Editor: Yuhina
Nhìn thấy em trai của mình, Cung Úc cười cười, ôn hòa nói, "Còn tưởng rằng em sẽ không đi."
"Đi, tại sao không đi" Cung Âu lạnh lùng nhìn hắn một chút, "Anh đính hôn tôi không lý do gì không đi."
"Tiểu Niệm đâu" Cung Úc hỏi, chuyển mâu liếc mắt nhìn về phía lâu đài cổ, chưa thấy Thời Tiểu Niệm lại đây, "Cô ấy không tới?"
"Cô ấy đợi lát nữa."
Cung Âu lạnh nhạt nói.
"Được rồi, vậy chúng ta đi trước." Cung Úc nói, tay đè ở trên cửa xe, "Đến trang viên còn phải tập dượt trước một lần, thời gian sắp không còn kịp rồi."
"Anh rất muốn cùng cái người phụ nữ xấu xí kia kết hôn" Cung Âu liếc nhìn hắn một cái.
"Sau này cô ấy chính là chị dâu của em."
Cung Úc bất đắc dĩ nói, ngồi vào trong xe.
"Người phụ nữ xấu như vậy cũng chỉ có anh gặm được."
Cung Âu rất nhanh theo ngồi vào trong xe, chuyển mâu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại, con ngươi đen trở nên thâm thúy, tay tùy ý đặt ở trên đùi không tự chủ được nắm chặt lại.
Thời Tiểu Niệm, cố lên.
Cửa ải này có thể qua được hay không, phải dựa vào em rồi.
Thời gian từ từ trôi qua, một mình Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong thư phòng của Cung Âu, trên gương mặt trắng nõn khéo léo có một chút căng thẳng.
Cô hít sâu, tay nắm chặt, trong miệng lẩm bẩm cái gì.
Có thể.
Cô nhất định có thể làm được.
Thời Tiểu Niệm quay người muốn đi, đi ra ngoài một bước lại rụt trở về, đi tới đi lui trong phòng, răng cắn chặt môi, suy nghĩ thêm một chút, đời này cô cũng không nghĩ tới sắp bày một trò đùa lớn như vậy.
Không thể diễn thử, chỉ có thể làm một lần, bằng không Cung gia sẽ bị hủy ở trong tay cô.
Thời Tiểu Niệm không ngừng hít sâu, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại tý nữa phải nói như thế nào, cô bước từng bước một tới cửa, mở cửa, liền nghe thấy âm thanh của người hầu truyền đến.
" Áo choàng của phu nhân đâu, nhanh lên một chút, phu nhân đã lên xe rồi."
La Kỳ đã lên xe
Thời Tiểu Niệm nghe vậy vội vã đi ra ngoài, không kịp nghĩ nhiều chạy ra khỏi lâu đài cổ, một đường chạy như điên ra bên ngoài, cô đã thay một chiếc váy dài, lúc chạy đi mà đuôi váy cực kỳ vướng, cô không thể làm gì khác hơn là kéo váy chạy.
La Kỳ đứng bên cạnh xe đợi áo choàng của mình, trên người mặc chiếc váy dài hoa lệ màu Violet, đỉnh đầu đội mũ rộng vàng, có lưới sa che nửa khuôn mặt mỹ lệ, ung dung cao quý, môi đỏ diễm lệ.
Thấy Thời Tiểu Niệm chạy tới La Kỳ không khỏi nhíu mày, "Sao ở Cung gia lâu như vậy, bước đi vẫn là hấp ta hấp tấp như vậy"
Một chút khí chất của Quý tộc cũng không có.
"Mẹ, ngàii đi theo con."
Thời Tiểu Niệm tiến lên liền tóm lấy tay La Kỳ.
"Làm cái gì" La Kỳ sững sờ " Đại lễ đính honi của Cung Úc sắp bắt đầu rồi, con muốn kéo ta đi đâu, mau dừng lại."
"Ngài đến thì sẽ biết, con phát hiện một vài thứ, ngài nhất định sẽ muốn biết."
Thời Tiểu Niệm kéo bà bỏ chạy.
Người hầu và bảo tiêu đứng ở nơi đó đều hai mặt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.
"Phát hiện món đồ gì"
La Kỳ bị Thời Tiểu Niệm kéo đi, mũ che khuất tầm mắt của bà, chỉ có thể chạy theo Thời Tiểu Niệm.
"Đi theo con" Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, kéo bà chạy vào lâu đài cổ, La Kỳ bị cô kéo chạy đến mức một chút hình tượng cũng không còn, bất đắc dĩ cực kỳ, "Tịch Tiểu Niệm, con có chừng có mực một chút đi, đừng chậm trễ ta đi dự đại lễ đính hôn."
"Theo con đến đây."
Thời Tiểu Niệm kéo La Kỳ đi lên lầu, La Kỳ bị cô kéo đi, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô, lông mày nhíu lại.
La Kỳ bị Thời Tiểu Niệm kéo thẳng vào thư phòng của Cung Âu, La Kỳ dừng lại nói, "Ta biết con và Cung Âu cũng không muốn Cung Úc đính hôn, nhưng con cho rằng ngăn cản ta là có thể ngăn cản được đại lễ sao."
Thời Tiểu Niệm chạy nhanh nên có chút thở hổn hển, nghe vậy cô nhìn về phía La Kỳ, sau đó cầm lấy quyển nhật ký trên bàn nói, "Mẹ, từ trong quyển nhật ký này con nhìn ra vài thứ, cho nên muốn trịnh trọng xin lỗi ngài."
"Xin lỗi"
La Kỳ sửng sốt một chút.
Thời Tiểu Niệm lại làm cái gì, cái này là sao.
"Ngày đó con nói từ trước đến nay cha chưa từng yêu ngài, là con sai rồi." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
La Kỳ nghe vậy cả người chấn động, vẻ mặt đều ngưng lại, "Con nói cái gì"
La Kỳ luôn làm bộ vợ chồng hài hòa cho người bên ngoài xem, nhưng trên thực tế, so với Thời Tiểu Niệm bà càng không tin Cung Tước động tâm với bà, nghe đến đó, bà triệt để ngây người.
Thời Tiểu Niệm thấy bà như thế nên bừng tỉnh, liền giả vờ mờ mịt hỏi, "Mẹ làm sao vậy"
"Đến cùng thì con đang nói cái gì, con từ nhật ký thấy được cái gì" La Kỳ không hiểu hỏi, có chút kích động đoạt lấy quyển nhật ký từ trong tay Thời Tiểu Niệm, không ngừng lật từng trang một, nhưng không nhìn ra đầu mối gì.
Bà lấy mũ đội đầu xuống.
"Mẹ không biết sao" Thời Tiểu Niệm nói, "Hai ngày nay con vẫn luôn đọc quyển nhật ký này, mới phát hiện cha là người không thích nói nhiều, chỉ dùng hành động để biểu thị."
"Sau đó thì sao"
La Kỳ nghiêm túc hỏi.
Nếu như không phải đêm đó nghe được La Kỳ lầm bà lẩm bầm gần như phân liệt, Thời Tiểu Niệm cũng không biết kỳ thực La Kỳ vô cùng lưu ý cái nhìn của Cung Tước đối với bà.
"Có quan hệ, quyển nhật ký này đều là viết sau khi mẹ gả cho cha, con đã đọc về các oạt động của cha trước và sau khi kết hôn, phát hiện sau khi kết hôn thì thời gian ở nhà so với trước đây dài hơn rất nhiều."
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhanh chóng lật lên một trang nhật ký, nhanh đến mức khiến cho mắt La Kỳ không kịp nhìn, chỉ yên lặng nhìn cô, "Cứ như vậy"
"Còn có loại hoa mới nở rộ vào ban đêm kia kỳ thực không thể sinh trưởng được tốt ở khí hậu bên này." Thời Tiểu Niệm nói.
"Sao có khả năng, ta vẫn cho người gieo hạt giống này."
La Kỳ nói.
Quả nhiên như Charles từng nói, La Kỳ chỉ hái, chứ không có tra cứu qua loại hoa này, loại hoa này lại đặc biệt hiếm, rất ít người hiểu về nó, internet càng không tra được chút tư liệu nào, vừa vặn giúp cho não Thời Tiểu Niệm mở ra.
"Loại hoa này có tên tiếng trung là quên tà, tương truyền là loại hoa của Phật, rất khó sinh trưởng, lại càng không dễ nở hoa. Vì lẽ đó con còn để Cung Âu hỗ trợ tra xét, thì ra thổ nhưỡng bên này đã trải qua cải biến, còn quanh năm nhỏ một loại thuốc nước, mới có thể khiến loại hoa này nở hoa." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, "Mẹ không biết sao"
Thời Tiểu Niệm liên tục hỏi ngược lại khiến cho La Kỳ có chút mờ mịt, La Kỳ lắc đầu một cái, "Ta không rõ, ta chưa từng quản chuyện này, sao mà biết được."
"Theo dự đoán của con, là cha cho người đi làm, cha phí công sức lớn như vậy để cho một loại hoa nở ra, con cảm thấy người đàn ông này thể hiện tình yêu theo cách đó đi." Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ nói, nỗ lực để duy trì sự trấn định của mình.
La Kỳ nhìn về phía cô, nói, "Người yêu đầu tiên là ta, năm đó thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ấy, thì bên cạnh đã có một cây như vậy rồi."
Bà vẫn còn nhớ loài hoa này có bao nhiêu diễm lệ, làm nổi bật lên khí chất của người đàn ông đang đứng trước loại hoa đó, bất đồng người khác.
Chỉ một chút thôi, đã khiến bà ghi lòng tạc dạ.
Nghĩ về ngày đó, La Kỳ đẩy Thời Tiểu Niệm ra, quay người đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm theo bà đi ra ngoài.
La Kỳ đi thẳng vào trong vườn, cúi người xuống không để ý đến đất vườn xung quanh, nắm một nắm đất đặt ở trong tay tỉ mỉ xem xét, mấy lão người làm vườn hướng bên này đi tới, cung kính mà cúi đầu, "Phu nhân tìm chúng tôi có chuyện gì sao"
"Bình thường các người cải tạo đất này như thế nào "
La Kỳ hỏi.
"Chính là quản lý như thường, tưới nước bón phân." Lão người làm vườn đáp.
"Không thêm bất luận cứ thứ gì vào à" La Kỳ nghi hoặc mà hỏi, mấy lão người làm vườn đều lắc lắc đầu, La Kỳ nhíu mày, thấy thế, Thời Tiểu Niệm vội vã đi lên trước hỏi, "Vậy xin hỏi, nước thì lấy ở chỗ nào"
" Dùng nước trong vườn nhưng không giống với nước uống, đều được lấy từ dòng sông ở phía đông Cung gia." Lão người làm vườn đáp.
30 phút sau, nước sông được lấy mang vào phòng y tế để kiểm nghiệm, kiểm nghiệm ra không giống với nước sông khác.
Điều này chứng minh thổ nhưỡng cũng không giống, bởi vậy loại hoa nở vào ban đêm kia mới nở kiều diễm đến như vậy.
La Kỳ lập tức thấy mình hỏng rồi, trong nháy mắt đôi mắt đỏ chót, đi ra ngoài thật nhanh.
"…"
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên.
Cô dùng những linh cảm khi xây dựng cốt truyện tranh của cô để tạo ra một câu truyện, biến Cung Tước trở thành một người đàn ông có tình cảm nội liễm, chuyện còn lại đều là nhờ hai ngày nay Cung Âu trong bóng tối hoàn thành thay cô, sắp xếp mọi chuyện không chê vào đâu được.
Cho dù sau này La Kỳ cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không tìm ra được chứng cứ gì.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, La Kỳ đứng bên ngoài phòng y tế, tay bụm mặt, đôi mắt đỏ đến mức lợi hại, cơ hồ là muốn khóc lên.
Thời Tiểu Niệm đi tới đứng phía sau bà, không nói gì.
"Thời điểm ông ấy cũng yêu ta vẻ mặt rất lạnh lùng, ta cho là ông ấy không thích, chẳng qua là muốn gạt ta mà thôi." La Kỳ nói, âm thanh nghẹn ngào.
Cung Tước đúng là một người đàn ông máu lạnh, lãnh huyết đến nỗi Thời Tiểu Niệm không thể lý giải được.
Nhưng cô hết cách rồi, cô không tìm được biện pháp nào tốt hơn so với lừa dối La Kỳ.
"Có thể ông ấy chỉ là cảm tình nội liễm thôi, sẽ không biểu đạt ra ngoài, trên thế giới này có rất nhiều người như vậy." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói.
Nghe vậy, nước mắt của La Kỳ rơi xuống, ngồi xuống ghế ở phía ngoài phòng y tế.
Thời Tiểu Niệm đi tới lo âu nhìn bà, đưa giấy ăn ra.
La Kỳ ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt ửng hồng, trên gương mặt xinh đẹp có sự chấn động, đau thương, chần chờ mấy giây sau, La Kỳ đưa tay ra tiếp nhận giấy ăn xoa xoa mắt, bỗng nhiên nói rằng, " Thời điểm ta gặp ông ấy, Cung gia không có phồn vinh như bây giờ, ông ấy đứng ở chỗ mấy con em quý tộc mà vẻ mặt có vẻ hoàn toàn không hợp, nhưng ta cảm thấy ông ấy cũng không giống với bọn họ, bởi vì trong đôi mắt của ông ấy có ánh sáng, ông ấy là một người đàn ông có hoài bão, ta bị hấp dẫn bởi nó, ta điên cuồng dùng mọi biện pháp đến gần ông ấy, tới gần ông ấy."
La Kỳ cực kỳ gắng sức kiềm chế sự nghẹn ngào, nhưng âm thanh vẫn còn có chút hơi lạc giọng.
Đây là lần đầu tiên La Kỳ chủ động nói với người khác về chuyện của bà và Cung Tước, ngay cả hai đứa con trai cũng đều không tiết lộ quá.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ở đối diện bà, yên tĩnh lắng nghe.
"Con nói đúng, mấy thập niên, không phải là ta chưa từng oán hận quá chồng của ta."
La Kỳ nói, "Cuộc hôn nhân này khiến cho ta như sống ở trong băng tuyết dày đặc vậy, lạnh, nhưng chỉ có thể đứng, nhẫn nhịn. Ta cho rằng đây là báo ứng của ta, bởi vì lúc trước ta coi trọng dã tâm cùng hoài bão trên người của hắn, vì thế nên ta đem mình như một thứ hàng hóa tài chính đặt tới trước mặt hắn, vì vậy ngoại trừ bị ép làm giá trị lợi dụng, thì ta có thể được cái gì"
"Cha chỉ không biết diễn đạt bằng lời mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nếu như đối với ông ấy mẹ chỉ là một thứ hàng hóa tài chính, thì ông ấy có thể có cuộc sống riêng khác rồi, thế nhưng ngoại trừ cùng ngài có hai đứa con trai ra thì bên ngoài ông ấy cũng không có ai khác, không phải sao"
Nhìn thấy em trai của mình, Cung Úc cười cười, ôn hòa nói, "Còn tưởng rằng em sẽ không đi."
"Đi, tại sao không đi" Cung Âu lạnh lùng nhìn hắn một chút, "Anh đính hôn tôi không lý do gì không đi."
"Tiểu Niệm đâu" Cung Úc hỏi, chuyển mâu liếc mắt nhìn về phía lâu đài cổ, chưa thấy Thời Tiểu Niệm lại đây, "Cô ấy không tới?"
"Cô ấy đợi lát nữa."
Cung Âu lạnh nhạt nói.
"Được rồi, vậy chúng ta đi trước." Cung Úc nói, tay đè ở trên cửa xe, "Đến trang viên còn phải tập dượt trước một lần, thời gian sắp không còn kịp rồi."
"Anh rất muốn cùng cái người phụ nữ xấu xí kia kết hôn" Cung Âu liếc nhìn hắn một cái.
"Sau này cô ấy chính là chị dâu của em."
Cung Úc bất đắc dĩ nói, ngồi vào trong xe.
"Người phụ nữ xấu như vậy cũng chỉ có anh gặm được."
Cung Âu rất nhanh theo ngồi vào trong xe, chuyển mâu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại, con ngươi đen trở nên thâm thúy, tay tùy ý đặt ở trên đùi không tự chủ được nắm chặt lại.
Thời Tiểu Niệm, cố lên.
Cửa ải này có thể qua được hay không, phải dựa vào em rồi.
Thời gian từ từ trôi qua, một mình Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong thư phòng của Cung Âu, trên gương mặt trắng nõn khéo léo có một chút căng thẳng.
Cô hít sâu, tay nắm chặt, trong miệng lẩm bẩm cái gì.
Có thể.
Cô nhất định có thể làm được.
Thời Tiểu Niệm quay người muốn đi, đi ra ngoài một bước lại rụt trở về, đi tới đi lui trong phòng, răng cắn chặt môi, suy nghĩ thêm một chút, đời này cô cũng không nghĩ tới sắp bày một trò đùa lớn như vậy.
Không thể diễn thử, chỉ có thể làm một lần, bằng không Cung gia sẽ bị hủy ở trong tay cô.
Thời Tiểu Niệm không ngừng hít sâu, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại tý nữa phải nói như thế nào, cô bước từng bước một tới cửa, mở cửa, liền nghe thấy âm thanh của người hầu truyền đến.
" Áo choàng của phu nhân đâu, nhanh lên một chút, phu nhân đã lên xe rồi."
La Kỳ đã lên xe
Thời Tiểu Niệm nghe vậy vội vã đi ra ngoài, không kịp nghĩ nhiều chạy ra khỏi lâu đài cổ, một đường chạy như điên ra bên ngoài, cô đã thay một chiếc váy dài, lúc chạy đi mà đuôi váy cực kỳ vướng, cô không thể làm gì khác hơn là kéo váy chạy.
La Kỳ đứng bên cạnh xe đợi áo choàng của mình, trên người mặc chiếc váy dài hoa lệ màu Violet, đỉnh đầu đội mũ rộng vàng, có lưới sa che nửa khuôn mặt mỹ lệ, ung dung cao quý, môi đỏ diễm lệ.
Thấy Thời Tiểu Niệm chạy tới La Kỳ không khỏi nhíu mày, "Sao ở Cung gia lâu như vậy, bước đi vẫn là hấp ta hấp tấp như vậy"
Một chút khí chất của Quý tộc cũng không có.
"Mẹ, ngàii đi theo con."
Thời Tiểu Niệm tiến lên liền tóm lấy tay La Kỳ.
"Làm cái gì" La Kỳ sững sờ " Đại lễ đính honi của Cung Úc sắp bắt đầu rồi, con muốn kéo ta đi đâu, mau dừng lại."
"Ngài đến thì sẽ biết, con phát hiện một vài thứ, ngài nhất định sẽ muốn biết."
Thời Tiểu Niệm kéo bà bỏ chạy.
Người hầu và bảo tiêu đứng ở nơi đó đều hai mặt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.
"Phát hiện món đồ gì"
La Kỳ bị Thời Tiểu Niệm kéo đi, mũ che khuất tầm mắt của bà, chỉ có thể chạy theo Thời Tiểu Niệm.
"Đi theo con" Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, kéo bà chạy vào lâu đài cổ, La Kỳ bị cô kéo chạy đến mức một chút hình tượng cũng không còn, bất đắc dĩ cực kỳ, "Tịch Tiểu Niệm, con có chừng có mực một chút đi, đừng chậm trễ ta đi dự đại lễ đính hôn."
"Theo con đến đây."
Thời Tiểu Niệm kéo La Kỳ đi lên lầu, La Kỳ bị cô kéo đi, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô, lông mày nhíu lại.
La Kỳ bị Thời Tiểu Niệm kéo thẳng vào thư phòng của Cung Âu, La Kỳ dừng lại nói, "Ta biết con và Cung Âu cũng không muốn Cung Úc đính hôn, nhưng con cho rằng ngăn cản ta là có thể ngăn cản được đại lễ sao."
Thời Tiểu Niệm chạy nhanh nên có chút thở hổn hển, nghe vậy cô nhìn về phía La Kỳ, sau đó cầm lấy quyển nhật ký trên bàn nói, "Mẹ, từ trong quyển nhật ký này con nhìn ra vài thứ, cho nên muốn trịnh trọng xin lỗi ngài."
"Xin lỗi"
La Kỳ sửng sốt một chút.
Thời Tiểu Niệm lại làm cái gì, cái này là sao.
"Ngày đó con nói từ trước đến nay cha chưa từng yêu ngài, là con sai rồi." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
La Kỳ nghe vậy cả người chấn động, vẻ mặt đều ngưng lại, "Con nói cái gì"
La Kỳ luôn làm bộ vợ chồng hài hòa cho người bên ngoài xem, nhưng trên thực tế, so với Thời Tiểu Niệm bà càng không tin Cung Tước động tâm với bà, nghe đến đó, bà triệt để ngây người.
Thời Tiểu Niệm thấy bà như thế nên bừng tỉnh, liền giả vờ mờ mịt hỏi, "Mẹ làm sao vậy"
"Đến cùng thì con đang nói cái gì, con từ nhật ký thấy được cái gì" La Kỳ không hiểu hỏi, có chút kích động đoạt lấy quyển nhật ký từ trong tay Thời Tiểu Niệm, không ngừng lật từng trang một, nhưng không nhìn ra đầu mối gì.
Bà lấy mũ đội đầu xuống.
"Mẹ không biết sao" Thời Tiểu Niệm nói, "Hai ngày nay con vẫn luôn đọc quyển nhật ký này, mới phát hiện cha là người không thích nói nhiều, chỉ dùng hành động để biểu thị."
"Sau đó thì sao"
La Kỳ nghiêm túc hỏi.
Nếu như không phải đêm đó nghe được La Kỳ lầm bà lẩm bầm gần như phân liệt, Thời Tiểu Niệm cũng không biết kỳ thực La Kỳ vô cùng lưu ý cái nhìn của Cung Tước đối với bà.
"Có quan hệ, quyển nhật ký này đều là viết sau khi mẹ gả cho cha, con đã đọc về các oạt động của cha trước và sau khi kết hôn, phát hiện sau khi kết hôn thì thời gian ở nhà so với trước đây dài hơn rất nhiều."
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhanh chóng lật lên một trang nhật ký, nhanh đến mức khiến cho mắt La Kỳ không kịp nhìn, chỉ yên lặng nhìn cô, "Cứ như vậy"
"Còn có loại hoa mới nở rộ vào ban đêm kia kỳ thực không thể sinh trưởng được tốt ở khí hậu bên này." Thời Tiểu Niệm nói.
"Sao có khả năng, ta vẫn cho người gieo hạt giống này."
La Kỳ nói.
Quả nhiên như Charles từng nói, La Kỳ chỉ hái, chứ không có tra cứu qua loại hoa này, loại hoa này lại đặc biệt hiếm, rất ít người hiểu về nó, internet càng không tra được chút tư liệu nào, vừa vặn giúp cho não Thời Tiểu Niệm mở ra.
"Loại hoa này có tên tiếng trung là quên tà, tương truyền là loại hoa của Phật, rất khó sinh trưởng, lại càng không dễ nở hoa. Vì lẽ đó con còn để Cung Âu hỗ trợ tra xét, thì ra thổ nhưỡng bên này đã trải qua cải biến, còn quanh năm nhỏ một loại thuốc nước, mới có thể khiến loại hoa này nở hoa." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, "Mẹ không biết sao"
Thời Tiểu Niệm liên tục hỏi ngược lại khiến cho La Kỳ có chút mờ mịt, La Kỳ lắc đầu một cái, "Ta không rõ, ta chưa từng quản chuyện này, sao mà biết được."
"Theo dự đoán của con, là cha cho người đi làm, cha phí công sức lớn như vậy để cho một loại hoa nở ra, con cảm thấy người đàn ông này thể hiện tình yêu theo cách đó đi." Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ nói, nỗ lực để duy trì sự trấn định của mình.
La Kỳ nhìn về phía cô, nói, "Người yêu đầu tiên là ta, năm đó thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ấy, thì bên cạnh đã có một cây như vậy rồi."
Bà vẫn còn nhớ loài hoa này có bao nhiêu diễm lệ, làm nổi bật lên khí chất của người đàn ông đang đứng trước loại hoa đó, bất đồng người khác.
Chỉ một chút thôi, đã khiến bà ghi lòng tạc dạ.
Nghĩ về ngày đó, La Kỳ đẩy Thời Tiểu Niệm ra, quay người đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm theo bà đi ra ngoài.
La Kỳ đi thẳng vào trong vườn, cúi người xuống không để ý đến đất vườn xung quanh, nắm một nắm đất đặt ở trong tay tỉ mỉ xem xét, mấy lão người làm vườn hướng bên này đi tới, cung kính mà cúi đầu, "Phu nhân tìm chúng tôi có chuyện gì sao"
"Bình thường các người cải tạo đất này như thế nào "
La Kỳ hỏi.
"Chính là quản lý như thường, tưới nước bón phân." Lão người làm vườn đáp.
"Không thêm bất luận cứ thứ gì vào à" La Kỳ nghi hoặc mà hỏi, mấy lão người làm vườn đều lắc lắc đầu, La Kỳ nhíu mày, thấy thế, Thời Tiểu Niệm vội vã đi lên trước hỏi, "Vậy xin hỏi, nước thì lấy ở chỗ nào"
" Dùng nước trong vườn nhưng không giống với nước uống, đều được lấy từ dòng sông ở phía đông Cung gia." Lão người làm vườn đáp.
30 phút sau, nước sông được lấy mang vào phòng y tế để kiểm nghiệm, kiểm nghiệm ra không giống với nước sông khác.
Điều này chứng minh thổ nhưỡng cũng không giống, bởi vậy loại hoa nở vào ban đêm kia mới nở kiều diễm đến như vậy.
La Kỳ lập tức thấy mình hỏng rồi, trong nháy mắt đôi mắt đỏ chót, đi ra ngoài thật nhanh.
"…"
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên.
Cô dùng những linh cảm khi xây dựng cốt truyện tranh của cô để tạo ra một câu truyện, biến Cung Tước trở thành một người đàn ông có tình cảm nội liễm, chuyện còn lại đều là nhờ hai ngày nay Cung Âu trong bóng tối hoàn thành thay cô, sắp xếp mọi chuyện không chê vào đâu được.
Cho dù sau này La Kỳ cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không tìm ra được chứng cứ gì.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, La Kỳ đứng bên ngoài phòng y tế, tay bụm mặt, đôi mắt đỏ đến mức lợi hại, cơ hồ là muốn khóc lên.
Thời Tiểu Niệm đi tới đứng phía sau bà, không nói gì.
"Thời điểm ông ấy cũng yêu ta vẻ mặt rất lạnh lùng, ta cho là ông ấy không thích, chẳng qua là muốn gạt ta mà thôi." La Kỳ nói, âm thanh nghẹn ngào.
Cung Tước đúng là một người đàn ông máu lạnh, lãnh huyết đến nỗi Thời Tiểu Niệm không thể lý giải được.
Nhưng cô hết cách rồi, cô không tìm được biện pháp nào tốt hơn so với lừa dối La Kỳ.
"Có thể ông ấy chỉ là cảm tình nội liễm thôi, sẽ không biểu đạt ra ngoài, trên thế giới này có rất nhiều người như vậy." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói.
Nghe vậy, nước mắt của La Kỳ rơi xuống, ngồi xuống ghế ở phía ngoài phòng y tế.
Thời Tiểu Niệm đi tới lo âu nhìn bà, đưa giấy ăn ra.
La Kỳ ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt ửng hồng, trên gương mặt xinh đẹp có sự chấn động, đau thương, chần chờ mấy giây sau, La Kỳ đưa tay ra tiếp nhận giấy ăn xoa xoa mắt, bỗng nhiên nói rằng, " Thời điểm ta gặp ông ấy, Cung gia không có phồn vinh như bây giờ, ông ấy đứng ở chỗ mấy con em quý tộc mà vẻ mặt có vẻ hoàn toàn không hợp, nhưng ta cảm thấy ông ấy cũng không giống với bọn họ, bởi vì trong đôi mắt của ông ấy có ánh sáng, ông ấy là một người đàn ông có hoài bão, ta bị hấp dẫn bởi nó, ta điên cuồng dùng mọi biện pháp đến gần ông ấy, tới gần ông ấy."
La Kỳ cực kỳ gắng sức kiềm chế sự nghẹn ngào, nhưng âm thanh vẫn còn có chút hơi lạc giọng.
Đây là lần đầu tiên La Kỳ chủ động nói với người khác về chuyện của bà và Cung Tước, ngay cả hai đứa con trai cũng đều không tiết lộ quá.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ở đối diện bà, yên tĩnh lắng nghe.
"Con nói đúng, mấy thập niên, không phải là ta chưa từng oán hận quá chồng của ta."
La Kỳ nói, "Cuộc hôn nhân này khiến cho ta như sống ở trong băng tuyết dày đặc vậy, lạnh, nhưng chỉ có thể đứng, nhẫn nhịn. Ta cho rằng đây là báo ứng của ta, bởi vì lúc trước ta coi trọng dã tâm cùng hoài bão trên người của hắn, vì thế nên ta đem mình như một thứ hàng hóa tài chính đặt tới trước mặt hắn, vì vậy ngoại trừ bị ép làm giá trị lợi dụng, thì ta có thể được cái gì"
"Cha chỉ không biết diễn đạt bằng lời mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nếu như đối với ông ấy mẹ chỉ là một thứ hàng hóa tài chính, thì ông ấy có thể có cuộc sống riêng khác rồi, thế nhưng ngoại trừ cùng ngài có hai đứa con trai ra thì bên ngoài ông ấy cũng không có ai khác, không phải sao"