Tiêu Huyền Sách trở tay vỗ một cái lên đầu hắn ta: Đừng ngắt lời!”
“Sau đó, ta trượt một cú...”
Triệu Tĩnh nói xong ánh mắt liếc nhìn lão thái sư vừa chen vào ở cửa, vội vàng ngậm miệng, nhìn quan phục của lão già này là đã biết phẩm cấp rất cao.
“Tiếp tục đi, sao không nói nữa?”, Tiêu Huyền Sách sững SỜ.
Lúc này, Dương lão Thái sư mới ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Các cung nữ thái giám vội vàng chạy đi, vì ông ta là thầy dạy dỗ các hoàng tử công chúa, từng răn dạy họ nhiều năm qua.
Thấy ông ta vẫn đang thúc giục Triệu Tĩnh, những người nghe kể chuyện cũng vội vàng quay lại chỗ ngồi của mình, vỏ hạt dưa và vỏ trái cây ngổn ngang trên đất đều là những thứ mà các hoàng tử đã ăn khi nghe chuyện trước đó.
Lão thái sư tức giận tới mức không nói nên lời, dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Triệu Tĩnh: “Thật là hỗn xược, đây là nơi các hoàng tử học tập! Nhìn xem bây giờ nó đã trở thành cái gì!”
Vẻ mặt Triệu Tĩnh tỏ ra vô tội, rống lên với hắn thì được tích sự gì chứ?
Sau khi cho người dọn dẹp một lượt, lão thái sư bắt đầu dạy học. Triệu Tĩnh làm sự thừa chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Triệu lão gia đã bị giọng điệu “thanh cao, uyên bác” của lão thái sư làm cho đầu óc choáng váng, buồn ngủ.
Nhìn xuống dưới, Tiêu Huyền Sách đã gục mặt xuống bàn, chảy nước dãi. Những người khác cũng không thể tập trung tinh thần.
Được rồi, quả nhiên dù là ở đâu, bàn học ở lớp học luôn thoải mái hơn giường ngủ.
Dương lão thái sư cũng đã quen với việc này, nhưng một tiếng ngáy bất ngờ khiến ông ta đột nhiên ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Triệu Tĩnh đang dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Lão thái sư lập tức sửng sốt, tên này tối qua không ngủ sao?
Ngay lập tức, lão thái sư nổi giận, đập thước kẻ xuống bàn: “Triệu Tĩnh!”
“A? Sao thế? Cuối cùng cũng tan học rồi à? Đi, đi ăn cơm, ăn cơm!”
Từ trong cơn mơ, Triệu Tĩnh bị đánh thức, còn tưởng rằng đã tan học nên định đi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác của hắn khiến cả đám người cười ầm lên.
“Triệu Tĩnh! Hoàng thượng thăng chức cho ngươi làm Chiêm Sự thừa là để ngươi đến đây dạy học, sao ngươi lại dám ngủ ở Thượng thư phòng!”, lão thái sư giận run người.
Ông ta vốn đã coi thường Triệu Tĩnh vì thấy hắn còn quá trẻ tuổi.
Lại thêm sự bất mãn vừa rồi, lúc này ông ta không thể nào chịu đựng được nữa.
“Thì ra vẫn chưa tan học”.
Triệu Tĩnh lẩm bẩm một câu khiến cho lão thái sư tức giận thêm, ông ta giận dữ nói: “Làm việc thất trách như vậy, ngươi xứng đáng làm quan ở đây sao!”
Tiếng ồn ào cũng đánh thức Tiêu Huyền Sách, nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của lão thái sư, hắn ta cảm thấy thú vị, bày ra vẻ mặt xem kịch.
“Vậy nếu không ông cứ nói với bệ hạ một tiếng, giáng chức †a, cho ta về lại huyện Nguyên Giang đi?”
Triệu Tĩnh ngáp một cái, có chút không vui, lão già khốn kiếp này, ta đâu phải là học trò của ông ta, ông ta cứ quát ta làm gì?
Lão thái sư sững sờ, sau đó giận dữ nói: “Còn dám cãi lại ta! Có tin ta khởi tấu tố cáo ngươi không!”
Triệu Tĩnh cũng nổi giận, ta cai trị huyện Nguyên Giang bao nhiêu năm nay rồi, ai dám lớn tiếng với lão gia ta thế này chứi
Người phụ nữ kia ức hiếp ông đây cũng thôi, người ta là hoàng đế, ông không chấp nhặt với nàng, lão già ngươi cũng muốn gây sự với ta đúng không?
“Vậy phiền đại nhân nhanh chóng bẩm tấu đi, con mẹ nó, táo bón ải không ra thì đổ tại nhà xí hả? Vì gì mà ông dám làm thế hả, vì ông già tới mức sắp rụng răng à? Vì thân ông nửa chân xuống lỗ à? Sao không nhìn xem có phải mông mình bị bịt rồi hay không!”
“Ha ha ha!”
Lần đầu tiên có người dám chống lại lão thái sư, Tiêu Huyền Sách không nhịn được cười lớn.
Lão thái sư tức giận đến mức không nói nên lời, quay sang Tiêu Huyền Sách giận dữ nói: “Cười cái gì mà cười! Im miệng cho ta! Gỗ mục không thể đếo mài”
Ngày hôm qua Triệu Tĩnh - người đã lừa Nữ Đế bệ hạ đánh Tiêu Huyền Sách một trận, hừ một tiếng: “Lão thái sư chú ý lời nói, ông chỉ là thầy dạy của điện hạ! Điện hạ là hoàng tử, có thể tương lai sẽ là hoàng đế, ông tôn trọng một chút cho tai”
Nếu muốn cãi nhau thì trước tiên phải kéo đồng minh mới được, bằng không đến lúc người phụ nữ chó má kia tìm mình tính sổ, ngay cả người đỡ đạn cũng không có!
“Sau đó, ta trượt một cú...”
Triệu Tĩnh nói xong ánh mắt liếc nhìn lão thái sư vừa chen vào ở cửa, vội vàng ngậm miệng, nhìn quan phục của lão già này là đã biết phẩm cấp rất cao.
“Tiếp tục đi, sao không nói nữa?”, Tiêu Huyền Sách sững SỜ.
Lúc này, Dương lão Thái sư mới ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Các cung nữ thái giám vội vàng chạy đi, vì ông ta là thầy dạy dỗ các hoàng tử công chúa, từng răn dạy họ nhiều năm qua.
Thấy ông ta vẫn đang thúc giục Triệu Tĩnh, những người nghe kể chuyện cũng vội vàng quay lại chỗ ngồi của mình, vỏ hạt dưa và vỏ trái cây ngổn ngang trên đất đều là những thứ mà các hoàng tử đã ăn khi nghe chuyện trước đó.
Lão thái sư tức giận tới mức không nói nên lời, dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Triệu Tĩnh: “Thật là hỗn xược, đây là nơi các hoàng tử học tập! Nhìn xem bây giờ nó đã trở thành cái gì!”
Vẻ mặt Triệu Tĩnh tỏ ra vô tội, rống lên với hắn thì được tích sự gì chứ?
Sau khi cho người dọn dẹp một lượt, lão thái sư bắt đầu dạy học. Triệu Tĩnh làm sự thừa chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Triệu lão gia đã bị giọng điệu “thanh cao, uyên bác” của lão thái sư làm cho đầu óc choáng váng, buồn ngủ.
Nhìn xuống dưới, Tiêu Huyền Sách đã gục mặt xuống bàn, chảy nước dãi. Những người khác cũng không thể tập trung tinh thần.
Được rồi, quả nhiên dù là ở đâu, bàn học ở lớp học luôn thoải mái hơn giường ngủ.
Dương lão thái sư cũng đã quen với việc này, nhưng một tiếng ngáy bất ngờ khiến ông ta đột nhiên ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Triệu Tĩnh đang dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Lão thái sư lập tức sửng sốt, tên này tối qua không ngủ sao?
Ngay lập tức, lão thái sư nổi giận, đập thước kẻ xuống bàn: “Triệu Tĩnh!”
“A? Sao thế? Cuối cùng cũng tan học rồi à? Đi, đi ăn cơm, ăn cơm!”
Từ trong cơn mơ, Triệu Tĩnh bị đánh thức, còn tưởng rằng đã tan học nên định đi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác của hắn khiến cả đám người cười ầm lên.
“Triệu Tĩnh! Hoàng thượng thăng chức cho ngươi làm Chiêm Sự thừa là để ngươi đến đây dạy học, sao ngươi lại dám ngủ ở Thượng thư phòng!”, lão thái sư giận run người.
Ông ta vốn đã coi thường Triệu Tĩnh vì thấy hắn còn quá trẻ tuổi.
Lại thêm sự bất mãn vừa rồi, lúc này ông ta không thể nào chịu đựng được nữa.
“Thì ra vẫn chưa tan học”.
Triệu Tĩnh lẩm bẩm một câu khiến cho lão thái sư tức giận thêm, ông ta giận dữ nói: “Làm việc thất trách như vậy, ngươi xứng đáng làm quan ở đây sao!”
Tiếng ồn ào cũng đánh thức Tiêu Huyền Sách, nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của lão thái sư, hắn ta cảm thấy thú vị, bày ra vẻ mặt xem kịch.
“Vậy nếu không ông cứ nói với bệ hạ một tiếng, giáng chức †a, cho ta về lại huyện Nguyên Giang đi?”
Triệu Tĩnh ngáp một cái, có chút không vui, lão già khốn kiếp này, ta đâu phải là học trò của ông ta, ông ta cứ quát ta làm gì?
Lão thái sư sững sờ, sau đó giận dữ nói: “Còn dám cãi lại ta! Có tin ta khởi tấu tố cáo ngươi không!”
Triệu Tĩnh cũng nổi giận, ta cai trị huyện Nguyên Giang bao nhiêu năm nay rồi, ai dám lớn tiếng với lão gia ta thế này chứi
Người phụ nữ kia ức hiếp ông đây cũng thôi, người ta là hoàng đế, ông không chấp nhặt với nàng, lão già ngươi cũng muốn gây sự với ta đúng không?
“Vậy phiền đại nhân nhanh chóng bẩm tấu đi, con mẹ nó, táo bón ải không ra thì đổ tại nhà xí hả? Vì gì mà ông dám làm thế hả, vì ông già tới mức sắp rụng răng à? Vì thân ông nửa chân xuống lỗ à? Sao không nhìn xem có phải mông mình bị bịt rồi hay không!”
“Ha ha ha!”
Lần đầu tiên có người dám chống lại lão thái sư, Tiêu Huyền Sách không nhịn được cười lớn.
Lão thái sư tức giận đến mức không nói nên lời, quay sang Tiêu Huyền Sách giận dữ nói: “Cười cái gì mà cười! Im miệng cho ta! Gỗ mục không thể đếo mài”
Ngày hôm qua Triệu Tĩnh - người đã lừa Nữ Đế bệ hạ đánh Tiêu Huyền Sách một trận, hừ một tiếng: “Lão thái sư chú ý lời nói, ông chỉ là thầy dạy của điện hạ! Điện hạ là hoàng tử, có thể tương lai sẽ là hoàng đế, ông tôn trọng một chút cho tai”
Nếu muốn cãi nhau thì trước tiên phải kéo đồng minh mới được, bằng không đến lúc người phụ nữ chó má kia tìm mình tính sổ, ngay cả người đỡ đạn cũng không có!