• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không ngờ Thiệu Quang Phong lại tìm đến tận Cố thị để gặp Mộng Linh. Cô vừa bối rối vừa tức giận, hiển nhiên không muốn gặp mặt người đàn ông này.

“Mộng Linh, em nghe anh nói.”

“Giữa tôi và anh thì có chuyện gì để nói?”

Cô hất tay anh ta ra, ngờ đâu Thiệu Quang Phong cứ nắm chặt không chịu buông. Đồng nghiệp xung quanh bắt đầu để ý đến hai người, càng khiến Mộng Linh thêm khó xử.

Thiệu Quang Phong rốt cuộc là bị điên gì vậy? Khi đó anh ta thẳng thừng đá cô, còn buông lời dè bỉu, bây giờ quay lại vờ như không có chuyện gì, còn trưng ra bộ mặt giả tạo đó để làm gì?

“Trước đây đều là hiểu lầm. Mộng Linh, chúng ta làm hòa có được không?”

Hiểu lầm? Mộng Linh nhíu mày, lỗ tai bùng nhùng không thể tiêu hóa được câu nói của Thiệu Quang Phong. Còn tưởng là đứa trẻ con ba tuổi giận dỗi vu vơ, nói mấy câu tử tế liền có thể bỏ qua sao? Lòng tự trọng của cô bị anh ta chà đạp đến không còn nguyên vẹn. Thiệu Quang Phong nghĩ cô ngu muội đến mức nào mà muốn cô quay về bên cạnh anh ta?

Không đời nào!

“Thiệu Quang Phong, có phải đầu óc anh có vấn đề không? Tốt hơn là anh nên đến bệnh viện kiểm tra thử đi. Chúng ta đã chia tay lâu rồi, tôi cũng không có hứng thú chơi trò nối lại tình xưa với anh đâu.”

Mộng Linh đanh mặt nói, hoàn toàn không có chút do dự hay tiếc nuối nào. Loại người như Thiệu Quang Phong tránh càng xa càng tốt, có gì đáng phải tiếc?

Phía đối diện, người đàn ông kia có chút ngập ngừng, dường như không ngờ tới Mộng Linh lại phản ứng gay gắt như vậy. Dù sao hai người cũng đã yêu nhau rất lâu trước khi chia tay, hơn nữa trước kia cô rất nhu mì, chu đáo, đâu có vẻ mặt hung dữ như bây giờ.

“Mộng Linh, lẽ nào em không còn chút tình cảm nào với anh sao? Chúng ta có thể bắt đầu lại mà.”

Thiệu Quang Phong vừa nói vừa kéo tay Mộng Linh. Cô vội gỡ tay anh ta ra, giữ một khoảng cách nhất định, gắt lên:

“Đủ rồi! Nếu anh còn làm phiền tôi nữa, tôi kiện anh tội quấy rối đó.”

Tình hình càng lúc càng trở nên phức tạp, ngay lúc đồng nghiệp của Mộng Linh định đi đến hòa giải thì Cố Tử Sâm đã nhanh hơn một bước. Hắn đến chỗ hai người, kéo cô về phía mình.

“Bảo vệ đâu? Làm sao để người lạ gây rối trong công ty?”

Đứng trước người đàn ông khí thế ngút ngàn, Thiệu Quang Phong nheo mắt quan sát hắn thật kỹ. Rõ ràng Cố Tử Sâm đang nắm lấy bả vai Mộng Linh nhưng cô lại không đẩy hắn ra. Vậy người kia có lai lịch như thế nào?

“Đây là bạn gái của tôi. Xin lỗi, chúng tôi có chút xích mích nhỏ cần giải quyết.”

“Thiệu Quang Phong, anh đừng ăn nói hàm hồ. Tôi và anh không có quan hệ gì cả.” Mộng Linh lập tức phản bác.

“Không nghe thấy sao? Mộng Linh nói cô ấy và anh không có quan hệ gì cả.” Cố Tử Sâm nói thêm vào.

Gương mặt hắn dương dương tự đắc như muốn chứng minh điều gì đó. Thiệu Quang Phong càng thêm khó hiểu, anh ta nói:

“Dù sao cũng là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy. Anh là ai mà can thiệp vào?”

Ánh mắt Cố Tử Sâm càng thêm sắc lạnh, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, biểu hiện như muốn giết người. Đơn giản vì kẻ trước mắt là người yêu cũ của Mộng Linh, cho nên hắn không thích.

“Tôi là cấp trên của cô ấy.”

“Anh quấy rối nhân viên của tôi ngay trong công ty tôi. Tất nhiên, tôi không cho phép.”

Cố Tử Sâm thật sự muốn gào lên rằng người phụ nữ trước mặt là vợ của hắn, Thiệu Quang Phong có cái quyền gì dám dây dưa với cô? Chỉ là ở đây có rất nhiều nhân viên, hắn không ngại, nhưng nghĩ nếu làm gì quá đáng chắc chắn Mộng Linh sẽ rất khó xử.

Chưa kịp để Thiệu Quang Phong nói thêm điều gì, hai người bảo vệ lực lưỡng đã đến kéo anh ta đi khỏi. Theo lệnh của Cố Tử Sâm, chỉ cần là Thiệu Quang Phong tìm đến công thì thì lập tức đuổi ra ngoài.

“Lên phòng anh.”

Cố Tử Sâm nói nhỏ với Mộng Linh, sau đó xoay người đi trước. Mộng Linh đứng thẫn người ra một lúc rồi mới đi lên phòng làm việc của hắn.

Lồng ngực cô nhói lên một nhịp, đứng trước mặt Cố Tử Sâm, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc. Mộng Linh nuốt khan một ngụm, lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi:

“Chủ tịch, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hắn không nói gì, trực tiếp đến ép sát Mộng Linh vào bức tường sau lưng. Chưa đầy ba giây sau, một nụ hôn ập đến, chiếm trọn đôi môi mềm của cô gái nhỏ, điên cuồng chiếm lấy.

“Ưm… chủ tịch…”

Mộng Linh hơi phản kháng, cố gắng đẩy Cố Tử Sâm ra, nhưng hai cánh tay cô bị hắn nắm chặt, ép lại giữa khung ngực. Mộng Linh chỉ biết đứng yên bất động, để mặc cho Cố Tử Sâm hôn mình.

Nước mắt đang chầu trực nãy giờ rơi xuống, thậm chí Mộng Linh còn không hiểu vì sao mình lại khóc. Cô không khóc vì Thiệu Quang Phong, mà chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng đối với những chuyện đã qua.

Cố Tử Sâm có thể đừng đối xử tốt với cô như vậy được không? Vì sao hắn cứ bảo vệ cô, tỏ ra quan tâm Mộng Linh để cô thêm ảo tưởng…

“Đừng khóc! Mộng Linh, em đừng khóc. Anh xin lỗi, là do anh kích động nên mới…” Cố Tử Sâm vội vàng lau nước mắt cho cô, mím chặt môi đầy lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK