• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện gì Lộ Chiêu Hành làm cũng có hiệu suất rất cao, Hác Mộc ngồi trên giường ngẩn người được một lúc, Lộ Chiêu Hành đã chỉnh trang lại rồi.

Sau khi chờ người xuống lầu, Hác Mộc mới đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất kéo màn cửa ra, nhìn thấy người nào đó đang chuẩn bị lên xe ở sân vườn bên dưới.

Không biết có phải có cảm tính hay không, Lộ Chiêu Hành trước khi mở cửa xe còn quay đầu nhìn hướng về phía phòng ngủ trên lầu hai, nhìn thấy người ở trong góc màn cửa, mặt giãn ra cười cười.

Hác Mộc bị hắn cười cười đến mức trong lòng bồn chồn, vội đem rèm cửa kéo lại, sau đó đi vào phòng thay đồ cầm đồ ngủ Lộ Chiêu Hành mới thay lén lút mặc nó lên, quay về giường ngủ tiếp.

Nhưng cậu chưa ngủ lại được bao lâu đã bị Giang Hàn Dật gọi video đánh thức.

Hác Mộc miễn cưỡng ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhìn mặt Giang Hàn Dật trong màn hình điện thoại: "Sao vậy?"

Giang Hàn Dật bên kia lập tức ngẩn người ngay khi video được kết nối, anh im lặng một lần rất lâu mới nói: "Bọn bây ngày nào cũng chơi đùa kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy hà?"

Hác Mộc: "?"

Cậu thật sự không theo kịp mạch não của Giang Hàn Dật, "Chơi đùa cái gì? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì?"

Giang Hàn Dật ra vẻ khϊếp sợ nói: "Mày mặc áo ngủ của bạn trai mày trên người kìa, còn không kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"

Hác Mộc nghe anh nói thì cúi đầu, thấy áo ngủ thùng thình trên người mình.

Số đo áo ngủ của Lộ Chiêu Hành lớn hơn của cậu một số, áo ngủ vốn đã rộng còn cởi một chiếc cúc áo, để lộ ra rõ ràng lòng ngực gầy gò và xương quai xanh, bả vai vô cùng miễn cưỡng giữ lấy cổ áo, chỉ cần cử động nhẹ một chút sẽ tạo ra cảnh tượng bán khỏa thân tuyệt vời.

Hác Mộc: "......"

Giang Hàn Dật ở bên kia còn trêu chọc: "Nhìn không ra Lộ Chiêu Hành nhìn thì đứng đắn nghiêm chỉnh vậy mà vẫn biết cách chơi nha."

Hác Mộc nhanh chóng kéo lấy cổ áo ngủ che lại kín đáo, đỏ mặt nói: "Có gì thì nói nhanh lên!"

Giang Hàn Dật: "Hề hê hế hề."

"......"

Hác Mộc lại một lần nữa thẹn quá hóa giận, cúp điện thoại.


Giang Hàn Dật bám riết không buông gọi gọi thêm lần nữa, nhưng lần này cũng không nói nhảm nữa: "Gọi báo cho mày một tiếng, tác giả đăng chương mới, mày tự đi tìm manh mối đi."

Hác Mộc khó hiểu hỏi: "Trong fanfic thì có manh mối gì?"

Giang Hàn Dật thản nhiên nói: "Cái này mày không hiểu đâu, nghệ thuật đến từ cuộc sống, tao đọc thấy tác giả xây dựng hai đứa bây rất tốt, có khi đúng là người hai đứa quen."

"......"

Hác Mộc rơi vào suy tư.

Giang Hàn Dật nhìn cậu một chút rồi nói: "Mày...... Sao mày muốn tìm tác giả này làm gì?"

Hác Mộc nghe anh hỏi thì ngẩn ra, suy nghĩ nói: "Em có chuyện hỏi cậu ta."

"Chuyện gì? Hỏi làm sao lái xe thơm vậy hả?"

"......"

Điện thoại lần nữa bị cúp.

Cậu không nên để cho Giang Hàn Dật biết cái quyển truyện này!

Nhưng thiết lập nhân viên rất tốt? Thế nhưng cậu nhớ trong nguyên tác thiết lập của cậu bị sụp đổ nghiêm trọng?


Có hơi tò mò, Hác Mộc mại mở APP lên, nhấn mở 《 Vợ Nhỏ Bé Xinh Đẹp Giàu Có Của Ảnh Đế 》, bây giờ tác giả mới đăng năm chương, nội dung trước kia thế nào cậu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng đọc rồi không thấy khác nhau là mấy, hơn nữa thiết lập nhân vật sụp đổ căn bản xuất hiện sau khi cậu sảy thai, bây giờ cũng không nhìn ra cái gì.

Nhưng Giang Hàn Dật nó chút nói đúng, tác giả là người bọn họ quen biết, hoặc ít nhất là quen biết với Lộ Chiêu Hành.
Hơn nữa ngày đăng truyện cũng là ngày 《 Thiên Địa Hành 》 khởi quay.

Trùng hợp sao?

Nếu thế thì khéo quá rồi?

Trong đầu Hác Mộc bất ngờ nhảy ra một suy nghĩ: Lưu Lưu thái thái không phải là nhân viên trong đoàn làm phim đó chứ?

......

Một tiếng sau trong phòng nghỉ tương đối xa hoa của Lộ đại ảnh đế ở đoàn phim 《 Thiên Địa Hành 》, Hác Mộc chán muốn chết ngồi đọc kịch bản của Lộ Chiêu Hành, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, chủ nhân phòng nghỉ xuất hiện ở cửa, trên mặt còn có mấy phần lo lắng.

Hác Mộc buông kịch bản đứng dậy, thấy Lộ Chiêu Hành bước rất nhanh về phía mình, vừa định mở miệng thì tay đã bị nắm lấy.

Lộ Chiêu Hành nói: "Có phải cơ thể không thoải mái hay không?"

Hác Mộc: "......"

Vừa nghe đã biết là hiểu lầm rồi!

Hác Mộc vội nói: "Không có, không phải chuyện này."
Lộ Chiêu Hành: "Vậy......"

"Em...... Thì em chỉ là......" Hác Mộc vòng vo nói: "Chỉ là em ở nhà chán quá nên đến đoàn phim để....... Học hỏi một chút."

"Học hỏi?"

"Ừm ừm, học hỏi diễn xuất của anh."

"......"

Lộ Chiêu Hành ngây ngẩn cả người.

Hác Mộc bồn chồn lo lắng.

Nhìn, nhìn gì vậy hả?

Chăm chỉ học tập không phải rất tốt đẹp sao? Cậu đến học hỏi một chút cũng không được à?

Ảnh đế nhỏ mọn như vậy hả?

Hơn nữa thật sự cậu ở nhà rất chán, Tiểu Nhạc còn chưa tan học, buổi chiều mới đi đón được.

Lộ Chiêu Hành chỉ nhìn cậu.

Sửng sốt nửa ngày cuối cùng lý trí của Lộ đại ảnh đế đã quay về.

Vốn dĩ hắn lo lắng Hác Mộc vì tin tức tố mới gấp như vậy chạy đến đoàn phim, lại sợ đoàn phim nhiều người gây ảnh hưởng đến cậu, cho nên quay xong một cảnh mới tạm ngưng vội vàng chạy đến phòng nghỉ.
Nhưng hóa ra...... không phải vì tin tức tố?

Vậy Hác Mộc đến đoàn phim sớm vậy làm gì?

Lộ Chiêu Hành không nhịn được cong khóe môi lên, nhẹ giọng nói: "Mộc Mộc."

Hác Mộc: "...... Dạ."

Cậu vừa lên tiếng thì cơ thể đã bị siết lại, Lộ Chiêu Hành ôm lấy cậu.

Hác Mộc nhìn cánh cửa chưa được đóng lại, cơ thể cứng lại một chút: "Sẽ có người đến......"

"Không đâu." Lộ Chiêu Hành nói: "Bốn Chín đứng canh bên ngoài."

"......"

Lúc này bên ngoài phòng nghỉ, trợ lý A một bên đề phòng nhân viên phục vụ xung quanh, một bên tò mò hỏi: "Anh Quánh, nhìn thấy gì rồi?"

Quách Bốn Chín vô cùng sầu não: "Có thấy gì đâu, anh Lộ che chị dâu lại rồi, hình như ôm nhau đó."

"Vỡi, dính tới vậy hả?"

"Ông thì biết cái gì, cái này gọi là cầm lòng chẳng đặng."

Vợ ngàn dặm xa xôi đến tham ban, đổi lại là cậu ta cũng không nhịn được!
Mặc dù cũng không ngàn dặm xa xôi cho lắm.

Bốn Chín kiên trì liên tục nhìn lén qua cánh cửa, trong phòng nghỉ, tâm tình kích động của Lộ đại ảnh đế cũng tỉnh táo lại.

Hắn buông Hác Mộc ra, nữa đùa nữa thật nói: "Nói đến để học hỏi sao không ra trường quay?"

Hác Mộc thầm nghĩ: Còn không phải sợ đột nhiên xuất hiện quấy rầy đến anh à?

Hác Mộc ngoài mặt nói: "Nóng."

Lộ Chiêu Hành cười khẽ: "Lúc học thì không sợ nóng à?"

Hác Mộc nói: "Không sợ."

Lộ Chiêu Hành cau mày: "Tại sao?"

Hác Mộc: "Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát......"*

* Câu này là câu của Mạnh Tử từng viết

Ý cười trên khóe môi Lộ Chiêu Hành càng nhiều, Hác Mộc không nói nữa.

Hác Mộc phẫn nộ gãi sườn mặt: "Em chỉ muốn đến đoàn phim xem thôi."
Lộ Chiêu Hành tự động suy diễn thành "đến đoàn phim xem anh.", khóe miệng vừa hạ xuống cong lên lần nữa, khóe môi xém chút sóng vai với ánh Mặt Trời.

Nhưng bản thân Hác Mộc không sợ, thì hắn lại đau lòng.

Thời tiết nóng như vậy, hôm nay ánh nắng gay gắt, người lại rất đông, dù rất muốn để Hác Mộc đi đến đoàn phim xem mình diễn nhưng hắn không yên tâm.

Hắn vén tóc trên trán Hác Mộc, "Hôm nay em về trước đi, muốn học diễn xuất anh có thể về nhà dạy cho "

Tuy rằng hắn cũng không thấy mình có thể dạy cho cậu cái gì.

"......"

Về rồi thì chỉ có hai người họ, có thể học cái gì?

Bỗng nhiên trong đầu Hác Mộc hiện lên từ "kí©ɧ ŧɧí©ɧ" Giang Hàn Dật nói khi sáng, người này không phải muốn chơi tình thú play gì đó chứ?

Hác Mộc lập tức cảnh giác: "Không, em muốn ở đây."

"Ở đây rất nhiều người......"
"Không sao, không phải còn Bốn Chín và Tiểu La ở đây sao? Nếu em không thoải mái thì em về phòng nghỉ."

Lộ Chiêu Hành: "......"

Quay về phòng nghỉ? Phòng của ai?

Tất nhiên là phòng của Lộ đại ảnh đế rồi!

Nghe cậu nói ra mấy lời này tự nhiên như vậy, cổ họng Lộ Chiêu Hành hơi thắt lại, giống như bị vướng phải cái gì đó.

Hác Mộc thấy hắn không nói gì, lại sợ hắn không đồng ý rồi đuổi mình về, không khỏi mềm giọng nói: "Em không muốn về đâu."

"......"

"Anh ơi......"

Lộ Chiêu Hành nghe thấy rõ ràng âm thanh sợ dây lý trí của mình đứt đoạn, nhưng hiện tại không được, cửa còn chưa đóng, cho dù có Bốn Chín đứng ở ngoài canh chừng cũng không an toàn, hơn nữa hắn cũng không thể cam đoan bản thân bây giờ có đủ định lực dừng lại sau khi làm gì đó với người này không.

Bây giờ còn một cảnh quay, hắn không thể tháo vòng cổ xuống.
Lộ Chiêu Hành thở hổn hển một chút, bỗng nhiên há miệng không nặng không nhẹ cắn một cái lên sườn mặt Hác Mộc, để lại dấu răng mờ nhạt, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

Hác Mộc: "......"

Lộ Chiêu Hành nói: "Ở lại cũng được, nhưng không được ở gần người khác quá, không được rời khỏi phạm vi quan sát của anh, cũng không cho tự mình chịu đựng, có làm được không?"

Hác Mộc sững sờ một lúc, rất nhanh sau đó gật đầu.

Lộ Chiêu Hành cười: "Vậy...... Bây giờ đi ra ngoài?"

Hác Mộc lập tức vui vẻ: "Được."

Cậu vuốt vuốt gương mặt gặp nạn trước mặt Lộ Chiêu Hành, thấy hắn thuận theo mình cũng không so đo tính toán với chuyện hắn cắn mặt mình nữa, dứt khoát nói: "Đi thôi."

Lộ Chiêu Hành: "......"

Lúc Hác Mộc đến trường quay, không thể nghi ngờ rằng thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, có điều cậu có quan hệ tốt với đạo diễn, bởi vì có liên quan đến Chử Minh nên đạo diễn đối xử đặc biệt với Hác Mộc, nghe cậu nói đến học hỏi, dĩ nhiên rất hoan nghênh.
Thế nên Hác Mộc bị kéo vào bên trong, lấy được vị trí "học hỏi" tốt nhất.

Lộ Chiêu Hành ở trường quay nhìn thấy Hác Mộc đứng bên cạnh đạo diễn, cái loại cảm giác hạnh phúc khi đang làm việc có người mình thích đứng canh giữ bên cạnh làm cho sợi tóc trên đầu hắn cũng lộ ra sự sung sướиɠ.

Đạo diễn Ngô Trần sắp xếp vị trí xong xuôi rồi hỏi han Hác Mộc mấy câu, đang chuẩn bị quay phim thì lúc quay đầu lại thấy nụ cười trên mặt Lộ đại ảnh đế, nhắc nhở: "Tiểu Lộ, điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu rồi."

Bây giờ đang quay cảnh nhân vật chính cãi nhau với người mình để ý vì bất đồng quan điểm sinh ra ý kiến khác nhau, làm sao có biểu tình vui vẻ thoải mái thế này được?

Cũng may Tiểu Lộ của chúng ta rất nghiêm túc trong công việc, điều chỉnh trạng thái rất nhanh, nhanh chóng nhập vai.
Lúc này Lâm Hạc đang chuẩn bị diễn với hắn nhìn thấy Lộ ảnh đế vẻ mặt biến sắc với tốc độ ánh sáng, thấy hắn nghiêm túc như vậy, nhịn không được nhìn về phía hắn vừa nhìn, nhưng người bị nhìn căn bản không chú ý đến bọn họ bên này mà đang cúi đầu nói gì đó với trợ lý bên cạnh.

Tưởng bản thân mình nghĩ nhiều, Lâm Hạc thu hồi tầm mắt, đang muốn tìm cảm xúc cho mình, bất ngờ nghĩ đến gì đó, anh lại ngẩng đầu lên nhìn lại.

Người đang thì thầm to nhỏ với Hác Mộc không phải trợ lý của Lộ Chiêu Hành sao?

Nói chuyện với Hác Mộc chính là bạn học Bốn Chín.

"Học hỏi" với Hác Mộc mà nói không phải chỉ là lấy cớ, cậu còn phải làm cho giống nữa mà không phải sao? Cho nên cậu đem nhiệm vụ cực kỳ gian khổ của bản thân giao lại cho Bốn Chín: "...... Phải quan sát cẩn thận một chút, nhìn thấy ai có ánh mắt mê muội nhìn anh Lộ của cậu, hoặc là người đặc biệt chú ý đến ảnh thì nhớ cho kỹ vào có biết không?"
Lúc này Bốn Chín đã bị thao tác bất thường của Hác Mộc làm rung động đến trời cao.

Tìm tình địch? Còn phải nhớ cho kỹ?


Hóa ra chị dâu của cậu ta hôm nay không phải đến để tham ban mà là để giám sát hả?!


[…]


Editor: Chúc mấy bồ giáng sinh an lành nha.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK