• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sơn Tra

Lê Hân nghe được động tĩnh nên từ trong phòng bếp vọt ra, kích động gọi một tiếng: "Chị!"

Trên tay còn đang cầm một ly nước ép trái cây đang ép dở, chẳng qua màu sắc của nước trái cây có hơi kì cục, đỏ không ra đỏ, xanh không ra xanh.

An An vừa thấy ly nước trái cây trên tay dì út liền rất kháng cự xoay người ôm chặt lấy mẹ, lập tức nói: "Dì út đi ra đi."

Giang Nhu xoa đầu con gái trong lòng ngực, tò mò hỏi: "Sao vậy con? Không phải con thân với dì út nhất hay sao?"

An An nằm gục đầu trên vai Giang Nhu.

Lê Hân ngại ngùng sờ sờ cái mũi, nói một cách dỗ dành: "Không thích sao? Vậy để dì đổi cho con ly khác."

Lê Tiêu đi tới nói: "Được rồi, để đó anh uống cho."

Nói xong lại nhận lấy ly thủy tinh trên tay Lê Hân, để hai chị em họ ngồi xuống sô pha nói chuyện.

Lê Hân đưa cái ly cho anh rể, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô nàng thật sự không có tí gì gọi là thiên phú làm bếp, nhiều nhất chỉ là nấu mấy bữa cơm nhà, hơn nữa cũng chỉ nằm ở mức nấu chín. Trong khoảng thời gian chị không có ở nhà, lúc đầu đều là anh rể xuống bếp, nhưng anh rể bận rộn mỗi ngày, lúc anh rể không ở nhà thì chính là cô nàng làm cơm.

An An tuy nhỏ người nhưng rất kén ăn, thà chịu đói cũng sẽ không ăn đồ không ngon, đặc biệt là những ngày có Kim Đại Hữu ở đây, hắn ngày nào cũng thay đổi đa dạng thực đơn các món ăn, làm cho khẩu vị của An An ngày càng khó chiều.

Trước khi đi Kim Đại Hữu còn nói với anh rể, An An còn nhỏ, không thể lúc nào cũng ăn thịt được, phải ăn nhiều rau củ và trái cây, không thích ăn rau thì có thể ép thành nước cho bé cưng uống.

Nói đến nước trái cây, Lê Hân quả thật đau đầu: "Rõ ràng em đã làm theo cách của anh ấy, không biết tại sao lại uống không ngon nữa."

Giang Nhu nghe xong buồn cười: "Vậy sao? Lần sau chị phải hỏi thử chú ấy một chút mới được."

Lê Hân nghiêm túc gật đầu, cảm thấy không có gì là chị mình không làm được cả, chuyện mà cô nàng làm không được, nhưng chị chắc chắn sẽ làm được.

Giang Nhu lại hỏi về chuyện thi đại học: "Thi cử thế nào rồi?"

Lê Hân cũng không chắc chắn lắm: "Chắc cũng ổn, em làm được tất cả các câu hỏi, không có bỏ trống câu nào, mọi chuyện phụ thuộc vào số câu làm sai thôi."

Giang Nhu gật đầu: "Làm hết thì tốt, dù sao cũng nhất định có thể thi đậu, khoảng thời gian này em cứ ở nhà nghỉ ngơi thư giãn, chờ sau khi lên đại học phải học hành chăm chỉ đó."

"Em biết."

Giang Nhu quay đầu nhìn quanh nhà: "Sao lại không thấy dì và Đại Hữu, đang ngủ sao?"

"Không có, anh ấy đi rồi."

Lê Hân giải thích: "Kim Đại Hữu đã rời đi từ lâu. Sau Tết mấy ngày, giáo viên của trường mà anh ấy ghi danh học cao học gọi điện thoại đến nói không cần phỏng vấn, bảo anh ấy trực tiếp đến đó hỗ trợ, sau đó anh ấy cứ thế mà đi rồi."

Nói tới đây, Lê Hân còn có một chút hâm mộ, cô nàng nghe nói phỏng vấn cao học rất khó.

"Là Đại học thủ đô sao?"

"Đúng vậy."

Giang Nhu nghe xong sắc mặt có hơi nặng nề, tháng ba và tháng tư là thời điểm mà tình hình SARS ở thủ đô còn rất nghiêm trọng, thấy Lê Tiêu từ trong bếp đi ra, cô không thể không hỏi hắn: "Đại Hữu bây giờ thế nào rồi anh? Hai người có hay nói chuyện điện thoại không?"

Lê Tiêu bưng bốn ly nước cam mới vắt đi ra, nghe hỏi thế, hắn nói: "Chú ấy vẫn ổn, tối qua còn gọi điện thoại cho anh, nói chú ấy được cùng giáo sư nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh."

Giang Nhu rất kinh ngạc khi nghe xong, có thể được cùng giáo sư nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, có vẻ như Kim Đại Hữu rất được giáo sư xem trọng, đương nhiên cũng là do bản thân hắn rất ưu tú."

Cô lại hỏi: "Dì Thạch đâu? Sao lại không thấy?"

"Mấy ngày nay bà ấy ở nhà Chu Kiến. Anh đi làm mỗi ngày, Lê Hân phải đọc sách, trong nhà không có ai chăm sóc dì Thạch, cho nên anh dứt khoát để bà ấy ở nhà Chu Kiến, nghe nói gần đây bà ấy đang học đan len với mẹ Chu Kiến."

Giang Nhu bật cười: "Vậy cũng được."

Uống nước cam xong, một nhà bốn người lại xem ti vi thêm một lát, chỉ là bây giờ đã không còn sớm, bọn họ chỉ xem nửa tiếng rồi trở về phòng ngủ, những chuyện khác để mai tính.

Buổi tối, An An quả nhiên náo loạn muốn ngủ với mẹ.



Giang Nhu đương nhiên đồng ý, đã lâu không được gặp An An, trong lòng cô vô cùng nhớ con gái cưng.

Hai mẹ con nằm lên giường sau đó thân mật ôm nhau, An An nép trong lòng mẹ cười vô cùng vui vẻ, còn nói muốn nghe kể chuyện cổ tích.

Lúc trước vì muốn dỗ An An ngủ, ngày nào Giang Nhu cũng sẽ kể cho công chúa nhỏ nghe vài mẩu chuyện cổ tích, phần lớn chuyện cổ tích đều là do cô tự mình bịa ra, thật ra khi cô còn nhỏ đã được nghe rất nhiều chuyện cổ tích phương Tây, nhưng lúc ấy không cảm thấy gì, chỉ là khi lớn lên, được tiếp xúc với Internet thì mới phát hiện nội dung của một số câu chuyện không được hay lắm.

Cho nên cô bèn dứt khoát tự bịa, nhưng An An lại rất có hứng thú lắng nghe, trong khoảng thời gian Giang Nhu không có ở nhà, Lê Tiêu cũng có kể chuyện cho con gái nghe, nhưng chuyện hắn kể rất khô khan, An An vô cùng ghét bỏ.

Lúc này, Giang Nhu lại tiếp tục bịa ra câu chuyện về một em hồ ly biến thành người xuống núi rồi bị người xấu lừa, sau đó gặp được một chàng đạo sĩ, hai người trở thành bạn tốt và cùng tiêu diệt yêu quái để thăng cấp.

Dù sao An An cũng còn nhỏ, hơn nữa giọng kể của Giang Nhu vừa dịu dàng vừa dễ nghe, bé con nghe một lát thì dần dần nhắm mắt lại, nhưng Lê Tiêu bên kia lại rất chăm chú lắng nghe, Giang Nhu đã dừng kể mà hắn vẫn còn hỏi: "Sau đó thì sao?"

Giang Nhu buồn cười nhìn hắn: "Sau đó cái gì? Đương nhiên là đi ngủ."

Lê Tiêu nhìn con gái cưng đã ngủ say, trong lòng có hơi hụt hẫng, hồi chiều này gặp nhau, Giang Nhu còn nói nhớ hắn hơn nhớ An An nhiều, làm cho hắn rất vui vẻ.

Bây giờ nhìn đi, cũng không biết là thật hay giả.

Nhưng hắn vẫn tắt đèn trong phòng, dịch người vào giữa nắm lấy tay Giang Nhu.

Bị hắn nắm tay, Giang Nhu cảm thấy tư thế có hơi không thoải mái, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ gãi gãi ngón tay trong lòng bàn tay hắn.

Ngày hôm sau, Giang Nhu thức dậy từ rất sớm, hơn nửa năm làm tình nguyện viên đã giúp cô hình thành đồng hồ sinh học, đi ngủ từ mười một đến mười hai giờ đêm, thức dậy lúc hơn năm giờ sáng.

Khi cô thức dậy, Lê Tiêu và An An vẫn còn đang ngủ, hai bố con không chỉ có đường nét khuôn mặt giống nhau, mà tư thế ngủ cũng giống nhau như đúc: chân phải cong lên, tay trái gối đầu, tư thế vô cùng táo bạo.

Giang Nhu dở khóc dở cười.

Nằm trên giường thêm một lúc nhưng vẫn thật sự ngủ không được, cô lặng lẽ xuống giường đi ra ngoài, sau đó xuống phòng bếp dưới lầu chuẩn bị cơm sáng.

Phòng bếp của biệt thự rất lớn, bên trong còn có hai chiếc tủ lạnh lớn chứa rất nhiều đồ ăn. Bởi vì thức dậy sớm, Giang Nhu dứt khoát dành nhiều chút thời gian làm bánh trứng rau củ, bánh chẻo áp chảo, cà tím cuộn và cháo hải sản, còn hấp thêm khoai lang và bắp.

Thức ăn được đựng trong bốn cái dĩa riêng biệt, màu sắc rất đẹp.

Lúc mấy người Lê Tiêu thức dậy, Giang Nhu giục họ nhanh qua đây ăn cơm.

An An đặc biệt hưởng ứng, cầm bánh trứng lên cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu cười: "Siêu ngon."

Giang Nhu mỉm cười.

Buổi sáng, Giang Nhu đưa An An đi qua nhà Chu Kiến, Lê Tiêu ăn sáng xong thì đi làm, Lê Hân ở nhà đọc sách, cô nàng đăng kí nguyện vọng ngành luật, lúc Kim Đại Hữu có ở đây đã phổ cập cho cô nàng một số kiến thức cơ bản của ngành luật, sau khi biết phải học rất nhiều sách, cô nàng bèn nhờ Kim Đại Hữu hỏi thăm xem đó là những cuốn sách nào, sau đó mua mấy cuốn để đọc trước ở nhà, học hành cực kì chăm chỉ.

Hai nhà cách nhau không xa, Giang Nhu dứt khoát nắm tay An An đi qua đó, phong cảnh ở đây khá đẹp, bầu không khí cũng trong lành, hít thở thôi cũng thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.

An An còn đang cầm một quả bóng cao su nhỏ chơi một cách vụng về, đây là đồ chơi Lê Tiêu mua cho con gái.

Lê Tiêu là người sơ ý, bất cẩn, lần nào mua đồ cho An An cũng đều thấy thuận mắt thì mua, cũng không nghĩ đến sự khác biệt giữa bé trai và bé gái, cho nên sáng nay Giang Nhu xếp đồ cho con gái thì phát hiện An An có hai có hai chiếc có đũng ở mặt trước, là loại quần dành cho bé trai.

Hỏi ra mới biết là bố bé con mua.

Trẻ con lớn nhanh, quần áo mùa hè Giang Nhu mua năm ngoái đã có hơi chật, Lê Tiêu bèn mua đồ mới cho bé cưng.

An An cũng không hiểu, dù sao thì mặc cũng khá thoải mái.

Giang Nhu dẫn An An đến nhà Chu Kiến liền phát hiện một mảnh lớn vườn hoa trước nhà họ đã được cải tạo thành vườn rau, trồng nào là tỏi tây, cà tím, ớt, v.v... Ngôn Tình Sắc

"..."

Cô gọi một tiếng vào trong nhà nhưng không nghe ai trả lời, cho nên dứt khoát đi vào trong, vừa đi vừa gọi: "Dì ——"

Cửa đang mở, Giang Nhu đi thẳng vào nhà, nghe thấy sau nhà truyền đến một tiếng: "Ai da ——"

Giang Nhu bất ngờ khi nghe tiếng la của mẹ Chu.

An An chỉ tay béo ra phía sau: "Bà đang cho gà ăn sau nhà, mẹ dẫn con ra đó đi."

"..."

Giang Nhu có phần không thể tưởng tượng nổi mà đi theo An An ra sau nhà, sau đó thì nhìn thấy sân cỏ phía sau nhà họ Chu đã bị cải tạo thành mấy mẫu đất trồng bắp và cây ăn quả, dưới tán cây ăn quả còn có hàng rào nhốt mấy chục con gà.

Bể bơi vốn dĩ rất xinh đẹp bây giờ không chỉ là bể bơi còn là hồ chứa nước, chỉ thấy mẹ Chu và dì Thạch đang cải tạo thêm một mảnh đất ở cách chỗ mấy cây bắp không xa, dùng ống bơm nước từ bể bơi lên để tưới tiêu.

Mà hai đứa cháu trai nhà họ Chu đang đứng quét phân gà trong chuồng gà.

Nhìn cảnh này, Giang Nhu không khỏi nhớ đến lúc sáng hỏi Lê Tiêu sao trong nhà lại mua nhiều trứng gà như vậy, căn bản là ăn không hết, dễ lãng phí.

Lúc ấy Lê Tiêu chỉ nói một câu không tốn tiền.

Cô còn tưởng rằng ý hắn là không tốn bao nhiêu tiền, nhưng lúc này xem ra có lẽ trứng này lấy từ chỗ gà nhà Chu Kiến.

Thấy Giang Nhu, mẹ Chu cười rất vui vẻ: "Tiểu Nhu về rồi à? Đừng tới đây, chỗ này dơ lắm, con vào nhà ngồi một lát đi, trưa nay dì thịt gà cho mà ăn."

An An lém lỉnh bịt mũi, còn kéo áo Giang Nhu: "Mẹ đừng qua đó, thối lắm."

Quả thật có hơi không dễ ngửi, Giang Nhu cũng không đi qua.

Giữa trưa, mẹ Chu thịt hai con gà, một con đem nấu, còn một con để Giang Nhu mang về nhà.

Cuối tháng sáu, trường học chụp ảnh tốt nghiệp.

Đây vốn là một chuyện vui, nhưng hai lớp tổng cộng bảy mươi tám sinh viên đi làm tình nguyện, cuối cùng chỉ có bảy mươi lăm bạn trở về, lớp Giang Nhu mất đi một bạn nữ, lớp trưởng đã được chữa khỏi, hiện đang ở nhà tĩnh dưỡng.

Hôm chụp ảnh, Lê Tiêu cố ý dành ra một ngày đi cùng Giang Nhu, thuận tiện đưa An An đi cùng.

Hắn còn đem theo chiếc máy ảnh đã mua.

Giang Nhu lấy đồ tốt nghiệp, nhân lúc còn chưa tới thời gian chụp ảnh, một nhà ba người cùng nhau chụp ảnh trước, có ảnh chụp chung cũng có ảnh chụp riêng, cuối cùng An An còn học được cách chụp ảnh cho bố mẹ.

Công chúa nhỏ dựa theo yêu cầu của mẹ mà ngồi xổm trên mặt đất để cho chân bố mẹ trong ảnh trông dài hơn.

Mấy sinh viên đứng cách đó không xa đều không khỏi buồn cười khi thấy cảnh này.

Cảm thấy gia đình này thật thú vị.



Lúc chụp ảnh tập thể, mọi người đều không vui vẻ lắm, bởi vì dù sao cũng thiếu hai người, đặc biệt là một người trong đó đã không còn nữa.

Giang Nhu chụp ảnh xong là đi ngay, bây giờ tình hình của SARS đã chuyển biến tốt lên nhiều, nhưng Giang Nhu vẫn cảm thấy không an toàn, nếu là trước kia chắc hẳn cô sẽ đi ra ngoài mua sắm và ăn uống, nhưng hiện tại chỉ đi về xưởng với Lê Tiêu.

Có lẽ là nhờ các biện pháp phòng ngừa đúng đắn trước đó của Lê Tiêu, công nhân trong nhân trong xưởng bị ông chủ ảnh hưởng nên cũng tương đối chú ý phòng ngừa, công nhân trong xưởng họ không có triệu chứng bị lây nhiễm, Chu Kiến cũng sống tốt chứ không còn giống đời trước.

Giang Nhu nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của mọi người trong xưởng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

————

Giữa tháng bảy, giấy báo trúng tuyển của Lê Hân được gửi về, lúc giáo viên gọi điện thoại đến nhà bọn họ, nghe giọng có vẻ rất kích động.

Năm nay, vì dịch SARS mà trường học phải nghỉ học mất mấy tháng, trong mấy tháng này học sinh phải tự học ở nhà, rất nhiều học sinh trước kia có thành tích giỏi nhưng lại thi không tốt, ngược lại một số học sinh trước kia có thành tích bình thường lại vụt sáng bất ngờ.

Mà Lê Hân là người vụt lên sáng nhất trong số đó.

Cô giáo từng động viên cô nàng, nói tiếp tục cố gắng là có thể thi đậu Đại học thủ đô, nhưng có một số lời động viên chỉ đơn thuần là để khích lệ tinh thần, tuy thành tích của Lê Hân tốt, nhưng nếu muốn thi đậu Đại học thủ đô thì vẫn còn cách một khoảng.

Chỉ là cô giáo có làm sao cũng không thể ngờ Lê Hân đã thật sự thi đậu Đại học thủ đô, xếp thứ mười bảy toàn tỉnh và thứ tư thành phố.

Sau khi biết được tin này, mọi người trong nhà đều cực kì kích động, bởi vì thành tích này ở trong mắt bọn họ không khác gì thi đậu Trạng nguyên.

Lê Tiêu nói ngay tại chỗ: "Nhất định phải mở tiệc ăn mừng, để anh đi liên hệ nhà hàng."

Lê Hân xấu hổ nói: "Không cần đâu, lúc trước chị thi đậu cũng đâu có làm."

Giang Nhu ngăn cô nàng: "Lần này nhất định phải làm, nhà chúng ta có một sinh viên Đại học thủ đô, truyền ra ngoài nở mày nở mặt biết bao nhiêu."

Sợ Lê Hân cảm thấy có gánh nặng, cô không thể không giải thích thêm: "Lúc trước là vì trong nhà không có tiền, nếu khi đó mà có tiền, chị chắc chắn cũng sẽ làm."

Không riêng gì Lê Tiêu vui vẻ, một nhà Chu Kiến cũng vui vẻ, hai nhà có quan hệ tốt, đều xem Lê Hân như em gái, em gái thi đậu Đại học thủ đô, làm gì có chuyện không mở tiệc ăn mừng?

Chu Kiến còn cười nói: "Có ông chủ có đứa con trai trúng tuyển đại học đợt ba mà còn làm tiệc tùng linh đình để chúc mừng, Hân Hân nhà chúng ta thi đậu Đại học thủ đô, sao mà không chúc mừng cho được?"

Việc này không do Lê Hân quyết định, dù sao ở trong mắt cả nhà, đây không chỉ là chuyện vui bình thường, mà còn là chuyện nở mày nở mặt.

Thật ra Lê Hân cũng rất vui, chỉ có bản thân cô nàng mới biết, vì để thi đậu đại học, cô nàng đã có bao nhiêu nỗ lực.

Trước đó cô nàng còn không dám điền nguyện vọng, định để Đại học G làm nguyện vọng đầu tiên, nhưng sau khi Giang Nhu biết chuyện, chị đã gọi điện khuyên cô nàng nên điền nguyện vọng đầu tiên là trường tốt nhất, Đại học G đặt thứ hai.

Đại học thủ đô, trước kia có nằm mơ Lê Hân cũng không dám mơ đến, mà bây giờ giấc mơ này đã trở thành sự thật.

Một tuần sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Lê Tiêu tổ chức một bữa tiệc linh đình ở khách sạn năm sao, mời rất nhiều bạn làm ăn đến, vốn dĩ Lê Hân mới là vai chính, cuối cùng lại đột nhiên biến thành hắn.

Lê Tiêu không phải người nói nhiều, nhưng hôm đó gặp ai cũng phải đến chào hỏi mấy câu, nói em vợ hắn thi đậu, còn vợ hắn là sinh viên Đại học G.

Giang Nhu vốn đi bên cạnh hắn, nhưng nghe nhiều lại cảm thấy ngại ngùng cho nên vội kéo theo An An ngồi xuống bàn ăn cơm.

Bên cạnh, cũng không biết Lê Hân đang cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin với ai đó, khóe miệng chốc chốc lại cong lên.

Lúc Giang Nhu ôm An An ngồi xuống, không kiềm được mà liếc trộm một cái, bên trên ghi chú mấy chữ "Kim chó bốc mùi".

"..."

Không cần đoán cũng biết là ai.

Tuy bữa tiệc này ngốn kha khá tiền nhưng cũng thu lại được không ít. Buổi tối, một nhà ba người ngồi trên giường đếm tiền, tận mấy xấp dày cộp được bỏ hết vào hộp.

"Được rồi, học phí bốn năm và chi phí sinh hoạt của Hân Hân không cần lo nữa."

Giang Nhu cười nói: "Ngày mai em sẽ đi gửi ngân hàng."

Lê Tiêu còn nói với An An: "Sau này chăm chỉ học hành, bố sẽ làm tiệc mừng lớn hơn cho con."

An An không ngốc, nói thẳng: "Bố cũng có thể thi đại học mà."

Giang Nhu cũng phụ họa: "Đúng vậy, trông chờ vào An An còn không biết phải đợi bao lâu, vẫn là dựa vào anh thì tốt hơn."

Lê Tiêu ngay lập tức đánh trống lảng: "Đến đó rồi nói. Đúng rồi, hôm nay Thường Dũng có tới không?"

Giang Nhu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy.

Lê Tiêu: "Vậy thôi, ngày mai anh gọi điện thoại hỏi thử."

Sau tiệc mừng của Lê Hân, không bao lâu sau chính là hôn lễ của Đổng Minh Minh, trước đó Đổng Minh Minh đã tính toán tốt nghiệp xong là kết hôn ngay, từ trước đến nay cô ấy luôn là người nói được làm được.

Hôm tổ chức hôn lễ, Giang Nhu đưa An An và Lê Hân đi dự, bạn tốt thật sự của Đổng Minh Minh không nhiều lắm, chỉ có Giang Nhu và Lâm Thư Quân, nhưng hai người họ đều đã kết hôn sinh con, không tiện làm phù dâu, vì thế Lê Hân đành chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày.

Lê Hân cùng với em họ của Đổng Minh Minh, hai người đứng hai bên trái phải Đổng Minh Minh, bên nhà trai là mấy đồng nghiệp nam.

Hôn lễ không quá lớn, ít nhất trong mắt mấy người nhà giàu chính là có hơi nghèo nàn, nhưng Đổng Minh Minh lại rất hài lòng, váy cưới và nơi tổ chức hôn lễ đều là do mẹ cô ấy và ba mẹ chồng một tay xử lý, phần lớn chi phí là do nhà trai trả, tuy bọn họ biết nhà Đổng Minh Minh có tiền nhưng không muốn lợi dụng, đây là hôn lễ tốt nhất mà bọn họ có thể tổ chức.

Một số khách mời đến tham gia là bạn bè trong giới kinh doanh của Đổng Minh Minh, cũng có một số là đồng nghiệp của nhà trai.

Sau khi ba của Đổng Minh Minh qua đời, cô ấy tiếp quản toàn bộ công ty, tuy lúc đầu còn bị nhân viên lâu năm cùng với cổ đông xem thường, nhưng cô ấy cũng không phải người dễ chọc, dám can đảm đương đầu thách thức, liều mạng chiến đấu đến cùng, mềm cứng không ăn.

Hiện tại cô ấy đã dần dần có tiếng nói trong công ty, cũng có thời gian tổ chức hôn lễ.

Chú rể chính là anh chàng bạn trai cảnh sát kia, không thể không nói, ngoại hình của nhà trai quả thật rất xuất sắc, lúc mặc âu phục trông vừa tuấn tú vừa lịch sự.

Đứng bên cạnh Đổng Minh Minh xinh đẹp theo kiểu mạnh mẽ quả thật rất xứng đôi.

Lâm Thư Quân cũng tới, bên cạnh là Phó Phi đang ôm con gái.

Con gái cô ấy đã được năm tháng, rất xinh xắn, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt vừa to vừa sáng.

An An nhìn mà không muốn rời đi, quấn quýt bên cạnh em gái, nghịch tay nhỏ của em.

Em gái cũng rất thích bé cưng, cứ nhìn chằm chằm chị gái mãi.

Bây giờ Giang Nhu cũng không còn sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Thư Quân như ở đời trước nữa, chủ yếu là vì Lâm giáo quan ở đời có khác biệt rất lớn so với đời trước, lúc không nói chuyện ánh mắt cũng mang theo ý cười.



Phó Phi ôm con, Lâm Thư Quân vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho y.

Giang Nhu không khỏi khen đứa nhỏ một câu: "Nuôi khéo thật đó."

Lâm Thư Quân thẳng thắn nói: "Sao mà không khéo cho được? Phó Phi nhờ người ở Hồng Kông mua sữa bột, nói là sữa ngoại, đắt muốn chết."

Cô ấy nói xong vẫn còn hơi không vui: "Không phải đều là sữa bột hay sao? Có gì khác nhau chứ, giá một hộp có thể mua được mấy hộp sữa trong nước."

Lần này Giang Nhu không đồng ý với cô ấy: "Đắt ắt hẳn cũng có lý do của nó."

Cô nhớ có một số loại sữa trong nước sau này nổ ra rất nhiều vấn đề.

Lâm Thư Quân lắc đầu: "Dù sao cũng là tiền anh ấy kiếm được, anh ấy muốn xài thế nào thì cứ xài."

Sau đó còn bực bội nói: "Nuôi con nít thật là tốn tiền mà, mẹ tôi còn nói với số tiền đó bà ấy có thể nuôi được một đống con nít đó."

Có điều mẹ cô ấy cũng chỉ là nói ngoài miệng, trong lòng thật ra rất vừa ý với Phó Phi, còn muốn cô ấy cảm ơn hai cô bạn đã giúp cô ấy tìm được một tấm chồng tốt. Lâm Thư Quân ấy, nói dễ nghe một chút thì là người thẳng tính, còn nói khó nghe một chút chính là không có đầu óc, nếu gặp phải người khó tính, sau này không biết phải chịu bao nhiêu khổ.

Thật ra năm ngoái Đổng Minh Minh đã nói xin lỗi với cô ấy, nói lúc trước sở dĩ giới thiệu đối tượng cho cô ấy một mặt là vì lo lắng cô ấy thích Thẩm Hạ, mặt khác là vì muốn tìm cho bản thân một người bạn có thể làm tai mắt cho mình, bình thường Thẩm Hạ quá bận rộn, Đổng Minh Minh cũng không biết là bận thật hay giả.

Lâm Thư Quân cảm thấy cũng không có gì, có lẽ đây gọi là "vô tình cắm liễu, liễu lại xanh", dù sao cô ấy cũng cực kì hài lòng với Phó Phi, Phó Phi cũng đối xử vô cùng tốt với cô ấy.

Người mà lúc trước người anh lớn trong sở định giới thiệu cho cô ấy đã được giới thiệu cho một nữ đồng nghiệp khác trong văn phòng, hai người họ đã thành đôi, cô ấy cũng đã nhìn thấy người đó rồi, không tệ lắm, chỉ là tính tình có hơi nhạt nhẽo, trông cũng không nhiệt tình lắm, khác một trời một vực với dáng vẻ thân thiện, nhiệt tình trước đây của Phó Phi.

Trên thực tế, từ thái độ của một người đàn ông là đã có thể nhìn ra trong lòng anh ta có cô hay không.

Mới tham gia hôn lễ đến chín giờ tối mà Lê Tiêu đã gọi điện cho Giang Nhu mấy lần. Giang Nhu còn chưa chê phiền, An An đã tức giận nghe máy: "Sao bố cứ gọi mãi thế? Bố bao nhiêu tuổi rồi?"

Sau đó hung hăng nói: "Bố tự mình đi ngủ đi."

Làm cho Giang Nhu cười như được mùa, cô hôn lên gương mặt nhỏ của bé cưng.

Lê Tiêu ở đầu bên kia cũng cười, có điều vẫn hỏi: "Khi nào về? Anh đến đón em."

"Không biết nữa, chắc là nhanh thôi. Chúng em đang ở phòng tân hôn, bên phía nhà trai muốn náo động phòng, chúng em đến đó góp vui."

Lê Tiêu cũng nghe thấy sự náo nhiệt qua điện thoại: "Được, anh chờ em dưới lầu."

"Anh đến rồi sao? Hay anh cũng lên chơi đi."

"Thôi, ồn ào lắm."

Đã hơn chín giờ, Đổng Minh Minh vốn còn muốn chơi tiếp, nhưng chồng cô ấy là Thẩm Hạ không nhìn nổi nữa, đuổi hết mấy người đồng nghiệp đang chơi đến điên ra ngoài, cũng may mẹ vợ anh ta cũng đứng bên cạnh cùng nhau kéo người ra ngoài.

Lê Hân cũng đi ra, cô nàng chơi đến mức khuôn mặt đỏ bừng, có mấy trò chơi là do Giang Nhu nghĩ ra, bắt chước chương trình tạp kĩ ở đời sau, chính là loại đoán từ ngữ thông qua ngôn ngữ hình thể, người này nối tiếp người kia, người đoán đúng được nhiều từ nhất thì thắng, Đổng Minh Minh là người hào phóng, chơi thắng thì được tiền.

Một đám người chơi như điên, cũng khiến mọi người cười phá lên.

Náo nhiệt nhưng không thô tục.

Lê Hân đầu óc linh hoạt nên được Đổng Mẫn Minh xếp cho đứng cuối hàng, sau đó trừ tiền phí cho phù dâu, còn kiếm thêm được một mớ.

Sau khi ra ngoài, Giang Nhu mới phát hiện hai tay cô nàng cầm một đống tiền.


An An cũng chơi đến điên, chạy nhảy khắp nhà với mấy bạn nhỏ cùng tuổi, đầu tóc cũng trở nên rũ rượi.


Ba người xuống rồi tìm xe của Lê Tiêu ngồi vào, Lê Tiêu thấy bọn họ như vậy liền biết chơi rất vui, hắn cũng khẽ cười hỏi: "Chơi vui như vậy sao?"


Giang Nhu ngồi ghế phó lái, móc trong túi một viên kẹo mừng đút vào miệng hắn: "Nào, cũng cho anh hưởng một ít không khí vui mừng đó."


Lê Tiêu mỉm cười liếc nhìn một cái rồi há miệng ra ăn.


Ăn vào trong miệng mới cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó bình thản như không hỏi: "Sao trên viên kẹo này lại có dấu răng?"


Giang Nhu thấy bị phát hiện, không khỏi bật cười thành tiếng.


Là do hồi chiều An An cắn một miếng thấy không ngon nên nhè lại ra giấy gói, lúc ấy lại không có thùng rác, Giang Nhu bèn nhét trở lại trong túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK