăn, mí mắt bọn họ dần mất khống chế hạ xuống, đầu óc trở nên hỗn loạn, ba người không thể trò chuyện chỉ có thể thỉnh thoảng xô đẩy nhau mấy cái, miễn cưỡng lắm mới duy trì được tỉnh táo.

Không biết bọn họ chịu đựng được bao lâu, ý thức cuối cùng cũng mất đi.

Trong lúc đang mông lung, Khấu Đông nghe được tiếng cười khẽ.

Âm thanh kia truyền tới từ bên phía Tiểu Khải.

Thần trí y lập tức tỉnh táo lại, cố gắng không tạo ra tiếng động vỗ vỗ hai người còn lại ra hiệu bọn họ chú ý. Chợt, Khấu Đông chậm rãi mở mắt ra. Nửa ngày sau mắt y mới thích ứng được với bóng tối, lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Giây phút nhìn thấy, Khấu Đông cả kinh —— Tiểu Khải đứng ngay trước mặt y, cự ly gần trong gang tấc.

Cậu ta đứng thẳng, con ngươi màu đen không di chuyển, nhìn y chằm chằm.

Tim Khấu Đông đập thình thịch, sau đó y nhận ra được có chuyện không ổn. Y không thể bị hoảng sợ xâm chiếm lý trí, nhất định phải duy trì tỉnh táo.

Y yên lặng nhẩm đọc giá trị quan hạt nhân xã hội chủ nghĩa, chớp chớp quay lại nhìn.

Cơ thể Tiểu Khải cứng đờ bất thường, cậu ta chậm rãi cúi người xuống, tựa hồ như muốn chạm vào y.

Cho dù là không sợ chết, nhưng trước một khung cảnh kỳ dị như vậy, khó lòng mà không cảm thấy sợ hãi. Khấu Đông bất giác cắn chặt răng, đưa tay chạm sang bên cạnh.

Y không sờ được Tống Hoằng với A Tuyết, tất cả những gì mà y chạm vào được là không khí. Rõ ràng hai người kia còn nằm ngay bên cạnh thế mà bây giờ đã không thấy đâu.

Quay lại nhìn, hai bên đều trống rỗng. Chăn màu xanh trắng được gấp gọn lại, trừ y ra thì không còn ai tỉnh, yên tĩnh cứ như không có người sống.

Không đúng.

Khấu Đông nghĩ nghĩ, bọn họ chắc chắn đang ở bên cạnh y.....

Tại sao giờ lại không có ai?

Dường như y nhớ ra được cái gì đó.

Mắt thấy chưa chắc là thật, mắt thấy chưa chắc là thật.... câu nói này thật ra không phức tạp như y vẫn nghĩ, nó vốn dĩ đơn giản tới độ, nghĩa trên mặt chữ ——

Y nhắm mắt lại.

Ngay lúc y vừa nhắm mắt, vài tiếng vang nhỏ vụn truyền tới, tiếng hít thở một lần nữa truyền tới bên tai. Sau đó giọng A Tuyết cất lên: "Chuyện gì vậy? Hai người nghe được không?"

Khấu Đông nhanh chóng đáp lại hai câu nhưng y không nghe được Tống Hoằng trả lời lại.

"Anh ấy không nhắm mắt!" Âm thanh của cô trở nên lo lắng, "Hình như đây là hai thế giới trong và ngoài, chúng ta đều bị kẹt ở thế giới bên trong, chỉ có anh ấy đang ở thế giới bên ngoài ——"

"Suỵt," Khấu Đông nhỏ giọng nói, "Có âm thanh gì đó là lạ."

Đó là một loại âm thanh kỳ dị, tiếng xào xạc.

Cứ như là, tiếng nhộng ăn tằm.

A Tuyết thấp giọng: "Ở phía Tiểu Khải....."

Hai người họ không nói gì nữa. Một lát sau âm thanh đơn điệu đến kỳ dị này cũng ngừng lại, đột nhiên, một âm thanh khiến người nghe sởn tóc gáy vang lên — cứ như là có thứ gì đang đè ép đi qua lối đi hẹp.

Rồi, thứ gì đó tạo ra âm thanh phần phật vang lên trong phòng thể chất, khuấy lên tiếng gió, vỗ vỗ —


Tim Khấu Đông bị đè nặng. Y nhận ra được, đó là tiếng vỗ cánh.


Nó phát ra từ bên giường chứ không phải ở đâu khác.


Rõ ràng là con bướm mà Tiểu Khải thấy trong gương.


[18/04/2022]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK