"Ly Ly thật thông minh."
Hạ Ly tuyệt vọng cắn chặt môi khóc không thành tiếng. Nhìn nước mắt cô rơi mãi Trần Cảnh dần trở nên nóng nảy giọng nói cũng đè nén đi vài phần.
"Bọn họ chết là đáng, em cần gì phải khóc hả!?"
"Nhưng họ đều là con người, anh không có quyền quyết định sống chết của họ, tại sao anh lại làm như thế tại sao chứ, anh đừng chạm vào em!"
Người đàn ông cô yêu thì ra là kẻ giết người không gớm tay.
Hạ Ly hét lên vùng vẫy kịch liệt.
Trần Cảnh đã không còn giữ được bình tĩnh, cô không cho anh chạm vậy thì anh càng muốn chạm. Mạnh mẽ đem Hạ Ly đè dưới thân, anh độc đoán gằn từng chữ.
"Anh không có quyền quyết định sống chết của họ thì sao? Hạ Ly anh nói cho em biết, anh là người như thế đấy em không chấp nhận cũng phải chấp nhận cho anh. Còn không cho anh chạm vào em, anh cứ chạm đấy em có giỏi thì giết chết anh đi."
Nước mắt cô tí tách rơi trước dáng vẻ điên cuồng của anh, bi thương mà cười thành tiếng.
"Anh từng yêu em chứ? Hay em chẳng qua cũng chỉ là một trong những con mồi của anh? Rồi có một ngày anh cũng giết chết em như những người kia!"
Lần đầu hai người gặp nhau ở vụ nổ Tây Ảnh, còn cả cái lần hoả hoạn ở Cao gia tất cả đều là kế hoạch của anh. Vậy phải chăng tình yêu của hai người cũng là một kế hoạch của anh thôi?
Sự thật quá mức tàn nhẫn, Hạ Ly không cách nào chấp nhận nổi. Chuyện tình thơ mộng đẹp đẽ của cô cuối cùng chỉ là bi kịch.
"Ha haha..."
Hạ Ly bật cười nhưng nước mắt chưa từng ngừng rơi, cô cười đến mức cả cơ thể đều run rẩy.
Trần Cảnh nắm chặt lấy bả vai cô, giọng nói đã dịu dàng không ít nhưng ánh mắt lại không có chút độ ấm nào, nhìn cô nhíu mày vì đau anh mới thả lỏng tay.
"Anh yêu em! Con mồi anh cất giữ ở cấm địa."
"Trần Cảnh, anh còn có trái tim sao?"
Cơ thể Trần Cảnh thoáng cứng đờ dường như là chết lặng trước câu hỏi của cô.
Hạ Ly bất lực đem hai tay che đi đôi mắt đã mù loà của mình.
"Anh không phải Trần Cảnh mà em yêu, Trần Cảnh của em sẽ không giết người, anh ấy ôn hòa lại dịu dàng ấm áp. Không phải anh! Không phải!"
Đem hai tay cô gỡ xuống, anh cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt của cô.
"Vậy để anh trả lại Trần Cảnh ấm áp ấy cho em."
Anh nói xong liền đứng dậy, Hạ Ly hoảng hốt cũng ngồi bật dậy theo.
"Anh muốn làm gì?"
Trần Cảnh xoa tóc cô, lí trí đã dần trở lại.
Anh không có trái tim, vì nó sớm đã đặt trên người cô rồi.
"Anh đi tự thú."
Hạ Ly kinh hoàng quên cả khóc cô đứng bật dậy lại va phải bàn trà liền ngã ngồi trên mặt đất.
"Không! Đừng!"
Trần Cảnh thấy thế sắc mặt liền thay đổi vội đỡ lấy cô, Hạ Ly nắm chặt lấy tay anh không chịu buông ra cô lắc đầu ngoày nguậy nghẹn ngào khẩn cầu anh.
"Đừng tự thú, cảnh sát sẽ bắt anh đi mất."
Cô khóc nấc lên víu chặt lấy tay anh.
Giết người thì đền mạng.
Cô biết mình làm như thế là trái với pháp luật và đạo đức, nhưng cô không muốn mất đi anh.
Vì cô yêu anh, yêu tên ác ma giết người hàng loạt này. Hạ Ly thê lương chấp nhận số phận.
Xin thượng đế hãy tha thứ cho con, giữa đạo đức và tình yêu, xin cho con ích kỷ một lần. Nếu không còn anh ấy con không thể tiếp tục sống.
Mà Trần Cảnh ôm chặt cô lúc này lại nhếch môi nở một nụ cười chiến thắng. Anh đặt cược đúng rồi, cô yêu anh như thế nhất định sẽ không để anh đi đầu thú.
Cả ngày hôm nay như là địa ngục trần gian đối với Hạ Ly, cô khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ cô cũng không hề an ổn, cô mơ thấy một ngọn lửa lớn nuốt chửng lấy mình, cô vùng vẫy rồi chạy đi thật lâu thật lâu đến khi xoay quanh nhìn lại ngọn lửa đã biến mất, thay vào đó là Trần Cảnh đang bị cảnh sát vây lấy.
Có một cảnh sát giơ súng lên nhắm vào đầu Trần Cảnh, cô hốt hoảng chạy đến nhưng vẫn không kịp, đoàng một tiếng vang dội.
"Đừng mà!"
Hạ Ly bị ác mộng doạ cho tỉnh giấc cả cơ thể đều là mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Trần Cảnh ở bên ngoài nghe được tiếng động liền chạy vào ôm lấy cô.
"Ly Ly em sao thế, gặp ác mộng ư?"
Hạ Ly hoang mang ôm chầm lấy anh, tinh thần không ổn định lầm bầm.
"A Cảnh có cảnh sát bắt anh, họ muốn bắn anh, anh mau đi đi, mau trốn đi."
Trần Cảnh nhíu chặt mày nổi bất an không tên bao trùm lấy anh, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an.
"Không có cảnh sát gì cả, em chỉ gặp ác mộng thôi. Ly Ly ngoan đừng sợ, anh vẫn ở đây."
Hạ Ly nghẹn ngào tiếp tục khóc, cô lắc đầu chôn cả gương mặt vào hõm vai anh cơ thể vẫn cứ run rẩy từng đợt.
"Cả ngày rồi em chưa ăn gì, anh có nấu cháo đút cho em một chút nhé?"
Hạ Ly vẫn không trả lời Trần Cảnh chỉ đành bế cô ra ngoài, cháo anh đã múc sẵn để nguội ôm cô đến bàn ăn liền múc một muỗng đút cho cô.
"Nào há miệng ăn chút đi em."
Hai mắt Hạ Ly vô hồn theo phản xạ há miệng ăn, Trần Cảnh lại tiếp tục đút cho cô vài muỗng.
Chỉ thấy Hạ Ly bất giác nhíu mày che miệng lại, nhảy ra khỏi lòng anh cúi đầu một bên nôn khan.
"Oẹ..."
Trần Cảnh lo lắng đi đến đỡ lấy cô.
"Em sao vậy?"
Sức khỏe cô gần đây vô cùng kém, hôm nay chịu đả kích lại trở nên vô cùng tệ hơn.
Mà Hoàng Minh bên này vẫn một mực trầm tư xem xét lời khai và tư liệu về vụ án.
"A Minh, anh nghi ngờ bác sĩ Trần thật sao?"
Trần Nguyệt Cầm khá hiểu Hoàng Minh, anh chưa bao giờ bắn tên mà không có đích cả. Hôm nay anh thẩm vấn Trần Cảnh rất lâu giờ lại ngây người ở đây xem lại lời khai, cô thật sự không dám nghĩ nhiều.
"Em thấy thế nào?"
Hoàng Minh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Em chỉ mong không phải anh ta."
Trần Nguyệt Cầm nói lời thật lòng, cô thấy được Hạ Ly rất yêu Trần Cảnh nhưng nếu thật là anh ta thì làm sao Hạ Ly chịu đựng nổi đả kích đây.
Hoàng Minh nhếch môi kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
"Làm cảnh sát thì không được quá cảm tính."
Anh lấy tay chỉ vào lời khai của Từ Khiêm và hình ảnh thi thể của Lương Cảnh Chi.
"Trong lời khai của Từ Khiêm có thể nhìn ra được anh ta có địch ý với Trần Cảnh, nhưng có thể đảm bảo là anh ta không nói dối."
"Vì sao?"
Trần Nguyệt Cầm khó hiểu hỏi:
"Vì theo điều tra Lương Cảnh Chi đã hai lần đến phòng khám của Trần Cảnh nhưng bị từ chối, lần cuối bọn họ chạm mặt nhau là lúc ẩu đả với Hạ Ly."
"Nhưng cũng không thể vì thế mà nghi ngờ Trần Cảnh chứ!"
Hoàng Minh cười cười ngón tay gõ theo nhịp trên bàn.
"Nguyên nhân ở đây là Hạ Ly."
Trần Nguyệt Cầm càng không muốn hiểu.
"Vì sao liên quan đến A Ly chứ?"
Ánh mắt Hoàng Minh trở nên sâu xa.
"Vì Hạ Ly là mấu chốt của Trần Cảnh, tổn thương Hạ Ly cũng rất có thể là một động cơ khiến Trần Cảnh giết người."
Trần Nguyệt Cầm mím môi, không hiểu được suy nghĩ của Hoàng Minh.
"Em nghĩ chúng ta cần bằng chứng xác thực hơn là suy đoán."
"Em nói cũng đúng."
Hoàng Minh gật gật đầu, anh biết Trần Nguyệt Cầm rất để tâm với Hạ Ly. Nhưng trực giác mãnh liệt cho anh biết sự thật sẽ sớm ngày được bại lộ trước ánh sáng.
Anh cầm di động ấn số Uông Hàm gọi đi.
"Alô đội trưởng."
"Cậu điều tra mọi tư liệu về Trần Cảnh cho tôi, càng kĩ càng tốt."
"Vâng."