• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng Linh rời khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm. Hắn không dám giữ cô lại, cứ thể nhìn cô đi khỏi, trong lòng thấy khó chịu vô cùng.

Mắt thì nhìn đống văn kiện trên bàn, nhưng đầu óc Cố Tử Sâm chẳng thể tập trung nỗi. Mộng Linh cứ tỏ ra lạnh nhạt như vậy, hắn biết phải làm gì để cô tha thứ đây?

Hết cách, hắn đành tìm Trình Bân hỏi chuyện, biết đâu anh sẽ cho hắn lời khuyên bổ ích.

“Trợ lý Trình, bình thường… cậu có hay làm vợ cậu giận không?”

Trình Bân: “…”

Anh là một người đàn ông tốt, cưng chiều vợ còn không hết, làm sao có thể khiến cô ấy giận dỗi được?

“Không có! Vợ chồng chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.”

Cũng không hiểu vì sao Cố Tử Sâm lại hỏi như vậy, nhưng có lẽ là liên quan đến tâm trạng thất thường của hắn dạo gần đây. Trình Bân nhìn hắn, quan tâm hỏi:

“Anh có chuyện gì sao?”

Cố Tử Sâm ho nhẹ một tiếng, ấp úng giống như không muốn kể với anh. Trình Bân biết thân biết phận, không dám hỏi nhiều. Chỉ là khi anh định đi khỏi thì người đàn ông kia lại lên tiếng:

“Nếu như hai vợ chồng cậu cãi nhau, cậu sẽ làm gì để cô ấy hết giận?”

Trình Bân suy nghĩ một hồi, rồi nói:

“Tôi sao? Chắc chắn sẽ mặt dày đi theo năn nỉ cô ấy, ôm cô ấy, hôn cô ấy, lải nhải vào tai cô ấy nhưng lời ngọt ngào đến khi cô ấy chịu tha thứ mới thôi.”

“Nếu như vẫn không được thì thế nào?” Cố Tử Sâm hỏi lại.

Trình Bân chậc lưỡi, khẳng định với hắn:

“Chắc chắn sẽ hết giận, chỉ cần anh đủ kiên trì thôi.”

Anh xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón tay áp út, ánh mắt kiên định nhìn hắn:

“Đứng trước người phụ nữ mình yêu, tuyệt đối không cần đến liêm sỉ.”

“Cậu chắc là có hiệu quả?” Hắn hỏi câu cuối.

Trình Bân gật đầu dứt khoát:

“Chắc chắn.”

Nhìn thấy bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ kia, trợ lý Trình không khỏi nổi lên tò mò. Là ai giận Cố Tử Sâm, để hắn trở thành bộ dạng mất ăn mất ngủ như hiện tại?

Đột nhiên trong đầu anh lóe lên hình ảnh của một người, chỉ là giữ ở trong lòng chứ không dám hỏi hắn.

Cố Tử Sâm cũng xem như tìm được giải pháp, tinh thần liển trở nên thoải mái hơn một chút. Tan làm, hắn lái xe đưa Mộng Linh đến tiệm hoa, mua cho cô một bó hoa hồng nhung thật lớn.

“Chủ tịch, anh không cần phải làm như vậy đâu.”Mộng Linh cẩn thận đặt bó hoa lớn xuống ghế lái phụ bên cạnh mình, sau đó ngồi nhìn ra ngoài cửa kính ngắm đường phố lúc xế chiều.

“Mộng Linh, bây giờ cũng không phải ở công ty, em xưng hô như vậy, có phải là không thích hợp lắm không?”

“Tôi lại thấy rất thích hợp.” Mộng Linh đáp lại, khiến Cố Tử Sâm câm nín.

Hắn tự nhủ phải kiên nhẫn. Trình Bân nói phải mặt dày, xem chừng hắn như vậy còn chưa đủ.

Buổi tối sau khi thoa kem dưỡng da xong, Mộng Linh lên giường, kéo chăn đắp rồi ôm lấy Minh Châu ngủ. Có lẽ là do mệt mỏi nên cô ngủ thiếp đi rất nhanh, trong lúc ngủ nghe thấy tiếng sột soạt cũng không có phản ứng lại.

Cho đến khi xoay người, Mộng Linh đã chạm vào thứ gì đó, lại cảm giác không phải là Minh Châu nên mới từ từ mở mắt ra. Kết quả lại khiến cô giật mình.

“Cố Tử Sâm?”

Cô nheo mắt nhìn xung quanh, rõ ràng vẫn đang ở trong phòng Minh Châu nhưng lại không thấy con bé đâu. Đổi lại, tại sao Cố Tử Sâm lại ở trên giường của cô và con bé chứ?

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh muốn ngủ cùng em.”

Mộng Linh không trở về phòng, vậy hắn sang phòng của con gái để ngủ với cô. Hai cha con đã thông đồng với nhau từ trước, Minh Châu sẽ lên phòng ngủ trên tầng hai, nhường lại chiếc giường xinh xắn này để hắn được ôm “vợ” của mình.

Ai mà ngờ Cố Tử Sâm sẽ dùng cách này. Mộng Linh nhất quyết đẩy hắn ra, nhưng cứ bị ôm chặt lấy, cô chỉ có thể quay lưng về phía hắn, mặc cho người đàn ông này ép sát vào cơ thể mình.

“Anh làm như vậy không cảm thấy có vấn đề sao? Cố Tử Sâm, sức chịu đựng của con người có giới hạn, anh đừng tưởng…”

“Mộng Linh, anh sai rồi. Cho anh một cơ hội có được không?” Hắn vùi đầu vào sau gáy cô.

Không gian thoáng im lặng, Mộng Linh không trả lời hắn. Cố Tử Sâm cọ mũi vào lưng cô, nói nhỏ:

“Là anh ích kỷ nên mới không dám để em sinh con. Anh cứ nghĩ đến lúc đó em sẽ không thương Minh Châu giống như bây giờ nữa. Nhưng mà Mộng Linh à, anh biết anh sai rồi, anh suy nghĩ lung tung khiến em bị tổn thương. Em cứ mắng anh, đánh anh đi, nhưng đừng giận anh nữa nhé?”

“Chúng ta sau này sẽ sinh thật nhiều em cho Tiểu Châu, có được không?”

Mộng Linh rơm rớm nước mắt, gỡ bàn tay hắn đang đan chặt vào tay mình. Hơi thở cô nặng nề, tủi thân nói:

“Không cần đâu. Cố Tử Sâm, anh không muốn tôi sinh con cho anh cũng được, tôi cũng không có quyền ép anh. Vốn dĩ chuyện tình cảm thì phải đôi bên tình nguyện, như thế mới gắn bó lâu dài được.”

“Ai nói anh không muốn có con với em? Anh muốn, thật sự muốn. Anh yêu em, những lời này đều là thật lòng. Lúc đó chỉ là suy nghĩ ích kỷ, hẹp hòi của anh. Mộng Linh, em không tin anh sao…”

Vốn dĩ lúc đó Cố Tử Sâm cũng rất mâu thuẫn, nhưng đến cuối cùng vẫn không chiến thắng được sự ích kỷ của bản thân mình. Minh Châu từ nhỏ đã không có được tình thương của mẹ, cho nên hắn rất sợ một ngày nào đó Mộng Linh sẽ dần lạnh nhạt với con bé. Lúc đó Minh Châu sẽ phải chịu đựng một cú sốc lớn.

Là hắn suy diễn, không tin tưởng cô. Bây giờ, Cố Tử Sâm thật sự thấy hối hận lắm rồi.

“Tôi không muốn nói chuyện nữa. Ngủ đi, bây giờ đã khuya lắm rồi.” Mộng Linh cựa mình, vô thức để nước mắt len lỏi xuống gối. Lời nói của Cố Tử Sâm, cô thật không biết có đáng tin không nữa.

Đúng là, một lần bất tín, vạn lần bất tin…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK