• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao bất ngờ vậy!

Không phải bọn họ đang nói tới chuyện...... Hình như cũng không có nói chuyện gì.

Có lẽ là đổi địa điểm, ở nhà gọi video cho Lộ Chiêu Hành cứ có cảm giác tội lỗi lén lút người nhà "vụиɠ ŧяộʍ yêu đương", cậu liếc nhìn cửa phòng chưa khóa, dưới ánh mắt nóng rực chăm chú của Lộ Chiêu Hành, vô thức giữ cổ áo choàng tắm lại, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Tự nhiên nói cái gì vậy?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Không được sao?"

Hác Mộc: "......"

Vẻ mặt Lộ Chiêu Hành không có thay đổi, nhưng Hác Mộc đọc ra được ý tứ tiếc nuối.

Không biết tại sao trong lòng Hác Mộc lại thắt lại, loại cảm xúc không muốn Lộ Chiêu Hành thất vọng bừng lên, đấu tranh với lý trí của mình: "Không phải không được, chờ đến lúc trở về...... Có được không?"

Dù sao lúc về cũng cần phải cởi...... Phỉ phui cái mồm!

Tóm lại bây giờ không được.

Mở camera cởϊ qυầи áo, cái này cùng với việc nhìn mình lõa thể trong gương khác nhau chỗ nào? Chỉ nghĩ đến thôi mặt của Hác Mộc đã đỏ đến rỉ máu.

Cậu kháng cự như vậy, dĩ nhiên Lộ Chiêu Hành sẽ không miễn cưỡng cậu, cười cười nói: "Ừ, anh chờ."

Hác Mộc: "......"

Hình như cậu lại bị lọt xuống hố nữa rồi.

Hậm hực bỏ cổ áo choàng tắm ra, Hác Mộc chần chừ nói: "Có phải anh không vui không?"

Cậu cảm thấy Lộ Chiêu Hành trong video không có sức sống như lúc trước.

Lúc trước ở đoàn phim, bọn họ cũng thường gọi video, khi đó chỉ cần cuộc gọi được kết nối, cậu luôn có thể trông Lộ Chiêu Hành bất giác lộ ra gương mặt tươi cười, tràn ngập...... Có lẽ là hạnh phúc đi.

Mặc dù bây giờ Lộ Chiêu Hành vẫn cười, nhưng lại không chân thật lắm, khiến người ta có cảm giác xa cách.


Hác Mộc không thích loại tiêu cực vô hình này, cách màn hình trơ mắt nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Ý cười của Lộ Chiêu Hành hơi mất đi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần nhu hòa: "Không phải không vui, anh có hơi sợ."

"Sợ? Sợ cái gì?"

"......"

Hắn im lặng, Hác Mộc hỏi: "Sợ người nhà của em không đồng ý à?"

Lộ Chiêu Hành nhíu mày ngầm thừa nhận.

Hác Mộc nhịn không được cười: "Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, còn sợ cái này sao?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Không muốn làm em khó xử."

Hác Mộc: "......"

Cậu dường như đã hiểu được.


Cậu và Lộ Chiêu Hành có hơi khác nhau, cậu không giống như Lộ Chiêu Hành không có ràng buộc, cậu có người nhà yêu thương cậu, cậu không thể không quan tâm đến cảm giác của người thân.

Giang Chi đối xử tốt với cậu, chỉ cần là cậu thích, cho đến bây giờ đều sẽ ủng hộ cậu.

Nhưng trừ mẹ cậu, còn có người ở nước ngoài.

Lần trước Hác Thiên Cừ gặp cậu là khi cậu bị tai nạn xe, không hỏi nguyên nhân đã tẩy đi dấu hiệu của cậu, là một người cha, có lẽ ngoài sự quan tâm, ông ấy cũng không muốn con mình bị một Alpha đánh dấu trọn đời, nhất là khi Alpha kia còn không bảo vệ tốt con của mình.

Với ông, Alpha đánh dấu con mình không hợp tiêu chuẩn, nếu như ông biết mình "rất vất vả" tẩy đi dấu hiệu cho con mình, để con mình được tự do, kết quả lại bị cùng một Alpha đánh dấu hai lần, có khả năng ông sẽ tức đến nổ phổi.

Cho dù điểm này Lộ Chiêu Hành không nói ra, nhưng chắc chắn hắn có nghĩ đến, nhất định sẽ lo lắng.

Bữa cơm trước đó, bất an khẩn trương không chỉ có một mình Giang Chi, hy vọng được công nhận không phải chỉ có một người, nhưng Hác Mộc ưu tiên chọn người nhà, cậu ý thức được Giang Chi sẽ đau lòng, nhưng lại không nghĩ đến Lộ Chiêu Hành cũng sẽ thấy mất mát.
Cậu ngay cả nói một câu để hắn yên tâm cũng không có, vội vàng chạy về nhà họ Hác.

Lúc Lộ Chiêu Hành lái xe trở về đã suy nghĩ những gì?

Hắn có cảm thấy trong lòng cậu thì nhà quan trọng hơn hắn không?

Đến cùng hắn từ đầu xuất hiện nhiều phiền não vậy chứ?

Rõ ràng mình mới là người bị kẹp ở giữa, nhưng ở hai bên cậu, người này còn mẫn cảm hơn so với người kia, bọn họ không phải người rảnh rỗi, sao lại có lòng suy diễn ra cả đống chướng ngại cho mình vậy hả?

Hác Mộc thở dài, hỏi: "Lộ Chiêu Hành, anh từng nghĩ đến việc trở về chưa? Ý em là về thế giới của chính chúng ta."

Lộ Chiêu Hành ngơ ngác, hơi nhíu mày.

Không đợi hắn trả lời, Hác Mộc lại nói: "Anh cảm thấy một đoạn tình cảm bị người nhà phản đối đáng sợ, hay là bị thế gian phủ nhận đáng sợ hơn?". Google‎ 𝓃ga𝐲‎ 𝐭𝒓a𝓃g‎ {‎ 𝐓R‎ 𝐔M𝐓R𝐔YỆN.Ⅴ𝓃‎ }
"......"

Đối với thân phận của hai người bọn họ mà nói, ánh mắt thế gian càng đáng sợ.

Lộ Chiêu Hành nói: "Mộc Mộc......"

"Nếu chúng ta còn ở thế giới cũ, con đường chúng ta đi sẽ gian nan hơn so với bây giờ nhiều, lúc anh thích em, có phải đã nghĩ, nếu chúng ta ở bên nhau, chỉ cần em có hơi lùi bước, anh định không cần em nữa sao?"

Đáy lòng Lộ Chiêu Hành hơi trầm xuống: "Anh sẽ không......"

"Anh cũng biết anh không, vậy anh dựa vào đâu cảm thấy em làm như vậy?"

Hác Mộc ngắt lời hắn, giống như đang tức giận.

Hác Mộc nói: "Lộ Chiêu Hành, anh không phải sợ em khó xử, anh sợ em không chọn anh, có phải không?"

"......"

Suy nghĩ chân thật bị phơi bày ra trước mặt hai người, Lộ Chiêu Hành nhìn vào đôi mắt long lanh như nước, tay cầm điện thoại vô thức siết chặt lại.

Không phải bởi vì Hác Mộc tức giận, là lúc Hác Mộc nói đến việc mình sẽ lùi bước, trong đầu hắn lại hiện ra suy nghĩ rất đáng sợ.
Đột nhiên hắn nở nụ cười.

Hác Mộc nín thở quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn cười, lập tức cau mày nói: "Anh cười cái gì?"

Cậu đang giận dỗi đó! Người này còn cười!

Lộ Chiêu Hành nhìn Hác Mộc, nói: "Mộc Mộc, có lẽ anh...... Đã lừa em một chuyện."

Hác Mộc căng thẳng trong lòng: "Chuyện gì?"

"Có lẽ anh không bình thản như anh nghĩ."

"......" Có ý gì?

Lộ Chiêu Hành nói: "Nếu như em lùi bước, anh sẽ không ly hôn với em, anh sẽ giam cầm em, hoàn toàn đánh dấu em, sẽ giống như Alpha đối xử với Omega ở thế giới này vậy, để em không thể rời khỏi anh, để em quy phục anh, anh có lẽ...... Thật sự sẽ biến thành Lộ Chiêu Hành trong sách."

"......"

Hóa ra hắn buông bỏ được tuổi thơ đầy oán hận, không phải là vì hắn nhìn thoáng được, chỉ là vì những người tổn thương hắn, với hắn mà nói không còn quá quan trọng mà thôi.
Hắn nhìn Hác Mộc chằm chằm giống như một con rắn độc đang quan sát con mồi.

Hác Mộc nhìn người trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng giống như một loại ma chú, khí chất ác liệt của Alpha phảng phất cách một màn hình áp chế cậu, khao khát chiếm hữu của hắn truyền đạt qua ánh mắt khiến người khác phải run rẩy.

Hác Mộc nuốt nước bọt một cái: "Anh...... Anh chờ em một chút."

Cậu đột ngột biến mất trong màn hình, Lộ Chiêu Hành không hiểu cho lắm.

Camera vì động tác leo xuống giường của cậu lắc lư không ngừng, sau tiếng bước chân, hình như nghe thấy tiếng đóng cửa.

Người kia trở lại camera, xung quanh hình như sáng lên rất nhiều, khung cảnh cũng thay đổi hoàn toàn.

Lộ Chiêu Hành nhận ra cậu bước vào phòng tắm.

Không đợi hắn đoán ra Hác Mộc muốn làm gì, người trong màn hình đột nhiên cử động, hai tay bên ngoài ống kính làm ra động tác ngoài sức tưởng tượng, giây tiếp theo, áo choàng tắm lỏng lẻo trên người cậu từ trên vai tuột xuống toàn bộ.
"......"

Lộ Chiêu Hành chỉ cảm thấy hô hấp mình cứng lại, lập tức có phản ứng.

Dù trong màn hình Hác Mộc chỉ lộ từ mặt đến bả vai, nhưng vẻ mặt ngại ngùng của cậu đã phơi bày toàn bộ khung cảnh bên ngoài camera, l*иg ngực của cậu phập phồng theo nhịp thở không ổn định, hõm xương quai xanh tinh xảo lại rõ ràng, còn bờ vai trắng nõn nuột nà bởi vì ngại ngùng mà đỏ lên.

Mắt Lộ Chiêu Hành biến thành màu u ám, giọng nói khàn khàn: "Mộc Mộc."

Hác Mộc ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn: "Sao, sao vậy? Không phải anh nói muốn em cởi sao?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Anh muốn em."

"......"

Hác Mộc không nhịn được nuốt nước bọt.

Cậu không biết tại sao mình lại hành động đột như vậy, bầu không khí căng thẳng ngột ngạt lập tức trở nên quyến rũ, cậu thừa nhận mình bị ánh mắt mang theo sự cố chấp và ánh mắt dọa sợ, nhưng ánh mắt của Lộ Chiêu Hành bây giờ cũng không tốt hơn là bao, thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống cậu!
Lộ Chiêu Hành giống như đang đè nén gì đó, hỏi: "Tại sao?"

Hác Mộc nói: "Em không phải sợ anh hắc hóa nên muốn lấy lòng anh một chút sao?"

"Lấy lòng?"

"......"

Khóe môi Lộ Chiêu Hành cong lên, trong ánh mắt chợt lóe lên điều gì đó.

Nụ cười của hắn lần nữa nóng rực, Hác Mộc cảm thấy có dự cảnh không lành.

......

Cúp điện thoại, Hác Mộc dường như là từ trong phòng tắm vọt lên giường, một tay siết chặt lấy chăn, hò hét trong lòng: Cậu làm cái gì vậy nèeeeeee!

Cậu cùng Lộ Chiêu Hành xem cái gì đó qua video ở trong ngôi nhà mình ở từ bé đến lớn!

Giọng nói hướng dẫn của Lộ Chiêu Hành như đang từ trong điện thoại chui ra ngoài bây giờ vẫn còn phảng phất vang lên bên tai cậu, xen lẫn tiếng thở dốc của hai người thay nhau vang lên, nghĩ lại thì mặt muốn đỏ đến mang tai.

Có điều dường như Hác Mộc đã hiểu được yêu cầu Lộ Chiêu Hành đưa ra lúc đầu.
Vừa nghĩ đến chuyện nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Lộ Chiêu Hành qua màn hình, có lẽ là có một loại cảm giác mới mẻ chưa từng có khi nhìn thông qua màn hình điện thoại, so với cảm nhận trực diện càng khiến người ta phấn khích hơn, Hác Mộc nghĩ tới nghĩ lui lại bắt đầu rỉ máu, cậu lắc lắc đầu trong chăn.

Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa cậu sẽ phát tình trước thời hạn mất!

Cậu vén chăn lên thở một hơi, hạ nhiệt cho mình xong, đang định xem giờ, cầm điện thoại lên lại bỏ xuống.

Bây giờ cậu nhìn cái màn hình chờ cũng có thể nhớ đến mặt của Lộ Chiêu Hành, có lẽ bị điên rồi.

Lộ Chiêu Hành cũng không khá hơn cậu, bên kia Hác Mộc còn có hoàn cảnh ràng buộc, người nhà ở sát vách có thể cưỡng ép cậu tỉnh táo lại, nhưng Lộ Chiêu Hành nằm trên cái giường mà họ chung chăn gối mấy tháng, nhìn vị trí trống trải bên cạnh, làm sao cũng không tỉnh táo lại được.
Hai người ở hai nơi khác nhau, đêm nay lại cùng lúc mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Hác Mộc rửa mặt ở nhà xong rồi sau đó đi theo Giang Chi ra ngoài, một là tới công ty, một là đưa Tiểu Nhạc đi nhà trẻ, cùng ngồi một chiếc xe.

Sau khi lái xe đưa Giang Chi đến công ty thì đi thẳng đến nhà trẻ.

Trên xe Tiểu Nhạc vẫn luôn chơi rubik 3x3, cũng không biết bé nuôi dưỡng sở thích giống với Lộ Chiêu Hành từ lúc nào.

Bây giờ Hác Mộc đã chơi rubik 3x3 rất nhuần nhuyễn, cậu học theo dáng vẻ Lộ Chiêu Hành dẫn dắt Tiểu Nhạc để tương tác với bé, lúc Tiểu Nhạc xoay sai thì giúp bé xoay lại, cậu bị Tiểu Nhạc phân tán sự chú ý, cũng không chú tâm bên đường có cái gì đó khác thường.

Một giờ trưa, lúc cậu dỗ Tiểu Nhạc ngủ trưa xong chuẩn bị về biệt thự Vân Giang Thủy Trang, tin tức liên quan tới cậu đã trở thành tiêu đề của các trang lớn.
『 Hác Mộc sống chung với một người phụ nữ bí ẩn? Nghi ngờ lừa dối Lộ Chiêu Hành』

『 Sốc vì Hác Mộc nửa đêm vào dinh thự, ra ngoài cùng người phụ nữ bí ẩn!』

『 Nữ cường nhân thương nghiệp bao nuôi tiểu thịt tươi, Lộ Chiêu Hành bị lừa tình?』

『 Tình yêu thật sự của Hác Mộc lộ ra ánh sáng, Lộ Chiêu Hành lại bị buộc chặt!』

『 Hác Mộc Lộ Chiêu Hành và người phụ nữ bí ẩn cùng xuất hiện ở khách sạn tình nhân.』

『 Hác Mộc lén kết hôn sinh con......』

Hác Mộc:......

Hác Mộc:......

Hác Mộc:......

Cậu có nên phục đầu óc của đám truyền thông vô đạo đức này không? Hay nên lo lắng về tương lai thay cho bọn bọ?

Trước khi cậu nhấn gọi cho Lộ Chiêu Hành, điện thoại của Giang Chi gọi đến, Hác Mộc nhẹ nhàng mím môi, nhấn nghe


[…]


Tác giả có lời muốn nói: Mộc Mộc: Chỉ có trẻ con mới chọn, tui muốn lấy tất cả (người nhà người yêu)

[…]


Editor: Chời ơi chat sếch kìa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK