• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng thẩm vấn, Hoàng Minh nghiêm túc đối diện với Trần Cảnh đang ung dung bắt chéo hai chân như đang ngồi ở nhà chứ không phải phòng thẩm vấn tội phạm vậy.

"Theo lời khai của Từ Khiêm bạn trai của nạn nhân, cô ấy rất nhiều lần đến quấy rầy anh hơn nữa là có ý tứ tình cảm nam nữ với anh có phải vậy không?"

Trần Cảnh nhếch môi cười cười đáp:

"Quấy rầy thì có, còn về tình cảm nam nữ gì đó tôi không biết và cũng không quan tâm."

"Có phải cách đây vài ngày nạn nhân có gây gỗ thậm chí là ẩu đả với cô Hạ và anh hay không?"

Hoàng Minh chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Trần Cảnh, vụ án lần này mức độ nguy hiểm của tội phạm đã hiện rõ mồn một trên thi thể nạn nhân, lột da rồi đâm chết thử hỏi xem người thường ai lại có suy nghĩ tàn nhẫn và lệch lạc như thế.

Mà khiến Hoàng Minh bất ngờ hơn từ lời khai của Từ Khiêm ấy vậy mà có liên quan đến Trần Cảnh. Những cảm giác lúc trước Trần Cảnh mang lại cho anh khiến Hoàng Minh không khỏi nghi ngờ.

Quan sát Trần Cảnh một lúc lâu Hoàng Minh hơi thở dài thất vọng, trên gương mặt như cười như không của Trần Cảnh không hề có một chút bối rối hay sợ hãi mà ngược lại anh bình tĩnh đến bất ngờ.

"Phải."

Trần Cảnh ngắn gọn đáp một chữ lại im lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Hoàng Minh.

"Vậy từ khoảng thời gian 19 giờ đến 20 giờ 30 phút tối hôm qua anh đang ở đâu và làm gì?"

Trần Cảnh hơi nhướng mày nhìn chằm chằm Hoàng Minh nhàn nhạt đáp:

"Tôi ở nhà ngủ."


"Có ai làm chứng cho anh không?"

Lần này Trần Cảnh hơi ngừng giây lát.

"Là Hạ Ly."

Ở bên ngoài, Hạ Ly đang được Trần Nguyệt Cầm hết lời an ủi.

"A Ly cậu đừng lo lắng, chỉ cho lời khai một số vấn đề cảnh sát sẽ không làm khó bác sĩ Trần đâu."

Hạ Ly đờ đẫn ngồi bên cạnh thều thào hỏi Trần Nguyệt Cầm.

"Nguyệt Cầm, Lương Cảnh Chi bị giết thế nào?"

"Này..."

Hạ Ly đột ngột hỏi vấn đề này khiến cho Trần Nguyệt Cầm có chút ngập ngừng.

"A Ly cậu đừng hỏi đến việc này thì hơn."

Cô cũng là mới vừa nghe kết quả báo cáo của bộ phận pháp y, nạn nhân quả thật chết rất thảm.

Hạ Ly mím chặt môi ánh mắt kiên định, nắm lấy tay Trần Nguyệt Cầm.

"Không sao cả tớ muốn biết."

Trần Nguyệt Cầm thấy cô nghiêm túc cũng không giấu giếm nữa, dù sao kết quả kiểm tra tử thi cũng sẽ được thông báo với người nhà.

"Cô ấy bị lột da trên mặt rồi bị đâm liên tiếp 17 nhát vào người."

"Thời gian tử vong là khi nào?"

"19 giờ đến 20 giờ 30 phút tối qua."

Tia hy vọng cuối cùng bị vùi lấp Hạ Ly nắm chặt tay cơ thể có chút lạnh đến phát run, cô mấp máy môi hỏi:

"Có phải quá trình sẽ chảy rất nhiều... rất nhiều máu không?"

Trần Nguyệt Cầm thấy sắc mặt cô trở nên tái nhợt thì vội ôm lấy cô an ủi.

"A Ly đừng sợ."

Trần Nguyệt Cầm không trả lời vậy có nghĩa là chảy rất nhiều máu đi.

Hạ Ly cắn chặt bờ môi run run của mình cố kiềm chế lại một nỗi sợ hãi mãnh liệt, cô không sợ vì nguyên nhân cái chết của Lương Cảnh Chi mà cô sợ chính là suy đoán hoang đường của bản thân.

"Cô Hạ mời cô vào lấy lời khai."

Hoàng Minh và Trần Cảnh vừa vặn đi ra, Trần Cảnh đi đến cạnh Hạ Ly ôm lấy bả vai cô.

"Em đừng căng thẳng, không sao đâu."

Hạ Ly im lặng cúi đầu không biết vô tình hay cố ý mà tiến lên trước một bước né đi cái ôm của Trần Cảnh.

Bàn tay rơi vào khoảng không khiến Trần Cảnh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục vẻ mặt thản nhiên.

Vào trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng Hạ Ly có hơi hoảng hốt, bàn tay nhỏ ngày càng xiết chặt hơn.

"Cô Hạ vài ngày trước cô và nạn nhân xảy ra ẩu đả là vì nguyên nhân gì?"

Đối với cô gái hai mắt mù loà này giọng điệu của Hoàng Minh cũng không quá cứng nhắc.

"Là xích mích trong gia đình, tôi và cô ta đều là con riêng của mẹ và chú Lương."

Hạ Ly không gọi ba mà gọi là chú, thế này mới khiến Hoàng Minh hiểu ra được vấn đề.

"Vậy lúc đó Trần Cảnh đang ở đâu và làm gì?"

Hạ Ly cụp mắt đáp:

"Anh ấy vừa vặn đi làm về, thấy tôi bị thương liền đưa tôi đi bệnh viện."

Hoàng Minh quan sát nét mặt của Hạ Ly, cả gương mặt cô đều tái nhợt bình thường cô vốn đã gầy yếu hiện tại lại càng trong mong manh hơn.

"Vậy khoảng thời gian 19 giờ đến 20 giờ 30 phút tối qua Trần Cảnh có phải ngủ cùng cô không?"

Hạ Ly xiết chặt nắm tay cố gắng để cho bản thân bình tĩnh hơn, cô khó khăn đáp một tiếng.

"Phải."

Hoàng Minh nhìn cô chằm chằm.

"Cô Hạ, chắc cô cũng biết nạn nhân chết thảm ra sao chứ?"

Trước câu hỏi không đầu không đuôi của Hoàng Minh, Hạ Ly khẽ hít một hơi thật sâu bình tĩnh nhấc mắt lên.

"Tôi biết."

Sau khi kết thúc thẩm vấn Hạ Ly cùng Trần Cảnh trở về nhà, suốt dọc đường không ai nói với ai lời nào.

Cho đến khi bước vào nhà Hạ Ly đi trước bỗng dừng chân xoay người lại nghiêm túc hỏi Trần Cảnh.

"A Cảnh đêm qua anh đã đi đâu?"

Trần Cảnh nhàn nhạt nhìn cô, anh tiến lên một bước ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình.

"Anh thì có thể đi đâu chứ!"

Hạ Ly đẩy anh ra, khoé mắt đã ửng đỏ cô cười giễu một tiếng nấc nghẹn đứt quảng nói thành câu.

"Anh nói dối, đêm qua em không uống thuốc giấc ngủ cũng không sâu... lúc anh quay lại em ngửi được... mùi máu tươi trên người anh."

Đúng là mùi tươi.

Cái vị tanh ngọt ấy chính là mùi vị của máu tươi, nó hệt như thứ mùi lúc cô bị Lương Cảnh Chi đập bình sứ vào đầu vậy.

Trần Cảnh thu lại bàn tay bị cô hất hủi, bỗng anh trầm thấp cười khẽ một tiếng.

"Ly Ly trong lòng em đã có suy đoán thì còn dò xét anh làm gì?"

Cả người Hạ Ly như chết lặng, so với suy đoán thì sự hờ hững thú nhận của anh càng khiến cô như bị sét đánh giữa trời quang.

Nước mắt đọng ở khoé mi lăn dài trên má, cô lắc đầu bất giác lùi về sau một bước.

"Vì sao? Vì sao anh làm như vậy?"

Hành động lùi về sau này của cô khiến cho ánh mắt Trần Cảnh ngày càng tăm tối. Anh nheo mắt kéo cô vào lòng ngồi xuống sofa, bàn tay lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

"Người như cô ta chết mới đáng, như thế sẽ không còn ai quấy rầy em nữa."

Hạ Ly vốn muốn vùng vẫy nhưng cơ thể như đã bị ai rút cạn hết khí lực, vậy Lương Cảnh Chi chết là do cô sao?

Hạ Ly giơ tay hất tay anh ra, tim cô như thể đã bị ai khoét mất cô nghẹn ngào nói:

"Nhưng đó là một mạng người."

Cô ghét Lương Cảnh Chi nhưng chưa từng muốn cô ta chết đi. Vì sao anh lại giết người chứ?

"A Cảnh, giết người là phạm pháp."

Lột da đâm 17 nhát, từng lời nói của Trần Nguyệt Cầm một lần nữa vang lên bên tai cô, Hạ Ly đau đớn nhắm hai mắt lại.

Nhiều lần bị cô đẩy ra xa sự kiên nhẫn của Trần Cảnh dần bị mài mòn, ngày này cuối cùng cũng đến giấy không bao giờ gói được lửa.

Trần Cảnh âm trầm nhìn từng giọt nước mắt cô rơi, anh cười khẩy một tiếng khiến cho cả sống lưng Hạ Ly đều lạnh toát.

"Nếu không phải không đủ thời gian thì anh đã thêm một mồi lửa thiêu sống cô ta rồi, chết như thế còn quá nhẹ nhàng."

Cơ thể Hạ Ly run lên một cái, cô mở to mắt nước mắt cũng quên luôn rơi xuống.


Anh vừa nói, thiêu sống! Một mồi lửa thiêu sống!


Kí ức của Hạ Ly dần lùi về sau, càng nghĩ cô càng không dám tin vào hiện thực.


"A Cảnh, hai vụ nổ trước kia có liên quan đến anh không?"


Nghe đến đây nụ cười trên môi Trần Cảnh ngày càng sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK