Team: Lục Phong Hội
Thời Tiểu Niệm xem đầy đủ hết...những tài liệu này, đau đầu nâng trán, có những những vật này tự chiếu vào giáo trình có thể làm ra, tại sao hơn nửa đêm còn bắt nàng chạy đến đây...
Có bệnh.
Ah, đúng, Cung Âu đúng là có bệnh, hoang tưởng khủng khiếp.
Mọi người đều nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng khi cô trong nhà đều phải hạ thấp đầu xuống đi, Thời Tiểu Niệm cầm tài liệu lên bắt đầu chế tác, Cung Âu hiển nhiên đối với quá trình mà cô chế tác không hề có hứng thú, quay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Thời Tiểu Niệm đi ra sát bên ngoài phòng khách truyền đến đấy... Cái kia là cái gì nha.
"Thì ra Cung tiên sinh ưa thích đồ ngọt, lần sau tôi làm cho ngài ăn ah. "
" Cung tiên sinh, hương vị đôi môi của tôi,so với kem còn ngọt ngào hơn. A....... um....um... đáng ghét, Cung tiên sinh. "
" Chậm một chút....um...um, không muốn..... "
Thời Tiểu Niệm đứng tại trong phòng bếp đọc nghe thấy âm thanh bên ngoài hận không thể chờ đợi để đi ra ngoài để lấy một con dao nhà bếp, giết chết họ thật nhanh
Cung Âu đem nơi này biến thành cái gì rồi hả?
Hộp đêm bất chính sao?
Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn nữa thêm một lần nhịn nữa, chỉ nghe bên ngoài thanh âm càng ngày càng phóng đãng của nữ nhân, càng ngày càng vang rất đắc ý, quả thực đúng như sắp chết vậy.
Thật quá mức.
Thời Tiểu Niệm tức giận mà đi ra ngoài, chỉ thấy Cung Âu cùng một người phụ nữ mặc đồ xuyên thấu tựa ở bên tường hôn đến khó phân thắng bại, mặt khác ba người phụ nữ còn lại ngồi ở trên ghế sô pha nhìn về bên đó bằng ánh mắt ghen ghét.
"Cung —— "
Thời Tiểu Niệm vừa muốn mở miệng, Cung Âu bỗng nhiên đẩy cô ta ra, cơ hồ người phụ nữ đó dính chặt lên người hắn, mặt mũi tràn đầy sự không vui: "Đáng ghét! Lại một là một tên lường gạt!"
"Bịch."
Cô ta nặng nề ngã trên mặt đất, quần áo trên người dường như đã bị kéo đến hông, thân thể mệt nhọc lại chật vật.
"Cung tiên sinh..."
Cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Cung Âu, hướng hắn vươn tay muốn cho hắn kéo chính mình.
Cung Âu lại như làm không thấy được đều đó lấy mu bàn tay chà lau bờ môi của mình, lông mày vừa vặn nhíu lại, "Phong Đức! Đem cô ta ném ra bên ngoài!"
"Vâng, thiếu gia."
Quản gia vạn năng Phong Đức xuất hiện, gọi bảo vệ tiến lên đem cô gái mặc đồ xuyên thấu kéo đi.
Cung Âu hướng ghế sô - pha đi qua, trên ghế sô - pha người còn lại thấy thế lập tức vui vẻ ra mặt, nhao nhao muốn ngã vào lồng ngực của hắn, Cung Âu càng tức giân, "Phong Đức! Đem cả ba con đàn bà này đều ném ra bên ngoài hết cho ta, cản trở ta ngồi xuống sô pha!""Cung tiên sinh..."
Ba cô gái dung mạo xinh đẹp kinh ngạc mà nhìn về hướng Cung Âu, cản trở ngồi ghế sô pha?
Bọn họ cả ba đều xinh đẹp phóng đãng ở trước mặt hắn, hắn còn không thèm nhìn. Muốn ngồi ghế sô pha? Hắn còn có phải là đàn ông hay không?
Những...này nghi vấn bọn họ không một ai dám mở miêng mà nói ra, chỉ có thể khó chịu bị bảo vệ mang đi, lúc gần đi mỗi người đều liếc Thời Tiểu Niệm.
"..."
Thời Tiểu Niệm bị liếc không hiểu, sự tình như thế này thì liên quan gì tới cô?
Cái này Cung Âu... Cô còn chưa thấy qua như thế có "Cá tính" ngựa giống, được rồi, cô cũng chưa từng thấy qua ngựa giống.
Thời Tiểu Niệm quay người lại nhớ tới phòng bếp bắt đầu chế biến món kem, chỉ chốc lát sau, một thùng kem liền thuận lợi xong hết, cô ôm kem thùng đi ra ngoài.
Cung Âu ngồi ở trên ghế sa pha, trên tay cầm lấy một chồng bản thảo lật xem, xem hết một tờ thì ném hết về phía sau, ném đến đầy đất đều là bản thảo.
Đây chính là manga của cô《 Hắn độc chiếm dục》 bản thảo gốc, bản thảo này chỉ có một bản duy nhất.
Hắn đây là đang làm gì à? Thật sự là có bệnh!
"Anh đừng ném nha."
Thời Tiểu Niệm có chút kích động đi về phía trước, cô ưa thích vẽ manga, đây là công việc của cô, cũng là hứng thú của cô, trước đó, ngoại trừ Mộ Thiên Sơ đây là thứ mà cô trân quý nhất đấy.
Thời gian mà cô muốn buông bỏ Mộ Thiên Sơ, manga chính là thứ mà cô trân quý.
"Tôi nói cô nữ người phụ nữ này chỉ là nhìn thì thấy thanh thuần mà thôi." Cung Âu cho dù tới sáng cũng không có buông tay, còn nhảy lên đem mấy bức vẽ bản thảo đùa cợt mà nhìn về phía cô, "Còn vẽ loại này tình tiết trưởng thành, lại là đồ đồng phục hấp dẫn lại là còng tay, roi da... Thì ra cô thích loại này."
Thời Tiểu Niệm lập tức có chút quẫn bách, giải thích nói, "Cái kia chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách mà thôi. Trả lại cho tôi..."
Nàng một tay bưng lấy kem đau nhức, một tay muốn chém giết.
Cung Âu ngồi trên ghế sa pha, giương cao cánh tay thon dài, đôi mắt màu đen đảo qua phê duyệt trên tờ giấy, từng chữ từng chữ đọc đi ra, "Của cô ấm áp để cho anh thập phần thỏa mãn, dây dưa tại trên người cô lưu lại dấu đỏ, như tách ra cây hoa anh đào như vậy xinh đẹp.Ah, cô lại để cho anh mồ hôi đầm đìa, khiến cho cả người đều tăng cường..."
Anh cố ý chậm chạp mà đọc kỹ của cô phê duyệt qua câu chữ, từng chữ đều bị hắn đọc được cực kỳ mập mờ.
Thời Tiểu Niệm vốn không cảm giác mình vẽ có vấn đề gì nha, chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách một ít tình tiết, cô vẽ cũng sẽ không rõ ràng, nhưng hiện tại khi anh đọc lên, cô lại có loại xấu hổ vô cùng cảm giác.
Giống như cô chính là mình giống là một dâm phụ.
"Anh trả lại cho tôi! Cung Âu! Trả lại cho tôi!" Thời Tiểu Niệm xấu hổ được không tưởng nổi, người trở nên phi thường kích động.Cung Âu vừa đọc bên cạnh châm chọc, "Đáng xấu hổ chính là đáng xấu hổ, còn ghi ghi vẽ vẽ được như thế duy mỹ, các ngươi văn nhân tựu sĩ diện đều là giả."
Thời Tiểu Niệm hận không thể đem cả thùng kem úp thẳng lên đầu hắn, "Trả lại cho tôi, Cung Âu anh đúng là cái đồ biến thái, đưa tôi!"
Cung Âu đùa cợt mà nhìn về phía cô.
Cô chỉ vì muốn lấy lại phê duyệt, mà cả người đều quỳ đến trên người anh, đầu gối chống đỡ lấy cái hông của anh còn hồn nhiên chưa phát giác ra, một người ung dung thoải mái như anh trên mặt giờ phút này tất cả đều là sốt ruột, mặt như căng ra được đỏ rực, con mắt cũng càng ngày càng hồng, dưới ánh đèn, hắn có thể nhìn rõ thấy cô trong ánh mắt đã bịt kín một tầng nhàn nhạt hơi nước.
Nhìn xem ánh mắt của cô, ngựcCung Âu như bị kim đâm, thân thể nhanh chóng căng cứng lên.
Anh để cho cô đem mấy tờ giấy bản thảo trở về.
Thời Tiểu Niệm một tay lấy kem ném cho hắn, rồi mới ngồi ở trên ghế salon rất nhanh tự mình mà sửa sang lại bản thảo.
Cung Âu thật sâu dừng ở cô khuôn mặt nhỏ nhắn, môi của cô mím thật chặc, sinh ra một làn sinh khí, tại dưới ánh đèn đặc biệt mà mê người.
Hắn nghiêng người, mặt hướng tới gần,hôn đôi môi mỏng của cô.
"..."
Không có bất kỳ phòng bị, Thời Tiểu Niệm thân thể cứng đờ, một giây sau nhanh chóng tránh ra.
Cung Âu đem thùng kem để trên mặt đất, như báo săn nhanh chóng nhào lên, trực tiếp đem muốn chạy người nào đó áp chế tại trên ghế sa pha, một tay kéo thẳng hai chân của cô, chân dài lập tức ngăn chặn, làm cho cô không cách nào nhúc nhích, đôi mắt đen thật sâu chằm chằm cô, sáng đến không thấy đáy.
Thời Tiểu Niệm minh bạch cái kia trong ánh mắt chính là cái gì: "Anh...cho tôi một thời gian tuần lễ."
Trong một tuần này cô là tự do đấy.
"Được." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói bởi vì dục vọng mà trở nên khàn đục, đặc biệt gợi cảm, ngữ khí trước sau như một mà cuồng vọng bá đạo, "Tôi cho em một tuần lễ tìm chứng cớ, không phải đại biểu tôi sẽ không đụng em!"
"Anh..."
Thời Tiểu Niệm chưa nói xong thì môi đã bị Cung Âu đã cúi đầu xuống ngăn chặn, ngang ngược mà cạy mở môi của cô, lửa nóng tập kích cuốn đi hết thảy.
Cô muốn phản kháng nhưng hai tay lại bị hắn kiềm chế trực tiếp để trên đỉnh đầu.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa lại bị Cung Âu ấn chặt lại, sắc mặt khó chịu: " Thời Tiểu Niệm, tôi niệm tình em đã đủ rồi, còn muốn trước mặt tôi giả bộ thanh thuần phải hay không? Tôi cũng không tin cái này khuôn mặt sẽ để cho em không có dục vọng!"
Ngữ khí của hắn hung hăng càn quấy tới cực điểm, phảng phất hắn đi cường người khác là thần ý.
Nói xong, Cung Âu vừa muốn hôn,Thời Tiểu Niệm mở miệng: "Tôi không có giả bộ thanh thuần, tôi chính là chán ghét anh.""..."
Cung Âu thân thể cứng đờ, gắt gao trừng mắt: "Có bản lĩnh đem lời của cô nói lại lần nữa!"
Hắn lại tức giận.
Thời Tiểu Niệm xem thấy sắc mặt của hắn trong chốc lát trở nên tái nhợt, lập tức nghĩ đến tại rừng rậm cái kia ba ngày, cô cũng không muốn lại trải qua tuyệt thực tuyệt nước lần nữa.
Ngoại trừ chịu đựng, cô còn có thể làm gì?
Nhẫn qua lúc này đây, nói không thể có tự do đâu rồi, dù sao...cô ít nhất cũng không có lại bị nhốt trong vô vọng.
Thời Tiểu Niệm ngừng giãy dụa, nhận mệnh mà nhắm mắt lại.
" Tôi có xấu đến em cần nhắm mắt lại?" Cung Âu không vui nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không mở to mắt nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được Cung Âu hô hấp cách cô càng ngày càng gần, cô thậm chí có thể nghe thấy trên người hắn cái này gay mũi mùi nước hoa.
Cổ tay bị hắn ngăn chặn, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Chờ đợi hôn không có đến, trên cổ tay tay của hắn bỗng nhiên buông ra, chợt nghe đến một tiếng thống khổ thấp giọng hô vang lên tại hướng trên đỉnh đầu: "Ách -- "
Thời Tiểu Niệm mở mắt, Cung Âu cả người đều ghé vào trên người cô, mặt dựa vào bờ vai, thấy không rõ biểu lộ, chỉ thấy mặt của hắn trắng bệch một mảnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.
"Không có cái gì, ách!"
Cung Âu cắn chặt răng, từ trên người cô trợt xuống, một tay ôm lấy dạ dày lảo đảo hướng toilet chạy tới.
"..."
Thời Tiểu Niệm có chút không hiểu, từ trên ghế salon ngồi lên, ánh mắt đảo qua trên mặt đất thùng kem, bỗng nhiên minh bạch.
Không thể nào...
20 thùng kem cuối cùng có phản ứng rồi hả?
Đáng đời.
Ác nhân đều có ác báo, quả thực đại khoái nhân tâm
Thời Tiểu Niệm cảm thấy sung sướng cực kỳ, hưởng thụ nghe từ toilet truyền đến âm thanh nôn ọe. Thanh âm kia tựa hồ muốn đem cả người lấy hết ra nôn luôn một lần.
Khoảng chừng ba phút, Thời Tiểu Niệm dần có chút ngồi không yên.
Đây là ăn kem của cô ra vấn đề, đến lúc đó làm sao xử lý?
"Ọe —— "
Cung Âu thanh âm lại một lần nữa truyền đến.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đứng lên bước nhanh đi qua, tựa ở toilet cửa ra vào, chỉ thấy Cung Âu cao lớn vóc người cơ hồ là 90 độ xoay người ghé vào bồn rửa tay, vòi nước bị mở đến lớn nhất, "Ào ào" phóng nước.
'truyenchicoolucvandang'
Cung Âu đối với bồn rửa tay lần nữa nôn mửa, khuôn mặt trắng bệch được không có huyết sắc, toát mồ hôi lạnh, một tay dùng sức mà ôm lấy bụng.
Cô xem thấy đều muốn thấy anh khó chịu.
"Anh khá tốt sao?" Thời Tiểu Niệm đi qua hỏi.
"Nói nhảm! Đương nhiên không tốt! Ọe —— "
Cung Âu nôn đến ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
Thời Tiểu Niệm thấy anh như vậy biết rõ tình huống không tốt, nhân tiện nói, "Tôi đi gọi Phong quản gia đưa anh đi bệnh viện."
Cô xoay người vừa muốn đi, chợt nghe phía sau truyền đến "Phanh" thanh âm vang lên.
Quay đầu lại, Cung Âu cả người ngồi dưới đất, đầu dựa vào ngăn tủ dưới bồn rửa tay, mặt trắng bệch, hai mắt không như bình thường như vậy hữu thần, tất cả đều là mê mang.
Ánh mắt như vậy, Thời Tiểu Niệm lại rất quen thuộc, trước kia Mộ Ngàn Sơ mù thời điểm, trong ánh mắt chính là như vậy mê mang.
Lại nhớ về những ký ức kia, tâm Thời Tiểu Niệm không khỏi dao động, đến bên cạnh người Cung Âu mà ngồi xổm xuống: "Đây, tôi vịn anh lên."
"Không nên cử động!" Cung Âu một tay ôm bụng, môi mỏng khẻ nhếch, hữu khí vô lực nói: "Khó chịu..."
Thời Tiểu Niệm xem đầy đủ hết...những tài liệu này, đau đầu nâng trán, có những những vật này tự chiếu vào giáo trình có thể làm ra, tại sao hơn nửa đêm còn bắt nàng chạy đến đây...
Có bệnh.
Ah, đúng, Cung Âu đúng là có bệnh, hoang tưởng khủng khiếp.
Mọi người đều nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng khi cô trong nhà đều phải hạ thấp đầu xuống đi, Thời Tiểu Niệm cầm tài liệu lên bắt đầu chế tác, Cung Âu hiển nhiên đối với quá trình mà cô chế tác không hề có hứng thú, quay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Thời Tiểu Niệm đi ra sát bên ngoài phòng khách truyền đến đấy... Cái kia là cái gì nha.
"Thì ra Cung tiên sinh ưa thích đồ ngọt, lần sau tôi làm cho ngài ăn ah. "
" Cung tiên sinh, hương vị đôi môi của tôi,so với kem còn ngọt ngào hơn. A....... um....um... đáng ghét, Cung tiên sinh. "
" Chậm một chút....um...um, không muốn..... "
Thời Tiểu Niệm đứng tại trong phòng bếp đọc nghe thấy âm thanh bên ngoài hận không thể chờ đợi để đi ra ngoài để lấy một con dao nhà bếp, giết chết họ thật nhanh
Cung Âu đem nơi này biến thành cái gì rồi hả?
Hộp đêm bất chính sao?
Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn nữa thêm một lần nhịn nữa, chỉ nghe bên ngoài thanh âm càng ngày càng phóng đãng của nữ nhân, càng ngày càng vang rất đắc ý, quả thực đúng như sắp chết vậy.
Thật quá mức.
Thời Tiểu Niệm tức giận mà đi ra ngoài, chỉ thấy Cung Âu cùng một người phụ nữ mặc đồ xuyên thấu tựa ở bên tường hôn đến khó phân thắng bại, mặt khác ba người phụ nữ còn lại ngồi ở trên ghế sô pha nhìn về bên đó bằng ánh mắt ghen ghét.
"Cung —— "
Thời Tiểu Niệm vừa muốn mở miệng, Cung Âu bỗng nhiên đẩy cô ta ra, cơ hồ người phụ nữ đó dính chặt lên người hắn, mặt mũi tràn đầy sự không vui: "Đáng ghét! Lại một là một tên lường gạt!"
"Bịch."
Cô ta nặng nề ngã trên mặt đất, quần áo trên người dường như đã bị kéo đến hông, thân thể mệt nhọc lại chật vật.
"Cung tiên sinh..."
Cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Cung Âu, hướng hắn vươn tay muốn cho hắn kéo chính mình.
Cung Âu lại như làm không thấy được đều đó lấy mu bàn tay chà lau bờ môi của mình, lông mày vừa vặn nhíu lại, "Phong Đức! Đem cô ta ném ra bên ngoài!"
"Vâng, thiếu gia."
Quản gia vạn năng Phong Đức xuất hiện, gọi bảo vệ tiến lên đem cô gái mặc đồ xuyên thấu kéo đi.
Cung Âu hướng ghế sô - pha đi qua, trên ghế sô - pha người còn lại thấy thế lập tức vui vẻ ra mặt, nhao nhao muốn ngã vào lồng ngực của hắn, Cung Âu càng tức giân, "Phong Đức! Đem cả ba con đàn bà này đều ném ra bên ngoài hết cho ta, cản trở ta ngồi xuống sô pha!""Cung tiên sinh..."
Ba cô gái dung mạo xinh đẹp kinh ngạc mà nhìn về hướng Cung Âu, cản trở ngồi ghế sô pha?
Bọn họ cả ba đều xinh đẹp phóng đãng ở trước mặt hắn, hắn còn không thèm nhìn. Muốn ngồi ghế sô pha? Hắn còn có phải là đàn ông hay không?
Những...này nghi vấn bọn họ không một ai dám mở miêng mà nói ra, chỉ có thể khó chịu bị bảo vệ mang đi, lúc gần đi mỗi người đều liếc Thời Tiểu Niệm.
"..."
Thời Tiểu Niệm bị liếc không hiểu, sự tình như thế này thì liên quan gì tới cô?
Cái này Cung Âu... Cô còn chưa thấy qua như thế có "Cá tính" ngựa giống, được rồi, cô cũng chưa từng thấy qua ngựa giống.
Thời Tiểu Niệm quay người lại nhớ tới phòng bếp bắt đầu chế biến món kem, chỉ chốc lát sau, một thùng kem liền thuận lợi xong hết, cô ôm kem thùng đi ra ngoài.
Cung Âu ngồi ở trên ghế sa pha, trên tay cầm lấy một chồng bản thảo lật xem, xem hết một tờ thì ném hết về phía sau, ném đến đầy đất đều là bản thảo.
Đây chính là manga của cô《 Hắn độc chiếm dục》 bản thảo gốc, bản thảo này chỉ có một bản duy nhất.
Hắn đây là đang làm gì à? Thật sự là có bệnh!
"Anh đừng ném nha."
Thời Tiểu Niệm có chút kích động đi về phía trước, cô ưa thích vẽ manga, đây là công việc của cô, cũng là hứng thú của cô, trước đó, ngoại trừ Mộ Thiên Sơ đây là thứ mà cô trân quý nhất đấy.
Thời gian mà cô muốn buông bỏ Mộ Thiên Sơ, manga chính là thứ mà cô trân quý.
"Tôi nói cô nữ người phụ nữ này chỉ là nhìn thì thấy thanh thuần mà thôi." Cung Âu cho dù tới sáng cũng không có buông tay, còn nhảy lên đem mấy bức vẽ bản thảo đùa cợt mà nhìn về phía cô, "Còn vẽ loại này tình tiết trưởng thành, lại là đồ đồng phục hấp dẫn lại là còng tay, roi da... Thì ra cô thích loại này."
Thời Tiểu Niệm lập tức có chút quẫn bách, giải thích nói, "Cái kia chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách mà thôi. Trả lại cho tôi..."
Nàng một tay bưng lấy kem đau nhức, một tay muốn chém giết.
Cung Âu ngồi trên ghế sa pha, giương cao cánh tay thon dài, đôi mắt màu đen đảo qua phê duyệt trên tờ giấy, từng chữ từng chữ đọc đi ra, "Của cô ấm áp để cho anh thập phần thỏa mãn, dây dưa tại trên người cô lưu lại dấu đỏ, như tách ra cây hoa anh đào như vậy xinh đẹp.Ah, cô lại để cho anh mồ hôi đầm đìa, khiến cho cả người đều tăng cường..."
Anh cố ý chậm chạp mà đọc kỹ của cô phê duyệt qua câu chữ, từng chữ đều bị hắn đọc được cực kỳ mập mờ.
Thời Tiểu Niệm vốn không cảm giác mình vẽ có vấn đề gì nha, chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách một ít tình tiết, cô vẽ cũng sẽ không rõ ràng, nhưng hiện tại khi anh đọc lên, cô lại có loại xấu hổ vô cùng cảm giác.
Giống như cô chính là mình giống là một dâm phụ.
"Anh trả lại cho tôi! Cung Âu! Trả lại cho tôi!" Thời Tiểu Niệm xấu hổ được không tưởng nổi, người trở nên phi thường kích động.Cung Âu vừa đọc bên cạnh châm chọc, "Đáng xấu hổ chính là đáng xấu hổ, còn ghi ghi vẽ vẽ được như thế duy mỹ, các ngươi văn nhân tựu sĩ diện đều là giả."
Thời Tiểu Niệm hận không thể đem cả thùng kem úp thẳng lên đầu hắn, "Trả lại cho tôi, Cung Âu anh đúng là cái đồ biến thái, đưa tôi!"
Cung Âu đùa cợt mà nhìn về phía cô.
Cô chỉ vì muốn lấy lại phê duyệt, mà cả người đều quỳ đến trên người anh, đầu gối chống đỡ lấy cái hông của anh còn hồn nhiên chưa phát giác ra, một người ung dung thoải mái như anh trên mặt giờ phút này tất cả đều là sốt ruột, mặt như căng ra được đỏ rực, con mắt cũng càng ngày càng hồng, dưới ánh đèn, hắn có thể nhìn rõ thấy cô trong ánh mắt đã bịt kín một tầng nhàn nhạt hơi nước.
Nhìn xem ánh mắt của cô, ngựcCung Âu như bị kim đâm, thân thể nhanh chóng căng cứng lên.
Anh để cho cô đem mấy tờ giấy bản thảo trở về.
Thời Tiểu Niệm một tay lấy kem ném cho hắn, rồi mới ngồi ở trên ghế salon rất nhanh tự mình mà sửa sang lại bản thảo.
Cung Âu thật sâu dừng ở cô khuôn mặt nhỏ nhắn, môi của cô mím thật chặc, sinh ra một làn sinh khí, tại dưới ánh đèn đặc biệt mà mê người.
Hắn nghiêng người, mặt hướng tới gần,hôn đôi môi mỏng của cô.
"..."
Không có bất kỳ phòng bị, Thời Tiểu Niệm thân thể cứng đờ, một giây sau nhanh chóng tránh ra.
Cung Âu đem thùng kem để trên mặt đất, như báo săn nhanh chóng nhào lên, trực tiếp đem muốn chạy người nào đó áp chế tại trên ghế sa pha, một tay kéo thẳng hai chân của cô, chân dài lập tức ngăn chặn, làm cho cô không cách nào nhúc nhích, đôi mắt đen thật sâu chằm chằm cô, sáng đến không thấy đáy.
Thời Tiểu Niệm minh bạch cái kia trong ánh mắt chính là cái gì: "Anh...cho tôi một thời gian tuần lễ."
Trong một tuần này cô là tự do đấy.
"Được." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói bởi vì dục vọng mà trở nên khàn đục, đặc biệt gợi cảm, ngữ khí trước sau như một mà cuồng vọng bá đạo, "Tôi cho em một tuần lễ tìm chứng cớ, không phải đại biểu tôi sẽ không đụng em!"
"Anh..."
Thời Tiểu Niệm chưa nói xong thì môi đã bị Cung Âu đã cúi đầu xuống ngăn chặn, ngang ngược mà cạy mở môi của cô, lửa nóng tập kích cuốn đi hết thảy.
Cô muốn phản kháng nhưng hai tay lại bị hắn kiềm chế trực tiếp để trên đỉnh đầu.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa lại bị Cung Âu ấn chặt lại, sắc mặt khó chịu: " Thời Tiểu Niệm, tôi niệm tình em đã đủ rồi, còn muốn trước mặt tôi giả bộ thanh thuần phải hay không? Tôi cũng không tin cái này khuôn mặt sẽ để cho em không có dục vọng!"
Ngữ khí của hắn hung hăng càn quấy tới cực điểm, phảng phất hắn đi cường người khác là thần ý.
Nói xong, Cung Âu vừa muốn hôn,Thời Tiểu Niệm mở miệng: "Tôi không có giả bộ thanh thuần, tôi chính là chán ghét anh.""..."
Cung Âu thân thể cứng đờ, gắt gao trừng mắt: "Có bản lĩnh đem lời của cô nói lại lần nữa!"
Hắn lại tức giận.
Thời Tiểu Niệm xem thấy sắc mặt của hắn trong chốc lát trở nên tái nhợt, lập tức nghĩ đến tại rừng rậm cái kia ba ngày, cô cũng không muốn lại trải qua tuyệt thực tuyệt nước lần nữa.
Ngoại trừ chịu đựng, cô còn có thể làm gì?
Nhẫn qua lúc này đây, nói không thể có tự do đâu rồi, dù sao...cô ít nhất cũng không có lại bị nhốt trong vô vọng.
Thời Tiểu Niệm ngừng giãy dụa, nhận mệnh mà nhắm mắt lại.
" Tôi có xấu đến em cần nhắm mắt lại?" Cung Âu không vui nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không mở to mắt nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được Cung Âu hô hấp cách cô càng ngày càng gần, cô thậm chí có thể nghe thấy trên người hắn cái này gay mũi mùi nước hoa.
Cổ tay bị hắn ngăn chặn, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Chờ đợi hôn không có đến, trên cổ tay tay của hắn bỗng nhiên buông ra, chợt nghe đến một tiếng thống khổ thấp giọng hô vang lên tại hướng trên đỉnh đầu: "Ách -- "
Thời Tiểu Niệm mở mắt, Cung Âu cả người đều ghé vào trên người cô, mặt dựa vào bờ vai, thấy không rõ biểu lộ, chỉ thấy mặt của hắn trắng bệch một mảnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.
"Không có cái gì, ách!"
Cung Âu cắn chặt răng, từ trên người cô trợt xuống, một tay ôm lấy dạ dày lảo đảo hướng toilet chạy tới.
"..."
Thời Tiểu Niệm có chút không hiểu, từ trên ghế salon ngồi lên, ánh mắt đảo qua trên mặt đất thùng kem, bỗng nhiên minh bạch.
Không thể nào...
20 thùng kem cuối cùng có phản ứng rồi hả?
Đáng đời.
Ác nhân đều có ác báo, quả thực đại khoái nhân tâm
Thời Tiểu Niệm cảm thấy sung sướng cực kỳ, hưởng thụ nghe từ toilet truyền đến âm thanh nôn ọe. Thanh âm kia tựa hồ muốn đem cả người lấy hết ra nôn luôn một lần.
Khoảng chừng ba phút, Thời Tiểu Niệm dần có chút ngồi không yên.
Đây là ăn kem của cô ra vấn đề, đến lúc đó làm sao xử lý?
"Ọe —— "
Cung Âu thanh âm lại một lần nữa truyền đến.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đứng lên bước nhanh đi qua, tựa ở toilet cửa ra vào, chỉ thấy Cung Âu cao lớn vóc người cơ hồ là 90 độ xoay người ghé vào bồn rửa tay, vòi nước bị mở đến lớn nhất, "Ào ào" phóng nước.
'truyenchicoolucvandang'
Cung Âu đối với bồn rửa tay lần nữa nôn mửa, khuôn mặt trắng bệch được không có huyết sắc, toát mồ hôi lạnh, một tay dùng sức mà ôm lấy bụng.
Cô xem thấy đều muốn thấy anh khó chịu.
"Anh khá tốt sao?" Thời Tiểu Niệm đi qua hỏi.
"Nói nhảm! Đương nhiên không tốt! Ọe —— "
Cung Âu nôn đến ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
Thời Tiểu Niệm thấy anh như vậy biết rõ tình huống không tốt, nhân tiện nói, "Tôi đi gọi Phong quản gia đưa anh đi bệnh viện."
Cô xoay người vừa muốn đi, chợt nghe phía sau truyền đến "Phanh" thanh âm vang lên.
Quay đầu lại, Cung Âu cả người ngồi dưới đất, đầu dựa vào ngăn tủ dưới bồn rửa tay, mặt trắng bệch, hai mắt không như bình thường như vậy hữu thần, tất cả đều là mê mang.
Ánh mắt như vậy, Thời Tiểu Niệm lại rất quen thuộc, trước kia Mộ Ngàn Sơ mù thời điểm, trong ánh mắt chính là như vậy mê mang.
Lại nhớ về những ký ức kia, tâm Thời Tiểu Niệm không khỏi dao động, đến bên cạnh người Cung Âu mà ngồi xổm xuống: "Đây, tôi vịn anh lên."
"Không nên cử động!" Cung Âu một tay ôm bụng, môi mỏng khẻ nhếch, hữu khí vô lực nói: "Khó chịu..."